Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

Vài tháng sau...

- Becky! Becky!!

Pin đi dọc một đường thẳng đến nơi Becky đang gục đầu tịnh dưỡng kia.

Đôi mắt chị hừng hực lửa giận, tay xiết chặt cố kìm nén cơn giận dữ của mình.

- Becky, tôi gọi cô có nghe không hả?

Becky chẳng thèm để ý đối phương, nàng ta vẫn cứ vậy vẫn gục đầu xuống chân mình, lâu lâu lại nỉ non một tiếng nấc, rất khẽ.

- Cô có thôi đi không ? Cô nhìn xem bản thân cô bây giờ có còn giống một người tự tin, phong thái mạnh mẽ như xưa không? Đây là người luôn đem đến sự công bằng cho người khác hả?

Chị bực tức quát to. Cho đến bây giờ chị vẫn không thể hiểu được tại sao Becky lại ra nông nỗi này, rõ ràng hai tháng trước vẫn còn bình thường kia mà, thế mà bây giờ nhìn xem, trong một tuần qua Becky có được bao nhiêu lần tỉnh táo đâu? Nàng ta không lê la ở quán rượu thì cũng là trốn ở đâu đó tự mình uống đến say khướt.

Dường như chỉ có rượu mới là người bạn để nàng trút bỏ nỗi lòng. Không có câu nào được nói, nhưng đáy lòng trong lúc mơ hồ mới mệt lả để tâm trí thôi không nghĩ nữa.

Hành động này của nàng làm cho chị vừa lo vừa tức giận, tại sao cứ phải giấu giếm tâm sự?

Becky cười khanh khách nhưng Pin ở cạnh lại không cảm nhận được vui vẻ gì ở nàng. Nàng chầm chậm đứng lên, đối mặt với chị. Đôi mắt nàng phủ đầy nước, khóe môi cũng méo mó lạ thường.

- Chị... tôi phải làm sao đây? Tôi... tôi thật sự không biết phải làm sao.

Becky đứng không vững, toàn thân run rẩy loạng choạng, mờ mịt nhìn đường đi trước mặt đang phân ra làm hai ba ảnh ảo mờ mờ, nàng bước được hai bước. Cơ thể kiệt sức chao đảo muốn ngã làm chị phải lập tức đi đến ôm lấy.

Becky cảm nhận được sự ấm áp thì liền òa lên nức nở, nàng bây giờ nhìn giống như một đứa trẻ bị giành kẹo đến mức uất ức khóc to.

Cảm giác ấm nóng rơi trên vai Pin, chị nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng đang run lên từng hồi của nàng. Chị không biết, thật sự không biết tại sao lại như vậy, rõ ràng... rõ ràng trước đó vẫn bình thường cơ mà.

Động tác vuốt lưng dịu dàng vẫn chưa dừng lại, tiếng khóc thút thít nhỏ dần bên tai, chị mới bắt đầu dò hỏi.

- Becky, xảy ra chuyện gì sao?

Becky không trả lời, nàng ta ích kỷ muốn đem chuyện này tự mình chôn lấy. Nhưng càng tự đào hố chôn nó nàng lại càng đau đớn nghẹt thở như ai đó đang cào xé tâm can nàng. Nàng bất lực, nàng mệt mỏi, nàng không muốn giấu giếm nhưng lại không cách nào thốt lên được.

- Đừng sợ, ngoan nào. Em không nói cũng được!

Pin thấy nàng không chịu mở miệng thì cũng không gượng ép. Chị vẫn là nên chờ đợi, đợi nàng tự động nói ra, khi đó thì nàng mới thật sự đã ổn.

Becky khóc đến tê dại tâm can. Nàng gục đầu trên vai chị, đôi mắt không ngừng chảy ra những hạt ngọc đau thương.

Chị bối rối, ôm chặt lấy nàng trong tay. Run rẩy.

Mãi một lúc, khi Becky khóc đến mệt lả rồi ngủ thiếp đi. Pin đổi tư thế, bế nàng ta trên tay, từng bước chậm chạp đi về phía xe. Đưa nàng về nhà.

....

Freen ngồi bên cạnh giường, thuần thục lau người cho nàng ta.

- Đừng... không phải.. không phải vậy mà đúng không? Hức! Làm sao có thể... ưm..

Freen nhìn nhìn nàng, sau đó đưa tay chạm lên đôi má đang ửng hồng, tâm tư cô hỗn loạn. Gần đây Becky rất lạ, tâm trạng lúc nào cũng mệt mỏi của nàng không tránh được ánh mắt của cô. Nhưng cô vẫn chọn im lặng không hỏi.

- Tại sao vậy Becky? Sao em lại chẳng thể nào yên ổn bên cạnh tôi vậy?

Freen quặn thắt tim gan, cô đã suýt không thể bình tĩnh nỗi khi nhìn thấy chị ôm lấy nàng rồi. Suýt nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi, sự kiểm soát trong tim cô đã khiến cô lao đến giết chết chị ta ngay tại lúc đó rồi.

Freen xiết chặt tay, đôi mắt hiện lên tia máu.

Nhìn người phụ nữ trước mặt, cô vừa thương cũng vừa hận.

Tại sao cứ phải phản bội cô? Tại sao cứ không yên phận bên cạnh cô chứ?

Becky, là em ép buộc tôi đi đến bước đường này, nếu có chết tôi cũng phải kéo em theo!

...

Tại căn nhà nhỏ giữa con đường vắng, xung quanh được bao bọc bởi cánh rừng âm u, không thấy lối ra.

- Ây yo, rồng đến nhà tôm a~

- Câm miệng, đừng chọc tức tôi!

- Sao phải tức giận a~. Đến đây tôi giúp cô vui vẻ nào~

Người phụ nữ đó cười khanh khách, vẻ mặt tà mị, đôi mắt ẩn tình nhìn đến người trước mắt, nếu là người khác chắc chắn sẽ bị ả ta mê hoặc, nhưng tiếc quá, người phụ nữ trước mặt ả ta không phải là người khác.

- Ây... động tình như vậy? Sao cô không đi làm điếm đi?

- Ấy, tôi vẫn đang đây, chỉ khác là tôi cao quý hơn, tôi làm điếm của riêng cô được không?

Người phụ nữ kia cười lạnh, châm một điếu thuốc. Ngón tay thon dài kẹp lấy đầu lọc. Không tức giận trước mấy lời cợt nhã kia.

- Cô không xứng! Kêu ông chủ cô ra đây!

Ả ta bị phũ như vậy thì ấm ức lắm, nhưng vẫn là nghe lời đi kêu ông chủ ra.

- Cô Chankimha, lâu rồi mới đến!

Lão ta niềm nở đi đến, cười cười nói nói như thể khách quý ghé thăm nhà.

- Ừ! - Freen hờ hững đáp, hoàn toàn không nghe ra tâm tình của cô.

- Lại có chuyện gì sao ?

- Muốn nhờ cậy thôi.

- Lại là ai đây?

- Đây, giống như lúc trước.

- Được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com