Untitled
Gửi tặng @-Tinie- .
Tôi không biết cậu thích gì, thế nên đây là tất cả những thứ tôi có thể nghĩ ra, xin lỗi vì mang tiếng là tặng nhưng nó lại không được ổn lắm. Tên của phần này, tôi sẽ để cậu đặt, cảm ơn.
---------o--------
"Should auld acquaintance be forgot, and never brought to mind? Should auld acquaintance be forgot, and days o' lang syne."
[ Auld lang syne || Robert Burns ]
Kim Doyeon dạo bước vòng quanh bờ biển, nhưng đi mãi không thấy điểm dừng. Nàng tạt vào một cửa tiệm bán đồ thủ công mĩ nghệ nho nhỏ nép cạnh những căn nhà cao to sơn đầy màu sắc tươi tắn, đảo mắt qua các kệ hàng, nhận ra người chủ tiệm vẫn là cụ bà trước đây, lễ phép chào hỏi. Cụ bà tóc bạc, mắt mờ, nếp nhăn kéo dài quanh mắt, thấy nàng chăm chú nhìn một chiếc tách sứ màu xanh nhạt, cụ lẩm bẩm.
- Ông nhà tôi bảo chiếc tách này thực ra có hẳn một cặp, nhưng không biết tại sao chỉ còn một cái, thế nên chẳng ai chịu mua.
Một phụ nữ da trắng ngoài bốn mươi, tiến đến đỡ cụ vào trong quầy rồi quay sang phía Kim Doyeon, giúp nàng thanh toán chiếc tách.
- Bố tôi vừa mất hai tháng trước, mẹ tôi chắc vẫn rất đau lòng, mong cô thông cảm.
- Không sao đâu.
Nàng cười nhẹ, đưa mắt về phía cụ bà, mường tượng ra dáng hình của cụ ông mà nàng từng gặp trước đây, rồi bất giác, thấy cụ bà đang ngồi chải tóc, mỉm cười.
Kim Doyeon rời đảo Skye, trở về trung tâm thành phố Edinburg. Nàng tìm được một quán ăn của một đầu bếp người Nhật, gọi món sushi, ăn thử một miếng rồi tính tiền, ra về.
Nàng không ưa nổi cái món sống nhăn đấy, và dù đã cố thử tìm thấy sự thú vị của nó cả chục lần mà vẫn thất bại. Thế mà Chu Khiết Quỳnh lại thích cái món đấy ghê gớm, cô có thể ăn chúng cả tuần mà không biết ngán. Hồi bọn họ ở Seoul, thi thoảng sẽ lại thấy Chu Khiết Quỳnh trốn đi ăn.
Edinburg xế chiều, trời đổ cơn mưa tầm tã. Kim Doyeon không mang theo ô, cũng không gọi được chiếc taxi nào, đành dầm mưa về nhà, đằng nào cũng không xa lắm. Nàng đứng dưới cột đèn giao thông, nửa bàn chân đã chạm vạch trắng đầu tiên, rồi nàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn mọi thứ ở tuốt trên cao kia.
Sáng một hôm nắng đẹp, Kim Doyeon dậy sớm và dọn dẹp mọi thứ trong nhà, bắt đầu từ phòng khách, kết thúc ở phòng bếp. Nàng lôi hết mọi thứ trong tủ bếp ra rửa, nhưng chỉ toàn là ly với tách, mỗi chiếc đều bị mẻ một ít, lạ thật.
Cây xương rồng trồng trong chiếc chậu nhỏ màu hồng nhạt đặt ở bệ cửa sổ bếp héo khô, co rúm lại thành một nắm bé tí, trông thảm thương đến vô cùng. Cả Kim Doyeon lẫn Chu Khiết Quỳnh đều nghĩ xương rồng là loại cây có thể tự lo cho mình, nó sẽ tự duy trì sự sống mà không cần bất kì sự chăm sóc nào, nó sẽ tự chữa lành mọi vết thương mà không cần bất kì sự quan tâm nào, chỉ cần đặt nó ở một chỗ thật đẹp. Thế nhưng hôm nay, sau một tháng không được đả động gì, cây xương rồng chết, tàn lụi, và không có cách nào cứu vãn được.
Nàng tìm được một bộ xếp hình ở phòng khách, đổ chúng ra rồi loay hoay xếp lại, nhưng vẫn không có cách nào xếp ngay ngắn, đúng vị trí từng mảnh, chúng sẽ thay phiên nhau sai sót ở đâu đó, hoặc là góc trên bên trái, hoặc là góc dưới bên phải, hoặc là ngay chính giữa.
Ngoài ra nàng không tìm được bất kì thứ gì khác, không có chiếc vớ hay sợi tóc nào, không có dấu son hay lọ nước hoa nào, không có gì cả.
Kim Doyeon ngồi ở chiếc bàn nhỏ trong phòng bếp, đưa mắt ra phía ngoài cửa sổ kính mờ. Đây là chỗ cả hai (từng) cùng ngồi cạnh nhau, uống một thứ gì đó, đôi khi là trà, đôi khi là cà phê, thi thoảng có cả rượu. Hoặc là ngồi ngắm hoàng hôn, hoặc là chỉ ngồi nói với nhau đôi chút gì đó, về Seoul, về Thượng Hải, về Edinburg.
Nàng nhận ra trong chuỗi ký ức với Chu Khiết Quỳnh, kể cả những ngày ở Seoul, kể cả khoảng thời gian ngắn ngủi ở Scotland, tất cả đều là những cuộc cãi vã. Cãi cọ vì một người thích ăn sushi còn một người ghét đồ sống kinh khủng, cãi cọ vì một người thích ra đường trong khi người còn lại chỉ muốn nằm lì ở nhà, cãi cọ vì ban đêm trời không có nắng còn ban ngày lại không có sao, cãi cọ vì tất cả mọi thứ tồn tại trong vũ trụ này.
Mọi thứ vốn đã rã rệu từ lâu, giống như một chiếc tách sứ, mỗi ngày nó xuất hiện một vết nứt, cứ như thế rồi cũng đến một ngày những vết nứt xâm chiếm toàn bộ bề mặt tách, trên tách không còn bất kì khoảng trơn láng nào, nó vỡ vụn, tan nát, không còn có thể dán lại.
Kim Sejeong ghé qua căn nhà nhỏ của Kim Doyeon và (đã từng của) Chu Khiết Quỳnh, vốn chỉ định đi ngang qua, nhưng lại tình cờ phát hiện Kim Doyeon đã đến Scotland. Họ chẳng nói với nhau nhiều, chỉ vài câu chào hỏi thông thường.
- Cậu định tiếp tục thế này đến bao giờ?
Kim Sejeong đặt chai bia xuống bàn, kéo ghế ngồi phía đối diện Chu Khiết Quỳnh, cất giọng nhẹ nhàng.
- Tớ thấy không có vấn đề gì.
- Kim Doyeon đã đến đây, dọn dẹp căn nhà cũ mà cậu tặng cô ấy.
- Thì?
- Tớ cũng có ghé qua, mọi thứ trông khá ổn.
- Ừ.
- Cô ấy gửi cho cậu một tin nhắn, nhưng không biết số cậu nên gửi nhầm sang số tớ.
- Tớ cho cậu đấy, muốn xóa hay làm gì thì cứ làm.
Chu Khiết Quỳnh nhấp hết chỗ rượu sóng sánh thứ màu lưng lửng giữa nâu đồng và nâu đen, một thứ màu nào đó pha trộn giữa hai sắc màu đấy, một thứ màu nào đó từa tựa như màu mắt ai đấy.
Kim Sejeong nhẹ nhàng mở tin nhắn, lướt qua một dọc rồi bắt đầu đọc, chầm chậm, rõ ràng từng chữ.
"Em đã dọn căn nhà nhỏ của chúng ta, nó đóng nhiều mạng nhện hơn em tưởng. Em chùi luôn chỗ ly tách trong tủ, sao chúng ta lại chỉ có ly tách mà không có chén đĩa? Em lục tung hết căn gác xép, cả căn phòng bỏ trống cạnh bếp, nhưng không có bất kì thứ gì của chị để quên ở đấy, chỉ có một mùi hương quẩn quanh trong nhà, ngay cái bàn nhỏ ở bếp, nơi chúng ta hay ngồi nhìn mặt trời lặn. Cây xương rồng khô héo, thân chuyển màu vàng, teo tóp, uốn éo, cuộn mình thành một nhúm nhỏ giữa chiếc chậu màu hồng nhạt bằng sứ mà chúng ta mua ở quầy đồ của hai vợ chồng già hồi đó. Cụ ông mất rồi, nhưng cụ bà vẫn mở cửa buôn bán, khi có ai hỏi về một món đồ nào đó trong tiệm, cụ bà sẽ nói, "Ông nhà tôi bảo...". Em đã ăn thử sushi vài lần, nhưng mùi vị vẫn thế, em thật sự không thích nó. Em vẫn mang crocs ra đường, thật tốt là nó trông vẫn mới tinh như chị vừa mới tặng em hôm qua. Em tìm được một bộ xếp hình, nhưng loay hoay thế nào vẫn cứ thiếu một mảnh ghép.
Em chỉ muốn chị biết là em vẫn khỏe."
Kim Sejeong chìa chiếc điện thoại mỏng về phía Chu Khiết Quỳnh, môi trên nhếch nhẹ, môi dưới vẽ thành một vòng cung không mấy cong. Chu Khiết Quỳnh đưa mắt nhìn, vẻ đầy khó hiểu, như đang muốn bật ra ba chữ "Để làm gì?" nhưng thay vào đó lại im lặng. Kim Sejeong cất giọng, không ồn ã.
- Gọi cho cô ấy, nói gì đi.
Chu Khiết Quỳnh bật ra một tiếng thở ngắn, nhanh, mạnh.
- Tớ không có gì để nói.
- Không đâu, nhiều lắm.
Kim Sejeong đặt điện thoại xuống mặt bàn, một khoảng ở khá gần người đối diện, màn hình hiển thị một dãy số đang chờ bấm gọi, rồi đứng dậy, cầm theo chai rượu, đi thẳng ra cửa.
Chu Khiết Quỳnh ngồi im lặng, mắt nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên bàn như thể nó là một vật vô cùng xa lạ, phức tạp, ẩn chứa cái gì đó sâu xa đến mức cô không dám chạm vào, hoặc giả thử có chạm vào, thì chắc cô sẽ chết mất thôi.
Rồi cô rụt rè, đưa một bàn tay về phía nó, nhấc lên, bàn tay còn lại bấu chặt vào gấu áo sơ mi nhăn nhúm, dày vò lớp vải mỏng. Cô nín thở một nhịp, cắn răng, nhấn nút gọi, áp nhẹ điện thoại vào vành tai, cho đến lúc bên kia có giọng một người nhấc máy cùng với câu chào hỏi lễ phép. Cô cứ ngồi im lặng, tiếp tục nín thở, tới khi sự hô hấp đã không chịu nổi gián đoạn nữa, cô tắt máy, ngồi co người trên ghế, cố sức lấy bàn tay dụi đi những giọt nước đọng vũng trên hai cái bọng mắt sưng húp, tay còn lại vẫn vò chặt gấu áo, tưởng như mảnh vải mỏng sắp rách ra đến nơi. Những tiếng nấc không bật ra được, chúng dính chặt vào nhau, đặc sệt như hồ tinh bột, chúng khép mình thành những tiếng thở.
Kim Sejeong dốc ngược chai bia, rồi vứt vỏ chai rỗng toác vào thùng rác, lẩm nhẩm theo những giai điệu đang phát trong cửa hàng bán quà Giáng sinh ở đối diện. Ánh đèn leo lét, chồng chéo trải khắp con đường.
---------END--------
Đoạn cuối được viết dựa trên một cảnh trong phim "Happy together" (1997).
17.09.30
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com