Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27:Tâm trạng nặng nề, lời nói cũng nặng nề

Edit:Ninh Hinh

Beta xong 14.6.2025

Trình Dật đến khách sạn vào khoảng 4 giờ chiều, anh mang theo một chú chó Samoyed luôn thích chạy nhảy khắp nơi, thiếu chút nữa là không thể giữ được nó.

Khi anh đi tìm Tống Thanh Y, đoàn làm phim vẫn chưa kết thúc công việc, cô cũng không có ở đó, vì thế anh đi về phòng mình và gửi cho cô một tin nhắn: Đến phòng tôi lấy chó, trong vòng nửa giờ không lấy đi, buổi tối sẽ làm thịt nó.

Tống Thanh Y trả lời anh bằng một chuỗi dấu ba chấm. Con chó Samoyed vẫn chưa được đặt tên, Trình Dật đã nghĩ đến rất nhiều cái tên nhưng anh vẫn cảm thấy không hài lòng.

Anh ngồi trên ghế sofa vuốt ve nó, mà nó chỉ chuyên tâm ăn đồ ăn của mình. Trình Dật thấy nó ăn rất vui vẻ, không khỏi phàn nàn: "Mày chẳng giỏi cái gì cả, nhưng ăn là giỏi nhất."

Con chó ngước mắt nhìn anh, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn. Một lúc sau, Từ Trường Trạch gọi điện video cho Trình Dật. Anh trả lời, "Thế nào? Cậu nhớ chó nhà tôi à??"

Từ Trường Trạch liếc mắt một cái, "Là Tháp tháp !"

Cậu ta bất lực ôm trán và hướng máy ảnh vào Tháp tháp đang trong vòng tay mình, "Kể từ khi nó đi, Tháp tháp đã một ngày sống chết không chịu ăn cơm rồi!"

Trình Dật nghe xong cười không mấy tử tế, "Tháp tháp, cha nuôi nói cho con biết, tình yêu này của hai đứa đã định sẵn là không bao giờ nở hoa và kết trái."

"Đệt." Từ Trường Trạch không thể không chửi thề, "Bây giờ là lúc nói chuyện này sao? Con trai anh đâu? Mau để nó nhìn một cái, nó sắp tương tư thành bệnh rồi."

Anh vỗ vỗ Samoyed, "Này, con trai, có một con chó nhớ mày."

Nghe vậy, chú chó Samoyed nhảy thẳng lên đùi anh và thấy Tháp tháp trên màn hình, nó vẫy đuôi không ngừng. Hai con chó sủa nhau qua màn hình, bộ dáng này cực kỳ giống tình yêu.Từ Trường Trạch đã sắp điên rồi, nhưng Trình Dật lại cười không ngừng.

"Kết thúc rồi." Từ Trường Trạch lên án, "Con trai của anh là đồ cặn bã."

"Đừng nói nhảm." Trình Dật cười nói, "Đây rõ ràng là tình anh em giữa hai con chó đực."

Từ Trường Trạch: "..."

Sau khi quay video gần hai mươi phút, điện thoại của Trình Dật gần hết pin, vì vậy anh cúp máy. Một giây sau khi cúp điệ thoại, Trình Dật liền vuốt đầu Samoyed nói lời thấm thía: "Con đã như vậy rồi, cha có cần dẫn con đi triệt sản không?"

Con chó Samoyed cọ xát vào mu bàn tay anh, như là đang lấy lòng. Một người một chó liền nói đề tài này vài phút, sau đó anh nghe thấy cô bấm chuông cửa nhà anh.

Nụ cười của Trình Dật ngay lập tức thu lại, anh vỗ má mình và mở cửa với vẻ mặt vô cảm.

Sau khi mở cửa, con chó Samoyed nhanh chóng chạy đến chân Tống Thanh Y cọ cọ, Trình Dật nghiêng người nhường chỗ cho cô, Tống Thanh Y ôm chó vào phòng.

Trình Dật vừa trở về, có vài thứ còn chưa thu dọn, có vẻ hơi trống trải.

Tống Thanh Y ngồi trên sô pha, vuốt ve con chó, trầm mặc một lúc lâu rốt cuộc mở miệng, "Chúng ta nói chuyện đi."

Trình Dật đứng, ngả ngớn nhướng mày, "Nói chuyện gì?"

"Mối quan hệ của chúng ta." Tống Thanh Y hít một hơi thật sâu, ôm chặt con chó vào lòng.

"Mối quan hệ gì?" Trình Dật cười nhếch mép, không kiêng nể gì, nụ cười xinh đẹp kia nhếch lên đúng mức, có vẻ đặc biệt ngả ngớn, "Không phải chỉ là mối quan hệ giữa kim chủ và tình nhân sao? Còn cần phải nói chuyện à?"

"Em trả tiền cho tôi, tôi làm việc." Trình Dật nói, "Chúng ta có thể nói chuyện, trả tiền đi."

Tống Thanh Y ngước mắt nhìn anh, thì thầm, "Anh nhất định phải nói như vậy sao??"

"Nếu không thì sao??" Trình Dật cười, "Đây là lần đầu tiên tôi làm tình nhân, xin lỗi vì đã không biết cư xử."

Tống Thanh Y cắn môi, lấy điện thoại ra chuyển 10.000 cho anh, "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi chứ?"

Trình Dật chấp nhận, nụ cười càng thêm rực rỡ, chỉ là nụ cười này không đạt tới đáy mắt, "Có thể, muốn nói cái gì cũng được. Nói về nhân sinh hay là lý tưởng? Hay điều gì khác?"

"Trình Dật." Tống Thanh Y nhẹ giọng gọi tên anh," Nói chuyện đàng hoàng được không?"

Ánh mắt gai góc này luôn nhắc cô nhớ đến những giấc mơ mà cô có dạo này.

Thỉnh thoảng, nó còn có một thế giới kỳ lạ bên trong.

Mỗi lần cô thức dậy, lưng cô luôn đẫm mồ hôi lạnh, rồi cô không ngủ được. Giống như thể cô đã quay trở lại những ký ức đen tối trước đây.

Đôi mắt đào hoa của Trình Dật nhìn cô chằm chằm, nhưng lời nói lại lạnh lùng xa cách, "Ồ, được thôi, em muốn nói gì cũng được?"

Tống Thanh Y chậm rãi giải thích, "Tôi không coi thường anh, cũng không coi anh là người tình. Tin tôi đi, anh không liên quan gì đến tôi là lựa chọn tốt nhất."

"Ồ." Trình Dật hờ hững đáp lại, khóe mắt hơi nhướng lên, mang theo một loại khí chất lưu manh mà Tống Thanh Y chưa từng thấy trước đây, "Tôi cần em thay tôi lựa chọn cuộc sống của tôi khi nào?"

"Anh..." Tống Thanh Y nghẹn lời nói.

Trình Dật chậm rãi nói, "Em là mẹ tôi sao?"

Tống Thanh Y: "..."

Đây là lần đầu tiên cô cô trải qua loại chuyện này, từ ngữ chuẩn bị tốt lúc trước bị thái độ này của Trình Dật làm cho nghẹn họng, nói ra không phải, không nói lại nghẹn đến khó chịu, lời nói liền kẹt ở cổ họng, nhưng làm thế nào cũng nói không nên lời.

Vốn tưởng rằng Trình Dật như vậy đã đủ để cho cô mở rộng tầm mắt, ai ngờ anh lại nhếch môi cười, "Đúng rồi, em là kim chủ nhà tài trợ tài chính của tôi. Vậy... em có cần tôi làm gì không?"

Phía sau câu nói kia mập mờ lại lưu luyến, anh hướng cô tới gần một ít, Tống Thanh Y có thể nghe thấy tiếng thở của anh, chậm rãi nhưng lại khiến tim cô đập nhanh hơn.

"Không cần." Tống Thanh Y hoảng sợ đẩy anh ra và dịch sang phía bên kia.

"Thật sao?" Trình Dật nhìn cô chằm chằm, như cười như không, "Vậy thì hôm nay tôi không cần đóng góp sức lực của mình rồi."

"Anh..." Mặt Tống Thanh Y nóng lên, và tai cô đỏ bừng, "Anh đang nói gì vậy?"

"Tất nhiên đó là chuyện giữa kim chủ và người tình rồi." Trình Dật nhún vai thờ ơ, "Chẳng lẽ em chuyển tiền cho tôi chỉ là để tôi nói chuyện với em như vậy thôi sao?"

"Vâng... Không phải..." Tâm trí Tống Thanh Y rối bời, và cô hoàn toàn bị cuốn theo lời nói của Trình Dật. Cô cắn môi dưới một cách bực bội, "Trình Dật, có phải anh thiếu tiền không?"

"Không sao." Trình Dật nói, "Em cho tôi rất nhiều, đương nhiên là có thể hưởng thụ đãi ngộ VIP."

Tống Thanh Y dùng điện thoại di động chuyển hết số tiền còn lại trong thẻ cho anh, tổng cộng là 30.000. "Đây là tất cả số tiền còn lại trong thẻ của tôi."

"Tống Thanh Y, em có bao nhiêu tiền?" Trình Dật nhìn tin nhắn chuyển tiền trên màn hình, ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại, nhưng không bấm. "Có phải em định mua tôi không?"

Tống Thanh Y bị chữ "mua" này làm cho tổn thương. Giống như tự đặt mình lên kệ của một trung tâm thương mại có giá cả rõ ràng, để mọi người lựa chọn. Vật thể hóa bản thân, vật thể hóa người khác.

Mấy ngày nay cô ngủ không ngon. Lời nói của Trình Dật cứ quanh quẩn trong đầu cô. Bây giờ cô muốn nói chuyện tử tế với anh, nhưng anh cứ nói mua, khiến cô không nói nên lời. Giống như anh cầm một cây kim mỏng đâm thẳng vào tim cô.

"Vậy thì mua đi." Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lộ ra vẻ bướng bỉnh, "Anh bao nhiêu tiền?"

"Vậy thì có lẽ cô không đủ khả năng chi trả rồi." Trình Dật đối mặt với cô, "Hai mươi ngàn một đêm."

" Nhưng tối nay tâm trạng tôi không tốt, nên tôi sẽ không tiếp khách."

Tống Thanh Y cắn môi dưới, nhìn anh hồi lâu, ánh mắt vừa chua vừa chát, sau đó đứng lên, kéo chó đi ra ngoài.

Trình Dật đứng đó nhìn bóng lưng cô, bỗng nhiên có chút hối hận, có phải anh đã nói quá nặng lời với cô rồi không?

Tống Thanh Y kéo chó đi tới cửa, chó bỗng nhiên không đi nữa, đứng ở cửa quay đầu lại nhìn Trình Dật, Gâu Gâu kêu hai tiếng.

Trình Dật mỉm cười, nghĩ thầm coi như không uổng công thương nó.

Nhưng Tống Thanh Y lại kéo xích và nói bằng giọng sắp khóc, ""Người ta đã không cần mày nữa, mày còn bám ở đây làm gì? Có thể đừng mặt dày vô sỉ như vậy được không?"

Không biết là đang nói mình hay là đang nói chó.

Con Samoyed cuối cùng cũng bị Tống Thanh Y bạo lực mang đi, lúc đi còn nức nở hai tiếng với Trình Dật.

Trình Dật không để ý đến nó.

Sau khi Tống Thanh Y đi, Trình Dật dựa vào cửa sổ nhìn xuống, bên ngoài ngựa xe như nước, toàn bộ thế giới đều tràn ngập tiếng nổ vang, trong tai anh chỉ còn tiếng nói Tống Thanh Y. " Người ta đã không cần mày nữa, mày còn bám ở đây làm gì?"

Cô nói với giọng điệu ủy khuất.

Ai biết ai không cần ai. Nhưng Trình Dật không hiểu sao lại ngứa ngáy trong lòng.

Có chút đáng yêu.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại liền vang lên.

Trình Dật lười biếng nhấc máy: "Anh? Có chuyện gì không?"

" Không có việc gì thì anh không thể gọi điện thoại cho em?" Bạch Kiếm nghiêm túc nói: "Đến rồi à?"

"Ừm." Trình Dật buồn chán nghịch chậu cây cảnh bên cửa sổ.

"Thực sự không có việc gì à?" Bạch Kiếm tạm thời đổi giọng: "Em dâu đâu? Không ở cùng em à?"

Trình Dật cười: " Vừa mới ở đây, nhưng bị em làm cho tức giận bỏ đi rồi"

Bạch Kiếm cười lạnh: "Tiến triển như vậy còn muốn chờ đứa nhỏ tới giúp sao?"

Trình Dật cười nói: "Rảnh rỗi như vậy hay là để em nói với bố mẹ hãy quan tâm việc chung thân đại sự của anh nhiều hơn."

"Cút đi." Bên cạnh Bạch Kiếm truyền đến tiếng sột soạt, xen lẫn tiếng nói ồn ào, nhưng âm thanh không lớn, Trình Dật thính tai, sớm đã nghe ra là bố mẹ Bạch, nhưng cũng không vạch trần.

Bên kia đại khái đang chỉ huy Bạch Kiếm nói cái gì đó, nhưng Bạch Kiếm sững sờ im lặng không nói, ba phút sau, Bạch Kiếm nghiêm trang nghiêm túc nói: "Xin hãy cho anh chuyển tiền cho em."

"Hả?" Trình Dật nói, "Em không thiếu tiền."

"Không phải em định mua nhẫn cho em dâu sao?" Bạch Kiếm giống như một cái máy đọc sách, không mang theo một tia cảm tình," Yêu đương rất tốn tiền, nuôi vợ cũng rất tốn tiền, trong nhà có tiền, táng gia bại sản đều phải nuôi."

Trình Dật cười, "Vợ em vừa đưa tiền cho em, 40.000, không phải là nhiều lắm sao?"

"Ăn bám phụ nữ à?" Bạch Kiếm nói, "Gia đình chúng ta không có truyền thống này."

"Vợ em có tiền, muốn cho em tiêu. Sau khi tiêu hết, cô ấy sẽ không còn tiền để nuôi người khác." Trình Dật nói, "Như vậy không tốt sao?"

Bạch Kiếm: "..."

Anh thật sự chịu không nổi tiếng ồn ào bên tai, cúp điện thoại.
Bố mẹ Bạch một trái một phải ngồi ở bên cạnh anh ta, đầu Bạch Điềm tựa vào bả vai anh, anh ta hoàn toàn bị bao vây, bất đắc dĩ nói: "Nếu không ba người gọi điện thoại hỏi thử?"

Mọi người trong nhà họ Bạch đều im lặng.

Bạch Điềm yếu ớt nói: "Em sợ anh ba lại hỏi lại thành tích thi đại học của em."

"Làm trai bao sao?" Mẹ Bạch lo lắng nói: "Nam Nam không giống vậy."

"Vợ chồng thời nay đều lạ như vậy." Bạch Kiếm như người hiểu rất rõ, nói: "Bố mẹ đừng lo lắng."

Nhưng anh vẫn chuyển một triệu vào thẻ của Trình Dật và đưa trang đó cho mẹ Bạch xem, "Giờ thì mẹ đã yên tâm chưa?"

Trình Dật quay đầu liền gửi cho Bạch Kiếm một tấm ảnh tới, là Tống Thanh Y lần trước ở Tuệ Thường Tự bị anh chụp được.

Cô đang nhìn anh cười, Trình Dật lộ ra nửa khuôn mặt, có thể nói là ảnh chụp chung rất ngọt ngào.
- Cho bố mẹ xem ảnh con dâu.

Bố Bạch mẹ Bạch kích động vô cùng, cầm điện thoại di động Bạch Kiếm xem rồi đem ảnh chụp đó chuyển phát đến trong điện thoại di động của mình, mẹ Bạch lố nhất trong ba người, trực tiếp đặt nó thành màn hình chính điện thoại.

Bạch Kiếm&Bạch Điềm: "......

Cảm giác mình hoàn toàn không phải con ruột.

Bạch Điềm nhìn ảnh chụp, càng nhìn càng quen mắt, lên mạng tìm kiếm, khiếp sợ nói: "Cho nên... anh ba là cùng nữ thần của anh ấy kết hôn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com