Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14 (H nhẹ)

Nhìn Peat ngủ say đang nằm gọn trong vòng tay mình, Fort có chút cảm giác khó tả, anh mang máng buồn rồi bế cậu vào phòng, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, chỉnh sửa lại tư thế cho cậu có thể ngủ thoải mái hơn.

Giá như chúng ta được gặp nhau trong một hoàn cảnh hoàn toàn khác. Chúng ta sẽ không phải là hai người đứng trên hai chiến tuyến trái ngược nhau thế này. Nếu như vậy, nói không chừng bây giờ chúng ta đã được đứng chung một chiến tuyến, nhìn về cùng một hướng rồi.

Fort đánh ngất Peat chỉ vì anh biết cậu đã nghe hết những gì anh nói qua điện thoại, anh không biết đối mặt với cậu thế nào, anh không muốn kéo cậu vào việc rắc rối này bởi cậu chỉ là một công an trẻ mới vào nghề chưa có kinh nghiệm nhiều. Nếu bọn người xấu đó biết cậu có liên quan đến anh thì chắc chắn cậu sẽ gặp nguy hiểm, anh không muốn chuyện đó xảy ra.

Mãi đến tối, đứa trẻ bị đánh ngất kia mới tỉnh dậy. Peat đưa tay lên cổ xoa bóp, nói thật, lực tay của Fort có hơi mạnh khiến cậu đau đến thấu xương. Xoa bóp một hồi, cậu nhóc ngồi dậy định xuống giường thì phát hiện ra...

Tay kia của cậu đã bị chính chiếc còng của mình khóa lại vào thành giường rồi.

Peat giật giật vài cái rồi xoay qua lại tìm chìa khóa mà chẳng thấy đâu.

"Fort chết tiệc! Thả tôi raaaa..."

Căn nhà này chỉ còn có cậu và anh ở, nên rất dễ dàng đoán ra được ai là người đã còng cậu lại. Cậu lớn tiếng hét lên bằng tất cả sức bình sinh của mình để gọi Fort.

Đúng là nhục nhã khi mà cậu đường đường là một công an nhưng chiếc còng yêu quý của cậu chẳng còng được tên tội phạm nào mà chỉ còng chính bản thân cậu thôi.

Cậu hét đến khi anh đi vào phòng cậu mới chịu dừng lại.

"Nhỏ con mà giọng cũng lớn quá ha"

Người đàn ông vừa lên tiếng vẫn giữ nguyên dáng vẻ không mặc áo của mình, anh từ từ bước lại ngồi lên giường kế bên cạnh Peat. Cậu nhóc bị khóa chặt tay nhìn anh bằng ánh mắt căm phẫn. Anh đáp trả lại ánh mắt ấy bằng một cái nhướn mày ý muốn hỏi cậu đang cảm thấy phẫn uất điều gì. Peat không muốn nói chuyện với tên này nên đã quay mặt về bên kia. Cậu thà nói chuyện với bức tường còn hơn đôi co với người thích trêu chọc, gây sự này.

"Lúc tôi nói chuyện điện thoại nhóc đã nghe được gì rồi?"

Cậu nhóc đang quay mặt bên kia bỗng sững người với giọng nói nghiêm túc, trầm ấm của Fort. Cậu biết việc nghe lén chuyện của người khác là không tốt nên đành phải giả nai chối bỏ. Peat điều chỉnh lại biểu cảm gương mặt rồi quay người lại. Cậu nở một nụ cười vô (số) tội mà nói, "Hì, tôi có nghe thấy gì đâu. Lúc tôi ra là anh đã tắt máy rồi."

"Con nít nói dối không tốt đâu. Còn nói dối nữa là tôi hôn nhóc đó. Cho nhóc nói lại lần nữa đó, đã nghe thấy được gì rồi?"

Fort nói vừa đưa răng cắn lấy môi dưới của mình vừa tiến lại sát gương mặt đang cố giả nai của cậu nhóc. Peat theo quán tính mà lùi đầu về phía sau chạm vào vách tường. Không còn đường lui, cậu mới dùng tay đang còn tự do của mình đẩy anh ra.

"Anh có hôn thì đừng cắn môi tôi được không? Lần nào anh cũng cắn nó hết. Tôi đau..."

Cậu đột nhiên im bặt đi, nhanh tay bịt miệng mình lại như thể những lời nói vừa rồi nó tự bật ra khỏi miệng cậu chứ không phải là cậu muốn nói, Peat vội trở về vị trí đối diện với bức tường kia cố che dấu đi khuôn mặt đang dần đỏ lên của mình. Những lời nói đó chẳng khác nào là lời tự thú rằng cậu chính là người nói dối. Trong khi cậu nhóc đang cố mắng chửi bản thân vì sự ngu ngốc này thì một tiếng cười khúc khích vang lên từ phía sau. Fort cười như được mùa khi nhìn thấy những phản ứng dễ thương này của cậu.

"Vậy là nhóc đã nghe hết mọi chuyện rồi đúng không?"

Sau một tràng cười khoái chí, anh vẫn không quên quay lại vấn đề còn dang dở. Còn cậu nhóc đang ngại đến đỏ mặt kia chẳng buồn trả lời lại bởi cậu vẫn còn chìm sâu trong mớ suy nghĩ bồng bông của mình về hành động ngốc nghếch vừa rồi. Cậu nhất định phải tìm ra một lý do để biện hộ cho mình. Fort cũng không thèm nói thêm, anh bây giờ chỉ tập trung nhìn đứa trẻ đang cố vò đầu mình đến nỗi muốn rụng hết cả tóc.

Đợi đến khi tìm ra được lý lẽ, Peat mới chịu quay đầu lại nhìn anh. Miệng cậu vừa được hé ra chưa kịp nhả một chữ nào đã bị khóa chặt bởi môi của người đàn ông có thân hình vạm vỡ đang ngồi kế bên cậu.

Đầu ốc cậu tạm dừng hoạt động, toàn thân như bị tê liệt. Cậu gạt bỏ mọi thứ sang một bên, chỉ tập trung vào nụ hôn trước mắt mình thôi.

Cậu nhóc cố mở miệng mình rộng hơn để nhường đường cho chiếc lưỡi của Fort tiến vào. Nhưng anh lại không làm thế, cậu phải choàng tay qua ôm lấy cổ Fort mà kéo lại gần hơn khi cậu có cảm giác như môi anh đang dần tách ra khỏi môi cậu. Cậu không muốn cảm giác này mấy đi, cậu muốn hôn người đàn ông này thật lâu.

Người đàn ông khi nãy muốn buông ra nhận được tín hiệu từ đứa trẻ, anh không khách sáo nữa mà lao đến hôn cậu một lần nữa. Nụ hôn một lúc một sâu hơn, hai chiếc lưỡi thay phiên nhau qua lại hai bên khoang miệng mà chơi đùa.

Cậu nhóc khi nãy đòi hôn kia bây giờ lại không thể thở được, cậu ngã người ra sau để tìm kiếm chút không khí cho mình, việc này lại tạo cơ hội cho Fort trèo hẳn lên người cậu. Suốt quá trình ấy, miệng hai người vẫn không tách khỏi nhau, hơi nóng từ khoang miệng đã lan ra khắp cơ thể của cả hai.

Tay Fort không để yên mà vén áo cậu bé lên để lộ ra thân hình trắng nõn cùng với hai đầu ngực đỏ hồng. Anh dời mục tiêu xuống gặm nhắm hai bên đầu ngực của cậu khiến nó trở nên sẵm màu hơn. Sau đó mút mạnh lên từng tất thịt trên người cậu cho nó đỏ ửng lên. Cánh tay của anh lại lần xuống cởi luôn chiếc quần của cậu ra.

Tay Peat cũng không ở không mà lần lần xuống phía dưới tháo đi lớp khăn đang quấn ngang hông của người đàn ông phía trên mình. Nhưng cậu chỉ có một tay nên việc này có chút khó khăn, cậu giật giật chiếc khăn nhưng không tài nào tháo nó ra được. Cánh tay đang bị khóa trên thành giường kia vẫn đang cố gắng chống chọi lại chiếc còng của mình.

"Ưm... tháo ra..."

"Muốn thì tự tháo đi"

Fort ghé sát tai cậu phả một luồng hơi nóng vào tai rồi nói với giọng khiêu khích. Nói xong, anh còn hôn lên vành tai ấy một cái khiến Peat rùng mình. Fort không hề để ý lời cậu nói, cứ ngỡ cậu muốn kêu anh cởi bỏ đi chiếc khăn đang quấn trên người anh nên không làm theo, anh để cho cậu tự tháo nó ra.

"Ưm~ không tháo được...."

Lúc này anh mới nhận ra lời cậu bé này nói là muốn anh tháo chiếc còng trên tay cậu ra. Tiếng cót két của chiếc còng va vào thành giường một lúc một lớn khiến Fort không thể nào tập trung được, anh nhăn mặt đưa tay vào trong hộc tủ bên cạnh giường tìm chìa khóa rồi quay lại mở chiếc còng đang vướng víu kia ra. Chiếc còng đáng thương nhanh chóng bị ném xuống sàn nhà.

Hai tay của Peat bây giờ được tự do, cậu liền nắm lấy chiếc khăn đáng ghét kia mà giật phăng ra. Tay của Fort cũng không ở không mấy, anh lần nữa lục lọi trong hộc tủ và lấy ra hộp bcs. Cậu không biết đây là do chị Sue cố tình chuẩn bị cho cả hai hay là anh đã lén mua nó khi đi ra ngoài, nhưng bây giờ cậu không có thời gian suy nghĩ về chuyện đó khi Fort bất ngờ đâm thẳng vào trong người cậu.

"A..."

Peat liền bấu lấy tấm lưng rộng phía trên để tìm điểm tựa. Tốc độ thúc đẩy lúc đầu có hơi chậm nhưng khi người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt thả lỏng của chàng trai nhỏ đang bấu chặt này, anh dần đẩy nhanh tốc độ khiến cậu nhóc phải phát ra những tiếng rên rỉ. Trong nhà bây giờ không có ai nên Peat cũng không cần phải kiềm nén lại tiếng rên của mình.

"Ưm...A...Ch...ậm...l...ại..."

Do Fort đẩy có phần nhanh quá nên cậu không theo kịp. Đôi mắt cậu có hơi ngất nước như sắp khóc, cậu thở gấp vỗ vỗ lưng anh muốn anh chậm lại. Anh cũng chiều theo cậu nhóc nhỏ này mà giảm tốc độ thúc đẩy lại chút cho cậu thoải mái hơn.

Hai người cứ thế đong đưa cả buổi tối. Không biết họ đã làm bao lâu nhưng khi xong việc, cậu liền lăn ra ngủ thiếp đi mà không hề để ý xung quanh. Còn Fort, anh đi tắm rửa rồi lau người cho cậu nhóc đã ngủ say kia. Đến khi trời gần sáng, anh mới trở lại giường, nhìn đứa trẻ ấy ngủ ngon lành mà anh cũng muốn ngủ theo. Anh không ngủ được vì lo lắng một số chuyện. Peat đang say giấc thì quay người về phía anh, hai mắt vẫn nhắm ở đó nhưng cánh tay thì đang lần xung quanh tìm anh. Không tìm được hơi nóng nào, cậu lẩm nhẩm trong miệng vài câu, nó đủ để anh đứng bên cạnh nghe thấy.

"Ưm~ Fort?"

Fort bất giác bật cười rồi quyết định trèo lên giường, vòng tay qua kéo Peat vào lòng ôm lại. Lúc này, cậu bé mới ngừng ngọ nguậy, cậu lê người lại ôm chặt lấy anh, miệng vẫn không ngừng kêu tên anh.

"Fort...Fort..."

"Hửm?"

"Fort... đừng đi giết người nhé!"

Anh cũng không biết trả lời sao với câu lời cầu xin này. Anh nhắm mắt lại suy nghĩ sâu xa về một vài chuyện rồi ngủ đi lúc nào không hay.

———>23.06

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com