Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57: Che giấu quan hệ

Rose cầm một ly rượu vang đỏ, sau đó vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đang cầm nước trái cây đến, lấy cho Freen một ly nước cam.

Cô chạm ly với Emily xem như một lời đáp lại.

Freen tửu lượng kém, nhưng cũng không định hoàn toàn không uống. Dù vậy, việc Rose đưa nước cam cho cô, cô cũng thoải mái nhận lấy.

Nếu không cần uống rượu thì tốt nhất không uống.

Emily nhìn qua ly nước cam trên tay Freen, trong tầm mắt liếc thấy một bóng dáng mặc sườn xám trắng đang bước tới. Cô hạ mắt xuống, không nói gì.

Trong lòng nghĩ cứ để Becky nhìn thử mà xem: Alpha mà cô thích ngay cả một giọt rượu cũng không uống nổi.

Emily quen biết Becky đã nhiều năm, nhưng chưa từng nghĩ rằng đến cuối cùng, người Becky để ý lại là Freen Sarocha Chankimha.

Theo ý của Sharon, có lẽ Freen Sarocha cũng là một người không tồi.

Nhưng trong mắt cô, cô ấy vẫn không xứng với Becky.

Từ xa, Becky uyển chuyển bước tới, dáng người thướt tha trong bộ sườn xám trắng. Khuôn mặt nàng quá mức xinh đẹp, thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh.

Freen cũng không tránh khỏi quy luật thông thường, huống chi đối phương lại là Becky, cô càng khó lòng dời mắt.

Becky bước tới gần nhóm người, lần lượt chào hỏi từng người, cuối cùng nhìn về phía Freen: "Tiểu Chankimha Tổng, dạo này vẫn khỏe chứ?"

Freen: "......"

Trong lòng cô khẽ cười, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản: "Đã lâu không gặp, Armstrong tiểu thư."

Dự án khu công viên giải trí hợp tác giữa hai nhà Chankimha - Armstrong cô đã một tháng không động đến, việc không gặp Becky là chuyện bình thường. Đoạn hội thoại này cũng không có gì lạ.

Nói xong.

Becky bước tới lấy một ly rượu trên khay. Khi ngón tay nàng vừa chạm tới, không biết là khay không vững hay nàng không cầm chắc, ly rượu liền nghiêng, sắp đổ hết lên người nàng.

Freen trong lòng giật mình, theo phản xạ định bước lên kéo nàng lại!

Nhưng đồng thời phát hiện Emily Spears đã nhanh hơn một bước, nắm lấy tay Becky, tay còn lại giữ chắc ly rượu.

Hành động cực kỳ nhanh nhẹn.

Khoảng cách ba bước khiến cô không gần bằng Emily Spears. Đầu ngón tay cô dừng lại giữa không trung, sau đó nhanh chóng rụt lại.

Khi thả lỏng, ánh mắt cô dừng lại ở cổ tay cô ấy, nơi chiếc đồng hồ mạ vàng dây mảnh tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn xa hoa.

Vẫn là chiếc đồng hồ y hệt của Becky.

Không biết vì sao, lúc này đây, cô lại nhìn về tay trái của Becky - hôm nay nàng không đeo chiếc đồng hồ đó.

"Không sao chứ?"

"Cảm ơn Spears Tổng." Becky giữ chặt ly rượu.

Freen thu lại ánh mắt, cảm thấy có lẽ mình đa nghi, nhưng luôn có cảm giác giọng điệu Emily Spears nói chuyện với Becky là một sự thân thuộc đặc biệt.

Emily đã đứng yên, ánh mắt rơi trên động tác uống nước cam của Freen.

"Tiểu Chankimha Tổng không uống được rượu sao? Sao chỉ uống nước cam thế?"

Lời vừa dứt, khóe mắt Becky khẽ nhướng lên nhìn sang, người ngoài có lẽ không nhận ra, nhưng Becky thừa biết trong ánh mắt đó đã ẩn chứa sự không hài lòng.

Freen và Emily chỉ mới gặp vài lần, nói với nhau không quá mười câu. Nhưng câu nói vừa rồi, nàng nghe ra một chút không thiện ý.

Becky còn chưa kịp lên tiếng.

Rose đã nói: "Freen không uống rượu mấy đâu, nếu Spears tổng muốn uống, lát nữa tôi sẽ uống cùng cô."

Ánh mắt Freen vẫn bình thản, đáp: "Cũng uống được chút ít."

Thường ngày cô sẽ không bận tâm, dù gì cô cũng không tham gia giới kinh doanh, Emily Spears có liên quan gì đến cô đâu?

Nhưng hôm nay thật kỳ lạ, lời này khiến cô không thoải mái chút nào.

Khi chạm ly, ánh mắt Freen bắt gặp ánh nhìn của Becky, bất giác hiểu ra - À, ai lại muốn bị người khác vạch trần điểm yếu ngay trước mặt người phụ nữ của mình chứ?

Dường như còn có điều gì khác khiến cô bận tâm, nhưng nhất thời cô chưa thể diễn đạt rõ ràng.

Tiệc đã đến phần chính.

Rose Chankimha, nhân vật chính của buổi tiệc, bước lên sân khấu phát biểu.

Đôi lời ngắn gọn không dài dòng, phía dưới vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt. Đến mức có người vỗ tay đỏ cả lòng bàn tay.

Không thể phủ nhận, nhà họ Chankimha vẫn có uy vọng rất lớn.

Rose phát biểu xong liền xuống sân khấu giao lưu với các đối tác kinh doanh. Ban đầu định dẫn theo Freen, nhưng cô khéo léo từ chối.

Rose đương nhiên không ép buộc vào lúc này, chỉ dặn cô đừng rời đi, lát nữa trò chuyện sau.

Freen gật đầu đồng ý.

Rõ ràng hôm nay cô có cơ hội để hỏi về sự thật của vụ hỏa hoạn của 15 năm trước.

Tuy nhiên, đối với cô, đây chỉ là một buổi tiệc xã giao vô cùng nhàm chán, đầy rẫy toan tính lợi ích.

Cô muốn tìm một nơi yên tĩnh, nhưng với thân phận nhị tiểu thư nhà họ Chankimha, lại được Rose đặc biệt xem trọng, cô đương nhiên trở thành "tâm điểm chú ý".

Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, cô đã khéo léo từ chối không ít tiểu thư nhà giàu.

Ly rượu trên tay dù chỉ nhấp từng ngụm nhỏ, cũng đã vơi đi hơn nửa.

Biết rõ tửu lượng của mình, cô không dám uống thêm, đành đi ra ngoài hành lang. Khi bước ra, cô cố tìm bóng dáng của Becky, người vừa bị Daniel Armstrong gọi đi, một lúc rồi vẫn chưa thấy quay lại.

"Freen Sarocha."

Nghe tiếng gọi của Jenny Slate, cô nghiêng đầu: "Slate tiểu thư."

"Tôi gọi cô toàn gọi thẳng tên, sao cô còn khách sáo thế à?" Jenny bước tới, mỉm cười nói.

Lần trước tại bữa tiệc, cô và Jenny Slate còn như nước với lửa, ai ngờ lần này lại có thể hài hòa như vậy.

"Cần tôi giúp gì không?"

"Giúp gì cơ?" Freen bật cười hỏi, vừa đáp vừa đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Becky.

"Tôi ở cạnh cô một lúc nhé, giúp cô tránh được một số phiền não." Jenny liếc quanh, nói: "Tôi thấy cô có vẻ hơi đau đầu."

Nửa đùa, nửa thật.

Ý nhắc đến chuyện vừa rồi cô phải đuổi khéo những "đào hoa" không mong muốn.

Freen bật cười bất đắc dĩ, những người đó không phải ai cũng thực sự quan tâm đến cô, phần lớn chỉ vì quan hệ với nhà họ Chankimha.

Thật sự rất nhức đầu.

"Không sao, tôi định ra ngoài hít thở không khí."

Freen thầm nghĩ, chỉ vì cô giao thiệp với Jenny Slate mà Becky đã hai lần giận dỗi ầm ĩ.

Nếu bây giờ cứ mập mờ ở cùng như này, về nhà không biết "cô mèo" đó sẽ cào cô thế nào nữa.

Nhưng cô cũng hiểu được suy nghĩ của Becky, dù gì quan hệ giữa cô và Jenny Slate cũng khá phức tạp.

Jenny nghe vậy không nói thêm gì, chỉ đáp: "Chuyện con mèo vẫn phải cảm ơn cô."

"Tôi có làm gì đâu." Freen hỏi: "Cô quyết định nuôi nó rồi à?"

"Ừ, tôi dọn ra khỏi nhà họ Slate rồi. Mẹ tôi không thể rời khỏi người đó, nhưng cô nói đúng, tôi cũng có cuộc sống của mình." Jenny mỉm cười nhẹ: "Tuần sau sẽ đi đón nó về."

Jenny Slate bây giờ đã hoàn toàn khác với lần đầu tiên cô gặp. Toàn thân cô ấy như bừng sáng, tràn đầy sức sống.

Không còn vẻ ưu tư nặng nề nữa.

Freen gật đầu: "Đó là chuyện tốt."

Jenny nhấp một ngụm nước soda, thân thiện nói: "Sau này nếu cô muốn gặp nó, cứ đến thăm."

Freen cũng có chút tình cảm với con mèo đó, việc không nỡ xa nó là điều chắc chắn.

Nhưng chuyện đến nhà Jenny Slate để gặp mèo, cô không có ý định này.

Dù vậy, cô vẫn gật đầu đáp lời.

Đang nói chuyện, Feeen vô tình liếc qua, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng nổi bật của người kia.

Giữa đám đông vừa tản đi, cô thấy rõ hơn. Người phụ nữ đứng nghiêng, dáng vẻ quyến rũ, gương mặt thản nhiên nói chuyện với người trước mặt.

Cô bước một bước sang bên, nhìn rõ người đang nói chuyện với Becky - Emily Spears.

"Nhìn gì vậy?"

Jenny quay đầu, theo ánh mắt cô nhìn sang.

"Emily Spears, Spears Tổng." Freen thuận miệng hỏi: "Becky Armstrong và cô ấy rất thân sao? Hình như tôi chưa nghe nói bao giờ."

"Theo tôi biết thì không thân đâu."

Freen thầm nghĩ, đúng vậy, qua những lần tiếp xúc, có vẻ họ không quá thân thiết.

Chỉ là cảm giác rất kỳ lạ, cô không tự chủ được mà để ý.

Freen không hề hay biết, ngay khi cô thu hồi ánh mắt, Becky lại quay sang nhìn cô...

"Tôi chỉ nói một câu, cô làm gì mà đến mức vậy?"

Emily giọng nhàn nhạt: "Cứ như thể tôi đang bắt nạt người ta?"

Becky nhìn lướt qua hai người đang trò chuyện phía xa, khẽ nâng mắt lên, ánh mắt lướt qua Emily: "Cô không có bản lĩnh đó."

Freen dễ nói chuyện, ấn tượng ban đầu của nàng về cô cũng là như vậy. Nhưng chỉ cần tiếp xúc một chút sẽ thấy rõ, cô không phải người dễ bị bắt nạt.

"Tôi thật nghi ngờ không biết cô có bị người ta PUA* rồi không nữa."

*PUA: thao túng tâm lý. PUA là viết tắt của Pick Up Artist (bậc thầy tán tỉnh, nghệ thuật gia trong lừa tình, gạ gẫm), sau này được "trưng dụng" để chỉ những người dùng lời nói khống chế lòng tin và tinh thần của đối phương, hay còn gọi là "thao túng tâm lý".

"Emily Spears, tôi chỉ nói một lần."

Becky nói từng chữ một: "Đừng xen vào chuyện không liên quan đến mình."

Sắc mặt Emily khẽ biến, quay đầu đi không nói thêm gì nữa. Trong lòng khó chịu, nhưng không thể phát hỏa với Becky.

Dù có tức giận, cuối cùng chịu thiệt vẫn là cô, bao năm qua luôn như vậy.

Tính cách của Becky vốn dĩ như vậy, những thứ cô ấy để tâm, người khác đừng hòng chạm vào.

Cô bỗng nhớ đến một chuyện trong quá khứ.

Hai tháng sau khi Elsa Duan qua đời.

Khi đó, Becky vẫn chưa được Daniel Armstrong đón về nhà.

Trên đường tan học về, Becky nhặt được một con chó hoang, toàn thân đen sì. Đưa về tắm rửa xong mới phát hiện đó là một con chó trắng.

Một chú chó cỏ bình thường, không biết từ đâu tới, rất ngoan ngoãn.

Becky rất thích, nuôi dưỡng cực kỳ kiên nhẫn, gần như là niềm vui duy nhất trong cuộc sống của nàng.

Không hiểu vì sao, một ngày nọ con chó trở nên hung dữ, điên cuồng sủa trong sân, gặp người là cắn. Người trong khu phố quyết định xử lý nó, nhưng mà Becky không màng đến gì cả, xông thẳng vào....

Đó thật sự là không màng đến gì cả.

Một cô bé mười ba tuổi, đối mặt với một con chó điên có thể cắn xé bất cứ lúc nào, không hề sợ hãi.

Cứ thế lao vào bảo vệ nó.

Mọi người đều nghĩ cô bé này điên rồi, lúc đó cô đứng ngoài cửa cũng nghĩ vậy.

Một con chó điên sao có thể giữ lại, một đứa trẻ làm sao chống lại được người lớn.

Becky tận mắt chứng kiến con chó trút hơi thở cuối cùng, ngay trong vòng tay mình. Đôi tay đẫm máu, nhưng nàng không cảm thấy đau, cũng không rơi lấy một giọt nước mắt.

Sau này...

Becky không nuôi bất cứ con gì nữa.

Nhưng cũng từ lúc đó, cô hiểu rằng, nếu là thứ mà Becky thực sự để tâm, cô ấy sẽ sẵn lòng trả giá vì nó.

Emily lấy lại tinh thần. Hiện giờ, hiển nhiên Becky coi trọng Freen Sarocha hơn nhiều so với chuyện con chó năm xưa...

Lúc này, cô không còn chút ý định tranh cãi nào nữa, chỉ nói: "Cô vẫn nên suy xét kỹ thêm một chút."

Becky không đáp lời.

Nàng thỉnh thoảng liếc mắt về phía Freen. Hai người họ không nói chuyện quá lâu thì Jenny Slate đã rời đi, nhưng bên cạnh Freen vẫn luôn có người khác.

Ngay giây sau, nàng thấy Rose Chankimha bước qua.

"Tôi cũng chỉ nhắc nhở cô lần cuối cùng."

Emily theo ánh mắt nhìn về phía Rose Chankimha và Freen Sarocha, gương mặt bình tĩnh, hạ giọng như đang trò chuyện bình thường: "Trừ khi cô từ bỏ tất cả, nếu không Rose Chankimha sớm muộn gì cũng biết cô đang toan tính gì. Đừng nói đến việc Freen Sarocha nghĩ thế nào, cô ấy tuyệt đối sẽ không cho phép cô và Freen Sarocha có bất cứ liên hệ nào."

"Cô không thấy sao? Rose Chankimha cưng chiều Freen Sarocha đến thế nào."

Emily nhìn về phía hai người.

Rose nghiêng đầu, dịu dàng nói chuyện với Freen, cánh tay khẽ đặt sau lưng cô, dẫn dắt cô trò chuyện cùng khách mời.

Ánh mắt Becky thoáng trầm xuống, dường như không để lời của Emily vào tai, lãnh đạm đáp: "Chẳng có gì mới mẻ cả."

"Ừ, tôi cũng chỉ muốn nhắc cô lần cuối, đừng quên từ ban đầu cô đã nghĩ như nào."

Có người tiến tới chào hỏi, Emily quay người rời đi, không nói gì thêm.

Kể cả câu nói trong lòng — Muốn nhắc rằng, đừng quá để tâm.

Đã là lợi dụng, thì đừng để bản thân rơi vào rủi ro.

Cô tin rằng Becky nghe hiểu được.

Dù là đầu tháng Mười, trong sảnh tiệc rộng lớn vẫn bật điều hòa đủ mát, bóng người lố nhố xung quanh, không lý do lại khiến người ta thêm phiền.

Ánh mắt Becky rời khỏi bóng lưng Freen, cúi đầu nhấp một ngụm rượu.

Emily thật sự cho rằng nàng chưa từng nghĩ tới những chuyện này sao?

Nàng không quan tâm đến Rose Chankimha.

Nàng chỉ quan tâm đến việc trái tim của Freen phải thuộc về nàng.

Còn những thứ khác...

Giờ nàng cũng không làm được gì.

Có lẽ là tâm lý được chăng hay chớ.

Ý nghĩ của nàng thường rất xấu xa — cứ chờ thêm chút nữa, chờ tới lúc nàng và Freen không còn cách nào tách rời...

Freen sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa.

Đến lúc đó, có lẽ nàng sẽ nói hết với em ấy.

Đến lúc đó, Freen sẽ hiểu cho nàng mà.

Sẽ hiểu đúng không?

Becky tự hỏi lại trong lòng.

Nhưng cuối cùng vẫn không có câu trả lời.

Có lẽ vì bản thân không muốn đi sâu vào đáp án đó. Mặc kệ thế nào, nàng cũng không thể buông tay Freen. Hiện tại cũng vậy, tương lai cũng thế, ai ngăn cản, thì người đó chính là kẻ địch của nàng.

Chị gái thì đã sao?

...

Cuối cùng, Freen vẫn theo Rose đi chào hỏi khách khứa. Sau vài vòng, cô thực sự chẳng còn hứng thú, cũng không yên lòng, luôn cảm thấy có gì đó không thoải mái.

Cô nói với Rose rằng mình uống hai ly rồi, giờ muốn ra ngoài hít thở.

Rose: "Không sao chứ?"

"Không sao, chỉ là bên trong hơi ngột ngạt." Freen lắc đầu.

Rose đáp: "Vậy em đi đi. Nếu mệt thì lên lầu nghỉ ngơi."

Cô gật đầu, bước ra ngoài, lấy điện thoại từ túi xách ra nhắn tin cho Becky.

[Armstrong tiểu thư, em về muộn một chút. Hôm nay chị đừng uống nhiều quá đấy.]

Ngừng một chút, cô tìm từ kho biểu cảm một sticker rồi gửi kèm theo.

Sticker này là cô trộm từ Pamela Hayden.

Freen: 【Vỗ vỗ đầu.JPG】

Đợi lát nữa tiệc tàn, cô vẫn phải gặp Rose thêm một lần. Không chắc lúc nào mới về được, nhưng Becky chắc chắn sẽ về trước. Điều đó khiến cô không yên tâm.

Gửi tin nhắn xong, cô bước ra hành lang bên ngoài.

Freen hít sâu một hơi, cảm giác như có ngọn lửa nào đó đang cháy âm ỉ trong lòng, khiến cô cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Có lẽ chính vì thế mà tim cô đập nhanh hơn, thậm chí tuyến thể cũng bắt đầu đập theo từng nhịp mạnh mẽ.

Từng nhịp đập, làm lòng cô vừa ngứa ngáy vừa ngột ngạt.

Cô cảm thấy hành lang cũng không thoải mái, liền chậm rãi bước về phía trước, cố gắng rời xa sự ồn ào của bữa tiệc.

Rồi cô nhìn thấy người đứng phía trước đang hút thuốc.

Emily đứng cạnh vài chậu cây xanh, nhả ra những làn khói mỏng.

Nghe tiếng bước chân, cô quay đầu lại, động tác cầm thuốc hơi khựng, cười nhạt mà không quá nặng nề: "Tiểu Chankimha tổng cũng ra đây à?"

Đối với người này, Freen từ lâu đã không có cảm xúc, thậm chí ngày càng vô cảm hơn.

Rõ ràng cũng không có tiếp xúc gì.

Dẫu vậy, cô vẫn khẽ gật đầu: "Ừm."

"Tiểu Chankimha tổng sau khi bán cổ phần rồi, cũng không dính dáng tới chuyện công ty nữa, không định làm gì khác sao?" Giọng điệu như một câu hỏi vu vơ.

Freen không vội rời đi ngay.

Bên ngoài, ngoài George Brandon, Becky và luật sư xử lý hợp đồng, không ai biết cô đã đầu tư tiền vào LK.

Cô chợt nhớ đến việc tập đoàn XM cũng có cổ phần trong công ty ký hợp đồng với mình, là UT. Trước đây cô không để ý, nhưng giờ lại nghĩ mình nên tránh đi.

Dẫu vậy, việc cô bắt đầu quay phim, người ngoài sớm muộn cũng sẽ biết.

"Spears tổng sẽ biết sớm thôi." Cô khẽ cười đáp.

Emily nghe vậy, điếu thuốc trên môi lại được kéo thêm một hơi: "Vậy à? Vậy thì chờ xem tin tốt lành vậy."

Cái cảm giác khó chịu kia lại dâng lên.

Cô gần như chắc chắn rằng Emily Spears thực sự có ác cảm với mình.

Freen chuẩn bị rời đi, ánh mắt lướt qua chiếc đồng hồ trên tay cô ấy: "Spears tổng, chiếc đồng hồ này là thương hiệu gì thế? Tôi chưa từng thấy qua."

Thực ra là kiểu dáng rất phổ biến, nhưng dây đeo có họa tiết độc đáo, thực sự trông đẹp mắt.

Cô không đeo đồng hồ, trước đây cũng ít chú ý, nhưng hôm nay lại khác thường, cứ như có sợi dây nào đó kéo sự chú ý của cô về phía nó.

Emily cúi mắt nhìn đồng hồ một chút: "Chỉ là hàng thường thôi. Nếu Tiểu Chankimha tổng thích, tôi sẽ nhờ người tặng một chiếc."

Freen nghe vậy liền lắc đầu, mỉm cười: "Cảm ơn, không cần đâu. Chỉ là thấy đẹp nên hỏi thôi."

Không nói thêm gì, cô lấy cớ đi vệ sinh rồi quay người rời đi.

Emily nhìn theo bóng lưng cô, im lặng một lúc, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ.

Lần đó, sau khi Becky bị hãm hại, suýt xảy ra chuyện tại biệt thự của Freen Sarocha, cô đã đặc biệt đặt làm chiếc đồng hồ này.

Trong trường hợp nguy cấp, Becky có thể liên lạc với cô bất cứ lúc nào.

Ví dụ như vụ ở KTV lần trước.

Khi đó, cô đặt hai chiếc, một chiếc cho Becky, một chiếc cô giữ lại.

Chỉ khác ở chỗ, danh bạ khẩn cấp của cô là thư ký.

Chẳng hạn như trong vụ tai nạn xe lần trước.

Sharon đã từng nhắc nhở cô rằng hãy cẩn thận, vì có thể sẽ bị chú ý. Nhưng cô lại thấy lời đó hơi làm quá, chỉ là một chiếc đồng hồ, kiểu dáng cũng hết sức bình thường.

Cô và Becky cũng rất ít khi xuất hiện chung trước công chúng.

Không ngờ rằng Freen Sarocha lại đột nhiên hỏi về chiếc đồng hồ của cô.

Emily bỗng nhiên nghĩ, Freen Sarocha thực ra cũng khá đáng thương. Ở góc độ của cô ấy, thực tế không biết gì về Becky cả.

Tâm trạng của cô đột nhiên cân bằng trở lại.

Emily dập điếu thuốc, một lát sau lại châm một điếu khác.

...

Freen đi đến ghế gỗ ở sân sau để nghỉ ngơi.

Cơn mưa lất phất đã dứt, chỉ còn hơi nước của cả thành phố bị cơn gió vô định thổi qua lại.

Thỉnh thoảng những giọt nước bắn vào da cô, nhưng chẳng làm dịu đi sự bức bối trong người.

Tuyến thể bất chợt ngứa ran một cách khó chịu.

Cô đưa tay sờ lên cổ, không cảm nhận được gì, vài giây sau cơn ngứa cũng từ từ lắng xuống.

Điện thoại rung lên, từ lúc cô gửi tin nhắn WeChat cho Becky đã trôi qua nửa tiếng.

Becky: [Cùng về nhé.]

Freen: [Vậy cũng đừng uống quá nhiều.]

Cô thực sự rất sợ Becky khóc, làm cho người ta nóng lòng, chân tay luống cuống.

Becky không trả lời ngay, có lẽ đang bận rộn với "xã giao". Freen ngồi trên ghế thêm nửa giờ nữa.

Gần tám giờ, có người đến gọi cô.

Là thư ký Bernice bên cạnh Rose.

"Tiểu Chankimha tổng, Chankimha tổng uống rượu xong không được khỏe, đưa lên lầu nghỉ ngơi rồi, cô có thể qua xem thử không?"

Freen sững người: "Chị ấy không phải tửu lượng rất tốt sao?"

Không biết cơn gió nào mang theo vài giọt mưa, thư ký Bernice lau trán rồi nói: "Không say đâu, chỉ là trưa không ăn gì, uống khá nhiều nên đau dạ dày. Tôi vừa khuyên mà cô ấy không chịu nghe."

Nghe vậy, Freen đứng dậy: "Vậy để tôi lên xem."

Cô theo thư ký Bernice đi đến thang máy, ngang qua đám đông, ánh mắt vô tình lướt qua Becky, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị dòng người ngăn cách.

Cô cúi đầu nhắn cho nàng: [Rose không khỏe, em lên lầu xem một chút.]

Becky vừa kết thúc cuộc trò chuyện ngắn với một đối tác, đi qua một bên để kiểm tra điện thoại.

Nàng chưa kịp mở tin nhắn thì một bàn tay trắng nõn cầm ly rượu vang đỏ tiến lại gần. Nàng ngẩng đầu nhìn, người phụ nữ này nàng nhận ra – là tình nhân của Rose Chankimha.

Họ Olsen.

Ashley khẽ cười: "Armstrong tiểu thư, không phiền thì uống cùng tôi một ly nhé?"

Sắc mặt của Becky vẫn bình thản, khóe miệng nhếch lên không rõ cảm xúc: "Nếu tôi phiền, Olsen tiểu thư sẽ rời đi sao?"

Ashley không bận tâm: "Tìm một nơi ít người chút nhé, tôi nghĩ Armstrong tiểu thư sẽ không hối hận đâu."

Chưa đợi Becky từ chối, Ashley hơi nghiêng người, khẽ nói: "Về chuyện của tiểu Chankimha tổng và Rose Chankimha, cô không quan tâm à? Tôi biết hai người đang ở bên nhau, tận mắt chứng kiến, đừng nghĩ lừa được tôi."

Trực tiếp đến mức không thể trực tiếp hơn.

Nhưng trên mặt Becky không có chút căng thẳng nào, nàng chỉ thản nhiên nhìn Ashley Olsen: "Mời đi trước."

***

Căn hộ trên tầng thượng của khách sạn mở ra.

Cửa phòng của Rose hé mở, Freen bước vào liền thấy cô ấy mồ hôi đầy đầu, tựa vào giường, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt đau đớn.

"Các người ra ngoài đi."

Rose không nhận ra người vừa vào là Freen.

Freen lên tiếng: "Sao lại nghiêm trọng thế này?"

Rose mở đôi mắt mệt mỏi, thấy cô, hàng mi khẽ động, nhíu mày nói: "Sao lại gọi Freen đến đây?"

Trong phòng phảng phất mùi hương nhè nhẹ, mùi của hoa oải hương.

Thư ký Bernice vội giải thích: "Ngài không để ai ở lại, tôi không yên tâm nên..."

Rose không muốn để Freen thấy bộ dáng yếu ớt này của mình. Đang định nói gì đó, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Freen: "Chị đừng nói gì nữa, không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi đi."

Rose không nói thêm được gì.

Kể từ khi Freen trở nên xa cách, bất kể cô ra sao, em ấy cũng chưa từng quan tâm đến cô.

Phần lớn thời gian đều do Ashley Olsen chăm sóc.

Ý nghĩ của Rose bị cắt ngang. Trong buổi tiệc hôm nay, cô vẫn chưa thấy Ashley Olsen. Cô ấy không đến sao?

Freen: "Gọi bác sĩ chưa?"

Rose hoàn hồn: "Không sao, chị uống thuốc rồi... bệnh cũ ấy mà."

Chỉ là đau dạ dày, thêm chút rượu vào nên có chút choáng váng, chỉ muốn ngủ một lát.

Freen: "Ừm, vậy chị nghỉ ngơi đi."

Rose: "Chỉ chợp mắt một chút thôi, dưới kia còn rất nhiều người đang chờ."

Chủ nhân tiệc sinh nhật mà không xuất hiện, thì còn ra thể thống gì?

Freen khựng lại: "Có cần em xuống thay không?"

Trong lòng Rose cảm thấy an ủi, cô nén cơn đau dạ dày, dịu giọng nói: "Chị biết em không thích, gần kết thúc chị sẽ xuống một chuyến là được."

Nghe vậy, Freen không nói thêm gì nữa.

Thư ký Bernice lên tiếng: "Tiểu Chankimha tổng, vậy cô ở lại nhé? Tôi xuống dưới ngó một chút."

Freen: "Ừm."

Cô trả lời ngắn gọn.

Tiệc còn chưa đầy một tiếng nữa là kết thúc. Ở lại trông chừng lúc này cũng không sao, chỉ là không biết liệu hôm nay có khai thác được điều gì không.

Cô nghiêng đầu nhìn Rose, bắt gặp ánh mắt đầy vui vẻ của cô ấy.

"Freen."

"Cần gì sao? Cứ nói."

Gương mặt Rose trông yếu ớt, cô cười nhẹ: "Freen, để chị chợp mắt một chút nhé, gần đến giờ thì gọi chị dậy."

Freen gật đầu.

Sau khi đáp, cô rời khỏi phòng, để lại cửa mở hờ, chỉ cách một bàn tay.

Freen ngồi trên ghế sofa khoảng mười mấy phút. Trước đó, cô còn dùng nước lạnh rửa mặt và cổ, nhưng vẫn cảm thấy bức bối. Đặc biệt là tuyến thể, sờ vào không có vấn đề gì, nhưng bên trong cứ căng lên, thỉnh thoảng còn ngứa ngáy.

Tâm trạng bồn chồn, cô lướt Weibo, điện thoại bất ngờ rung lên hiện cuộc gọi của Becky.

Cô không nhận ngay, bước thêm vài bước ra ban công: "Alo?"

Becky: "Sao không trả lời tin nhắn của chị?"

Freen sững lại: "Chị nhắn à? Điện thoại không báo, có chuyện gì sao?"

Becky ở đầu dây bên kia rất yên lặng, không nghe thấy chút ồn ào nào từ bữa tiệc.

"Chỉ có em và Rose Chankimha?"

"Ừm, chị ấy đang ngủ trong phòng."

"Em xuống đây."

"Bây giờ không được, chị ấy không khỏe, em ở lại trông chừng một lát."

Becky im lặng.

"Số phòng."

Freen: ".......Chị không định lên đây đấy chứ? Em sẽ xuống sau nửa tiếng nữa."

Giọng cô mang theo sự dịu dàng, có chút dỗ dành.

Cô nghe ra sự bực bội trong lời nói của Becky. Sau khi quen biết nàng, cô đã rất rõ rằng trong những lúc thế này, Becky luôn có thể làm ra những việc mà cô khó kiểm soát.

Dù cô không hiểu vì sao Becky lại đột nhiên làm sao vậy.

Becky: "Số phòng."

Freen: "......"

Freen: "Chị làm sao vậy?"

Ngay giây sau, cuộc gọi bị ngắt.

Freen: "......."

Cô mở WeChat: 【Có chuyện gì sao?】

Chờ hai phút không thấy phản hồi, cô đang định nhắn thêm thì Becky trả lời: 【Mở cửa.】

Freen: "......?"

Cô đứng dậy khỏi sofa, bước đến cửa nhìn qua mắt mèo.

Bên ngoài, Becky thần sắc bình tĩnh, nhưng đôi má hơi ửng đỏ, có lẽ vì đã uống chút rượu. Chiếc sườn xám tôn lên dáng vẻ quyến rũ đến kinh ngạc.

Tim cô đập mạnh, cảm giác bồn chồn khi nãy càng trở nên mãnh liệt.

Nhìn thoáng qua cánh cửa phòng Rose, cô cẩn thận mở cửa.

Nhìn thấy cô, sắc mặt Becky dịu lại nhưng vẫn không mấy vui vẻ: "Ra đây."

Freen tiến thêm một bước, hạ giọng nói: "Sao lại đến đây? Chị xuống trước đi, em sẽ xuống ngay."

Bên ngoài là hành lang, bất cứ lúc nào cũng có người qua lại. Bên trong là Rose, chị ấy có thể bước ra bất kỳ lúc nào.

Cô hiện tại không đủ thời gian hỏi xem Becky đột nhiên lại làm sao vậy.

Becky nhìn cô, sải một bước vào trong, nói: "Em không ra thì chị vào."

Freen theo phản xạ lùi lại, cửa tự động khép vào.

"......."

Cô nhỏ giọng, hơi bực mình nói: "Chị bị sao thế? Ngoan nào, đừng làm loạn."

Cách hành xử này có vẻ bất chấp quá rồi.

Becky xoa nhẹ ngón tay, móng tay cào nhẹ vào da.

Khi nãy nhắn tin cho Freen không nhận được phản hồi.

Nghe trong điện thoại rằng em ấy ở lại chăm sóc Rose Chankimha, không chịu nói số phòng, cũng không chịu xuống dưới.

Nàng liền cảm thấy mọi thứ không thuận chút nào.

Còn có cảm giác rằng Freen đang bảo vệ Rose Chankimha.

Nếu như không nghe được lời của Ashley Olsen, có lẽ nàng đã không để bụng Freen ở đây bao lâu, cũng sẽ không có tâm trạng khó chịu như thế này.

Nhưng nàng đã nghe thấy...

Một người chị không có quan hệ huyết thống, không chỉ giấu kín quan hệ mà còn nảy sinh tình cảm với em gái.

Điều này thì khác hoàn toàn.

Becky cười lạnh trong lòng, tâm trạng bức bối nhưng vẫn cố kiềm chế, không trút giận lên Freen. Hai cảm xúc mâu thuẫn tự triệt tiêu nhau, khiến ngữ khí của nàng vô thức thay đổi.

Becky: "Hôm nay chị không muốn em ở đây."

Giọng điệu như làm nũng khiến tai Freen đỏ bừng, tuyến thể lập tức căng chặt hơn.

Căng đến mức làm cô hoảng hốt.

Tiếng nói chuyện rất khẽ, nhưng người trong phòng vẫn tỉnh giấc.

Rose chầm chậm mở mắt ra...

---------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com