Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7. Nếu một ngày...!

England làm việc quá sức... France "vô tình" trèo cửa sổ vô nhà cậu và bắt gặp...

___

England gục đầu lên bàn. Cậu không nhớ bản thân đã chôn đầu vào mớ công việc làm hoài không hết này bao lâu rồi. Chỉ nhớ lúc bắt đầu làm việc mặt trời chỉ mới lặn, bây giờ sắp lặn lần nữa rồi.
- Ưm ...đầu đau quá!
Cậu nghe thấy tiếng mưa. Tiếng mưa vào buổi chiều tà thật buồn bã, cậu hi vọng trời sẽ không nổi sấm chớp.

England không biết bản thân đã nằm bất động bao lâu, nhưng chính mình không muốn cử động, chỉ nằm yên đó lắng nghe tiếng mưa ngoài kia.

England nhớ lại lúc nhỏ những lúc trời mưa cậu càng cảm thấy cô đơn nhiều hơn. Một mình ngồi đó tự ôm lấy bản thân. Cậu chợt cười giễu. Có phải quá mệt nên mới nhớ mấy chuyện không vui vậy không?

Nếu bây giờ cậu biến mất thì sao nhỉ?

Hay từ đầu cậu chưa từng xuất hiện thì sao?

Nghĩ đến đây một người chợt hiện ra trong tâm trí của cậu. Một người có mái tóc vàng dài đáng ghen tị, đôi mắt có màu bầu trời cùng với nụ cười đủ tiêu chuẩn để ăn đòn.

Hừ!
France chắc là được lợi nhiều nhất! Không ai ngày ngày cãi nhau với anh ta, tranh giành với anh ta, America và Canada cũng sẽ là cũng gã.

Nghĩ đến đây England thấy không cam tâm biến mất, quá hời cho tên đáng ghét đó!

Cạch
Cơn gió mang hơi nước chợt thổi vào phòng, bên tai cậu văng vẳng tiếng của thứ gì đó nện lộp cộp lên sàn liên hồi. Mi mắt cậu khẽ động một chút.
"Có trộm à?"
Tiếng bước chân hướng về phía mình, không nhịn được sự nóng vội.

- England! Chưa chết đấy chứ?

Giọng nói chết tiệt kích hoạt chút ý thức của quý ngài Anh Quốc, cậu nhướng đôi mi nặng trịch của mình lên, lườm một cái.

France như chỉ đợi ánh mắt ghét bỏ đó mà thở phào nhẹ nhõm. Anh vuốt ngược mái tóc dài hơi ẩm ướt ra sau, nghiến răng trách móc.
- Quý ngài đây thấy sống quá nhàm chán nên đem bản thân ra ngược đãi à? Thật là hù tôi một phen!
England vẫn không ngồi dậy, giọng rì rì.
- Làm việc thôi!... Ai rảnh hù anh!... Đến đây làm gì?

Gân xanh nổi trên trán, France cảm thấy công sức lo lắng của mình thật uổng phí quá đi.
- Làm việc như cậu có ngày chết rũ xương đấy! Cậu có biết đã bao lâu không hả? Ba ngày! Ba ngày đó! Tên điên này, ba ngày tôi gọi thế nào cũng không được!
England cuối cùng cũng rời đầu khỏi bàn giấy, cơn đau làm cậu hơi choáng váng nhìn người trước mặt ra hẳn ba người, tay lần mò tìm kiếm xung quanh.
- Ba ngày?... Chúng ta đâu dễ chết vậy? ...Điện thoại tôi ở đâu rồi?

France nén giận xuống, mỉm cười với cái người không biết chăm sóc bản thân, bắt lấy cánh tay mảnh mai của ai kia.
- Về giường trước cho tôi! Ba ngày không ăn không ngủ, nhìn không nổi nữa rồi!
England không rõ là mệt đến hỏng não hay sao, ngước mặt nhìn anh đờ đẫn chớp mắt, chậm rì mở miệng.
- Không có sức đi…

France siết chặt bàn tay của mình một cái, nghi ngờ khả năng nghe hiểu của mình. "Nè, nè cậu đang dụ dỗ tôi hay gì đó? Cái giọng mèo nheo kia là sao?"

Người tóc vàng xù chẳng mảy may quan tâm đến vẻ mặt bị mình dọa đến méo mó lại gục đầu vào người ta, bỏ thêm một quả bom.
- Bế tôi đi!

France chính thức bị nổ banh xác, run rẩy đưa tay vuốt mặt. Đây là ai vậy? England cục súc đáng ghét mọi ngày đâu rồi? Những câu từ đến mơ cũng không dám mơ này thật vừa được thốt ra từ miệng cậu ta sao? Tên này đang khích đại ca phải không?

Anh trấn tĩnh bản thân một trăm lần rồi hạ mắt nhìn xuống người đang đặt mọi trọng tâm lên mình, tay cứng nhắc tìm chỗ đặt vào. Loay hoay một lúc mà nhấc cậu khỏi cái ghế, cẩn thận để cậu tựa đầu vào người. England thành thật phối hợp không buồn phản kháng. Lưng France chợt căng cứng, cười gượng gạo.
- Hôm nay cậu ngoan đến đáng sợ!
- Mệt!
Cậu không nói gì nữa chầm chậm dựa hẳn vào người anh."Hơi ướt! Anh ta làm gì trong mưa vậy?" Ánh mắt lục chợt đảo qua cửa sổ đang mở bị gió thổi đập vào đập ra rồi nhắm mắt lại cảm thụ thứ ấm áp lạ kì trong tim.

England không rõ mình đã nhắm mắt bao lâu chỉ khi bị mùi thơm làm cho thức dậy. Cậu chống tay ngồi dậy, xoay đầu nhìn ra cửa. Cánh cửa nhanh chóng mở ra, nguyên nhân của mùi thơm cũng dần hiện ra. France cười cười đặt bát cháo xuống bàn.
- Biết đói rồi sao?
England không còn sức cãi nhau, gật đầu một cái. France giật giật chân mày rồi đưa tay sờ trán cậu.
- Không có sốt! Nhưng chắc chắn là não không bình thường lắm!
England nhíu mày hất tay anh ra.
- Cút!
France lại như vớ được vàng cười hì hì.
- Thế này mới đúng!
- ...."Não anh mới có vấn đề đấy!"
Cậu thề sau bát cháo này nhất định sẽ đá tên này ra khỏi nhà.

Mặt trăng hiện ra sau màn mây đen, dịu dàng chiếu sáng lên những vũng nước đọng lại sau cơn mưa...

Bầu trời buổi sáng sau mưa đêm trong vắt hẳn...

/- Anh sau này đừng tự nhiên mất tăm nữa được không England?/
Giọng America càm ràm vang lên trong điện thoại. Dám chắc cậu ta lại hậm hực ăn Hamburger rồi!

England khẽ cau mày, dẹp cảm giác ngạc nhiên vì nhận được cuộc gọi hỏi thăm vào sáng sớm. Sau khi tìm ra điện thoại đáng thương bị vùi chôn trong mớ giấy, mở lại đã thấy vô số cuộc gọi nhỡ dồn dập.
- Có chuyện gì sao?
/- Là France đấy!/
England ngoảnh đầu nhìn người bằng một cách vi diệu nào đó mà vẫn chưa bị đạp ra khỏi cửa đang đóng đô trong bếp nhà mình.
- Anh ta thế nào?
/- France cứ làm ầm lên gọi hỏi tôi biết anh ở đâu đấy? Cả anh cũng bị gọi phải không Japan?/
Một giọng nói khác vang lên khe khẽ.
/- À...Ừ! Giọng anh ấy lúc đó khá hoảng!/

England tròn mắt nhìn lại người đang càm ràm trong bếp.
- Cậu dùng bếp chỉ để pha trà thôi hả? Tủ lạnh trống trơn thế này! Gia vị này còn dùng được không vậy? Ôi trời! Nhà bếp sẽ khóc mất thôi!
/- Dù tôi là anh hùng sẵn sàng giúp anh ta nhưng cũng cần nghỉ ngơi chứ! Anh tốt nhất đừng tự tiện mất liên lạc nữa kẻo anh ta lại muốn lật cả thế giới này mà kiếm anh!/

England tắt điện thoại, vùi đầu vào hai đầu gối của mình, cái cảm giác kì lạ trong lòng làm cậu ngạt thở.
France nhìn người đang cuộn tròn người lại trên sofa lo lắng lại gần.
- Sao vậy? Đau ở đâu à?
Cậu không ngẩng mặt lên, lắc đầu. Nhìn dáng vẻ co rúc của cậu, anh đặt tay lên lưng vỗ nhẹ.
- Có chuyện gì nào?

England nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
- Anh ghét tôi phải không?
France cười nhẹ.
- Rồi sao?
- Không phải tôi biến mất sẽ tốt cho anh sao? Anh sao lại lo lắng tìm kiếm làm gì?
Giọng England nhỏ dần, những từ cuối cùng như nói một mình. France vẫn mỉm cười, bàn tay dời lên mái tóc xù, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
- Tôi cũng không biết nữa! Chỉ là...cảm thấy có chút khó chịu. Nhất định phải tìm em! Nhất định phải nhìn thấy em!

England hạ mi, cảm thấy mặt mình như bị nướng chín mất rồi." Tại sao anh lại xuất hiện đúng lúc xoa dịu nỗi bất an của tôi vậy chứ?!"
- Dẻo mồm là giỏi!
France híp mi cười hì hì.
- Không phải em thích nghe sao?
Cậu xoay đầu đi che giấu việc tâm tư vừa bị vạch trần, hầm hừ.
- Không có! Câm miệng!
France cười tiếc rẻ.
- Giờ tôi lại thích England ngoan ngoãn hôm qua hơn cơ, thành thật biết mấy!
- Cút!

Nếu một ngày tôi biến mất chắc chắn anh sẽ tìm tôi phải không?

Đừng có thất thường như thế? Tôi muốn mãi mãi nhìn thấy em ở đây!

- Mà sao anh lại trèo cửa sổ nhà tôi?
- Ây da! Người ta không có kinh nghiệm phá cửa chính nhưng có kinh nghiệm đột nhập cửa sổ ấy mà! Ha ha!
- Anh... Đây là lần thứ bao nhiêu?
- Ha ha! Cái này!... Có gì từ từ nói... Khoan đã...cái đó chơi không vui đâu? Dừng lại! Aaaa!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com