Chap 3
Freen mở laptop muốn kiểm tra mail thì phát hiện ở đây không có internet, cô vuốt hai bên thái dương của mình đầy vẻ bất mãn. Thời đại nào rồi còn có một ngôi làng không có internet cơ chứ? Đúng là chọc cô đến phát điên.
"Thậm chí mình còn không phải tên là Robinson mà cái làng này như đảo hoang vậy."
Freen gọi điện thoại cho mẹ nhưng lần nữa lại không có sóng. Quái thật, đây có còn là thế giới loài người không? Cô bước xuống tầng dưới hỏi chủ nhà thì họ nói ra ban công sẽ có sóng, lại lê chân lên phòng, cô lại bước ra cái ban công nhỏ bé của mình, nhìn chằm chặp vào điện thoại cho đến khi nó xuất hiện tín hiệu của sóng.
"Mẹ, mọi chuyện thế nào rồi? Con không thể check mail được."
"Ở đây không có internet, mẹ có tin nổi không, thậm chí sóng điện thoại cũng phải ra ngoài ban công mới có." Freen gãi gãi cánh tay đã bị muỗi đốt của mình, khó chịu nói vào điện thoại.
"Mẹ, hay mẹ thương lượng với công tước được không? Nửa tháng thôi nhé, con sợ đến khi con trở về con sẽ không biết google là gì mất."
Cô gái ở căn phòng đối diện với căn nhà trọ của Freen nhìn sang, trên tay còn cầm một bức thư đang mở.
Freen vẫn nhăn nhó gãi đến mức cánh tay đã nổi đỏ, vô cùng khó chịu, lại nhìn sang căn nhà đối diện thấy cô gái xinh đẹp kia hình như đang đọc sách, cô có chút bần thần, có phải đây là lần đầu tiên cô thấy một cô gái trạc tuổi mình đọc sách thay vì cầm điện thoại và lướt các trang mạng xã hội không?
"Cũng phải, ở đây không có internet thì lướt mạng kiểu gì được." Freen chép miệng thương cảm, thật tội nghiệp cho một cô gái tách biệt với xã hội ngoài kia.
Freen quyết định đi ngủ sớm vì không có việc gì để làm cả. Sáng hôm sau thức dậy toàn thân nhức mỏi rã rời vì đệm nơi này không hề êm một chút nào, biết trước như thế này cô đã chở luôn cái giường của mình đến. Rên rỉ vào phòng vệ sinh, cô vặn vòi mở nước, trước kia ở nhà cô đều là vòi nước tự động cảm ứng, đến đây cô phải hỏi chủ nhà dùng cái này như thế nào, báo hại họ cười đến lăn lộn khi thấy cô xoay ngược hướng để mở nước, lại còn hỏi có phải cô sống trên rừng núi lâu quá hay không.
Rừng núi cái khỉ mốc! Các người mới là rừng núi!
Quái lạ, sao cô mở mãi mà nó không ra nước thế này, mình xoay đúng hướng rồi cơ mà. Xuống tầng dưới hỏi chủ nhà thì họ bảo là bị cúp nước, cô muốn điên tiết lên thì bà ấy chỉ nói một câu xanh rờn.
"Bây giờ nhiều người ra suối để rửa mặt lắm, cô đi theo họ đi."
Freen quấn khăn che gương mặt chưa rửa của mình lại, cầm theo bàn chải đánh răng và một cái cốc bước xuống đường, cô dáo dác nhìn xung quanh vì sợ các tay săn ảnh bắt gặp được hình ảnh mất mặt này, chợt nghe tiếng ồn ào sau lưng làm tim cô nhảy lên, là lũ trẻ. Đang thắc mắc chúng ầm ĩ cái gì thì thấy cô gái hôm qua đang được chúng kéo tay đi, trên tay cô ấy cũng cầm bàn chải đánh răng và một cái khăn màu hồng nhạt. Freen chợt nghĩ, cô ấy thật sự không sợ bản thân xấu khi phơi cái mặt chưa rửa với mọi người sao?
Nhưng sau đó Freen thấy hối hận với suy nghĩ của mình, ngay cả khi cô ấy chưa rửa mặt vào buổi sáng, cô ấy vẫn xinh đẹp như một đóa hoa Gerbera (Hoa cúc trắng), và cô ấy không hề phiền lòng trước sự nhao nhao của lũ trẻ mà còn nở một nụ cười nhẹ với chúng.
Đi theo lũ trẻ và cô gái đó đến con suối, Freen lúc này mới phát hiện ra mình quên mang theo kem đánh răng, liếc thấy cô gái có mang theo một tuýp kem sạch sẽ, Freen ngại ngùng nói sau lớp khăn.
"Xin lỗi. Tôi... tôi quên mang theo kem, cô cho tôi một ít được không?"
Cô gái đó rất tự nhiên và nở nụ cười khi vui lòng chia sẻ cho cô, Freen ngồi chồm hổm trên tảng đá, múc nước dưới sông lên.
"Được rồi, dù sao cũng là súc xong rồi phun ra ngoài, không phải để uống, mạnh mẽ lên Freen Sarocha." Cô nói một câu đầy quyết tâm rồi đưa cái cốc lên miệng lấy nước, bắt đầu để bàn chải quét vào hàm răng trắng bóng của mình.
Hửm, kem đánh răng mùi kiwi sao?
Rửa xong gương mặt cho tỉnh táo hẳn, Freen vắt khăn đi ngược hướng về lại nhà trọ của mình, nhìn xuống đôi giày Dr.Marten đã có li ti những hạt bụi bẩn, cô thầm khen bản thân vì lựa đôi giày rẻ nhất mà cô có khi dùng nó để đi trên đường đất. Lại nhìn cô gái xinh như hoa kia đi trước mặt mình, bất giác tim cô lại mở công cuộc phản chủ.
"Freen." Tiếng gọi quen thuộc cứu sống trái tim của cô.
"Chị Sam?" Freen ngạc nhiên nhìn chị gái mình đang đứng trước mặt, sau lưng là một chục người ăn mặc nghiêm trang đứng gần một chiếc xe lớn.
"Là chị. Hàng từ thiện đến rồi." Chị cô tháo chiếc kính đen ra khỏi mắt.
Sau đó Freen phải giữ gương mặt tươi cười từ sáng đến chiều để phát hàng từ thiện cho mọi người trong làng, đến khi kết thúc, cô lê lết tấm thân mệt rã rời lên phòng mình rồi nằm phịch xuống.
"Chị, em mỏi chân quá."
"Freen, hôm nay cô mới biết cháu đến làng là để làm từ thiện, thấy cháu đứng từ sáng đến giờ chắc là mỏi chân lắm, thuốc đây, cứ xoa bóp đi nhé." Bà chủ nhà không biết từ khi nào đã ở trong phòng Freen, gương mặt tươi cười.
"Cảm ơn bác."
Chị cô nói lời cảm ơn thay Freen, sau đó nhìn bà chủ rời khỏi phòng, Sam không dùng lọ thuốc vừa rồi mà chỉ lấy vài miếng dán trong hành lí của cô ra, dán vào chân cho em gái mình. Freen cũng không còn sức nữa, nằm im để chị mình giúp.
"Freen, phòng em nhỏ quá, lại bẩn nữa."
"Em biết." Freen chán chường nói.
"Hay để chị thương lượng với mẹ?"
"Em đã thử rồi, nếu chị thành công thì làm nhanh lên, em sắp chết ở chỗ này rồi đây."
"Được rồi, chị thật sự tò mò về em dâu đó." Sam gấp lại chăn mền cho em mình.
"Có gì đâu mà tò mò, em mà gặp được cô ta, em sẽ đưa cô ta đến đây sống thử cho biết mùi." Freen yếu ớt nói, sau đó định mở cửa sổ cho thoáng, chợt nhìn thấy cô gái bên kia đang đứng ở ban công nhà cô ấy, Freen lập tức kéo rèm cửa, quay lưng vào trong.
"Có thợ săn ảnh sao?" Sam thấy hành động của em gái mình, liền căng thẳng bước đến.
"Không phải!"
"Chứ là cái gì?" Sam khó hiểu, định dùng tay kéo nhẹ rèm cửa nhìn ra ngoài. Nếu không phải là đám chó săn, vậy thì có gì khiến em cô sợ hãi thế kia.
"Chị hỏi nhiều quá! Mau về đi." Freen không cho Sam kéo rèm cửa, một mực đứng chặn trước cửa.
"Em đáng nghi lắm, chị phải biết cho bằng được." Nói xong, Sam liền đẩy Freen ra, cô mở cửa chính của ban công bước ra ngoài xem.
"Oh my god. Freen Sarocha, em nói thật đi, có phải vì cô gái cực kì cực kì xinh đẹp nhà bên không?"
"Không phải!" Freen lại phản bác, muốn kéo chị mình vào trong nhưng không thể đọ lại sức đối phương.
"Thành thật mau, không thì chị sẽ gọi cô ấy."
"Em đã nói không phải mà..."
"Hey, cô g-" Freen nhanh như cắt chạy ra ban công kéo chị mình vào phòng.
"Freen, em thích cô ấy sao?" Sam mở lớn hai mắt, vui vẻ lẫn ngạc nhiên dùng hai tay túm lấy vai em mình.
"Không biết." Freen ngại ngùng lảng tránh Sam.
"My god! My god! Oh my god! Cô... cô ấy tên là gì? Freen, chị phải biết tên người đầu tiên làm tan chảy trái tim em." Sam thích thú nhìn gương mặt đỏ bừng của em gái mình.
"Em không biết." Freen nằm sấp xuống giường, lấy gối che tai lại.
"Sao lại không biết, mau hỏi tên cô ấy đi, em thích cô ấy khi nào?"
Freen giả vờ ngủ để lơ đi chị mình. Nhưng có vẻ hành động này vẫn không đủ ngăn cản tính nhiều chuyện của chị cô. Sam vẫn nói liên hồi.
"Em mới đến đây hôm qua cơ mà. Không lẽ... YÊU TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN?!"
"CHỊ!" Freen bịt miệng Sam lại, tâm tư bị nắm thóp khiến cô ngại ngùng nâng cao tông giọng.
"Okay, chị hứa sẽ nói nhỏ lại, em không được đuổi chị về." Sam giơ ngón tay lên thề thốt.
Freen thở ra một hơi, sau đó lấy phần thức ăn chị cô mang đến ra, bày lên bàn ăn nhỏ xíu trong phòng.
"Freen, em thật sự thích cô ấy?"
"Thích là như thế nào?" Freen lấy đũa gặp thức ăn, cô đói muốn xỉu đến nơi, sao trước đây làm việc không ăn gì mà vẫn thấy no cơ chứ.
"Là tim đập nhanh khi thấy cô ấy, là thấy cô ấy cực kì xinh đẹp, muốn tới gần cô ấy, thậm chí còn muốn có được cô ấy."
"Chỉ có hai vế đầu thôi." Freen khinh bỉ nhìn chị mình, nhắc nhở chị ấy về cái hiện thực cô đang đối mặt "Với lại, em đã có hôn ước rồi."
"Đó là do em bị thiểu năng về tình yêu, tình yêu hiện hữu trên khắp thế gian, từng phút từng giờ, từng hơi thở từng nhịp đập, từng ánh nhìn từng cái nắm tay. Người ta vui sướng, người ta đam mê, người ta mơ mộng. Những câu chuyện tình rực rỡ, có khi sáng và trong như những tia nắng mới, có khi giản dị như một cốc cafe, có khi trầm buồn và thầm lặng như bài ca trên phố cổ..."
"Stop, chị đừng đi quá giới hạn sến súa nữa, để giành những thứ đó cho mấy ca khúc ngớ ngẩn của chị đi."
"Không phải ca khúc ngớ ngẩn mà là tình ca. Freen, chị nhấn mạnh nó chính là TÌNH CA!"
"..."
"Mà hôn ước thì sao cơ chứ? Chúng ta hủy là xong, em có dám thừa nhận là em không muốn đến gần cô ấy, tìm hiểu cô ấy không?"
Freen xoay người đi nơi khác, không thèm nhìn đến người chị phiền phức kia nữa.
"Thấy chưa, Freen, em có buồn khi cô ấy đã có bạn trai không?"
Freen dừng lại đôi đũa giữa không trung, thở dài "Chắc là có."
"Chị nghĩ cô ấy chưa đâu, mà có chưa nhỉ, cô ấy quá xinh đẹp, tại sao một người xinh đẹp như vậy lại ở cái làng này chứ?"
"Freen, tiến lên đi, thử tìm hiểu cô ấy đi."
"Freennnnn~"
"Saro~"
"Sarocha của chị."
"Em phải tìm hiểu như thế nào?"
"Hỏi tên, ít nhất em phải biết được tên cô ấy chứ." Sam nắm lấy tay Freen, giật đôi đũa ném lên bàn.
"Chị kéo em đi đâu vậy?" Freen lo sợ nhìn chị cô đang kéo cô đi về hướng ban công.
Sam mạnh hơn Freen, rất nhanh đã kéo được em mình ra phía ngoài, sau đó đóng cửa nhốt luôn Freen ngoài đó. Chị ở trong nói với ra.
"Em phải hỏi được tên cô ấy thì chị mới cho em vào."
Sam thật sự không nói đùa, 10 phút sau Freen bị muỗi đốt đến nát cả chân mà cánh cửa vẫn lạnh lùng đóng lại.
Freen nhìn sang căn nhà đối diện, thấy thấp thoáng được cô gái đó vẫn đang ngồi ngay ngắn đọc sách trong phòng. Freen rối bời gãi tóc, gãi tai, gãi đến hai bắp chân sắp nở hoa vì vết muỗi đốt, cuối cùng cũng hạ quyết tâm hít một hơi thật sâu.
"Cô... cô gì ơi."
Cô gái bên trong nghe được, ngẩng đầu lên nhìn ra phía ngoài, liền bước ra ban công, trên tay còn ôm quyển sách. Tận khi thấy Freen đứng ở ban công đối diện, cô gái mới lên tiếng hỏi.
"Có chuyện gì không?"
Tim Freen đập điên cuồng, hai má đỏ bừng, lời nói đến miệng như bị nghẹn ở cổ họng. Nhất thời ấp úng không biết phải làm sao.
"Freen, hỏi tên cô ấy đi." Sam đứng bên trong, nhỏ tiếng khích lệ em gái mình.
"Cô... cô... tôi vẫn... chưa biết tên cô." Freen vừa nói lắp, một tỷ phú tài biện luận đầy mình như cô mà phải nói lắp khi hỏi tên một cô gái đã gặp qua vài lần.
Cô gái đó nở nụ cười nhẹ, sau đó thanh âm trong trẻo vang lên "Becky. Becky Armstrong."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com