Chương 7: Nếm trải mùi vị tân hôn.
Mình muốn thông báo trước là chương này sẽ có H, nhưng cũng ít thôi, nhẹ đô nha mọi người. Enjoy thì click click đọc nhé!!!
Đầy tháng của đứa nhỏ, Sarocha muốn thê tử làm trứng gà đỏ, gửi cho mọi nhà trong thôn.
Nàng nói qua, sinh nữ nhi không cần đưa.
Sarocha mới mặc kệ tập tục, muốn đưa, nam hay nữ đều là bảo bối của mình.
Trước kia trong thôn có người sinh đứa nhỏ, Sarocha cũng ăn trứng gà đỏ, a nương nói với nàng, trứng gà đỏ là tượng trưng cho không khí vui mừng, đưa càng nhiều thì càng cấp cho đứa nhỏ nhiều phúc khí.
Rebecca không lay chuyển được Sarocha, nên nấu một nồi trứng gà đỏ to, cho người kia đi gửi cho từng nhà trong thôn.
Tên đứa nhỏ đến nay vẫn chưa có, chỉ kêu bằng oa nhi, họ hàng bằng hữu khuyên nàng đừng cố chấp, chờ Sarocha suy nghĩ ra tên, không biết sẽ chờ đến bao giờ.
Nàng không có nghe lọt vào tai, cũng không muốn thúc giục, thản nhiên ung dung chờ Sarocha.
Phụ thân nàng cũng nghĩ đặt tên cho ngoại tôn, nàng lại nhẹ nhàng từ chối, thay Sarocha tranh thủ quyền lợi.
Nàng cũng nhìn ra được trong lòng phụ thân có bao nhiêu bất mãn, trong lòng nói thầm nữ nhi gả đi, trong mắt đã không còn phụ thân.
Nàng không giải thích gì chỉ nói: "Phụ thân, ngài xem nhìn hắn."
Bộ dáng thỏa mãn đem trứng gà đỏ cho dân thôn.
Đầu năm nay còn có ai sinh nữ nhi mà tặng trứng gà đỏ, chỉ có Sarocha cố chấp muốn nghe câu chúc phúc cát tường của từng nhà, mỗi ngày trở về hai chân đều nhức mỏi đến không cử động được nhưng trên mặt vẫn không mất đi tươi cười.
Phụ thân nàng nghe nữ nhi nói thì im lặng.
Vào một đêm, nàng đang ngủ say, bỗng nhiên bị người bên gối lay tỉnh, trượng phu biểu tình hưng phấn nhìn nàng nói: "Nghĩ ra, nghĩ ra rồi! Ta đã nghĩ ra được tên cho đứa nhỏ rồi!"
"À." Nàng xoa xoa mắt, miễn cưỡng tập trung tinh thần hỏi Sarocha: "Tên gì?"
"Kim Hương! Ta muốn gọi đứa nhỏ là Kim Hương!" (Kim Hương là tên gọi khác của Tulip, vì tên Tulip nghe quốc tế hóa quá nên mình chọn tên này a)
"Vì sao?"
"Thì là Kim Hương thôi!" Sarocha không nói ra duyên cớ.
Mấy ngày nay, ngày cũng nghĩ, đêm cũng nghĩ, thực thận trọng suy nghĩ, nhất định phải đặt cho nữ nhi một cái tên tốt, tên tốt thì cả đời cũng đều sẽ hạnh phúc như tên, sau đó ngay tại mới vừa rồi, một đạo linh quang hiện lên đã nghĩ ra.
"Ta hy vọng đứa nhỏ gặp nhiều may mắn, tươi sáng, có thể tìm được một người luôn làm cho nó vui vẻ, tựa như, tựa như, ta tìm được nàng...." Sarocha thực cố giải thích sợ nàng không hiểu.
"Thì ra là muốn đứa nhỏ tìm được hạnh phúc...Sarocha ,tìm được ta, người có cảm thấy vui vẻ không?"
"Có a!"
Nàng kéo trượng phu nằm xuống: "Tốt, vậy gọi là Kim Nhi."
Từ ngày đó, Sarocha mở miệng ngậm miệng đều là Kim Nhi, khi thì là Hương Nhi.
Màn đêm kéo xuống, ngực nàng trướng lên khó chịu, lăn lộn qua lại, quấy nhiễu người bên gối khó có thể ngủ say.
"Làm sao vậy?"
"Có chút không khỏe...." Nàng ấp úng, chỉ chỗ không khỏe.
"Nơi này?" Bàn tay nhỏ nhắn hướng ngực nàng chụp tới.
Nàng kinh hãi, đỏ mặt, lắp bắp: " Sarocha, Sarocha, người..."
Trong lòng Sarocha không mang tà niệm, động tác nhanh chóng cỡi y phục của nàng, một lòng nhớ tới lời Bích Chi thẩm chỉ dạy, sức ăn của đứa nhỏ không lớn nên bú không được nhiều lắm, làm trượng phu phải giúp nàng, đừng làm nàng khó chịu.
Mặt Rebecca hồng lên, tay chân không biết nên đặt chỗ nào.
Thành thân gần một năm, thân thể không thể tránh cũng đều nhìn qua, đụng chạm qua, nhưng Sarocha luôn luôn có quy củ, cho tới bây giờ cũng không có làm gì xằng bậy, nàng biết người nọ chắc chắn cũng có nhu cầu sinh lý, nhưng Sarocha không có tới phiền nàng loạn nàng, nhiều nhất chính là vào lúc sáng sớm khi còn đang mơ hồ ngủ, bàn tay không yên vị cọ cọ vào người nàng.
Miệng Sarocha cúi xuống, bàn tay xoa bóp, hút lấy một ngụm, nhăn mặt oán giận nói:
"Khó uống!"
"..." Không có ai ép phu quân uống!
Nàng bị dính trên giường, vây dưới thân Sarocha, mặt đỏ như sắp nổ tung.
Sarocha lại cúi mặt, ra sức hút hút hút, hút xong bên trái lại đổi sang bên phải.
"Thật no." Khó trách Hương Nhi uống không hết.
"..." Là ai cố chấp liều mạng bổ thân cho nàng? Lượng sữa dư thừa là do nàng làm sao?
Sarocha dùng lòng bàn tay vo vê đỉnh núi, làm cho sữa thấm ra, rồi dùng lưỡi liếm liếm.
Liếm liếm, liền đi lên miệng nàng, tay chân bắt đầu không thành thật.
Đều đã sinh đứa nhỏ, nàng làm sao không hiểu được cả thân người Sarocha nóng lên như vậy đại biểu cho cái gì.
Gò má nàng càng lúc càng hồng lên, mở miệng ngầm đồng ý xâm nhập của Sarocha, ở trong miệng người nọ hưởng thụ hương vị của chính mình.
Sarocha sờ nàng, cũng sờ sờ bản thân mình, mê mang gọi nàng: " Becca ....Ta khó chịu....."
Cả người Sarocha nóng lên, một thân buộc chặt, nàng cũng biết lúc này không thể chỉ sờ sờ là có thể xong việc.
" Sarocha, Sarocha biết không?"
"Ta biết, a nương đã dạy....."
Cái gì?! Ngay cả việc này Samanun thẩm cũng dạy.
"Có thể hay không? Có thể hay không? Becca ......" Sarocha cọ lung tung vào người nàng, không được nàng cho phép, không dám xằng bậy, sợ sẽ chọc giận nàng.
Có cái gì không thể?! Bọn họ là phu thê a!
Nàng lấy tay phủ lên gò má nóng bừng của Sarocha: "Nếu tướng công muốn thì làm đi."
Nhận được sự đồng ý của nàng, Sarocha nhanh chóng cỡi bỏ y phục trên người, bàn tay trắng nõn tham lam di chuyển trên mỗi tấc thịt mềm mại, đem tiết khố đáng ghét vứt bỏ, thăm dò vào nới thâm sơn huyền bí.
Cái kia ấm áp ôn nhuận, Sarocha nhịn không được, không chỉ muốn thỏa mãn ngón tay, Sarocha cũng muốn chiếc lưỡi của mình có thể chu du khắp nơi ấm áp kia.
Mà Sarocha cũng đã thực sự làm như vậy.
Một chút, một chút, chậm rãi tiến vào nàng, rồi lại đưa thẳng ngón tay vào, Sarocha không chuyển động, da thịt trần trụi dính sát vào nhau, nơi mẫn cảm ngọt ngào tiếp hợp, cảm thụ được nhịp đập yếu ớt của nhau.
Sarocha không biết cảm giác lại như vậy, trước kia xem qua, đã biết chuyện này, cũng không đặc biệt ghi nhớ làm gì, Sarocha cảm thấy cứ ôm thân thể mềm mại của nàng như vậy, hai người dựa vào nhau ngủ đã tốt lắm rồi.
Đến khi chân chính trải nghiệm, mới biết tư vị thì ra tuyệt vời như thế.
"Đau không?" Sarocha cẩn thận hỏi, nàng biết nếu như thô lỗ, không đợi hai người chuẩn bị tốt sẽ rất đau.
"Không." Sarocha thực ôn nhu, không tiến vào cấp tốc, nàng cũng không thấy khó chịu.
"Vậy là tốt rồi." Sarocha an tâm gật đầu, thoáng lùi lại, rồi đi vào, cứ lặp lại động tác như vậy, làm cho khoái ý dâng trào.
Mới nếm thử tư vị hòa hợp, thân thể mẫn cảm không liên tục được lâu, thì đã ở trên cơ thể nàng nhanh chóng đạt đến cao trào.
Nhưng thân mình tuổi trẻ nào có thể thể thỏa mãn một trận, ngón tay nằm trong thân thể nàng không chịu lui ra, thoáng chốc, lại sinh long hoạt hổ áp bức nàng dưới thân.
Ôm, triền miên, ép buộc thê tử suốt một đêm.
Thành thân một năm, thế này mới lĩnh hội sơ sơ cảm giác tốt đẹp của đêm tân hôn.
Sáng tinh mơ, lão đại phu mở cửa, đã nhìn thấy người nọ đang đứng bên ngoài dưới sương sớm lạnh lẽo.
"Sarocha, sớm như vậy?"
Sarocha gật đầu, há miệng lại nói không ra lời.
"Làm sao vậy?" Trong lòng biết mới sáng sớm mà Sarocha đã đến tất nhiên là có chuyện:
"Rebecca nhà ngươi có chuyện gì?"
"Nàng...." Sarocha làm như đang giãy dụa hết thảy mới hạ quyết tâm nói: "Có thuốc hay không?"
"Thuốc? Thuốc gì?"
"Thuốc...thoa nơi đó."
"Nơi nào?" Không đầu không đuôi, lão đại phu làm sao nghe hiểu được.
"Thì là....nơi đó!" Sarocha ảo não dừng một chút, vì trong sạch bản thân mà biện giải: "Là Hương Nhi cắn, không phải ta!"
Thực sự, trước khi Sarocha hút, nơi đó cũng đã có thương tích, Sarocha không có dùng lực cắn mạnh.
"...."
Lão đại phu mặt ngẩn ra nhếch môi, Sarocha nóng vội tăng thêm ngữ khí: "Thực sự không phải ta, ta cắn rất nhẹ, nàng cũng nói không đau......"
Loại chuyện khuê phòng này không cần phải nói cho ông nghe biết chưa? Cũng không hiểu được bạn già của ông đã chết hai mươi mấy năm nay, ban đêm lão chăn đơn gối chiếc, tịch mịch a.......
"Tốt lắm, tốt lắm, ta đã biết." Lão đại phu trở vào trong phòng, lấy ra bình sứ màu trắng cho Sarocha.
Người nọ nói cảm ơn xong liền vội vàng chạy về nhà.
Đứa trẻ này khờ thì có khờ, nhưng so với ai đều hiểu đau lòng cho thê tử, yêu thê nhi (vợ con) như mạng!
Về đến nhà, thê tử bị nháo loạn một đêm vẫn đang ngủ say.
Sarocha thoát y, chui vào trong chăn, đem thuốc trong bình sứ đổ ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng, thế này mới có thể đặt đại sự trong lòng xuống, an tâm.
Đem nàng ôm vào lòng, da thịt chạm da thịt, như vậy mới có thể an ổn đi gặp Chu Công. (ý chỉ đi ngủ đó mng)
Tất cả trượng phu đều là cầm thú, nữ nhân không thể chiều được!
Rebecca sau khi xác nhận danh phận phu thê thì hoàn toàn triệt để lĩnh ngộ được điều này.
Người nọ thường ngon ngọt, thể nghiệm tư vị tuyệt diệu trong đó, chỉ cần có cơ hội lập tức đem nàng ăn từ đầu đến chân, nàng đều nhanh chóng bị Sarocha ép buộc đến chết.
Trừ việc đó ra, thì việc làm Sarocha yêu thích nhất đó là ôm nữ nhi bảo bối đi chung quanh, gặp người liền nói: "Đây là Hương Nhi nhà ta."
Sau khi nữ nhi đầy tháng, nàng nghĩ cần dùng một vài thứ, hỏi Sarocha: "Người có thể lấy rương gỗ ra cho ta xem được không?"
Biết Sarocha có bao nhiêu quý trọng cái rương gỗ, nên nàng tôn trọng hỏi Sarocha.
"Tốt a, đều cho nàng." Nói được rất hào phóng, không chút do dự muốn đem tất cả bảo bối của bản thân chia sẻ cho nàng.
Trong rương gỗ hơn phân nữa là những vật cũ của phụ mẫu Sarocha lưu lại cho, có chút vật phẩm dùng cho trẻ sơ sinh, dùng được liền lấy ra, còn có chút sách trân quý của công công...cuối cùng lại có một quyển sách đông cung đồ.
Nàng choáng váng ngây ngốc.
"Trước khi thành thân, a nương đưa cho ta." Sarocha chăm chú nhìn tùy ý đáp.
Nàng im lặng một hồi.
Cư nhiên là quyển số lượng có hạng được các nhà danh gia trân quý.
Khó trách Sarocha nói bản thân biết, nhiều tư thế đa dạng làm cho người ta chống đỡ không được.......nàng quả thật có loại cảm giác hối hận khi bị người lừa gạt! Làm nàng còn nghĩ Sarocha thành thật, không quan tâm đến cái này......
Nàng thừa dịp người nọ không chú ý, lặng lẽ cất giấu, miễn cho Sarocha lại ép buộc nàng.
"Nàng thích thì cho nàng, ta đã nhớ kỹ hết rồi." Lầm tưởng nàng đem sách cất đi vì yêu thích, cho nên Sarocha hào phóng mà cho nàng.
Bên trong còn có cái hộp, nàng tò mò mở ra, đây là thư của cha mẹ chồng để lại, sau khi thành thân cũng làm chuyện tình thú giữa phu thê, nên không có xem qua.
Lúc này nàng cảm thấy thú vị mở ra xem.
Thì ra nương của Sarocha là thiên kim tiểu thư xuất thân từ gia đình phú quý, lặng lẽ ái mộ tiên sinh được người trong nhà mời đến dạy học cho nàng, thương hắn có chí khí, một bụng kinh luân cùng khí chất tao nhã, trong khuê phòng của đại tiểu thư, lại lớn mật viết thư thổ lộ.
Tiên sinh dạy học này vốn là luyến mộ chi tâm, cũng không phải là người đọc sách cổ hũ, hai người yêu nhau một cách oanh oanh liệt liệt.
Bên phía nhà nữ nhân phản đối, tiểu thư quyết tâm cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, cùng tiên sinh bỏ trốn.
Sau đó hai người ân ân ái ái, rồi có con.
Bên nhà nam nhân có vài mẫu đất cằn, không phải là loại nghèo trắng tay, cuộc sống qua ngày cũng không có gì trở ngại.
Ngẫu nhiên, làm trượng phu sẽ vì thê tử rửa chân, ngoài miệng trêu đùa: "Nô tài xin hầu hạ tiểu thư."
Thê tử cũng có hứng thú, thoải mái cho hắn hầu hạ, sau đó mới đẩy trượng phu ngồi trên giường, nàng khom lưng vái chào: "Thiếp thân xin hầu hạ phu quân."
Khó trách đứa con còn nhỏ tuổi nhìn thấy chưa hiểu rõ hết, không biết đây là tình thú trong khuê phòng của phụ mẫu, cũng học theo cho rằng phu thê là phải như thế.
Bọn họ thực sự rất ân ái, cũng rất hạnh phúc.
Giữa những hàng chữ là tràn đầy, tràn đầy tình nồng mật ý. Rebecca xem xong, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhìn về phía trượng phu đang ghé mặt vào giường gật gù.
Giữa bọn họ có khả năng bồi dưỡng ra tình cảm vấn vương như vậy không?
" Becca, phải đi ngủ." Rõ ràng mắt đã muốn khép lại, còn cố chống đỡ, dù thế nào cũng chờ nàng, ôm nàng vào lòng, hai thân thể dựa vào nhau, mới chịu ngủ.
Nàng nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, cúi người tựa vào vai Sarocha.
"Sau này chúng ta cũng viết thư được không?"
"Ta không biết viết gì."
"Trong đầu nghĩ cái gì thì cứ viết ra là được, không cần suy nghĩ nhiều."
Sarocha ấp úng nửa ngày mới thừa nhận: "Chữ của ta rất xấu." Một lòng chỉ sợ bị cười, hồn nhiên không biết đây là dụng tâm của thê tử, muốn càng hiểu thêm về Sarocha, cùng Sarocha thân cận, là một phương thức bồi dưỡng tình cảm.
"Ta viết, Sarocha xem là được rồi."
Lúc này người nọ không lên tiếng trả lời.
Nàng cũng không nói thêm cái gì nữa, ôn nhu ôm mặt Sarocha: "Không phải mệt mỏi sao? Ngủ đi!"
"Sarocha tên tự có thất ký tự, Rebecca trùng hợp lại cũng có thất ký tự
Người xem, chúng ta là duyên đẹp, có phải hay không là do trời định? Phu quân."
Đây là phong thư đầu tiên nàng viết cho Sarocha.
Một tiếng phu quân, thật ra thì có một chút ý tứ làm nũng, mang tình ý hàm xúc uyển chuyển.
Sarocha xem xong, không biết có hiểu được hay không, chính là yên lặng cất vào trong tay áo, sau đó giống như thường ngày ăn đồ ăn sáng do nàng chuẩn bị, ra ngoài làm việc.
Bất đồng là thời điểm trở về đưa cho nàng một đôi khuyên tai trân châu, nhìn về phía trượng phu, người nọ đông bận tây bận, cố ý không nhìn nàng, nhưng bên tai lại hồng lên một mảnh.
Người này da mặt mỏng, ngượng ngùng tự đưa cho nàng, xấu hổ đi!
Sau này, nàng thỉnh thoảng sẽ viết một phong thư, Sarocha cũng sẽ đưa cho nàng một chút đồ nhỏ.
Không nhất định đáng giá bao nhiêu, có khi là một đóa hoa màu trắng nhỏ trên núi, có khi là một đoạn dây cột tóc màu xanh nước biển, có khi là một viên kẹo đào ngọt ngào, một khối điểm tâm, một hộp son phấn,... Tóm lại, chỉ cần Sarocha nhìn thấy thích, sẽ mang về cho nàng.
Hưởng ứng sự kiện Pí Freen bảo muốn nuôi con của Becbec, thế là quá là phù hợp với fic luôn, trong đây cũng có một Sarocha cưng chiều thê tử, sủng hài tử của mình lên tận trời, thương vợ con lắm à nha >.< Hít ke mãi vẫn không quên được sự kiện hôm ấy luôn í mng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com