Chương 94 : Dạy Dỗ Mon Kornkamon
Sau khi Becky dùng xong bữa trưa, liền cùng mọi người trong nhà họ Lăng nói lời tạm biệt, tính toán trở về Las Vegas xử lý một số chuyện còn đang tồn đọng. Vậy mà, trong lúc cô muốn rời khỏi, lại gặp phải một vị khách ngoài ý muốn.
Mon Kornkamon!
"Không phải là tôi nên gọi cô một tiếng chị dâu?"
Mon Kornkamon sa sầm mặt, lạnh lùng nói. Người phụ nữ này đoạt đi hạnh phúc vốn dĩ thuộc về cô ta, thậm chí còn làm cho cô ta không có cách nào tồn tại ở nhà họ Chankimha được nữa. Ả hận không thể giết chết Becky Armstrong, giết đi người phụ nữ đã cướp đi tất cả mọi thứ mà ả có.
Becky ưu nhã ngồi xuống chiếc ghế sofa màu vàng nhạt bên cạnh, rút mảnh khăn giấy ra xoa xoa khóe môi, hàng mi dài khẽ rũ xuống, nói:
"Dựa vào thân phận của cô, quả thật phải gọi tôi là chị dâu."
Quét mắt lên người phụ nữ đã không còn che đậy biểu cảm thật ở trước mặt mình, Becky có chút chán ghét nhíu mày lại.
Đôi khi phụ nữ nên tự biết mình biết ta thì tốt hơn, nhưng cái cô Mon Kornkamon này, rõ ràng một chút tự ý thức cũng không có, lại còn không hiểu rõ thân phận của mình, ở đây ra vẻ ta đây với cô.
Vốn cho là, Mon Kornkamon đã bị người nhà họ Chankimha đưa đến một nơi nào đó, quả không sai, bây giờ lại đột ngột trở về, có lẽ là do bà vui mừng vì Becky mang thai, cho nên đón Mon Kornkamon trở về xem, để Mon Kornkamon tận mắt chứng kiến sự thật.
Thực thế chứng minh, Mon Kornkamon là một người phụ nữ cực đoan và cố chấp, chuyện gì mà cô ta đã nhận định thì sẽ không dễ dàng thay đổ chủ ý.
Về mặt này, lần đầu tiên Becky nhìn thấy Mon Kornkamon, trong lòng cũng đã ngầm đưa ra kết luận. Lần này gặp lại, đối với ẩn ý châm chọc đố kỵ trong lời nói của cô ta, Becky là người hiểu rõ nhất.
Becky nhớ cô đã từng nói, sự nhẫn nại của cô đối với bất kỳ ai đều có giới hạn, nếu như Mon Kornkamon vẫn không biết sống chết, tiếp tục xúc phạm đến cô, cô tuyệt đối không ngại tự mình ra tay giải quyết.
Đối với kẻ địch, và ngay cả đối với người phụ nữ luôn tơ tưởng đến vợ mình, cô không bao giờ duy trì lòng khoan dung thừa thãi, tàn nhẫn vốn dĩ là bản tính của cô.
Mon Kornkamon đứng ở trước mặt cô, đôi mắt tròn xoe trong veo lúc này được phủ lấp bởi sự dữ tợn, nhìn chằm chằm Becky, cười lạnh:
"Becky Armstrong, từ đầu đến cuối cô chính là kẻ thứ ba, là cô cướp đi chị Freen của tôi, bây giờ còn mặt mũi nào kêu tôi gọi cô một tiếng chị dâu, cô nằm mơ đi.
Cả đời này trừ phi tôi chết, nếu không, đừng nghĩ đến chuyện tôi gọi cô một tiếng chị dâu. Cô chờ xem, sớm muộn gì cũng có một ngày chị Freen sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của cô, đó chính là thời điểm mà cô phải cút ra khỏi cái nhà này."
"Kẻ thứ ba? Bộ mặt thật?"
Becky Armstrong cười to, ưu nhã tựa như báo săn đứng lên, giày cao gót dẫm lên sàn nhà không hề phát ra tiếng động, chậm rãi đến gần Mon Kornkamon đang nghểnh cao đầu. Hai câu hỏi vặn lại khiến gương mặt Mon Kornkamon thoáng qua một tia sợ hãi.
Trong đầu Mon Kornkamon lúc này chợt văng vẳng lời nói cuối cùng mà Becky đã nói với cô ta từ dạo trước.
'Mon Kornkamon, sự nhẫn nại của tôi là có giới hạn, không cần hết lần này đến lần khác đi khiêu chiến với sự kiên nhẫn của tôi, nếu chuyện này còn tái diễn lần nữa, cô có thể thử xem kết quả sẽ như thế nào.'
'Mon Kornkamon, đây lần cuối cùng, nếu cô còn hành động như ngày hôm nay, nếu chuyện này lại tiếp tục, cô thử xem những lời tôi vừa nói có phải là thật hay không!'
Nói vậy, hiện giờ những câu kia cứ vọng về bên tai cô ta, bất chợt nghĩ đến thân phận của Becky Armstrong, cũng nhớ tới đôi lời đồn đại về người phụ nữ này.
Ngay bây giờ, cuối cùng cô ta cũng cảm thấy sợ, một cảm giác sợ hãi dâng lên từ sâu trong tâm hồn, khiến cho cô ta không khỏi run rẩy.
Becky đứng ở trước mặt cô ta, ngón tay thon dài khẽ xoa xoa gò má trơn bóng gần trong gang tấc, gương mặt hiện lên vẻ tiếc nuối:
"Chậc, da thịt trắng nõn như ngọc thế này, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, hai mắt to lại có hồn, thật sự là làm cho người ta mê muội! Mon Kornkamon, nếu cô biết ngoan ngoãn nghe lời mà nói, thật là tốt biết bao? Làm sao cô cứ không có trí nhớ như vậy?
Chẳng lẽ ban đầu tôi nói những gì, cô đều quên hết thảy hay sao? Mon Kornkamon, dám động lên đầu của tôi, hơn nữa còn to gan lớn mật nói ra mấy lời khiêu khích người khác như vậy, cô biết những người có gan làm thế bây giờ đang ở đâu hay không? Mon Kornkamon, tại sao cô lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi đây?"
Lời nói rõ ràng rất nhẹ nhàng, ngữ điệu cũng chậm rãi như bình thường, nhưng lại khiến toàn thân Mon Kornkamon không kềm chế được cơn run rẩy. Cô ta thật sự rất ghét Becky Armstrong đụng chạm đến mình, muốn tránh ra, nhưng dường như cơ thể cô ta đã mất đi năng lực tự kiểm soát, chỉ có thể run rẩy đứng trước mặt cô.
"Chát!"
Hung hăng tát một cái, Becky nhoẻn miệng cười đánh người trước mặt ngã xuống đất.
Mon Kornkamon không dám tin, giơ tay lên ôm lấy gò má phải có hơi sưng, gương mặt hiện rõ sự sợ hãi. Bên má phải truyền đến cơn đau đớn rách da xé thịt khiến Mon Kornkamon hoàn hồn, thét chói tai, lớn tiếng khóc lên:
"Cô đánh tôi, Becky Armstrong, người đê tiện như cô mà lại dám đánh tôi. Đây mới là bộ mặt thật của cô, tôi phải đi tìm dì, đi tìm bọn họ để vạch trần con người thật của cô ra, cô chờ đó......"
"Cô quả là, tính xấu không đổi!"
Becky cười lạnh, vung một chân dẫm lên cánh tay trái nằm trên mặt đất của cô ta, gót giày khiến mu bàn tay của ả sưng đổ một mảng:
"Tất cả mọi người đều biết rõ tôi rốt cuộc là người như thế nào, cũng biết người nào nên chọc, người nào không nên dây vào, Mon Kornkamon, xem cô cũng có vẻ thông minh, tại sao lại làm ra chuyện ngu như vậy?"
"A ....."
"Lời cảnh cáo của tôi, cô lại làm như không nghe, cảm giác đau đớn như vầy, có phải cũng nên nghĩ tới hay không đây?"
"Đã xảy ra chuyện gì? Chị dâu?"
Tiếng thét chói tai của Mon Kornkamon lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người. Bọn họ đều cho rằng Becky đã xảy ra chuyện gì, trên gương mặt đều lộ rõ vẻ căng thẳng và lo lắng.
Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bỗng chốc trừng to đôi mắt. Ba mẹ Freen lại càng nhíu chặt đôi lông mày.
"Becky, chuyện này... Là chuyện gì đã xảy ra?"
Mẹ của Freen, Mae Rossweisse có hơi lúng túng. Tại sao Mon Kornkamon lại chạy đến phòng của Becky, hơn nữa nhìn dáng vẻ của nó, hình như...
Nhưng Mae Rossweisse tin tưởng Becky không phải là loại không có nguyên nhân đánh người, từ giọng nói và hành động của Mon Kornkamon ngày trước, bà cũng loáng thoáng đoán ra được vấn đề.
"Dì, dì, con tốt bụng đến thăm chị dâu, chị ấy, chị ấy lại đánh con, dì, chị ấy thật sự rất quá đáng."
Becky cũng không giải thích, ưu nhã thu chân lại, xoa xoa tay của mình, ngước mắt, đáy mắt nhiễm lên một tia nóng rực, nói:
"Không có gì, chỉ là đang dạy dỗ một người không rõ ràng lắm về thân phận của mình mà thôi, mọi người không cần phải tới!"
"Chủ nhân, máy bay đã sẵn sàng!"
Vào lúc này, Kaeya đang đứng ở ngưỡng cửa, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Ừ, tôi biết rồi!"
Becky gật đầu một cái, rũ mắt nhìn Mon Kornkamon đáng thương đang nằm khóc, đáy mắt mang theo sự chán ghét khó mà phai nhạt:
"Mon Kornkamon, lần sau, nếu vẫn còn như ngày hôm nay, cô sẽ không có cơ hội để hướng về phía người khác khóc lóc kể lể đâu."
Xoay người đi về phía cửa, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, nói:
"Ông nội, ba mẹ, bác trai, thím, con muốn rời khỏi một thời gian, có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại liên lạc, hoặc là đến Las Vegas tìm con cũng được! Như vậy, gặp lại sau!"
Becky nói xong, liền xoay người rời đi, trước khi đi, cũng không quên trao cho Mon Kornkamon ánh mắt sắc lạnh như dao cuối cùng, xoáy sâu vào tận trong linh hồn của cô ta.
"Mon Kornkamon, chuyện gì đã xảy ra?"
Becky vừa rời đi, Mae Rossweisse liền lạnh mặt, trầm giọng hỏi. Thật ra thì không cần hỏi, bà cũng biết là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nuôi hy vọng rằng Mon Kornkamon sẽ không giống như trong tưởng tượng của bà, trong lòng vẫn không ngừng ôm một tia hy vọng.
Mon Kornkamon ngẩn ra, cô ta lại chẳng thèm nói gì cả mà đi như vậy, cũng không khỏi quá tự tin đi chứ!
"Không có việc gì, con không có việc gì, là Mon Kornkamon đụng phải chị dâu, chị dâu tức giận đánh cũng phải! Dì không cần phải tức giận chị dâu, đều là lỗi của Mon Kornkamon!"
"Làm bộ!"
Eden Chankimha ở một bên bĩu môi, khinh bỉ nhìn Mon Kornkamon cố tình làm ra dáng vẻ nhu nhược, trong đầu đều là tư thế oai hùng của chị dâu khi dạy dỗ người phụ nữ dối trá này.
Thật may là hôm nay mình ở đây, bằng không sẽ không có cách nào nhìn thấy được một màn sảng khoái như vậy.
"Nhỏ giọng một chút, em sợ cô ta không nghe được hả!"
Bronya Chankimha ở bên cạnh khõ nhẹ vào trán em út, ra vẻ tức giận nói.
"Nghe được thì nghe đi, em không ưa việc cô ta cố làm ra vẻ nhu mì, ai không biết cô ta và ông bác hai cùng nhau lén lút làm ra bao nhiêu chuyện khiến người ta khó có thể mở miệng! Hừ, em không nói, chỉ vì sợ bà thím hai khổ sở, trái lại thím ấy còn yêu thích cô ta!"
Bronya Chankimha lắc đầu, con bé nha đầu này đã không ưa chuyện gì là sẽ không ưa đến cùng, cũng không biết che giấu đi. Đối với Mon Kornkamon, mặc dù mọi người đều không thích, nhưng mà bởi vì mối quan hệ với bà thím hai, bọn họ cũng chỉ tỏ ra bình thường, duy chỉ có Eden Chankimha, đến tận bây giờ vẫn trực tiếp biểu hiện ra ngoài.
Tránh cho con bé tiếp tục kể ra chuyện không hay, Bronya Chankimha tực tiếp kéo con bé rời khỏi nơi này.
"Ông Bennett!"
Hai chị em nhìn về phía ông quản gia đang đi tới trước mặt, cung kính cúi đầu.
"Cô Bronya, cô Eden!"
"Lão gia! Đã có tin tức của thủ lĩnh!"
"Hả? Vậy chúng ta đi, đây đều là chuyện của xấp nhỏ!"
Ông liếc mắt nhìn quanh phòng, cũng không nói gì, xoay người cùng Bennett ra khỏi nơi đây.
Mon Kornkamon rũ đôi con ngươi mang theo oán hận sâu đậm, bên dưới sự oán hận dường như còn che giấu cả nỗi sợ hãi......
****
Trên máy bay, Becky nằm tựa vào một chiếc gối mềm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ngồi phía đối diện là Kaeya, Johan ở bên cạnh, đôi con ngươi màu vàng nhạt nhấp nháy, nhìn Becky, đáy mắt lóe sáng. Ẩn trong ánh sáng, mơ hồ lộ ra một tia khác thường.
Hắn cũng không phải người ngu, chỉ là chẳng có ai dạy bảo, cho nên mới có những biểu hiện ngu ngốc như vậy. Mấy ngày nay, dưới sự giáo dục cưỡng chế của Kaeya, Johan đã dần dần làm quen với những động tác mà con người cần phải có.
Ít nhất thì việc dùng cơm cũng đã đi vào quỹ đạo. Về phương diện ngôn ngữ, ít nhiều cũng biết dùng một số từ ngữ đơn giản.
Không thể không nói, Becky quả thật nhặt được một báu vật, Johan có khả năng xem qua là nhớ, bình thường giao cho hắn vật gì đó, hắn sẽ nhận ra được rất nhanh sau đó. Tin rằng đợi thêm một khoảng thời gian nữa, nhất định sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực.
"Trước tôi bảo anh liên lạc những người kia, Kaeya, liên lạc chưa?"
"Dạ, đã liên lạc, tám giờ tối mai, tại Cao ốc Empire State, tầng ba mươi sáu, tiến hành đàm phán."
"Ừ, tôi biết rồi!"
Richie đã tỉnh lại và đưa về đại bản doanh nhà họ Armstrong. Nhưng những người có liên quan đến việc anh bị mất tích thân làm em gái cô tất nhiên phải tặng họ một phần đại lễ rồi.
Tối mai, trước tiên đem món nợ còn sót lại tính toán luôn một thể!
Sarocha, chị phải trở về nguyên vẹn cho em. . . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com