chap 8
chap 8 : lời xin lỗi từ chủ tịch sarocha.
_____
hôm nay em đi làm với một cơ thể đầy mệt mỏi, đôi mắt sưng húp lên. Nhìn thấy em như vậy anh chị trong công ty vô cùng xót xa, nên đã đành bàn với nhau về việc sẽ chia sẻ công việc để tan ca tiếp cho em.
như mọi lần thì khi cô bước vào công ty luôn có một ánh mắt dõi theo cô, miệng lúc nào cũng tươi cười mà nhìn lấy cô một cách rạng rỡ. Nhưng hôm nay bước vào cô khẽ tìm lấy bóng dáng của em mà nhìn thì đáp lại là sự lạnh lùng quay mặt đi không nhìn lấy cô một cái.
cô khẽ nhíu mày khó chịu sau đó là bỏ về văn phòng của mình. Còn về phía em đang tập trung làm việc thì bị anh chị bu lại sau đó giành lấy tài liệu khiến em bất ngờ mà đứng dậy với theo.
"bé becky hôm qua chắc em mệt rồi."
"hôm nay cứ để anh chị làm tiếp em."
"nào nào bây giờ ngủ một chút nào." - em chỉ biết thở dài mà nhìn lấy anh chị xung quanh đang nhìn em tươi cười, khẽ gật đầu sau đó chị tiền bối khẽ xoa đầu nhỏ của em, sau đó nựng nựng má rồi nhẹ giọng bảo.
"giờ bé cứ ngủ đi nhé?"
"còn đống này cứ để anh chị làm." - em mệt mỏi mà nằm ừng lên bàn suy nghĩ về việc tối qua đến thiếp đi.
cô cảm thấy hôm nay thật bứt rứt khó chịu, dù nhìn lấy cô một cái cũng không thèm nhìn sao? Chẳng lẽ cô đã nói gì tổn thương em à ?
"aisss điên mất thôi, tại sao cô ta lại nói như vậy chứ..."
"cảm giác bứt rứt này là sao ? Mình..mình đang nhớ cô ta sao..."
"không..không đời nào aisss chết tiệt!" - cô đi qua đi lại trong phòng mà lẩm bẩm một mình sau đó bứt bối mà gọi cho thư ký.
"gọi becky lên văn phòng gặp tôi!"
"dạ vâng." - cô thư ký tìm em thì chả thấy đâu bèn gọi.
"becky ơi, chủ tịch gọi..." - cả đám người liền xúm lại bịch miệng cô thư ký.
"shhh~ bé becky đang ngủ đó bà."
"bà có thể im lặng một chút được không?" - thư ký ren rén mà nhỏ giọng bảo.
"chủ tịch gọi becky lên văn phòng đó."
"hửm ? Có chuyện gì không gọi becky lên đó làm gì vậy?"
"tôi không biết, chủ tịch bảo như vậy."
"thôi để bé ngủ đi, để tôi lên xem có chuyện gì." - chị tiền bối Manee xung phong sau đó cả đám liền tán thành sau đó tản ra mà làm việc tiếp. Còn chị thì đi lên văn phòng cô. Cô nghe tiếng gõ cửa cứ tưởng là em thì liền nói.
"vào đi." - cô vừa nhìn lấy chị Manee vừa bước vào thì khẽ nhíu mày sau đó nói.
"cô lên đây làm gì?"
"chủ tịch gọi becky có việc gì ạ?"
"đó là chuyện của tôi, không muốn bị đuổi việc thì mau quay về mà làm việc đi."
"hiện tại becky đang ngủ rồi ạ." - cô nghe vậy liền tức giận, bây giờ cô đang đau đầu nhức óc vậy mà em có thể ngủ một cách ngon lành như vậy sao ?
"công ty là nơi để cô ta ngủ sao?"
"dạ không nhưng cô giao công việc cho em ấy nhiều đến mức phải tan ca đến quá đêm."
"hôm nay cô có thấy bộ dạng của em ấy không? Nếu không ăn mặc chải tóc đoàng hoàng."
"thì nhìn becky chả giống là con người nữa đâu."
"chuyện đó thì liên quan gì tôi sao?" - cô mất bình tĩnh mà nhìn lấy chị.
"tôi không có ý đó nhưng becky hôm nay đi làm với một cơ thể đầy mệt mỏi, mắt thì sưng húp đến không mở nổi."
"nhìn vậy làm sao chúng tôi có thể để em ấy làm việc tiếp nữa đây chủ tịch." - cô nghe vậy liền ôm mặt mà thở dài sau đó nói.
"lui đi, gọi becky lên cho tôi." - chị khẽ nhíu mày sau đó chỉ đành lui ra. Vừa bước ra khỏi văn phòng về bộ phận nhân sự thì chị dậm chân tức giận khiến mọi người tò mò mà hỏi.
"làm sao vậy?"
"chủ tịch nói gì với chị thế?"
"chủ tịch chỉ ôm mặt rồi kiên quyết mà muốn gọi bé becky lên." - cả đám chỉ biết thở dài sau đó đi lại chỗ em mà nhẹ nhàng gọi.
"becky à."
"bé becky em mau tỉnh."
"becky tỉnh dậy đi em." - cả đám tụi lại chỗ ngồi của em mà khẽ lay người em dậy, em mệt mỏi mà mở mắt sau đó ngồi dậy.
"sao ạ?"
"chủ tịch gọi em lên văn phòng." - em nghe vậy loạng choạng mà đứng dậy khiến mấy anh chị hoảng hốt mà đỡ lấy, vội xua tay sau đó nói.
"em không sao ạ, cảm ơn mấy anh chị."
"bây giờ em đi." - nói rồi em loạng choạng mà mà đi lên văn phòng của cô. Em mệt mỏi mà gõ lấy cánh cửa trước mắt, đôi mắt đã vì khóc mà sưng húp lên em khó khăn mà mở to mắt nhìn lấy phía trước.
"vào đi." - em khẽ mở cửa sau đó bước vào trong.
"chủ tịch gọi tôi ạ?" - em khẽ lãng tránh ánh mắt của cô. Cô nhìn thấy cơ thể em đi không vững, mắt thâm quầng đi vì thức khuya quá nhiều lại còn sưng to vì khóc khiến cô bỗng chốc thấy đau lòng.
"mệt sao?" - cô thấy em đang cố tránh né mình liền hỏi.
"một chút ạ, nhưng tôi vẫn chịu được."
"xin lỗi vì đã làm phiền chủ tịch."
"sau này có chuyện gì cứ nhờ thư ký nói với tôi được rồi ạ."
"đừng gọi tôi nói riêng như vậy đồng nghiệp và vợ cô sẽ hiểu lầm."
"tôi không muốn chuốc họa vào thân đâu ạ."
"đó là việc của tôi, ai dám ý kiến ? Ai dám hiểu lầm?" - sự cứng đầu của cô khiến em phải nhíu mày khó chịu mà thở dài.
"tôi chỉ nói vậy thôi, nếu không có gì thì tôi sẽ trở về chỗ làm việc đây ạ."
"tôi cho cô đi sao?" - nghe vậy em liền quay đầu lại nhìn cô sao đó liền bảo.
"chủ tịch muốn nói gì nữa?"
"không có gì chỉ là muốn xin lỗi cô về việc hôm qua."
"tôi cảm thấy tôi hơi quá lời."
"thay lời xin lỗi thì tôi mời cô một bữa cơm được không?"
"không cần đâu, tôi không muốn vợ cô lại hiểu lầm đâu." - em khẽ xua tay lắc đầu.
"đừng nhắc đến vợ tôi nữa, đây là do tôi muốn mời."
"vợ tôi hiểu lầm thì đã sao?"
"việc của cô là đi ăn cơm với tôi một bữa được chứ?" - em khó xử nhìn lấy cô sau đó cuối cùng cũng đành đồng ý.
"dạ vâng." - cô khẽ nâng điện thoại sau đó nói.
"cho tôi xin số điện thoại, khi nào tôi rảnh thì tôi sẽ qua đón cô." - em không nói gì chỉ nhận lấy điện thoại của cô mà ngoan ngoãn nhập số điện thoại sau trả lại cho cô, khẽ nhìn số điện thoại sau đó nhập tên danh bạ là "becky" rồi khẽ cười mỉm.
"hôm nay cho cô về sớm."
"về sớm nghỉ ngơi tịnh dưỡng chờ điện thoại của tôi."
"à không cho cô nghỉ ba ngày ở nhà tịnh dưỡng sức khỏe."
"dạ vâng cảm ơn chủ tịch..." - nói rồi em cúi đầu chào cô sau đó định bước ra ngoài thì lại bị cô gọi lại.
"sáng đã ăn gì chưa?" - em ngoan ngoãn mà trả lời.
"dạ chưa."
"tại sao lại không ăn?" - cô nhăn mặt khó chịu, đã không có một tí sức lực lại còn không ăn sáng, em chính là muốn làm việc ngất sao ?
"muốn ăn gì?" - em nghe vậy liền hoảng hốt liền lắc đầu từ chối.
"không phiền chủ tịch đâu ạ, cô làm việc đi tôi phải đi ra ngoài đây."
"tôi bảo là muốn ăn gì?"
"..." - em bất lực mà nhìn cô, cứ như vậy thì cả công ty sẽ hiểu lầm rồi lại đồn ầm lên cho mà xem. Đến lúc đó vợ của cô biết thì em sẽ khó xử hơn bây giờ nữa.
"không cần ạ, tôi có thể tự chăm sóc bản thân."
"nhìn xem, nhìn cô có còn giống con người nữa không?" - nói rồi cô nhăn mặt mà đứng dậy chỉnh lại mái tóc rối của em cũng như là quần áo. Em khẽ ngại ngùng khi tiếp xúc với cô ở cự ly gần, cảm nhận được hơi thở và mùi hương của cô khiến em mê mẫn người khẽ run run sao đó đẩy cô ra ngại ngùng nói.
"tôi có thể tự làm ạ..."
- chủ tịch chê con em lắm mà nay sao thái độ lòi lõm dì đây, chăm sóc đồ đó 😏
- đọc truyện vui vẻ 🐾🌷🍼
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com