Chap 9
- Sao tao có cảm giác ai đó đang bắn mũi tên uất hận quanh đây vậy ta? - Noeul nói với anh, mắt nó ngó nghiên xung quanh tìm kiếm, sáng giờ nó có cứ có cảm giác này nha, mùi ghen tuông nồng nặc quanh đây, là một đứa nhiều chuyện trong lớp, Noeul cảm thấy thật thiếu sót nếu bỏ qua drama này, nhưng đối tượng chính xác là ai thì vẫn chưa xác định được.
- Tao có thấy gì đâu. - Anh nói rồi cũng bắt chước nó nhìn xung quanh, chỉ là anh biết mũi tên uất hận được xuất phát từ đâu, từ cái người mặt hầm hầm đứng cạnh cửa sổ khoanh tay hờn cả thế giới kia kìa.
Sáng sớm, anh vào lớp thấy trong hộc bàn có 1 bức thư màu hồng không biết của ai, mới vào lớp 10 được mấy ngày, anh đâu có biết tại sao vận đào hoa lại rơi vào mình, đẹp trai thì có gì sai chứ, mà Fort thì nhìn bức thư chằm chằm xong quạu quọ nãy giờ. Có phải lỗi tại anh đâu nhỉ, tự nhiên Fort dỗi anh rồi còn bắn mũi tên uất hận lung tung nữa.
Cậu nhìn chằm chằm cặp anh, tự nhiên bình thường thấy cái cặp cũng cưng nhưng hôm nay nó đáng ghét thế không biết, tại cái cặp chứa cái bức thư màu hồng hường phấn kia kìa, anh vừa thấy bức thư thì bỏ vào ngay cặp, không đọc nhưng cũng không để mọi người thấy, cậu biết là người yêu cậu có nhiều người thích nhưng cũng đâu nghĩ mới mấy ngày mà đã có đối tượng nhăm nhe muốn bắt cóc bé Đào của cậu rồi. Hừ, cái thằng Fort kia giờ này chắc còn ngu ngơ không biết người yêu tương lai mình bị dòm ngó, thằng nhỏ vô tri.
Haizz yêu vào đúng ngu người, tự nhiên mình tự chửi bản thân vô tri vậy ta.
Cậu lấy tay gãi tóc một cách bất lực, riết rồi tự nhiên cậu có cảm giác không muốn chia sẻ anh cho bất kỳ ai, kể cả Fort ở thế giới này, bên cạnh anh 15 năm, sự gắn kết của anh và cậu rất khó có thể xoá bỏ, anh vẫn là anh Peat của cậu nhưng lại cũng không phải, cậu chỉ là hồn ma thôi, đến một ngày, cậu cũng sẽ biến mất, vị trí của cậu sẽ có Fort của thế giới này thay thế, nghĩ đến lại buồn, mình bên cạnh anh, chăm anh, cưng anh, xong thằng Fort thế giới này xuất hiện tiếp tục điều đó.
Nghe có vẻ ích kỷ nhưng mà cậu có hơi không muốn lắm, chỉ muốn cất anh vào trong túi, giấu anh đi, giữ anh làm của riêng nhưng cậu biết cậu cũng không thể đòi hỏi hơn được, cậu phải biết đủ, ước mơ lúc đầu là nhìn được quá trình trưởng thành của anh, cậu đã và đang làm đây. Dù là cậu hay là Fort thế giới này vẫn sẽ dành những điều dịu dàng nhất cho anh - Người yêu của Fort Thitipong.
Nói thì nói vậy, chứ cậu vẫn dỗi nhé, cái bức thư màu hường phấn không hề dễ thương chút nào, không một chút nào luôn ấy, anh Peat không thấy trông rất sến súa hở anh, sao anh lại giữ nó cơ chứ, làm vậy người ta hiểu lầm ấy anh. Anh nhìn em cười làm gì, đừng nghĩ cười vậy là em bỏ qua cho anh, không hề, người ta đang dỗi lắm, lát về nhà anh phải dỗ thì em mới hết giận cơ. Sống bao nhiêu năm trên đời, cơ hội được anh dỗ không nhiều, cơ hội này cậu phải nắm chắc mới được.
- Mày cười gì vậy? - Noeul hỏi sau khi thấy thằng bạn thân tự nhiên xoay mặt qua hướng cửa sổ cười thật tươi, nó cũng nhìn theo thằng bạn mà có thấy gì đâu nhỉ, mỗi cái cây trụi lũi lá, đến chim còn không thèm đậu thì Peat cười cái gì không biết.
- Không có, tự nhiên muốn cười thôi. - Anh ngừng cười, mất tự nhiên tìm cái gì đó để làm để thằng bạn không hỏi nữa.
- Mày cứ là lạ. - Noeul nhìn anh dò xét.
- Lạ cái gì, sắp vào lớp rồi, mày ngồi ngay lại kia kìa, để giáo viên vào là bị phạt đó nhé. - Anh nhắc nhở nó.
- Oh. - cuối cùng Noeul cũng ngồi ngay ngắn, anh thở nhẹ ra một hơi, sợ thằng bạn cứ hỏi tới thì không biết trả lời sao nữa.
Anh nhướn nhướn mày với cậu, cậu thì vẫn phụng phịu tỏ vẻ tủi thân trước mặt anh. Anh chỉ cười cười rồi tập trung học hành, thỉnh thoảng vẫn nhìn đến bé Fort đáng thương phía bên kia.
Kết thúc buổi học, Noeul nói cho anh biết rằng dạo này đang có trào lưu vẽ túi Tote, còn nói :
- Người ta kêu là nếu vẽ trên túi xong tặng cho người mình yêu thì sẽ bên nhau cả đời á mày, sau này, tao sẽ vẽ tặng người yêu tao, dám không mang là tao đánh. - Nó vung tay bặm môi một cách hung dữ như kiểu người yêu của Noeul đang đứng trước mặt vậy.
Cậu nghĩ thiệt tội nghiệp ai sau này cưới bạn thân của anh, nếu có cơ hội gặp mặt người đó, anh sẽ vỗ vai an ủi liền, chàng trai hay cô gái đó đã can đảm hi sinh thân mình bảo vệ sự yên bình của thế giới.
- Thiệt á hả? - Anh hỏi lại.
- Thiệt mà. Mày không thấy trong trường mấy nay đứa nào cũng cầm túi Tote sao, uầy lãng mạn ghê! - Noeul cảm thán.
Anh thì không hứng thú với mấy cái đó lắm, mấy cái trend rần rần trên mạng cũng chỉ làm lợi cho người bán thôi nhưng mà cậu thì lại rất quan tâm nha, bây giờ mình không công khai được với anh, nhưng nếu anh cầm tay mình rồi cầm bút để dạy mình vẽ trên túi, túi đó được anh đeo, không phải vừa lãng mạn, vừa tình thú sao. Cậu tưởng tượng thôi mà đã thấy sướng rơn người rồi, hí hí hí.
Tối đến khi anh đang loay hoay soạn cặp thì bức thư màu hồng vô tình rơi ra, anh vừa cầm lên thư lên thì đã cảm nhận mũi tên uất hận bắt đầu bắn đâu đây. Tự nhiên, anh muốn ghẹo ai đó ghê, thế là giờ thư ra đọc, trước khi đọc còn tằng hắng một cái như làm một chuyện rất trịnh trọng:
- Gửi bạn, mình là Jan, lớp 10A, lần đầu thấy bạn trên sân trường thì nụ cười toả nắng của bạn khiến mình xao xuyến, mình có thể làm quen với bạn không, Noeul. - anh vừa đọc vừa nhìn biểu cảm của cậu, cậu khó chịu ra mặt cho đến khi chữ Noeul được anh đọc lên thì mặt cậu như bị xịt keo, chính xác là xịt keo luôn ấy. Xong khoảnh khắc xịt keo chính là khoảnh khắc cười ngu của ai kia, anh cũng tức cười, một phần vì cô bạn đưa nhầm chỗ, một phần vì cậu cún con bên kia, uổng công ghen tuông cả một ngày kết quả nhầm chỗ, nếu không phải sợ đồn lung tung thì anh đã đọc rồi đưa thư cho chính chủ luôn rồi.
- Hết giận chưa đấy! - Anh hỏi cậu
- Có ai giận đâu. - Cậu chống chế, tự nhiên ghen cho đã xong bị sai chỗ. Tại anh chứ bộ, anh đọc trước là được rồi, làm cậu khó chịu cà ngày.
- Ai cứ mặt phụng phịu cả buổi thế nhở? - Anh nói vu vơ. - Ai cứ hầm hầm không quan tâm anh thế nhở?
- Thì tại...tại em ghen mà.- Cậu thú nhận.- Mà anh, em biết món quà tuổi 16 em tặng anh là gì rồi?
- Hửm???
- Túi tote á. Em không biết vẽ nhưng anh biết, anh mua túi về xong rồi anh chỉ em vẽ nhé, vẽ thiệt là đẹp xong anh mang đến trường. - Cậu vừa nói vừa cười, lại bắt đầu tưởng tượng rồi.
- Cuối cùng cũng là do anh mua à, Fort nợ anh 15 món quà rồi đấy.
- Tại giờ em không thể mua chứ bộ, đến khi gặp Fort kia, em sẽ bảo nó trả hết cho anh. Em hứa.
- Mà tại sao anh phải chỉ em vẽ rồi còn mang túi đến trường. - Anh hỏi lại
- Anh Peatttttttt- cậu dài giọng làm nũng, rõ ràng anh biết mà cứ khoái ghẹo cậu thôi. Anh cười cười nhưng vẫn đèo cậu trên chiếc xe đạp đi mua túi, đêm đó, còn phải ngồi chỉ cậu vẽ năn nót như đứa trẻ mới tập, nào là quả Đào, nào là chibi 2 đứa rồi còn FP tên viết tắt của 2 đứa lên túi để khẳng định chủ quyền theo đúng lời của cậu. Xong xuôi, cậu còn ép anh để túi ngay trước quạt để mau khô rồi còn bắt anh mai phải mang đi học nữa. Hình như anh có hơi chiều cậu đúng không?
Sáng, anh đến lớp với chiếc túi Tote, đưa bức thư lại cho đúng chính chủ nhưng chính chủ không quan tâm lá thư, chỉ tập trung vào cái túi trên vai anh.
- Hình như hôm qua có người không hứng thua với mấy cái này mà ta, sao hôm nay lại đeo cái túi Tote vậy nhỉ? Vẽ đẹp ha? Hình chibi đồ ha, FP đồ ha, P thì t biết còn F là gì? Peat Wasuthorn, thú nhận sẽ được khoan hồng. - Nó săm soi cái túi một hồi rồi nhướn mày nhìn anh.
- Ờ thì tao thấy đẹp nên tự vẽ thế thôi. - Anh chống chế.
- Mắc gì 2 cái hình chibi nắm tay nhau, còn FP nữa kìa. - Nó vẫn không buông tha.
- Thì tại thấy vẽ 1 chibi buồn quá nên vẽ cho có cặp, xin vía ấy. Còn FP là... - Anh liếc nhìn cái người đang cười tự hào kế bên, báo quá báo nè, sao hôm qua anh bị gì mà nghe lời cậu để giờ phải giải thích nè trời.
- Là gì?
- Là Fo.. For... Forever Peat. Ừ Forever Peat chứ là gì, mày hỏi nhiều quá, tao đi vào lớp, ờ mà nhớ trả lời thư cho người ta đó nha. - Nói rồi anh cúi đầu chạy đi luôn, sợ nó lại hỏi gì nữa.
- Ờ. - Nó nhìn anh chạy rồi lại nhìn bức thư.
Cuối cùng, anh kể Noeul từ chối cô bạn ấy với lý lẽ rất hùng hồn rằng trái tim fanboy hiện tại không muốn nghĩ đến yêu đương nên thôi, chỉ xem nhau là bạn được rồi. Nghe xong, cậu lại mặc niệm cho đứa nào sau này yêu Noeul ghê. Chắc sẽ ghen với idol của nó dữ lắm. Còn cậu thì đang hạnh phúc khi thấy anh dùng cái túi Tote, túi ai vẽ mà xinh dữ vậy ta. Fort Thitipong chứ ai vào đây nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com