Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Kí ức




Không biết đúng hay sai khi cô tự tiện chụp người người ta như vậy. Nhưng nàng ấy sẽ không bao giờ biết, nàng đã đánh cắp trái tim của cô từ năm 14 tuổi. Người ta sẽ bảo đó là tình yêu con nít, là sự ngưỡng mộ. Nhưng chẳng có sự ngưỡng mộ nào kéo dài tận 16 năm.  Phải... cô đã đem lòng yêu đứa con nít ngây ngô ấy 16 năm rồi. Cô vẫn cứ đợi trong vô vọng, mong rằng 1 ngày nào đó cô và nàng có duyên sẽ gặp lại nhau.

"Bác sĩ ~".

Cánh cửa đột nhiên mở ra làm cô nhíu mày thấy rõ, bình thường cô đã không cười rồi, bây giờ còn cộng thêm sự khó chịu nữa. Nhưng chắc với ai kia thì lại chẳng để tâm mấy, mọi người biết tôi đang nói đến ai mà đúng không?

"Nita? Tôi phải nói bao nhiêu lần cô mới thấm được cái chữ "lịch sự" là gì? Tay cô cụt rồi à?"

"Nào bác sĩ đừng giận, xấu lắm. Em mang trà tới cho bác sĩ đây".

Cô thở dài, đối với cái loại não ngắn và tai lãng này thì cô chẳng thèm nhiều lời làm gì.

Nita là con gái rượu của viện trưởng. Cô ta được nuông chiều đến mức không tốt nghiệp đủ điểm ngành Y nhưng lại được "đút" tiền để được vào bệnh viện làm y tá. Bảo là làm y tá chứ thấy cô ta toàn nhởn nhơ đi lang thang chứ không chú ý vào công việc, đi lang thang ở đây chính xác là bám đuôi cô.

"Để trên bàn rồi đi ra nhanh. Tôi còn phải xem lại hồ sơ bệnh nhân".

"Freen, đừng cau mày nữa. Trông chị xấu lắm. Tối nay đi ăn với em nha?".

"Não cô ngắn thật hay cô cố tình không hiểu? Tôi là Sarocha, đừng gọi tôi với cái tên thân mật đó. Còn nữa, tối nay tôi phải trực ca đêm rồi. Không rảnh".

Cô thẳng thẳng thừng từ chối. Một phần là không thích cô ta, một phần đúng là tối nay cô có ca gác thật, chính là cô bé Armstrong kia.

"Em bảo ba chuyển ca cho chị nha?".

Sarocha nhìn Nita rồi nhíu mày. Đang cố tình hay muốn ép buộc đây? Thở hắt một hơi, cô đứng dậy đi lại gần Nita khiến cô ta có chút đỏ mặt. Nhưng một hành động không ngờ của Sarocha khiến cô ta trợn mặt lên nhìn. Sarocha dùng lực bóp mạnh lấy má của Nita, ánh mắt lạnh như băng của cô nhìn thẳng vào Nita khiến cô ta không dám hó hé nửa lời, tay bất giác đổ mồ hôi lạnh.

"Nita, tôi nói cho cô biết. Tôi được vào làm đây làm là vì năng lực, đừng tưởng cô có ba là viện trưởng rồi muốn làm gì thì làm. Bao nhiêu bệnh nhân phải chết dưới tay cô rồi hả?".

"Chị... chị có tin chỉ cần một lời của em liền có thể cho chị nghỉ việc không?".

"Cứ việc. Dù sao tôi cũng trả nợ đủ cho gia đình cô rồi, ép buộc tôi cũng chẳng được gì đâu. Đồ kinh tởm".

Nói rồi cô mạnh tay quăng cô ta làm cô ta té xuống sàn không thương tiếc, chiếc ly theo đà đó rơi xuống sàn và vỡ thành từng mảnh. Vẫn giữ gương mặt không cảm xúc mà quay lại ghế, xoay lưng lại với Nita. Sau khi xác định cửa phòng đã đóng lại, cô nén tiếng thở dài. Có lẽ tí nữa cô sẽ dọn dẹp sau. Bây giờ cô cần xem lại hồ sơ của cô gái cần ghép tim lúc nãy.

....

Becky đang ngồi dựa lưng trên chiếc giường trắng, ánh mắt vẫn hướng về bó hoa tulip màu tím đã được cắm vào bình. Cho những ai không biết, hoa tulip có nhiều màu khác nhau, mỗi màu tượng trưng cho một ý nghĩa. Và màu nàng đã chọn là màu tím, ngoài việc nó mang sự sang trọng, quý phái. Màu tím cũng là màu tượng trưng cho sự chờ đợi, đơn phương và một lòng chung thủy.

Phải... Nàng đã phải lòng một cô gái lớn hơn nàng tận 4 tuổi, một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần. Đến năm lớp 9, nàng phải bay ra nước ngoài, không kịp báo cho người kia dẫn đến việc cả hai bị mất liên lạc cho tới hiện tại. Nhưng với niềm tin lớn trong tình yêu, nàng vẫn tin rằng người kia vẫn đang đợi nàng ở nơi nào đó. Và nàng sẽ không bao giờ biết được, trên bàn làm việc của vị bác sĩ kia, cũng có một vài cành hoa tulip màu tím...

....

"Cô hiện tại cảm thấy thế nào?".

Freen vẫn đang chăm chú vào tờ giấy trước mặt, không thèm nhìn Becky lấy một cái, thứ cô cần chỉ là thông tin cần thiết để đảm bảo sức khoẻ cho cô gái đang nằm trên giường kia.

"Tôi vẫn ổn. Mà này bác sĩ, ngày mai tôi có show diễn. Cho tôi xuất hiện vào sáng mai được chứ?".

Freen lúc này tay mới run run mà dừng bút, đôi mắt khẽ dao dộng về phía Becky...

Thật ra cô đã nhận ra cô bé năm xưa qua tên trong hồ sơ bệnh án. Nhưng điều cô không ngờ là người mà cô hằng đêm mơ gặp lại gần cô đến như vậy, vậy ước mơ đó của em... em đã lỡ bỏ nó rồi sao? Có phải vì căn bệnh quái ác này không?

Nhưng cô vẫn nên xem xét lại tình trạng. Becky vẫn còn ổn so với tần xuất hoạt động trong ngành nghệ thuật, với vấn đề là nàng không được hoạt động quá sức cho phép. Suy nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định để nàng xuất viện.

"Được, nếu có gì cô liên hệ qua số điện thoại này của tôi. Nếu cảm thấy khó thở hay có vấn đề gì về đường hô hấp thì ngay lập tức liên hệ với tôi".

Nói rồi cô đưa cho nàng cái card để liên lạc. Vì quy định của bệnh viện là không được để tên thật nên trên thẻ chỉ hiện lên họ của bác sĩ thôi. Mà Becky thì lại chỉ biết tên thật của Freen, Sarocha là ai thì nàng không có kí ức gì về nó....

"Chị là bác sĩ hay mẹ tôi vậy?".

"Tôi là người sẽ cứu sống cô".

Câu này... nàng đã nghe từ đâu rồi thì phải... nó không giống lắm, lại rất mơ hồ. Một hình ảnh quen thuộc hiện lên trong trí nhớ, nhưng rồi lại biến mất trong hư không.

Trái tim Becky bỗng chậm 1 nhịp... người trước mặt... Liệu có phải là người đó không?...

....

Sáng sớm hôm sau, cô được báo rằng đến phòng của bệnh nhân kia để kiểm tra sức khỏe trước khi được xuất viện. Có cả người nhà của cô ấy nữa. Còn chàng trai kia... là ai nhỉ?

"Cô là người thân của Armstrong?".

"Vâng".

"Nếu được mong cô đừng cho em ấy hoạt động quá sức, chú ý tới hơi thở và nhịp tim. Tí nữa cô ra quầy lấy thuốc, phòng trường hợp nếu có lên cơn đau bất chợt mà không thể lên bệnh viện kịp thì uống vào để cầm cự".

"Được, cảm ơn bác sĩ nhiều".

Cô gật đầu, môi vẫn không cười. Tay vẫn đút túi, thật ra là đang che giấu cơn nhói từng đợt trong tim, tay vô thức đã cuộn tròn thành nắm đấm khi nhìn thấy sự quan tâm của người kia dành cho nàng và nàng không hề tránh né nó. Nhưng căn bản, cô và nàng hiện tại không là gì, huống hồ chi...

Nàng còn chẳng nhớ cô là ai.

Nén cơn thở dài vào trong lòng, đôi môi khẽ run, cô quay đi và ra khỏi phòng, không muốn nhìn người ta âu yếm quan tâm nhau nữa. Cũng tốt... nàng ấy sẽ không còn nhớ tới Freen nữa, nàng ấy cũng có hạnh phúc của riêng mình, cô căn bản không có tư cách gì để xen vào.

Becky ngước nhìn con người kia đã đi ra khỏi phòng. Làm sao nàng không cảm nhận được rằng chị ta đã nhìn mình từ nãy giờ chứ, đặc biệt là chú ý tới hành động mà người này đang làm với nàng. Nhưng tại sao chị ta phải làm như thế?

"Được rồi Richie, em lớn rồi, không phải con nít lên ba".

"Sao mà được? Em vẫn là em gái của anh. Hôm bữa tự nhiên bị ngất làm anh với mẹ giật cả mình".

"Được rồi, do em hết. Giờ mình về được chưa, chiều nay em có show".

"Được, về thôi!".

"Nghe anh em tụi mày chí chóe, tao mệt quá!".

Nàng vui vẻ cười với mẹ và anh trai để họ bớt lo lắng. Chứ tâm trí cũng đã đặt lên người kia một ít rồi. Bác sĩ đó, hoàn toàn khớp với gương mặt của chị ấy, giọng nói có phần trưởng thành và lạnh lùng hơn lúc trước. Là do nàng nhớ người ta quá đến mức nhìn nhầm rồi?

Và một lần nữa nàng lại gạt bỏ linh cảm của bản thân. Thôi kệ, về nhà trước...





=====

Mấy bà này thích nghĩ lệch ghê :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #freenbeck