Chap 4
Lời đe dọa của Freen làm Becky và cả hắn đều ngạc nhiên.
"Mày đi đi, nhớ kĩ những lời tao nói đó" Kim Min đâu biết rằng toàn bộ vốn đổ vào công ty hắn là của F&B. Lần này hắn đụng nhầm người rồi . Freen xoay người sang mấy tên kia. Bọn họ nãy giờ phải nói là không dám thở luôn
"Các người về đi. Sẵn tiện báo với chủ tịch là hôm nay tôi sẽ về nhà, không ở lại khách sạn" Bọn họ cúi đầu chào Freen trước khi ra về . Becky nãy giờ chỉ tập trung nhìn cách cư xử, nói chuyện của Freen mà thôi
"Người gì đâu mà phong độ ghê, ôi tim của mình...." (Becky pov)
"Cô ở đâu tôi đưa cô về"
"Không cần đâu, lúc nãy tôi có đi xe mà, không cần phiền cô như vậy đâu"
Freen bỗng dưng tiến gần đến Becky , ngày càng gần hơn, đến lúc mặt của cả hai chỉ còn cách nhau mấy centimet
"Thật sự là không cần hửm?" Freen nhếch môi rời ra, tim của Becky thì đang đập loạn xạ. Cái người này đúng là muốn chọc nàng tức chết mà.
"Tôi sẽ đưa cô về nhà, không nói nhiều nữa, còn xe của cô mai tôi sẽ cho người đưa về tận nhà. Vậy được chưa"
"Nhưng mai tôi còn phải đến bệnh viện nữa"
"Mai tôi sẽ qua đưa cô đi làm " Freen đã nhiệt tình như vậy làm Becky không thể nào từ chối được
Vậy là kết quả Freen đưa Becky về tận căn hộ của nàng và ngày mai lại vác xác sang đưa nàng đi làm. Freen ơi là Freen .
Trên suốt đoạn đường về nhà của Becky , hai người không ai nói với nhau câu nào. Freen thì tập trung lái xe còn Becky thì chỉ nhìn ngắm cảnh vật bên đường . Đến nhà Becky , Freen mở cửa xe cho Beckt bước ra
"Ừm...cảm ơn vì đã đưa tôi về nhà. Cũng trễ rồi, cô về nghỉ ngơi đi"
"Ừm cô vào nhà đi. Sáng mai tôi sẽ qua đưa cô đi làm"
"Bye. Ngủ ngon nha"
Nàng sau khi chào tạm biệt cô đã lập tức đi ngay vào nhà. Còn Freen thì đứng nhìn theo bóng lưng của Becky mà trên môi vẽ ra một nụ cười thật tươi.
Về phần nam à mind hôm nay Nam hẹn gặp với mấy người bạn cũ và Eunji cùng Freen phải đi theo để trông chừng. Là con của tài phiệt cũng mệt thật, lo sợ đủ điều.
Nam sau khi vừa dẹp xong bọn Sky thì lập tức chạy sang nhà hàng Paradise ngay. Vừa đến nơi đã nhận được điện thoại của Freen
"Cậu trông chừng Mind nha. Tớ có việc phải đi trước. Tất cả nhờ vào cậu đó"
"Ừm cậu cứ yên tâm đi, tớ sẽ bảo vệ cô ấy mà"
Vậy là nhiệm vụ chỉ còn mỗi Nam thực hiện. Nam bước vào nhà hàng, đến thẳng phòng VIP, đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy Mind đang ngồi trò chuyện với bạn. Nam vẫn chưa nhận ra sự có mặt của Mind cho đến khi có một cô bạn của Nam nhìn thấy và ré lên
"Các cậu nhìn xem, người đó là ai mà phong độ quá vậy, bụi bặm, lãng tử quá" Các cô gái trong phòng đồng loạt nhìn về phía Nam , trong đó có cả mind Vừa nhìn thấy mind ,Nam đã nở một nụ cười thật tươi
"nam à, em ở đây này"Nam giọng thấy Mind đã lập tức nhìn ngay. Môi của Mind cũng vẽ ra một nụ cười. Eunji tiến về hướng của Nam . Hai người đang chết chìm trong mắt nhau rồi, xung quanh chẳng cần quan tâm, chỉ cần biết trong mắt đối phương có mình là được rồi.
Eunji bước đến bên cạnh Naeun ngồi xuống. Nam nhìn Mind ngượng ngùng, Mind cúi gần tai Nam nói khẽ
"Hôm nay chỉ có mình Nam với em thôi, Freen có việc rồi"
Do khoảng cách quá gần làm hơi thở của Minf phả vào cổ của Nam làm nàng nóng cả người, tim đập mạnh.
"Em biết rồi"
Cô bạn của Nam bỗng hỏi mìn
"À..ừm..Mind phải không. Không biết là Mind đã có người yêu chưa vậy?" Cô nàng ngượng ngùng hỏi Mind .
"À tôi chưa có người yêu"
Mind mỉm cười khẽ, còn cô nàng kia như mở cờ trong bụng,cười toe toét, hớn hở ra mặt, còn Nam thì trong lòng không được vui, nàng đang nhìn chằm chằm vào Mind.
"Vậy Mind cho em xin số điện thoại nha"
"À, xin lỗi cô, tôi không có thói quen cho người lạ số điện thoại" Cô nàng bị từ chối thẳng thì vô cùng ngượng ngùng. Còn Nam nhà ta thì đang cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ vẻ không quan tâm.
"Với lại tôi đã có người ở trong lòng rồi" vừa nói Mind vừa xoay sang nhìn Nam làm cô nàng đỏ cả mặt. Mind hiểu ý nghĩa của những lời nam vừa nói chứ, nhưng ngoài mặt nàng không thể hiện ra là trong lòng nàng đang vui muốn chết đây.
Cả hai vẫn tiếp tục ngồi trò chuyện cùng bạn đến khoảng 11h thì ra về.
Mind đưa Nam về nhà xong thì lái xe ghé qua căn hộ của Bomi. Mind biếtlà nếu Bomi mà bảo là có việc riêng thì thể nào giải quyết xong cũng sẽ ghé nhàchứ không ở khách sạn
Nam lấy điện thoại gọi cho Freen
"Cậu về nhà chưa vậy?"
"Tớ về rồi. Định ghé qua hả?"
"Ừ tớ đang lái xe qua, lát gặp cậu"
Nam tắt điện thoại, nhấn ga cho xe chạy nha
Nam lái xe sang đến căn hộ của Freen . Ấn nhanh mật mã, Nam mở cửa bước vào nhà. Freen đang ngồi trên sô pha đọc tài liệu, nghe tiếng mở cửa thì lên tiếng hỏi
"Cậu đến nhanh vậy. Vừa mới gọi cho mình cách đây 10 phút mà giờ đã đến nơi rồi"
"Lâu rồi không phóng xe nhanh, giờ lái xe với tốc độ cao thích thật"
"À ra là chạy vượt tốc độ luôn đấy hả. Coi chừng cảnh sát bắt cho đấy"
"Ha ha tớ chả sợ đâu, bất quá vô đồn cảnh sát ngồi chơi tí rồi về. Lâu rồi không đến đồn cảnh sát cậu nhỉ"
Nam vừa nói vừa bước đến tủ lạnh lấy ra hai lon bia, bước đến sô pha ngồi xuống, đặt một lon trước mặt Freen
"Lâu rồi hai chúng ta chưa uống bia cùng nhau. Tớ còn không nhớ lần cuối chúng ta uống cùng nhau là lúc nào nữa"
"Ừ tớ cũng không nhớ nữa ha ha. Toàn là chúng ta đi uống với khách hàng, không thì uống cùng với mấy anh em trong bang thôi"
"Vậy thì tối nay tớ với cậu uống đến say thì thôi" Nam nháy mắt với Freen
"Cậu ngồi đó đợi tớ đi làm tí đồ ăn, uống mà không ăn sao uống nổi"
"Ừ cậu làm đi"
Sau 20' xuống bếp, Freen bưng lên hai đĩa thức ăn đặt lên bàn. Nam với Freen từ trên sô pha leo xuống sàn nhà ngồi, lưng dựa vào ghế sô pha.
"Lâu rồi không được ngồi như vầy, vừa uống bia vừa ngồi dưới sàn, tuy không được thoải mái nhưng tớ thích vậy hơn. Nó làm tớ nhớ đến lúc tớ với cậu mới bắt đầu đi theo xã hội đen đấy" Nam ực một ngụm bia, nhăn mặt vì vị cay xè, đắng nghét của nó
"Tớ nhớ đến lúc tớ với cậu mới rời khỏi cô nhi viện, sống cực khổ nhưng vui cậu nhỉ. Giờ thì sung sướng quá còn gì" Freen cũng nâng lon lên uống một ngụm bia
"Nhớ thời gian đó có lúc hai đứa mình bị đám côn đồ đuổi đánh xém chết vì cái tội dám móc túi của tụi nó đấy. Lúc đó sợ thật, còn tưởng phải bỏ mạng luôn rồi chứ"
"Ừ tớ nhớ quãng thời gian khó khăn lúc đó quá"
Cả Freen và Nam đều im lặng, cả hai cùng nhớ về quãng thờ gian trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com