Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 42

chap 42 : chỉ là một y tá thấp hèn mà muốn được trèo cao sao ?
_____

sau khi cô bước ra khỏi phòng thì nhìn đám vệ sĩ sau đó liền nói.

"con ả đó đâu?"

"chúng tôi đã lôi cô ta đến phòng thiết bị cũ lầu hai rồi ạ."

"ừ." - cô khẽ quay người rời đi, đám vệ sĩ đi theo sau mà không khỏi rùng mình. Vừa bước vào thì thấy cô ta đang bị trói trên ghế, đầu đầy máu trông vô cùng gớm ghiếc.

"lấy nước." - nghe vậy vệ sĩ liền hứng một thùng nước to sau đó đứng chờ lệnh của cô.

"tạt cho nó tỉnh đi." - cô hất mặt về phía cô ta mặt không một miếng thương cảm. Và thế là một thùng nước to được tạt thẳng lên người, cơn lạnh lẽo găm thẳng vào người khiến cô ta sực tỉnh.

trước mặt mơ màng cộng thêm nước tạt thẳng vào mặt khiến cô ta nhìn có chút khó khăn, sau một hồi thì trước mắt cô ta hiện rõ. Trước mặt cô ta là cô đang đứng nhìn mình với ánh mắt muốn ăn tuôn nuốt sống khiến cô ta có chút sợ hãi.

"chủ tịch...làm ơn tha cho tôi..tôi chỉ là.."

"chỉ là muốn nhân thời cơ giết vợ tôi để lên làm phu nhân chủ tịch?" - cô ta bị freen nói trúng tâm tư liền im bật không biết phản kháng như nào, cô khẽ nhếch mép cười khinh bỉ sau đó liền nói.

"thật không biết tự lượng sức."

"cô có biết nếu em ấy chết đi thì bệnh viện này sẽ như thế nào không?"

"không đợi sarocha tôi ra tay."

"thì bố của em ấy cũng đủ phá nát cái bệnh viện chết tiệt này rồi." - cô khẽ nghiến răng, mặt không lấy một cảm xúc mà quát.

"chỉ là một y tá thấp hèn mà cũng đòi trèo cao sao?" - cô khẽ nâng cằm cô ta lên, móng tay ghìm chặt vào da thịt trên mặt khiến cô ta đau đớn mà né tránh nhưng bất thành.

"chủ..tịch...tôi sai rồi...làm ơn hãy..tha cho tôi..."

"tha?"

"nếu chậm trễ thêm một chút thì em ấy đã thật sự không cứu được."

"nói xem tha cho cô là tha như thế nào?"

"hay là tôi cho chó gặm nát xương cô rồi tha nhé?" - nói cô khẽ hất tay khiến mặt cô ta lệch một bên. Cô ta nghe tới đây liền xanh mặt, nước mặt không kìm được mà rơi xuống còn miệng thì lấp bấp cầu xin.

"làm ơn..chủ tịch tôi..tôi thật sự không cô ý..."

"lắm chuyện." - cô khẽ lùi lại sau đó liền ra lệnh.

"tự xử đi."

"nhớ thủ tiêu ở đâu cũng được, đừng ở bệnh viện."

"chứ không lại làm bẩn bệnh viện của tôi." - nói rồi cô dứt khoát quay người rời đi mặc cho cô ta gào thét cầu xin.

"CHỦ TỊCH...CÔ KHÔNG THỂ LÀM NHƯ VẬY..." - bóng lưng cô rời đi càng lúc càng xa khiến cô ta vọng cùng tuyệt vọng. Thế là cuộc đời của cô ta kết thúc ở đây rồi sao ?

sau khi cô trở về phòng thì vẫn thấy em ngồi đợi mình, thấy cô trở về thì em liền chìa tay ra muốn ôm, cô thấy vậy liền nhanh chân đi đến bên giường sau đó ôm lấy cả người em vào lòng.

"sao vậy hửm ? sao không chịu nghỉ ngơi." - nghe vậy mẹ em liền mỉm cười mà lên tiếng.

"nảy giờ con bé cứ ngóng con về chưa đấy chứ."

"bác bảo là ngủ đi một lát con về mà con bé chả chịu ngủ."

"ch..chờ chị..về..." - bé con vùi đầu vào hõm cổ của cô sau đó thủ thỉ. Cô vui vẻ mà xoa xoa đầu nhỏ của em sau đó buông ra rồi hôn nhẹ lên trán em rồi nói.

"nào, nằm xuống nghỉ ngơi một chút." - em khẽ lắc lắc đầu khiến cô bất lực, chỉ đành dụ dỗ em.

"ngoan, nằm xuống liền xoa bụng cho em." - nghe tới đây hai mắt em liền sáng lên sau đó vội gật gật đầu, cô thấy vậy liền đỡ em nằm xuống cho em ngay ngắn. Bé con liền cầm lấy tay cô đặt lên bụng mình, cô liền xoa xoa cho em dễ chịu.

"thoải mái sao?" - cô thấy mặt em nằm vô cùng hưởng thụ thì khẽ hỏi. Em gật gật đầu, vừa nằm xuống được cô xoa xoa vô cùng dễ chịu khiến cơn buồn ngủ rất nhanh ập đến. Thấy bé con đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ khiến cô cũng yên tâm đôi chút.

một lát sau thì em đã chìm vào giấc ngủ sâu, cô mới yên tâm mà rút tay lại sau đó chỉnh lại chăn và gối cho em thoải mái.

cô khẽ ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà không khỏi xót xa, mấy ngày nay trông bé con vô cùng xanh xao, lại còn ốm đo rất nhiều. Xem ra khi về nhà thì công cuộc vỗ béo bé con sẽ rất khó khăn và gian nan đây. Em khẽ trở mình tỉnh giấc sau đó nhìn cô rồi nói.

"sarocha..." - cô thấy em tỉnh thì thắc mắc hỏi.

"không phải em ngủ sao ? Sao lại nhanh tỉnh như vậy ?"

"e..em..muốn...ăn b..bánh gấu..." - cô nghe như vậy khẽ nhíu mày.

"không được, hiện tại em không được ăn gì hết." - em nhăn mặt không hài lòng, cô biết em không vui liền an ủi.

"ngoan nào, khi nào khỏi bệnh ông xã liền cho em ăn bánh gấu."

"không phải ở nhà còn rất nhiều bánh gấu và sữa chuối sao?"

"em..muốn...mà..." - khẽ bĩu môi nhìn cô, bây giờ miệng em khô thóc môi cũng vì vậy mà có vài vết nức. Cô nhìn mà thật không nỡ, nhưng biết làm sao đây ? Hiện tại thì cô không thể chiều theo ý em được.

"nào ngoan nào, bây giờ không được." - cô đưa tay xoa xoa bụng em.

"ngoan, em ngủ lại đi." - bạn nhỏ vẫn kiên quyết lắc đầu khiến cô phải dùng biện pháp mạnh. Khẽ cúi người hôn nhẹ lên má em sau đó thủ thỉ chỉ cả hai có thể nghe.

"em ngoan ngoãn mà nghe lời."

"nếu không mẹ và richie về tôi lập tức đem em ra ăn sạch!" - khóe môi cô cong lên khi thấy sắc mặt của bạn nhỏ nào đó thay đổi.

"sarocha tôi việc gì cũng dám làm, huống hồ em vừa mới tỉnh."

"tôi không ngại mà đem em ra ăn sạch đâu." - bé con im bật không quấy nữa khiến cô hài lòng, khẽ xoa xoa đầu nhỏ sau đó liền dỗ dành.

"bà xã ngoan ~ ngủ đi." - nói rồi cô khẽ chỉnh lại tư thế cho em rồi xoa xoa bụng giúp em dễ ngủ. Em không dám quậy chỉ đành nghe lời cô mà ngủ, một lát sau thấy em đã ngủ thì cô cũng thở phào.

ngước mặt lên nhìn thấy thì mẹ em đang ngủ trên chiếc ghế sofa, còn richie cũng đang cuộn mình lại ngủ gật. Khẽ thở dài sau đó định bụng sẽ gọi hai người đó tỉnh dậy nhưng cuối cùng lại không nở, một lát sau thì lại có y tá đến thay nước biển cho em.

mẹ em khẽ giật mình tỉnh giấc sau đó chạy lại giường em sau tình hình, thấy em đã ngủ thì cũng yên tâm phần nào. Cô thấy vậy liền nói.

"hay bác và richie tìm gì ăn đi ạ, becbec để cháu trông được rồi."

"như vậy làm sao được."

"không sao đâu ạ dù gì cả ngày cháu cũng ngồi canh em ấy thôi."

"nên bác và richie đi ăn đi ạ." - sau một hồi freen thuyết phục thì bà cũng chỉ đành nghe theo, sau đó đi lại đánh thức richie rồi cả hai cùng về. Nhìn bóng lưng họ rời đi sau đó mới quay lại nhìn em nằm trên giường.

"hừ! không được không được, tuyệt đối không được."

"khi nào becca khỏe mới được." - cô mỗi lần nhìn em lâu một chút thì lại muốn đè em mà làm, biết làm sao đây nhưng mà cô mê em quá sao giờ ?















- ụa chủ tịch, becca còn chưa khỏe mà chị đã đòi muốn ăn ngta gòi là sao 💀

- đọc truyện vui vẻ 🐾🌷🍼

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com