10.
Myrabel đang chăm chú xem bộ ly tách bằng bạc nằm trước mặt mình, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nó khi mà trong phòng giờ chỉ có cô và mấy người bảo vệ, Freen và Henry đã đi ra ngoài khi nào.
"Không phải cậu đến cùng cô gái đó sao, sao giờ lại đi trước." Henry đưa Freen ra đến cửa lớn, vừa đi vừa nói, vẻ mặt không hài lòng khi bạn mình bỏ rơi một cô gái xinh đẹp như vậy.
"Tôi chỉ nhận lời xác nhận dùm cô ta, xong việc thì tôi đi thôi." Freen thản nhiên trả lời.
"Nhưng cũng không nên chạy trốn thế này." Henry vừa lắc đầu vừa nói, hồi nãy khi Myrabel đang chăm chú đi xem mấy cổ vật trưng bày trong phòng, Freen đã vỗ vai ra hiệu cho anh đi ra ngoài, anh cứ tưởng có chuyện gì thì ra là cậu ta bỏ về.
Freen cười một tiếng "Không phải tôi gọi anh ra ngoài là để nhờ anh đưa cô ta về dùm tôi sao.", từ khi lên máy bay chị đã hiểu ra mọi chuyện, chị không hiểu cô ta làm vậy để làm gì nhưng chị không có thời gian quan tâm cô ta. Cô ta có thể nói chuyện bằng tiếng Anh bản địa mà dám nói qua đây lạ nước lạ cái, chị không vứt cô ngay tại cổng nhà Henry là may mắn lắm rồi đó, bây giờ chị phải đi. Henry nhìn qua Freen cười cười, vỗ vai thông cảm, Henry đương nhiên hiểu tính tình của Freen nên hiểu đại khái sự việc.
"Tôi phải đi rồi, lần sau quay lại đây tôi sẽ tới thăm anh." Tới cửa, Freen liền đứng lại từ biệt, vẻ mặt chân thành.
"Không chỉ tới thăm, tôi vẫn chưa thắng cậu buổi câu cá nào cả, lần sau tới đây phải ở lại nhà tôi cho tôi trả nợ chứ." Xong lại vỗ vai Freen nói tiếp "Đi đi, cho tôi gửi lời tới Mark."
Freen gật đầu thay cho câu trả lời, rồi quay người đi ngay.
Rời khỏi đường cao tốc, xe taxi rẽ vào một con đường tiến về ngoại ô của London. Freen ngồi ở ghế sau đang nhìn chằm chằm vào cảnh vật quen thuộc hai bên đường, chị đang trên đường về nhà của Mark.
Xe chạy thêm 20 phút thì đến một khu toàn biệt thự nghỉ dưỡng, sau đó dừng lại tại một ngôi biệt thự nằm gần cuối con đường, từ đây nhìn ra phía sau căn nhà có thể thấy những ngọn núi phủ sương mù xa xa. Freen xuống xe, nhìn ngôi nhà mà mình từng ở trong những năm ở đây, trong lòng xao động. Nhưng chị không có thời gian đứng ngắm căn nhà vì ngay lập tức, đã thấy một người đàn ông cao lớn, tóc vẫn còn đen, mang bốt, tay cầm một con gà đã được làm sạch, từ phía sau căn nhà đi tới, người đó không thấy chị đang đứng trước cổng. Freen mỉm cười, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang đi, gọi một tiếng "Mark".
Mark giật mình, quay người nhìn sau lưng mình, thấy Freen thì sững người, sau đó đi vội về phía cổng, một tay kéo cổng, một tay vẫn còn cầm con gà, không để ý mà ôm chầm lấy chị, vui vẻ nói "Con gái, đã về rồi sao."
Freen cũng giang tay ôm Mark, chỉ mỉm cười im lặng. Chú Mark, cháu đã trở lại.
Một lúc sau, Mark mới buông Freen ra, muốn dùng hai tay vỗ vai cháu, lại phát hiện mình đang cầm con gà, liền hứng khởi đưa con gà lên trước mặt, cười nói "Ta chuẩn bị làm món cháu thích nhất đây." rồi lại nhíu mày nói "Tại sao không gọi chú ra đón, con nhóc này, nếu theo tính toán của ta thì cháu phải tới sớm hơn chứ."
Freen lười nói với Mark là bị Myrabel bám theo, liền kéo chú mình vào nhà, vừa đi vừa nói "Máy bay bị trễ giờ bay, không nói chuyện này nữa, cháu đói lắm, làm con gà đó nhanh lên đi."
Mark nghe vậy cũng không truy cứu nữa, lại cười vô cùng vui vẻ mà nói "Được, tối nay hai chú cháu ta phải say mới được."
Uống thì được, nhưng không thể say, vì mai phải qua nhà mẹ, Freen vừa kéo Mark vào nhà vừa suy nghĩ.
---------------------------------------
Hai đất nước khác nhau, hai múi thời gian khác nhau, bên kia Freen đang tiếp rượu Mark thì bên này thím Pon đang đút Becky ăn trưa. Tối hôm qua nàng ngồi đợi Freen làm bà cũng phải ngồi theo, ngồi đến hơn 10h đêm thì thím Pon đã nhíu mắt, bà nhìn sang Becky bên cạnh cũng đã gật gù thì quyết định đỡ nàng nằm xuống ghế, hồi nãy nàng còn thức, bà cầm tay áo muốn dắt vào phòng thì nàng không chịu, bây giờ chỉ có thể làm thế này. Vào phòng lấy chiếc chăn ra đắp lên, bà vô thức đưa tay vuốt tóc nàng, đối với sự bướng bỉnh của Becky bà không hề thấy khó chịu mà chỉ thấy thương yêu, dù sao nàng cũng chỉ là một đứa trẻ đang cần sự yêu thương mà thôi. Không chỉ là đút buổi trưa, mà buổi sáng bà cũng phải đút. Nàng ngồi cả buổi mà không đụng đậy gì thì bà đành phải liều thôi. Thím Pon thở dài, lúc trước nàng ngẫn ngẫn ngơ ngơ nhưng vẫn ăn uống sinh hoạt bình thường, còn bây giờ nàng hoàn toàn là để tâm hồn biến đi đâu mất, làm cái gì cũng không còn theo trình tự như trước nữa, mà hầu hết chỉ là ngồi ngẫn ra ghế mà thôi.
Thím Pon nhìn muỗng cháo y nguyên trước miệng nàng mà đành buông tay xuống, vì bà đưa nãy giờ cũng đã mỏi tay lắm rồi. Nhìn nhìn chén cháo cũng được 5,6 muỗng, đã đủ chưa nhỉ, bà cũng không thể bạo lực dùng cách bóp miệng Becky ra mà đổ cháo vào được, bà không làm được, đối mặt với khuôn mặt đáng yêu chất chứa buồn bã của nàng bà càng làm không được. Dù sao thời gian cũng dư thừa, đành canh lúc mà đút vậy. Thím Pon lắc lắc đầu buồn bã theo Becky, aiz, lúc trước bà cứ nghĩ nàng đơn thuần vô tư như trẻ nhỏ, sẽ không biết suy nghĩ gì, giờ thì rõ ra rồi đấy, Becky cũng biết buồn, biết nhớ một người rồi. Bà chỉ mong người đó về sớm, 3 ngày, nếu là khi xưa thì không là gì, nhưng bây giờ với Becky, bà chỉ sợ là quá dài.
-----------------------------------------
Freen đêm đó uống ít thật, nhưng Mark lại say bí tỉ. Chị không ngăn cản Mark, mỗi lần gần đến ngày giỗ mẹ, ông đều như vậy, vì ông rất yêu mẹ chị.
Năm đó ông bà chị mất, dì chị chỉ mới hơn 20 còn mẹ chị là 16 tuổi. Lúc đó mẹ chị rất yếu đuối, dì đã luôn luôn bảo vệ mẹ. Có một người bạn thân của ông chị đã đứng ra nhận chăm sóc hai chị em mẹ, và người con trai nhà đó đã bắt đầu thích mẹ từ đó, chính là Mark. Nhưng Mark nói, mẹ chỉ coi chú ấy như một người anh trai mẹ yêu quý nhất mà thôi. Dù vậy, cho đến khi mẹ chị rời nước Anh về nước tìm dì, rồi sinh ra chị, rồi mất đi, tình yêu đó không thể phai nhạt, điều đó làm chị tôn trọng và yêu quý Mark vô cùng.
Sáng mai phải gần 9h Mark mới tỉnh, nên về tới ngôi nhà của mẹ cũng đã 10h hơn. Lúc hai người đến nơi, chỉ kịp vào nhà dọn dẹp đôi chút đã bị cô Mary hàng xóm mẹ chị năm xưa lôi qua nhà ăn thịt dê nướng, trước đó biết chị sắp tới đây, bà đã chuẩn bị sẵn. Dù sao hàng năm về thăm nhà mẹ, chủ yếu vẫn là gặp hàng xóm năm xưa mà.
"Chú Mark, lấy một người vợ đi.", Freen cầm ly rượu ngồi bên Mark, lúc này mọi người xung quanh đã tụ họp lại, cô Mary, cô Helen, cả cô con gái của cô ấy cũng có mặt đang nướng thịt, còn Mark, Freen thì ngồi uống rượu với chồng hai người.
Mark đang nhìn mấy người phụ nữ nướng thịt vẫn không rời mắt, nói với chị "Chú đã già rồi, vả lại chú đã có một đứa con gái là cháu rồi."
Freen bất lực, chị không muốn Mark vì mẹ mà không muốn lấy ai, chú ấy vẫn còn trẻ, mà dù có già thì người ở đất nước này rất dễ lấy một người vợ phù hợp với lứa tuổi của mình, huống gì với gia thế của chú như vậy. Chị lắc đầu nói "Chú đừng cố chấp nữa, mẹ sẽ rất buồn đấy, cháu cũng không mong chú sống một mình như thế nữa." nói xong nhìn Mark chằm chằm.
Mark liếc qua chị thở dài, uống một hớp rượu, biết Freen đang lo lắng cho mình, nhưng cũng không thể làm gì hơn, đành đánh trống lãng "Cháu thì sao, cháu đã gần 30 rồi đấy, cháu cũng chưa có vợ sao dám nói ta."
Freen biết Mark đang tránh né cũng không ép buộc, liền mở miệng nói nhưng không hiểu sao lại nói ra câu "Cháu đã có vợ rồi", nói xong chị liền sững sờ, chị đã có vợ rồi ư. Lâu nay sống với Becky mà quên một điều rằng nàng là vợ chị, chị với nàng là vợ vợ. Chị đối với nàng là có tình cảm, tình cảm đó với chị rất đặc biệt, như nàng đối với chị vậy, cũng rất đặc biệt. Nàng luôn dễ dàng xuất hiện trong đầu chị, lúc ở bên thì chị sẵn lòng chiều nàng, lúc xa thì cứ nghĩ về nàng, như đêm qua lúc uống xong với Mark, chị đã không ngủ được, chị nghĩ tới nàng. Những ngày còn ở nhà, dù đi làm đến khuya mới về nhưng chị có thể vào phòng nhìn thấy nàng đang ngủ, buổi sáng đi sớm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu đó trước lúc rời đi. Nhưng ở đây, chị không thể nhìn thấy nàng, có phải vì vậy mà trong thâm tâm chị buộc mình phải nhanh chóng trở về sớm hay không nhỉ, trước khi qua đây chị đã tính toán sao cho đi ít ngày nhất đó còn gì. Freen nhắm mắt hít sâu vào, rồi mở mắt nhìn bàn tay mình, bây giờ chị muốn vuốt mái tóc nàng, muốn thấy đôi mắt to tròn của nàng, muốn nghe giọng nói trẻ con ấy, chị rất muốn gặp cô bé của mình.
Bên này Mark mím miệng nhìn biểu tình của cháu mình, sau khi nghe chị nói xong câu nói đó, Mark đã cười cợt vỗ vai chị không tin, nhưng thấy Freen không phản ứng gì, giờ lại đang trầm ngâm suy nghĩ, Mark chợt thấy nghi ngờ, nếu thật sự là cháu mình đã có vợ thì tại sao không ai cho ông biết vậy. Chợt có tiếng Mary gọi qua ăn thịt nướng, Mark nhìn Freen vẫn đang bất động, thở dài đứng lên kéo cánh tay chị nói.
"Đi ăn thôi, bỏ mọi chuyện qua một bên đi.", tốt nhất là bỏ luôn chuyện bắt ông lấy vợ luôn.
Mark chưa kịp bước đi bước nào thì Freen đã níu tay ông lại, ngẩng đầu nhìn ông nói "Chú Mark, vợ cháu rất đáng yêu, lần sau cháu sẽ dẫn cô ấy qua đây gặp chú. Còn bây giờ cháu phải về với cô ấy rồi."
Freen ăn uống qua loa rồi xin lỗi mọi người phải đi sớm, những người ở đó làm rùm beng lên vì bất mãn nhưng chị cũng chỉ tươi cười nhận lỗi chứ không nói gì thêm. Cuối cùng Freen lái xe chở Mark đi thẳng ra sân bay, trước đó Mark đã bảo thư kí của ông tìm cho chị chuyến bay sớm nhất để về nước.
Trên xe, Mark ngồi bên cạnh nghiêm túc nhìn Freen, với lời nói của chị không tin không được mà tin lại không thể nào tin được. Freen lại để mặc cho Mark nhìn mình, không một lời nói thêm nào, cuối cùng chính Mark không chịu được mà hỏi.
"Cháu thật sự đã có vợ?"
Freen mỉm cười, đến chị cũng chỉ mới nhận ra Becky là vợ mình lúc nãy thôi, chị nói "Chuyện hơi khó nói, nhưng chú an tâm là cháu của chú đã có một cô vợ rất đáng yêu ở nhà rồi, lúc khác cháu nhất định đưa cô ấy đi gặp mặt chú."
Mark vẫn không tin, nhíu mày nghi ngờ, rồi im lặng luôn cho đến lúc tới sân bay. Lúc nhìn Freen khuất sau cánh cửa cách ly, Mark mới nhận ra là chị mới qua ở với mình được 1 ngày thôi, nhưng lại nhanh chóng vì chuyện cô vợ của Freen mà quên đi chuyện đó, cô cháu dâu của mình là người thế nào nhỉ, Mark suy nghĩ.
Freen đã muốn gọi điện thoại cho thím Pon hỏi tình hình của Becky, nhưng nhận ra là chị đã sắp về nhà, nên không cần thiết, chị không hề biết thím Pon ở nhà lại mong tin tức của chị vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com