Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 7

chap 7 : tuyệt vọng.
_____

từ sau khi lên văn phòng nhìn thấy cô ân ái với vợ đã khiến em trầm lặng hơn bao giờ hết, không bắt chuyện với ai cũng không nói một câu nào. Mặc cho ai có hỏi thì em vẫn trung thành với im lặng.

em cũng không mua cafe đem lên văn phòng cho cô nữa, cô cảm thấy vô cùng lạ thường, em chỉ mua cafe cho cô đúng một tuần sau đó là mất tâm mất tích.

hôm nay em lại phải tăng ca đến đêm, đang tập trung tan ca thì nhìn thấy cô bước ra chuẩn bị đi về, em ngó lơ giả vờ như không nhìn thấy và tập trung làm việc tiếp. Cô nhìn thấy em đang tan ca thì chân vô thức bước đến bàn em.

cảm thấy cô đứng kế bên nhưng em vẫn không thèm ngước lên nhìn cô, khiến cô chau mày mà gọi em.

"becky." - nghe cô gọi thì em mới ngước lên nhìn cô mà không nói gì, thấy em không nói gì thì cô khó chịu.

"sao không trả lời?"

"chuyện gì?" - em trả lời một cách cụt ngủn, nghe em trả lời thì bỗng dưng cô không biết nói gì, cứng họng đứng đó nhìn em.

"phiền." - em khẽ cau mày sau đó nói.

"chủ tịch không có gì nói thì đừng phiền tôi tan ca."

"cô bị làm sao?"

"tại sao lại không mua cafe cho tôi nữa?"

"cũng không lên văn phòng tìm tôi nữa." - nghe cô hỏi mà khiến em nhức đầu mà nhăn mặt mệt mỏi đáp.

"muốn uống cafe thì bảo thư ký của cô pha."

"tôi không có nghĩa vụ phải mua cafe cho cô."

"không muốn lên vì không muốn nhìn thấy những hình ảnh phản cảm, hư mắt." - nghe vậy cô khẽ nhướng mày sau đó bật cười, hai tay ép em vào chiếc ghế khiến em bối rối mặt ngơ ngác mà nhìn lấy cô.

"ghen sao?" - em đỏ mặt quay đầu tránh né ánh mắt của cô.

"không có tư cách ghen." - em bình tĩnh mà nói.

"phiền chủ tịch buông ra, đừng để người khác nhìn vào rồi hiểu lầm."

"cô muốn thì về làm với vợ của mình đi." - nói rồi em thẳng tay mà đẩy cả người cô ra sau đó xoay người tiếp tục làm việc.

thấy em cứng đầu cô liền nắm lấy chiếc ghế kéo ra, bất ngờ chiếc ghế bị cô kéo ra theo quán tính mà em hét lên.

"a..." - em hốt hoảng mà nhìn lấy cô.

"chủ tịch..chủ tịch..." - cô kiên quyết mà ép sát lấy em sau đó cúi xuống tại thượng mà ra lệnh.

"cô muốn gì?"

"cô muốn tôi mệt chết sao? Tôi chỉ làm thực tập nhưng lại bị ép tan ca đến đêm."

"bây giờ còn bị cô làm phiền."

"cô muốn tôi phải nhập viện cô mới vừa lòng à?"

"thì sao?" - cô nhìn chăm chăm vào môi em mà đáp.

"cô tiếp cận tôi có ý gì?" - thấy em ngại ngùng mà quay đi thì cô dùng tay khẽ nâng mặt em lên sau đó bảo.

"nói chuyện thì nhìn thẳng vào mặt tôi."  - em khẽ nuốt nước bọt, ở cự ly gần với cô khiến tim em đập loạn, mặt mày đỏ ửng lên vì xấu hổ.

"không..không có gì ý..." - em khẽ bấp lấp trả lời.

"vậy tại sao lâu lâu thì đi ngang phải nhìn vào văn phòng của tôi?"

"rồi còn làm cơm hộp hay mua cafe?"

"ai..ai nói tôi nhìn vào văn phòng của cô!" - cô khẽ nhếch môi cười nhẹ sau đó đáp.

"thư ký."

"thư ký tôi bảo khi nào đi ngang cô chả nhìn."

"sao ? Ngóng tôi sao?" - về việc cơm hộp và cafe thì em chẳng biết trả lời cô như thế nào nhưng mà đó là tấm lòng của em gửi đến cô nhưng cô không nhận thì cũng đành chịu.

"t-tôi không có ngóng cô..."

"ai mà rảnh."

"về việc tiếp cận tôi?"

"tôi..tôi đã bảo là không tiếp cận cô."

"cô vốn biết tôi đã có vợ."

"đừng làm những chuyện vô ích chỉ để lấy lòng tôi."

"đừng để vợ tôi biết nếu không thì cô không xong đâu." - nghe vậy em khẽ cười nhạt, lấy lòng sao ? Em làm những chuyện này là dành cho cô mà cô lại bảo em lấy lòng ?

"cũng phải mà."

"cô xem vợ của cô là nhất, đâu có còn một chút lý trí nào để đủ tỉnh táo."

"để xem người bên cạnh của mình như thế nào." - em khẽ nâng mặt sao đó nghiêm túc mà nhìn vào mắt cô bảo.

"nếu tôi nói, tôi bắt gặp vợ cô ôm ấp người đàn ông khác trước công ty mình thì cô có tin không?" - nghe em nói đến đây thì máu nóng cô không thể kìm được nữa mà tức giận nắm lấy vai em siết chặt gầm lên.

"cô nói cái gì!?"

"cô có biết mình nói gì không?"

"con mẹ nó, cô là ai mà dám nói em ấy như vậy."

"cô tin hay không là tùy cô." - cô nghe vậy khẽ nhíu mày.

"cô gặp bao lâu rồi."

"hai ngày trước." - em nói không sai, hai ngày trước sau khi ăn trưa xong em đang tung tăng chạy đi mua cafe cho mình và cô, vừa về thì thấy xa xa ohm nin đang ôm ấp, thân mật hôn hít với một người đàn ông lạ mặt. Khiến em vừa kinh ngạc vừa bất ngờ.

"đó..đó không phải là vợ của freen sao..."

"cô ta..cô ta đúng là đê tiện, freen yêu cô ta như vậy."

"cô ta lại dám phản bội chị ấy.."  - em tức giận mà lấy điện thoại ra lia cam đến đôi gian phu dâm phụ chụp lia lịa. Sau đó hậm hực mà bỏ về công ty.

"cần tôi cho xem hình không hửm?" - em khẽ nhếch môi cười khinh miệt. Sau đó cầm mấy điện thoại trên bàn đưa lên trước mặt cô, cô tức giận mà hét lên.

"chuyện của gia đình tôi không liên quan gì đến cô!"

"đừng để tôi biết cô nói gì về vợ của tôi một lần nào nữa."

"còn không thì dọn đồ mà cút khỏi công ty đi." - nói rồi cô tức giận đùng đùng bỏ về. Em khẽ nhìn theo bóng lưng của cô rời đi, lòng có chút buồn. Cô rốt cuộc yêu cô ta đến mức nào mà bỏ bao nhiêu lời ngoài tai vẫn cố chấp nghĩ rằng cô ta vẫn yêu mình, yêu mình như cách mà yêu cô ta.

khẽ bật cười chua xót, em đã vào công ty gần 3 tháng, làm việc gì cũng nghĩ đến cô đầu tiền, ăn cái gì ngon cũng muốn mua cho cô ăn, cái gì ngon cũng mua cho cô uống. Bao nhiêu sự tốt đẹp em đã dành cho cô trước hết nhưng cô chỉ có vợ vợ và vợ.

cũng đúng mà nhỉ, em chỉ là người ngoài, một người ngoài như em thì làm sao cô có thể tin em thay vì tin vợ mình ? Em biết dù em có làm gì em thì cô cũng chả tin em ngay cả khi nếu em đem số ảnh mà em chụp được lúc trước cho cô xem thì chắc gì cô cũng đã tin em ?

"ha..mình có phải đang làm chuyện ngu ngốc không?"

"chị ấy đang rất hạnh phúc bên gia đình của mình."

"thì tự dưng mình lại xen vào cuộc sống của chị ấy..."

"mình thật tồi tệ.." - em tự nói với bản thân sau đó là bật khóc nức nở, khắp nơi văn phòng im ắng vang lên tiếng nức nở đau xót của em.

"khóc cái gì chứ..."

"là mình tự đem lòng yêu chị ấy."

"yêu người đã có gia đình.."

"tuy biết chị ấy đã có gia đình nhưng tại sao mình vẫn cố chấp mà đâm đầu vào?"

"là vì cái gì?"

"là vì cái gọi là tình yêu sao haha..." - em cười trong đau đớn, miệng bật cười nhưng nước mắt đã chảy ra giàn giụa khắp khuôn mặt xinh đẹp của em.

"mình đúng..là đồ ngu mà.."

"không phải có rất..rất nhiều người để yêu sao..hức..."

"tại sao mình lại nhất định phải đem lòng yêu chị ấy chứ."

"đúng là đồ ngốc mà..."















- thương con gái cụa coi qá quí zị oi ☺

- ulachoi rebecca là đồ cố chấp, pà pí cũng cố chấp hong kém 🤡🌷

- đọc truyện vui vẻ 🐾🌷🍼

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com