Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 27

chap 27 : tự uống thuốc hay để tôi đút em ?
_____

"bé con, em có biết em đang đùa với lửa không?" - nghe như vậy em liền ngước lên nhìn lấy cô thì đã hốt hoảng vì đôi mắt đục ngầu tràn đầy dục vọng của cô đang nhìn lấy mình.

"sa..sarocha..." - em khẽ lấp bấp khi cảm nhận được bàn tay nóng rực của cô đang ôm chặt lấy eo mình, không kịp phản ứng thì đã bị môi cô ngậm lấy mà mút.

"ưm..ha~" - chiếc lưỡi bị cô trêu chọc trong khoang miệng nhỏ, hai chiếc lưỡi tìm được bạn đời của nhau thì quấn quýt mãi không chịu buông.

em bị cô hôn đến hơi thở không thông, muốn quay đầu cũng chẳng được vì bàn tay của cô đang giữ chặt lấy gáy của em không buông.

"ư freen..buông..ưm~"

"cho..cho ha~ em thở..." - nghe như vậy cô mới buông môi em ra, miệng nhỏ được trả tự do thì em khẽ ngước cổ lên thở dốc trong khi chiếc cổ nõn nà của em đang bị cô điên cuồng cắn gặm.

"đừng..đừng mà freen aaaa~" - chiếc cổ nhỏ bị cô cắn gặm đến chi chít cả lên, em hơi run rẫy mà nhìn lấy cô. Mặc kệ ánh mắt của bé con đang nhìn lấy mình mà cô xốc em cao lên một chút sau đó vùi vào bầu ngực hít hà hương thơm.

"em..em uống thuốc..freen~ em sẽ uống thuốc mà..." - cảm giác như mình chơi ngu thật rồi, rõ ràng biết bên cạnh em thì cô chẳng bao giờ kiềm chế được dục vọng của mình vậy mà em cả gan lại câu dẫn ông xã đại nhân của mình.

cô thật muốn bây giờ đem em hung hăng mà đè ra làm, nhưng nghĩ đến vết thương bên dưới của em còn chưa khỏi, bệnh cũng vừa mới giảm được một chút thì chỉ đành dừng lại mà ngước lên hôn lấy khuôn mặt đỏ ửng, đang mếu máo vì bị trêu chọc sau đó cưng chiều nói.

"như vậy có phải ngoan hơn không?"

"em tự uống hay cần tôi đút?"

"không cần, em có thể tự uống." - em khẽ phồng má, vẻ mặt vô cùng bất mãn, còn cô thì chỉ biết lắc đầu mà cười một cách sủng nịnh.

bé con nhìn đống thuốc trên bàn khẽ nuốt nước bọt, tận bảy viên lận sao. Em ghét cái cảm giác đăng đắng của vị thuốc hơn bao giờ hết nhưng thấy ánh mắt của sarocha phu quân đang nhìn lấy mình như muốn ăn tuôn nuốt sống thì em chỉ biết cầm từng viên ngoan ngoãn như em bé mà bắt đầu uống thuốc.

sau khi uống xong đống thuốc thì em khó chịu mà bịch chặt miệng sau đó hơi nhợn ra, miệng cứ mếu máo với ông xã của mình mà nói.

"sa..sarocha em ghét uống thuốc~ đừng uống thuốc nữa có được không?" - nhìn thấy bé con trong lòng rưng rưng khiến cô không khỏi đau lòng, nếu không phải vì cô thì bạn nhỏ này đã không phải thành ra như vậy.

"ngoan, uống thuốc thì em mới hết bệnh được bà xã." - cô khẽ xoa xoa tấm lưng nhỏ của em mà dỗ dành.

"không chịu đâu~ không muốn uống thuốc mà." - nhìn thấy bé con mèo nheo thì cô chỉ biết bất lực mà thở dài, giọng nghiêm túc đôi phần dặn dò.

"em bé ngoan, uống thuốc em sẽ không cần khó chịu nữa."

"khi nào hết bệnh tôi dẫn bé đi chơi chịu không?" - nghe đến đi chơi thì hai mắt của bé con bỗng sáng lên sau đó thích thú mà gật gật đầu, cô thấy như vậy chỉ biết bật cười.

"hôm nay chị không đến công ty làm ạ?"

"hôm nay chủ tịch sarocha bận ở nhà chăm sóc em bé."

"nên ở nhà làm việc." - nói rồi cô ôn nhu mà hôn nhẹ lên má em.

"hôm nay bé muốn làm gì hửm?"

"em muốn làm việc, công việc ở công ty chưa làm xong." - cô khẽ nhíu mày sao đó liền nói.

"không được, em đang bệnh không được làm việc."

"ơ chị được làm việc còn người ta sao lại không." - thấy bé con đang nhìn lấy mình bằng khuôn mặt thắc mắc thì cô mới giải thích.

"bé con của tôi ơi, em đang bệnh đấy."

"xem nào, giờ tôi sẽ lên thư phòng làm việc."

"bé muốn đi với tôi không?"

"hmmm lên thư phòng nơi làm việc của ông xã sao?"

"ý kiến hay nhờ biết đâu có gì cho mình quậy thì sao." - em đăm chiêu suy nghĩ sau đó liền ôm lấy cổ cô mà nói.

"dạ đồng ý hai tay hai chân." - cô khẽ bế bé con đứng dậy không quên dặn giúp việc là phải pha sữa cho em sau đó mới bế cục bông nhỏ trong lòng về thư phòng.

vừa bước vào phòng thì đập vào mắt em là chiếc bàn làm việc của cô, xung quanh phòng thì là những nội thất không quá cầu kì, bên trái bàn làm việc là một tủ sách được sắp xếp gọn gàng, còn bên trái thì là một chiếc sofa cỡ lớn có thể nằm nghỉ ngơi. Đối diện còn có một chiếc tivi cỡ lớn.

nhìn thấy căn phòng to lớn theo phong cách cổ điển khiến em không khỏi cảm thán. Cô khẽ bế em đến chiếc sofa rồi đặt xuống sau đó dặn dò.

"bé con ngồi ở đây chơi nha, giờ tôi phải làm việc rồi."

"cần gì thì em chỉ cần bấm vào vào cái nút bên cạnh sau đó dặn dò thì sẽ có người đem lên cho bé." - cô vừa nói cô vừa chỉ vào cái nút bên cạnh chiếc ghế sofa cỡ lớn, còn em nghe như vậy thì chỉ biết gật gật đầu.

cô thấy vậy thì yên tâm mà hôn lên trán em rồi quay lại bàn bắt đầu làm việc. Còn bé con thì lấy điều khiển mở tivi lên xem một vài bộ drama hàn.

bé con đang xem phim thì lại muốn ăn cái gì đó vì buồn miệng nên đã bấm vào chiếc nút nhỏ mà cô dặn sau đó cất giọng hỏi.

"xin chào ạ?" - sau khi nhận được tính hiệu từ phòng làm việc thì một người giúp việc đã accept từ tín hiệu của em sau đó trả lời.

"cô chủ có gì dặn dò không ạ?" - em nghe giọng của người giúp việc thì hết hồn sau đó mới cười khúc khích bảo.

"dạ chị pha cho em một ly sữa cùng với em muốn ăn bắp rang bơ nữa ạ."

"em cảm ơn ạ."

"dạ vâng thiếu phân nhân đợi tôi 15 phút ạ." - nói rồi em khẽ tắt máy sau đó tiếp tục xem phim của mình. Không tới 15 phút cô đang làm việc thì thấy máy tín hiệu bên ngoài đang gọi vào thì cô mới nhấc máy.

"có chuyện gì?"

"thưa cô chủ, sữa cũng bắp rang của thiếu phu nhân ạ."

"được rồi." - nói rồi cô mới dùng điều khiển mở khóa cửa cho người giúp việc bước vào, vốn dĩ từ trước đến nay căn phòng này chỉ một mình cô chủ của bọn họ mới được vào, cho dù muốn vào dọn dẹp thì cũng phải hỏi cô trước một tiếng. Vì nơi đây để rất nhiều tài liệu mật thiết của công ty nên căn phòng này không phải muốn ra là ra vào là vào.

em đang coi phim thì thấy có người mang đồ ăn vào cho mình thì mỉm cười mà cảm ơn. Thì bây giờ mới để ý đến cánh cửa khiên cố đằng sau chị giúp việc nên em mới thắc mắc mà hỏi cô.

"freen a tại sao lại lắp đặt hệ thống này ạ?" - nghe em hỏi thì cô mới ngước lên sau đó giải thích.

"căn phòng này trước giờ chỉ một mình tôi mới có thể vào."

"trong đầy chứa đựng nhưng tài liệu mật thiết và quan trọng của công ty."

"nên chẳng ai có thể vào trừ em và tôi cả." 

"chị không sợ em lấy mấy thứ sau đó bỏ trốn sao?" - nghe như vậy cô liền mỉm cười xấu xa sau đó liền nói.

"nếu em bỏ trốn cùng với những thứ này thì."

"tôi sẽ lục tung cả thành phố này lên chỉ để bắt em về."

"bắt được em rồi thì mấy thứ đó có như thế nào cũng không quan trọng."

"nhưng nếu em bị tôi bắt về kết quả như thế nào thì em tự hiểu." - nghe đến đây em liền lạnh sống lưng, nhưng miệng vẫn bạo gan mà hỏi cô.

"chị sẽ giết em sao?"

"bé con tôi yêu nhất làm sao nỡ giết em."

"cùng lắm bắt được em thì cắt đứt gân chân khiến em không thể đi được nữa."

"cả đời này chỉ có thể ở bên cạnh sarocha tôi." - cô khẽ nhíu mày đắc ý mà nhìn lấy em. Em nghe cô nói mà toát cả mồ hôi, không khỏi run rẫy trong lòng.














- gì mà chủ tịch muốn cắt gân chân của con em luôn zậy, nghe thấy gê qá zị 😇

- đọc truyện vui vẻ 🐾🌷🍼

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com