Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47

Ánh đèn khắp mọi nơi đều được tắt hết, âm thanh từ một giai điệu nào đó bắt đầu vang lên, phía bên dưới sự yên lặng được thay thế bằng những tiếng hò hét cổ vũ. Freen ngồi ở ngay hàng đầu, phía chính diện đối mặt với sân khấu, cô có thể dễ dàng nhìn thấy tất cả, dĩ nhiên là không bỏ qua bất kì hình ảnh nào của cô gái đang tỏa sáng trên sân khấu kia.

Nàng mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, mái tóc màu sáng buông dài. Bởi vì muốn buổi biểu diễn thêm đặc sắc, nàng đã đổi luôn màu tóc đen nguyên thủy mà nàng luôn gìn giữ. Gương mặt dưới ánh đèn duy nhất trên sân khấu rọi xuống, nàng lúc này nổi bật hơn bất kì ai. Nàng xinh đẹp, quyến rũ, là thiên thần trong mắt Freen.

Giọng hát nàng cất vang, giống như mang đến cho cô một dòng nước ấm chảy qua từng ngóc ngách trong lòng của cô. Freen chẳng thể nào rời mắt khỏi người con gái bé nhỏ ấy, nhất là khi ánh mắt nàng rơi vào đôi mắt của cô. Hai đôi mắt giao nhau, trước mắt Freen không còn là Becky của hiện tại, mà chính là Rebecca của 10 năm trước trong bộ đồng phục trường cấp 3.

Có những kí ức của nhiều năm trước ùa về, nó chỉ thuộc về một mình cô, ngay cả Becky cũng không biết.

...

Đó là lần đầu tiên Sarocha gặp được Becca, không phải là lần mà nàng nổi lên sự thương cảm cứu cô ở sân thượng, mà đó là vào lúc nàng bước xuống từ chiếc xe hơi. Khi đó mẹ nàng đưa nàng đến trường, Sarocha lúc ấy cũng vừa mới đến cổng trường, cô đứng ở một góc, lần đầu tiên nhìn thấy một cô bé mang trên mình sự thuần khiết, nụ cười chứa đầy năng lượng tích cực đứng dưới ánh nắng. Cô đã ngây người một lúc vì bản thân lần đầu nhìn thấy một cô bé xinh đẹp như vậy.

Nét đẹp của nàng không giống bất kì ai trong trường học mà cô đã từng nhìn thấy. Sự ngây ngô trên gương mặt nàng lại càng không giống với những kẻ luôn chứa đầy tạp niệm ở trong ngôi trường luôn đầy rẫy phiền phức.

Âm nhạc phát ra từ tai nghe cô đang đeo vô tình trở nên tĩnh lặng, cô vẫn cứ ngây ngốc nhìn cô bé ấy, sự tĩnh lặng trên gương mặt của cô thường ngày cũng không còn nữa. Cho đến khi cô bé ấy rời đi và biến khỏi tầm mắt của cô, Sarocha mới giật mình nhận ra.. bản thân mà lại mất hồn vì một cô gái nhỏ.

Cô thu lại sự lạnh nhạt thường ngày, bước vào trong trường. Nhưng mà trong suy nghĩ vào lúc đó không thể nào ngưng nghĩ về việc muốn biết tên của cô gái ấy.

.

.

.

Rebecca.

Cô đã biết tên của em ấy. Em ấy là Rebecca, có đôi mắt to tròn và nụ cười đáng yêu. Em ấy không quen biết cô, ấy vậy mà lại cứu giúp cô, lại còn muốn bảo vệ cô.

Có ai trên đời lại ngây thơ như em ấy cơ chứ?

Nhờ có Becca, ngày hôm ấy cái vết thương trong lòng cô cũng giống như vết thương ngoài da được băng bó và chữa lành. Cô cảm thấy cô bé đáng yêu ấy chính là ngoại lệ duy nhất để cô có thể mở lòng kết giao làm bạn bè.

Nhưng khi cùng nàng đứng ở cổng trường chờ đợi, nhìn thấy nàng bước lên chiếc xe hơi sang trọng, Sarocha lại cúi đầu, ý nghĩ ấy vụt tắt.

Cô không xứng.

.

.

.

Khi ý nghĩ cách xa Becca hình thành, thế giới của cô và nàng không giống nhau. Không muốn làm ảnh hưởng đến nàng, Sarocha quyết định rời khỏi tầm mắt của nàng. Ít nhất thì trong ngôi trường khá rộng lớn này, nàng không biết gì về cô ngoài cái tên, cô cũng không biết gì về nàng ngoài nàng nhỏ hơn cô, thì cả hai sẽ giống như những người xa lạ vô tình gặp nhau rồi thôi.

Nhưng có lẽ ông trời thương xót cho cô sống quá cô độc, lại đưa nàng một lần nữa đến trước mặt cô. Chẳng biết làm sao mà mỗi lần cả hai gặp nhau thì đều là nàng bắt gặp cô đang ngủ, có một chút xấu hổ, nhưng Sarocha không dễ dàng bộc lộ điều đó ra vẻ mặt của mình.

Cuộc sống khắc nghiệt của cô đã luyện cho cô việc không bày tỏ quá nhiều cảm xúc của mình ra bên ngoài. Nó không giúp gì được cho cô cả, lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh đôi khi sẽ tốt hơn.

.

.

.

Rebecca.

Em thành công trong việc xâm chiếm vào trong tâm trí của cô rồi.

Chưa bao giờ Sarocha nghĩ rằng mình sẽ nghĩ đến ai đó nhiều lần trong một ngày, thậm chí còn hạ mình xin lỗi nàng. Yêu thích nàng đến cả việc nghĩ đến sáng tác một bài hát dành tặng riêng cho nàng.

Cô muốn bày tỏ với nàng, muốn nói với nàng, muốn để nàng nhìn thấy tình cảm này của cô. Không tự tin, tủi thân, Sarocha dĩ nhiên có. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Becca, nàng là động lực của cô, là năng lượng của cô. Sarocha nhất định sẽ cố gắng hết mình, nỗ lực để bản thân cảm thấy xứng đáng, có thể tự tin đi cùng nàng.

Cô tin rằng, cô làm được.

...

"Becky, em cảm thấy buổi biểu diễn hôm nay thế nào??"

Buổi liveshow đã đi gần đến cuối chương trình, lúc này nàng đang cùng MC ở trên sân khấu làm một phần mini talkshow.

"Rất tốt ạ! Em có thể ở trước những người hâm mộ trình diễn nhiều ca khúc mà em yêu thích, cũng như là đón nhận tất cả tình yêu của mọi người. Nhìn thấy mọi người ủng hộ em như vậy, em rất hạnh phúc. Ngày hôm nay có thể xem là một trong những ngày hạnh phúc nhất của em. Bởi vì em thực hiện được ước mơ của mình, cũng như là thực hiện ước mơ thay người quan trọng nhất của em."

Khi Becky nói những lời sau cùng, ánh mắt vẫn không quên hướng xuống khán đài, ở hàng ghế đầu tiên tìm hình dáng quen thuộc. Tuy nhiên chỗ ngồi đã trống không, Becky hơi thất vọng, nhưng cũng thắc mắc.

Freen đã đi đâu rồi?

"Người quan trọng của em? Có phải người nào đó tên chữ F không?" MC ẩn ý nhìn nàng cười cười.

Becky lại không có ý định giấu diếm gật đầu: "Tất nhiên rồi ạ!"

Sau câu nói của nàng liền kéo theo một tràn la hét phấn khích từ phía fan bên dưới.

"Ỏ, vậy thì để đáp lại tấm lòng của em. Ở đây có một phần quà dành cho em đây."

"Hửm?"

Nàng nhướng mày. Còn có phần gì sao? Nàng nhớ trong lúc tổng duyệt không có nhắc qua nó.

Mặc dù trong lòng tò mò không ngừng, nhưng Becky vẫn theo MC xuống sân khấu, nàng ngồi vào chỗ ghế trống, chính là chỗ của Freen đã để lại.

Đèn trong khán phòng vụt tắt, mọi thứ nhất thời rơi vào tĩnh lặng, Becky chớp chớp mắt có chút hồi hộp chờ đợi.

Trên sân khấu, màn hình led đột ngột sáng lên, trên đó hiện lên một dòng chữ lớn với nội dung:

Món quà này, dành tặng riêng cho em. Baby.

Phía bên dưới lại bắt đầu có tiếng hét, chỉ là tâm trí của Becky lúc này chỉ tập trung ở trên sân khấu.

Màn hình bắt đầu chuyển cảnh.

Hiện lên những bức ảnh của nàng.

Đôi mắt của Becky mở to vì ngạc nhiên. Trên đó ngoài những tấm ảnh của nàng ở hiện tại, mà còn có những tấm ảnh của nàng ở cấp 3, thậm chí là ở những năm đại học.

Khóe mắt Becky chợt cay cay, nhất thời không nhìn rõ phía trước.

Những bức ảnh cứ luân phiên hiện lên, song cùng lúc đó lại phát ra tiếng guitar, một giai điệu nhẹ nhàng, cùng với một giọng ca ngọt ngào phát ra từ phía sân khấu.

"Không chắc điều này là gì

Cái cảm xúc khi em ở gần bên

Tại sao trái tim tôi lại không ngừng rung động thế này.

Khi em nhìn tôi với ánh mắt đó

Đã làm tan chảy trái tim lạnh giá này

Phải chăng vì người đó là em..."

Ánh đèn một lần nữa hướng đến một vị trí trên sân khấu mà bật lên, Becky thu hồi tầm mắt của mình hướng về màn hình led mà chuyển dời đến cái người ngồi trên chiếc ghế ở một góc sân khấu, tay cầm guitar, khuôn miệng phát ra âm thanh êm dịu, ánh mắt hướng về phía nàng chất chứa bao nhiêu yêu thương không đếm xuể.

Ánh mắt cả hai giao nhau, trong con ngươi chỉ là hình bóng của đối phương.

...

"Ta chấp nhận cho con thoải mái làm những gì con muốn. Nhưng con phải đồng ý với ta chuyển trường, ở đó thật sự không tốt cho con. Sau này con cũng phải học kinh doanh để có thể thừa kế sự nghiệp của ta."

"Nhưng mà con chỉ muốn theo đuổi ước mơ của mình."

"Sarocha!!! Con có hiểu rõ không? Theo đuổi ước mơ chỉ là nhất thời. Con có thể bảo vệ mình không? Có thể bảo vệ người con yêu không nếu như con không có quyền lực trong tay?"

Sarocha lặng người nhìn vào đôi mắt đen đầy nghiêm nghị của ông nội, không thể phủ nhận những lời ông nói. Cũng bởi vì không có gì trong tay, cô mới bị bọn người Chinya chà đạp, cũng bởi vì bản thân thấp hèn, nên chỉ có thể nhẫn nhục bảo vệ Becca bằng cách đem bản thân của mình ra cho bọn chúng đánh đập.

"Con đồng ý... nhưng mà, con cũng muốn xin ông cho con một khoảng thời gian nhất định... con sẽ làm theo những gì ông muốn."

Ông Chankimha nhìn sự bướng bỉnh của Sarocha chỉ biết thở dài.

"Được. Đến khi con làm được những gì con muốn, cũng là lúc con nên quay về rồi."

Sarocha ngồi trong căn phòng tối, chỉ có ánh đèn từ bàn học hắt vào gương mặt nặng nề muộn phiền của cô. Cô đã có thể thương lượng với ông nội, nhưng chung quy cũng không thể tự quyết định cuộc đời của mình.

Đưa mắt nhìn bức ảnh được đóng khung trên bàn, đó là bức ảnh của Becca, cô đã chụp lén nàng mà người được chụp không hề hay biết về sự tồn tại của nó.

Cô nhìn bức ảnh, xong lại nhìn tờ soạn nhạc chỉ mới viết được một nửa. Giống như có được một nguồn động lực vô tận, cô lập tức cầm viết lên và hoàn thiện nó.

.

.

.

"Nè, đây là toàn bộ ảnh mà em chụp được từ lúc chị đi đến giờ. Có cả mấy ảnh mà lúc Bec học đại học, cậu ấy tham gia biểu diễn của trường toàn đạt điểm xuất sắc."

"Cảm ơn em!!"

Freen cầm thẻ nhớ mà Irin đưa cho mình, nhìn Irin bằng ánh mắt cảm kích, siết chặt thẻ nhớ trong tay như sợ lơ là một chút sẽ lạc mất. Có những thứ này, món quà mà cô chuẩn bị cho Becky sẽ càng thêm ý nghĩa.

"Mà em giúp chị đừng nói cho Becky biết nha, chị muốn tạo bất ngờ cho em ấy."

"Chuyện này chị cứ yên tâm!!!"

...


Truyện hiện tại mình đã viết đến gần kết rồi. Và giờ mình sẽ đăng song song với truyện mới của mình. Mọi người ghé qua một chút ủng hộ đứa con mới của mình nha🥹🫶


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com