Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C52: Không phải người yêu.



Becky quay trở về phòng sau khi ăn cơm và trò chuyện với ông Armstrong hơn nửa ngày. Nàng ngồi ở bàn học và nhìn ra cửa sổ, ở vị trí này nàng có thể nhìn qua được nhà của Freen, ánh mắt nàng đảo một vòng, dừng ở trên phòng của tầng 2. Đó là phòng của Freen.

Nàng hơi thở dài bởi vì lúc trưa ba nàng có ý mời cô ở lại dùng cơm cùng gia đình mình. Nhưng Freen lại khéo léo từ chối, nói rằng phải qua quán phụ mẹ, lúc này đèn phòng tầng 2 không được bật sáng, có lẽ cô vẫn chưa trở về.

Nhưng làm sao nàng lại không biết chứ. Nếu như Freen ở lại cùng ăn cơm, nhìn cả nhà ba người nhà nàng vui vẻ đoàn tụ cùng nhau, cô sẽ không tránh khỏi nhớ tới câu chuyện của mình.

Freen chắc chắn sẽ cảm thấy cô đơn.

Becky muốn tìm điện thoại để nhắn tin cho Freen, hỏi cô chuẩn bị về hay chưa. Nhưng lúc này trên màn hình lại xuất hiện cuộc gọi từ bên Anh. Nàng cong nhẹ khóe môi, lập tức bắt máy.

"Richie!! Anh không về lại không báo với em một tiếng, bây giờ còn có can đảm gọi cho em hả??"

Nàng hung hăng không để người bên kia lên tiếng, xả một tràng tiếng Anh.

"Thì không phải bây giờ anh gọi để chuộc lỗi đây hả?!"

Trên màn hình điện thoại hiện lên gương mặt của Richie, anh ấy nhìn nàng cười khanh khách, không giống như đang hối lỗi.

"Làm sao? Anh định chuộc lỗi bằng cách nào chứ?"

Becky bĩu môi, chống cằm liếc xéo anh mình.

"Tất cả phiên bản đồng phục ra sân của MU thì thế nào?"

Đó là đội bóng mà Becky yêu thích, nàng vừa nghe thấy món quà hấp dẫn này, đôi mắt liền sáng lên, quên luôn cơn giận của mình, gật đầu như giã gạo.

"Chốt!!"

"Nhưng mà khi nào anh mới về được hả??"

Richie xoa cằm, đôi mắt nhìn qua bên cạnh, dường như anh ấy đang bận rộn gì trên máy tính.

"Có thể là năm sau."

"Sao lâu vậy??" Becky xụ mặt, nàng còn đang lên kế hoạch cùng Richie đi đá bóng và đánh boxing nữa. Bây giờ lại bắt nàng đợi thêm một năm.

"Bởi vì trường đang vào chương trình mới, anh phải làm quen với nó trước. Hơn nữa anh cũng bắt đầu đầu tư ở vài lĩnh vực nên cần phải sắp xếp mọi thứ ổn thỏa."

Nếu là về công việc, Becky cũng không dám ý kiến.

"Thôi một năm thì một năm vậy."

Richie liếc mắt nhìn sự thất vọng hiện rõ trên mặt Becky liền phì cười, tìm chủ đề để em gái quên đi vấn đề này.

"Nói chuyện của anh đủ rồi, giờ nói chuyện của em đi."

"Chuyện của em? Em thì có gì để nói đâu, ngoài việc học và học?!"

"Sao em không nhắc đến người yêu của em?"

Becky có pha một ly sữa, nàng dự định sẽ uống nó, vừa làm bài tập vừa tán gẫu với Freen. Nhưng Richie đột ngột gọi đến, nàng nói chuyện với anh vẫn đang uống sữa. Mà lúc này lại bị câu hỏi của anh làm cho xém sặc.

"Cái gì? Người yêu cái gì? Em còn chưa có thích ai."

"Vậy sao?" Ánh mắt Richie gian xảo, đưa màn hình của một chiếc điện thoại khác đưa ra trước màn hình cho Becky nhìn rõ: "Đây là gì?"

Becky nheo mắt nhìn hình ảnh trên màn hình. Đó là tấm ảnh chụp sau lưng của nàng và Freen đang chơi cùng Bonbon. Nhìn trang phục thì biết là trang phục hôm nay của hai người. Mà có thể chụp lén như thế chỉ có thể là mẹ hoặc ba nàng.

Nhưng nàng nhớ khoảng thời gian nàng chơi cùng Bonbon là mẹ nàng còn đang nấu cơm trong bếp. Chỉ có thể là người ba rảnh rỗi ngồi ở phòng khách mà thôi.

"Đó là P'Freen, là..." Becky mở miệng muốn giải thích, nhưng nhất thời không biết nên gọi Freen như thế nào. Là chị em hàng xóm thì quá xa lạ, là bạn thân thì hình như bọn họ còn hơn cả như vậy. Becky lắc đầu, vội phủ nhận: "Nhưng tóm lại thì không phải người yêu."

Nhìn thái độ kiên quyết phủ nhận của Becky, Richie trầm ngâm đôi chút, như đang suy nghĩ cái gì đó. Qua vài giây liền tỏ ra hứng thú, xuýt xoa.

"Vậy cô ấy có người yêu chưa? Nếu không phải người yêu của em, anh có thể làm quen với cô ấy không? Trông cô ấy rất xinh đẹp và nhẹ nhàng, rất hợp gu anh!"

"Cấm anh đụng vào chị ấy!!!"

Becky đập bàn, trừng mắt lớn với Richie.

Richie cũng hơi giận mình vì phản ứng thái quá của Becky, nhưng sau đó liền bật cười lớn.

"Cười cái gì mà cười!!"

Becky quát lên, cũng không quản âm thanh mình phát ra có bao nhiêu lớn tiếng.

"Rebecca, vậy mà em nói không để ý đến người ta! Có quỷ tin em!"

Richie còn đang bận cười vì thái độ của em gái, trong khi đó Becky lại vì câu nói của anh trai mà ngẩn người ra.

Hình như đây là lần đầu tiên nàng bỏ qua phép tắc là nạt Richie như vậy. Dù là mọi ngày họ có đùa giỡn, có mỉa mai hay cãi nhau nhưng Becky vẫn biết người kia là anh trai của mình, nàng luôn yêu thương và tôn trọng anh ấy. Chỉ là mới vừa nãy, khi Richie nói muốn làm quen với Freen, nàng đã không thể giữ được bình tĩnh.

Trong một khoảnh khắc nào đó, trong mắt Becky, Richie giống như kẻ thù của nàng.

Nàng vẫn không hiểu vì sao bản thân lại phản ứng mạnh như thế?

Richie thu lại nụ cười của mình, nhìn em gái mình ngẩn ngơ chỉ biết lắc đầu. Em gái anh vẫn còn nhỏ.

"Becky..."

Becky chớp mắt, nhìn vào màn hình điện thoại khi nghe Richie gọi. Lúc này anh cũng đã nghiêm túc và không còn cười đùa nữa.

"Becky, có những thứ em sẽ không thể nhìn thấy bằng mắt, mà phải cảm nhận từ con tim. Bây giờ em không nhận ra, nhưng thời gian sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng nhất. Nhưng mà anh cũng hy vọng nó sẽ không quá trễ, và em sẽ không bỏ lỡ nó."

"Hả??" Nàng không hiểu lắm về câu nói của Richie, nhưng khi nàng muốn hỏi lại, Richie lại phớt lờ đi.

"Được rồi. Anh phải làm bài rồi, nói sau nha. Tạm biệt."

Cuộc gọi bị cắt ngang một cách lạnh lùng, Becky tối sầm mặt. Thật muốn đánh người anh của mình một trận.

Nhưng rồi không gian rơi vào tĩnh lặng, câu nói của Richie lại vang lên trong đầu nàng.

Hy vọng nó sẽ không quá trễ, và em sẽ không bỏ lỡ nó.

Nàng sẽ bỏ lỡ? Nhưng là cái gì chứ?

Richie này, lúc nào cũng mang đến những cơn đau đầu cho nàng mà. Becky vì không thể hiểu ra mà vò đầu bức tóc. Nàng đứng dậy muốn mở cửa sổ, để không khí trong phòng thông thoáng và nàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Tuy nhiên giống như là được sắp đặt, khi nàng vừa mở tung cửa sổ, đã nhìn thấy Freen chạy xe đến trước cổng. Becky liền không màng hình tượng mà hét lên:

"P'Freen!!!"

Freen vừa bước xuống xe, liền bị tiếng gọi lớn làm giật nãy mình. Cô không mất quá nhiều thời gian mà tìm kiếm giọng nói vừa gọi mình. Chỉ cần một cái ngẩng đầu, đã thấy Becky ở trên tầng 2 cười vui vẻ vẫy tay với cô, sau đó liền biến mất.

Cô bất lực mỉm cười, cũng không vội vàng dắt xe vào nhà. Cô chậm rãi dựng chân chống, đứng chờ cô bé nhỏ từ ngôi nhà đối diện chạy ra.

Chỉ trong vòng 2 phút sau đó, Becky mở tung cửa chạy ra.

"P'Freen, chị về rồi!!"

Đứng trước mặt Freen, Becky vừa nói vừa thở hổn hển.

"Chị cũng không có đi mất, em không cần chạy nhanh như vậy, không cẩn thận lại ngã nữa."

Freen cười nhẹ, ân cần đưa tay giúp Becky chỉnh lại mái tóc hơi rối vì hoạt động mạnh của nàng vừa rồi.

"Em biết chị không đi mất, chỉ là muốn tranh thủ thêm thời gian để gặp chị thôi. Khi nãy em đã muốn nhắn tin cho chị, nhưng vì anh trai gọi tới, em vừa nói chuyện với anh ấy xong."

"Ừm." Nụ cười dịu dàng vẫn giữ trên môi, nhìn cái cách Becky ở trước mặt cô vừa cười vừa kể cho cô nghe về những chuyện nàng đã làm liền cảm thấy thỏa mãn. Đôi khi sự yêu thích của cô dành cho nàng, chỉ đơn giản là sự trẻ con vô tư này của nàng.

Đợi đến khi Becky nói xong, Freen lấy từ trong giỏ xe của mình ly trà sữa mà cô mang từ quán về.

"Đây, trà sữa đặc biệt dành cho em!"

"Đúng là P'Freen tốt nhất!"

Vừa nhìn thấy trà sữa, đôi mắt Becky còn sáng hơn sao trên trời. Còn không quan tâm là đang ở ngoài đường, nhào đến ôm đu trên người Freen. Cô phải cực lực lắm để giữ Becky và giữ thăng bằng cho cả hai không cùng ngã.

"Đủ rồi, đủ rồi, Bec. Mau xuống đi!"

Freen than nhẹ trong lòng, Becky không phải là quá nặng, nhưng cô là người từ đó đến nay ít khi tập thể dục, sức lực không quá lớn. Nếu Becky cứ đu thế này thì rất nhanh hai đứa sẽ ngã.

"Có trà sữa rồi uống xong thì nhớ ngủ sớm. Ngày mai chúng ta phải xuất phát rồi đó."

"À phải..."

Becky gật gù, ngày mai hai người bọn họ sẽ xuất phát đến địa điểm tổ chức thi học sinh giỏi cấp thành phố và sẽ ở đó hai ngày một đêm. Chỉ là hôm nay vì ba nàng trở về và nói chuyện với Richie làm nàng quên mất. Bây giờ nàng còn chưa xếp đồ vào balo.

"Vậy chị cũng nghỉ ngơi sớm, em vào nhà."

"Ừa, ngủ ngon!"

"P'Freen ngủ ngon!!"

Freen đứng nhìn theo bóng lưng Becky, chờ nàng vào trong nhà, đóng cửa lại, cô mới chậm chạp dắt xe vào nhà. Trước khi vào trong, cô quay đầu nhìn lên tầng hai đối diện một lần nữa. Nhìn thấy Becky đóng lại cửa sổ, tắt đèn phòng, cô mới an tâm đóng cửa nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com