Chương 19: EM ĐANG VIỆN LÝ DO?
Trước khi gặp em, cuộc sống của tôi diễn ra luân phiên trình tự...
Từ khi em đến, cuộc đời của tôi vì có em mà trở nên đảo lộn...
Nhưng em có lẽ không biết, ngay từ lúc bắt đầu...Tôi đã thích sự đảo lộn này rồi...
...
Căn phòng bỗng trở nên ấm áp lạ thường, anh biết rõ nguyên nhân xuất phát từ cô gái nằm trên gường kia. Bóng hình nhỏ bé lún sâu giữa chiếc giường rộng lớn, dáng ngủ của cô trông rất thoải mái, thậm chí cô còn lấy chiếc gối nằm của anh để làm gối ôm cho mình. Mùi hương tử đằng thấp thoáng trong không khí, len lỏi vào từng cúc áo sơmi, sau đó luồn vào trong ngực anh vuốt ve. Mặc Thiếu Hoằng tựa lưng vào cửa đứng nhìn một màn say lòng trước mắt, ngay cả ánh nhìn cũng trở nên chìm đắm mông lung.
Sự thật là chiếc giường này chưa từng xuất hiện mùi hương của phụ nữ, đây là nơi riêng tư của anh, cũng là nơi để anh dành riêng cho mình được nghỉ ngơi sau những lần bận rộn. Thứ hiện hữu còn sót lại nơi đây cũng chỉ là sự mỏi mệt cùng cô độc, là phòng ngủ... Nhưng anh chưa từng được ngon giấc trên chiếc giường này một ngày nào, bắt ngồn từ nguyên nhân gì ngay cả anh cũng không rõ.
Nhưng,
Có một điều, bản thân anh lại rõ như ban ngày, cô gái mang mùi hương tử đằng này làm anh rất thoải mái. Cô chỉ cần ngồi cạnh anh một lúc, anh liền thấy nỗi buồn bay xa, trong lòng nhẹ tênh dễ chịu, cũng là nguyên nhân khiến anh buông lỏng người mà dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Mặc Thiếu Hoằng đi đến, lấy thuốc cầm trên tay, lật nhẹ người cô lại,
Động tác nhẹ nhàng bôi thuốc vào vết thương cho cô, Hiên Mộc không hề hay biết, cô ngủ rất say. Có lẽ thuốc tiếp xúc vào da của cô hơi lạnh, nên Hiên Mộc hơi ngọ ngoậy, khẽ "ưm" một tiếng.
Xoay tròn trong mắt Mặc Thiếu Hoằng là ngọn lửa nóng bỏng, hòa với nhiệt huyết sôi trào. Anh giờ phút này đây cảm nhận quá rõ ràng, cái cảm giác quen thuộc ấy như đang đốt cháy bụng của anh, cổ họng cũng trở nên khô rát. Anh hít sâu một hơi khó khăn mà kìm nén lại, kéo chăn che kín cơ thể của cô, còn bản thân anh thì trở lại phòng sách.
Không được! Như vậy anh ngủ không được,
Hiên Mộc không biết bản thân mình đã thiếp đi lúc nào, khi giật mình thức giấc thì đã quá nửa đêm. Đồng hồ trong phòng chỉ điểm ba giờ sáng, căn phòng lặng thinh trống rỗng, cô bước giống gường, cảm giác đau đã không còn, Hiên Mộc vô thức đi ra khỏi phòng ngủ. Ánh đèn nơi phòng đọc sách vẫn còn sáng, Mặc Thiếu Hoằng chắc hẳn vẫn còn thức.
Cô bước nhẹ nhàng đến cửa phòng, đẩy cửa bước vào, ánh đèn nhẹ nhẹ kéo dài bóng dáng của Mặc Thiếu Hoằng. Anh đang xử lý công việc rất nghiêm túc, đầu mày khó đăm đăm, môi cũng mím lại đầy vẻ suy tư. Cốc cafe đã được anh uống hết, nằm trống rỗng bên cạnh, Hiên Mộc đứng yên bất động, trong đầu nhớ đến một câu nói: Đàn ông quyến rũ nhất là khi ở một trong hai trường hợp,
Thứ nhất: Là khi rút ví thanh toán tiền cho phụ nữ,
Thứ hai: Đó chính là dáng vẻ đang tập trung xử lý một công việc nào đó.
Không sai! Với lại trong một đêm khuya thế này, hiệu quả càng được nhân lên gấp bội. Mặc Thiếu Hoằng đang cúi cằm thì ngước mắt lên, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ở trước mặt,
"Không ngủ được?" Anh hỏi, mày cũng dịu đi không ít,
Hiên Mộc đi đến, trả lời: "Không, chỉ là bỗng nhiên thức giấc thôi" Giọng nói của cô cơ hồ mơ màng trong giấc ngủ,
Mặc Thiếu Hoằng đóng tài liệu lại: "Vết thương còn đau không?"
"À, không còn..." Không gian được khuấy lên bởi những câu hỏi của anh, làm nó trở nên có phần ngượng ngập,
"Ừm" Anh cũng không có hỏi nữa,
"Anh...Không, ngủ sao?" Hình như mục đích của cô đến đây là để giúp Mặc Thiếu Hoằng ngủ ngon giấc thì phải. Thế nhưng kết quả thì ngược lại, cô ngủ rất ngon, còn anh thì ngồi tại phòng sách đến 3 giờ sáng. Sở dĩ hỏi một câu mang tính quan tâm như vậy là vì cô thấy rõ những tia máu trên đôi mắt của anh, hôm nay còn nhiều hơn hôm qua khiến cho sự lạnh lẽo nơi đồng tử càng đáng sợ.
"Tôi không sao" Nói ra một câu, anh liền đứng dậy, đi qua Hiên Mộc.
Cô lại túm lấy áo của anh, mắt mở to: "Anh đi đâu vậy?"
Mặc Thiếu Hoằng dừng lại, đôi mắt nhìn xuống nơi bàn tay mềm mại đang ghì lấy áo của mình, môi cũng cong lên: "Pha cafe"
"Để tôi giúp anh" Ít nhất như vậy khiến cô không áy náy, lúc nãy thức giấc ngay cả gối của anh cô cũng tùy tiện ôm vào người. Thế nên Mặc Thiếu Hoằng mới phải thức suốt đêm như vậy. Nếu là cô, cô cũng không ngủ được trong tình trạng đó.
"Không cần" Anh từ chối, định bước đi,
Lại bị cô ngăn cản: "Nhưng tôi biết cách pha rồi!" Cô giải thích thêm, sợ anh sẽ khó chịu việc cô tùy ý nằm trên giường.
Mặc Thiếu Hoằng nhìn ra ý nghĩ của cô, ánh nhìn dịu đi: "Nếu lại để em pha, tôi nghĩ chắc đến khi bình minh lên vẫn không uống được mất"
Hiên Mộc ngượng ngập,
"Vào ngủ đi! Không cần phải thấy có lỗi"
"Vậy..." Hiên Mộc suy nghĩ, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, rất nhanh chóng bắt được sấp tài liệu lúc nãy. Nhìn Mặc Thiếu Hoằng cười đầy rạng rỡ, nói: "Tôi thức cùng với anh"
Làm anh sững sờ,
Nụ cười của cô đẹp tựa ánh nắng xuân, đôi môi đỏ hé ra hàm răng đều tăm tắp trắng như sứ. Cô rất ít khi cười với anh, nhưng mỗi lần như vậy điều khiến tim anh dễ dàng trầm luân. Hiên Mộc buông tay ra khỏi áo của anh, chạy nhanh đến bàn làm việc ngồi vào, mặt hớn hở, tay gấp gáp lật tài liệu ra xem. Cứ một lúc lại nghe thấy cô suýt xoa, rồi hét lên tán thưởng, Mặc Thiếu Hoằng nhếch môi, xoay lưng mở cửa.
Hiên Mộc vốn không có ý định ngủ nữa, vì cô thật sự bị hoa mắt rồi, những thứ lấp lánh bày ra trước mặt thế này, làm chói lóa cực kì.
"Huracan, Aventador,..." Cô vừa lật, miệng thuận theo mà lẩm nhẩm,
A?
"Chiếc này..." Còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, mùi cafe tỏa ra trong không khí hòa lẫn cùng mùi hương nam tính, xen kẽ dễ chịu, rất gần với cô.
"Sesto elemento..."
Hiên Mộc quay đầu sang, Mặc Thiếu Hoằng cười, một tay anh cầm cốc cafe, tay kia đặt trên ghế của cô, khom người nhẹ nhàng xoay lại ghế một cách lưu loát. Nhã Hiên Mộc lại đột ngột phải đối diện với anh, cô ngồi anh đứng. Cô nhỏ nhắn trên chiếc ghế, còn anh cao lớn chỉ cúi đầu xuống mà ngắm nhìn cô, một khung cảnh tuyệt đẹp không tỳ vết.
"Em đã từng thấy nó rồi" Mặc Thiếu Hoằng không quan tâm mấy đến biểu cảm ngạc nhiên của cô, đưa cốc lên môi từ tốn uống một ngụm.
Hiên Mộc thu lại ánh mắt, rời khỏi gương mặt tuyệt mỹ của anh, nhẹ nói: "Đúng vậy! Tôi đã thấy và nó cũng đang là chiếc xe mà anh sở hữu"
Mặc Thiếu Hoằng im lặng mà thưởng thức cafe, Hiên Mộc lại nói tiếp: "Vậy bản tài liệu này...Tất cả mẫu xe trên đây đều đã được lắp ráp thành công rồi sao?"
Mặc Thiếu Hoằng nhẹ gật đầu,
"Ồh...Ước gì..." Hiên Mộc lí nhí noiu trong miệng. Tuyệt thật đấy! Nếu cô có phúc phần được tận mắt chứng kiến quá trình lắp ráp đó thì tốt quá.
"Hửm?" Mặc Thiếu Hoằng nghe không rõ lời cô nói,
"Không...Không có gì!" Hiên Mộc vội xua tay,
"Vào phòng ngủ" Anh chợt nói,
"Hả?"
"Tôi buồn ngủ rồi" Gương mặt anh lại tiến gần đến cô, giọng nói trầm lặng, mê hoặc chúng sinh.
Đầu óc Hiên Mộc như quay cuồng, lời thốt ra cũng lắp bắp: "Vậy...Vậy anh đi ngủ đi!"
Chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng của anh. Mặc Thiếu Hoằng đứng thẳng người, nhắc nhở cô một câu: "Em lại cố tình quên nhiệm vụ của mình rồi"
"Tôi...Không có, lúc nãy anh cũng thấy rồi đấy. Tôi ngủ nhiều như vậy, bây giờ sao có thể ngủ thêm nữa chứ. Hay là anh về phòng ngủ đi, tôi ở đây rất tốt, haha"
Gương mặt đang cố gượng cười của cô, lọt vào mắt Mặc Thiếu Hoằng hoàn toàn có một chút tác dụng lừa người nào.
"Em đang viện lý do?"
"Làm, làm gì có chuyện đó" Bị người khác đọc được suy nghĩ quả thật không mấy gì thoải mái. Cô cảm giác được cả da mặt mình vì chịu không nổi ánh mắt của anh mà căng ra khó chịu.
Mặc Thiếu Hoằng chìa tay ra trước mặt Hiên Mộc, ý muốn cô đặt tay của mình vào tay anh, nhưng cô nhìn xong lại lắc đầu nguầy nguậy.
"Em muốn tự đi, hay đích thân tôi vác em đi?" Những lời nói dịu nhẹ không bao giờ áp đặt được cô gái này. Ngoại trừ việc hâm dọa, Mặc Thiếu Hoằng biết rõ, và lần nào anh cũng thành công.
"Tôi tự đi được" Cô vẫn còn cố chấp, nhưng ngữ khí đã không còn mạnh mẽ.
Mặc Thiếu Hoằng không có ý định thu tay về, trên vầng trán bắt đầu ngột ngạt mây đen. Hiên Mộc liền nhìn ra sự tức giận trên gương mặt anh. Không dám trễ nải, cô đưa tay cho anh nắm. Mặc Thiếu Hoằng mỉm cười hài lòng, nắm tay cô bước vào phòng ngủ...
*Truyện chỉ đăng trên Wattpad.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com