Chương 65
Năm xưa khi tôi tan học về tới được thông báo là mẹ tôi đã nhảy lầu chết rồi, đó là lần đầu tiên tôi đối diện trực tiếp với cái chết, lần đầu tiên tôi ý thức được sinh mạng con người nhỏ bé như thế nào.
Tôi đứng bên đường với Yến Dương, nhìn dòng xe qua qua lại lại, tôi dễ dàng tưởng tượng ra được thảm cảnh thằng Chuột bị đụng văng ra thế nào.
Cơ thể nặng nề của hắn lạnh cứng nằm bên đường, những sinh nằm dưới mặt đất ấy cảm nhận được sự đến gần của hắn, chúng thức dậy, chào đón hắn.
"Anh có tò mò vì sao nó bị đụng không?" Yến Dương hỏi tôi.
Tôi nhìn em, nhận ra được trong đó có bí mật mà tôi không biết.
"Năm đó lúc em về, muốn dọn vào đây ở, nó tưởng em vẫn là thằng ngu lúc trước, thế mà lại dám đến quấy rối em." Yến Dương lấy thuốc lá ra khỏi túi, em trực tiếp ngậm một điếu ra khỏi hộp thuốc. "Nhưng trên người em có dao."
Yến Dương hút một hơi thuốc, cười lên: "Lúc đó thật sự em chẳng sợ gì cả, giết người cũng chẳng sợ, dù sao thì em cũng chỉ giết một con giòi bọ mà thôi."
Tôi nhíu mày lại, muốn đưa tay ra kéo em nhưng vẫn do dự không dám.
"Nó chạy nhanh, nhưng vẫn không chạy thoát được, hôm đó cửa địa ngục mở ra chờ sẵn nó kia kìa." Yến Dương cười. "Em đúng là thấy sướng thật đấy."
Em nói sướng, nhưng tôi lại nhìn thấy em khổ đau nhiều hơn.
Em kẹp điếu thuốc chỉ ra giữa đường: "Ngay đó đấy, khó coi."
Tôi nắm lấy cổ tay của Yến Dương, kéo em đi về phía bên phải, tôi không muốn em nhìn về nơi đó nữa, không muốn để em lún sâu vào trong những quá khứ kia nữa.
Em im lặng đi theo tôi, gió thổi đến từ phía sau, khói em thổi ra bao bọc lấy tôi, khói thuốc lượn lờ, giống như đang đi trên con đường nối xuống địa ngục, nhưng nếu như chúng tôi có thể cùng nhau đi qua cầu Nại Hà, thì cũng không phải chuyện gì xấu lắm.
Nếu như chúng tôi nắm tay cùng nhau đi qua cầu Nại Hà, vậy thì kiếp sau có phải cũng có thể làm người nhà với nhau không?
Nếu như thật là như thế thì tôi thật sự hi vọng rằng kiếp sau chúng tôi chỉ là một gia đình bình thường, một đôi anh em bình thường, không cần phải giàu sang phú quý, thậm chí nghèo một chút cũng được, ba mẹ lương thiện hòa hợp với nhau, em có thể làm một đứa trẻ hống hách, tôi bằng lòng chiều chuộng em vô điều kiện. Đừng yêu nhau nữa, em cũng không cần khổ vì tôi như thế nữa, em sẽ có người mà mình yêu, sẽ có cuộc đời của riêng mình, sẽ gọi tôi là "anh hai" cả đời, kiếp sau nữa cũng sẽ lại ràng buộc với tôi một mối sâu sắc nhất.
Đó mới là cuộc sống của người bình thường nên có.
Nhưng mà, cầu Nại Hà có tồn tại thật hay không?
Sinh mạng có được luân hồi hay không?
Chúng tôi đi chẳng bao xa thì từ xa xa bỗng truyền đến tiếng nổ vang, tiếp theo đó, pháo hoa nở rộ, chúng tôi nhìn nó từ xa.
Tôi chẳng có hứng thú gì với pháo hoa, cảm thấy dù là xem ở đâu, dù có tuyên truyền nó kinh diễm mỹ lệ thế nào, nhưng thật ra cũng chỉ theo một khuôn đó, chẳng mấy có ý tưởng gì mới mẻ.
Khi tôi làm việc ở Boston, có một lần tôi đi Nhật Bản công tác, Yến Dương đúng lúc được nghỉ phép nên đi cùng với tôi.
Chúng tôi xem đại hội pháo hoa ở Nhật, tôi không có hứng thú nhưng cũng cố gắng để mình trông rất hưng phấn, chủ yếu là để không làm Yến Dương mất hứng. Nhưng Yến Dương thông minh, tôi đang nghĩ gì sao em không biết được.
Em nói: "Anh hai, anh biết không? Thật ra xem pháo hoa quan trọng nhất không phải là nó hoành tráng như thế nào, mà quan trọng nhất là xem cùng ai."
Lúc đó Yến Dương nói với tôi: "Pháo hoa cũng giống như tình yêu, trong sự lãng mạn còn mang theo một loại cảm giác buồn bã, nhưng dù chỉ trong chớp mắt, cũng đã làm rối loạn trái tim. Em thích xem pháo hoa với anh, pháo hoa hết rồi nhưng anh vẫn ở đây, tình yêu của em cũng không bao giờ biến mất."
Ngày ấy chúng tôi hôn nhau dưới pháo hoa, xung quanh đều là người xa lạ, không có ai để ý đến mối quan hệ của chúng tôi.
Đáng tiếc là sau đó chúng tôi không còn đi xem pháo hoa thêm lần nào nữa.
Cách mấy năm sau quay lại thành phố này, đêm mười lăm lại một lần nữa đốt pháo hoa.
Yến Dương đi bên cạnh tôi, hút thuốc, ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, tóc em bị gió thổi rối lên, em không còn cong mắt mỉm cười xem pháo hoa như lúc trước nữa.
Thành phố nhỏ vẫn là thành phố nhỏ, một trận pháo hoa chẳng bao lâu đã kết thúc.
Yến Dương ngồi xổm xuống vùi tắt đi đầu thuốc, em nói: "Chúng ta về thôi."
Em quay người đi về, bị tôi kéo lại.
"Chúng ta dạo tiếp đi." Tôi nói. "Lâu lắm rồi không ra ngoài.
Tôi nhốt mình ở bệnh viện hai năm, phạm vi cuộc sống có hạn, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn nằm ở tôi, là tôi không muốn rời đi.
Sau khi về nhà nửa tháng tôi không bước ra ngoài nửa bước, không biết đang sợ cái gì, nhưng giống như nếu bước một chân ra thì tiếp sau đó sẽ rơi thẳng vào vực sau vạn trượng, có lẽ đã rời khỏi thế giới này quá lâu vì vậy thế giới này đã không định nhận tôi nữa.
Nhưng hôm nay, được Yến Dương đưa ra khỏi cánh cửa ấy, không khí vẫn vẩn đục như cũ, cảnh phố chẳng có gì đáng xem như trước, nhưng bên đường có tuyết đọng, cành cây bị gió thổi đung đứa, xe đạp công cộng hỏng hóc, đèn đường dán đầy quảng cáo... tất cả mọi thứ giống hệt với cảnh tượng tôi tưởng tượng mình nắm tay Yến Dương đi qua nhân gian, bỗng chốc tôi cảm thấy chỉ cần mình đi men theo con đường này mãi, thì tôi và Yến Dương vẫn sẽ còn có tương lai.
Không phải tương lai của tình yêu, mà là tương lai của cuộc đời.
Ít nhất chúng tôi đi xong con đường này, cũng đã trả được bản thân lại cho với thế giới thực, thì vẫn có khả năng tiếp tục sống thật tốt.
Tôi không ngờ rằng mình lại có khát vọng sống thật tốt, mà loại khát vọng này được thắp lên đột ngột khi tôi nhìn vào mắt Yến Dương.
Nói đến thì vừa tức cười vừa đáng thương, hình như cho đến hiện tại thì tất cả của tôi đều là vì em.
Vì em, tôi mới muốn sống tiếp.
Cũng vì hi vọng em trở về với trước kia, tôi mới cố gắng kéo em bước về phía trước.
Tôi nắm lấy tay em đứng lên, mặc cho em có hơi vùng ra nhưng tôi vẫn đan chặt tay em.
Tôi nói: "Yến Dương, hỏi em một vấn đề."
"Em đã không còn là Yến Dương nữa rồi."
Nhưng tôi không đổi được, giống như tôi không thể quên đi được mình đã tổn thương em cũng vẫn yêu em vậy.
Đêm đó, chúng tôi đứng trong gió lạnh dưới đèn đường, tôi quyết định sau này hết sức tránh phải gọi tên em, cũng hỏi em một vấn đề mà tôi luôn muốn hỏi em.
Tôi hỏi: "Em có hối hận yêu anh không? Nếu có thể dừng lại, em có muốn dừng lại không?"
Tôi bắt đầu định lùi lại, chúng tôi đi xong con đường này, coi như em đã cứu tôi từ bệnh viện về, từ nay về sau tôi sẽ cố gắng sống, chỉ hi vọng rằng em đừng chịu đựng thêm tội tình gì nữa.
Tôi muốn để em ngừng yêu tôi.
Sau đó, lần đầu tiên trong đời tôi bị Yến Dương đánh, trong lúc tôi không có chút phòng bị gì, một đấm đi thẳng vào má trái tôi, tôi bị đánh đần người ra, vẫn chưa tỉnh lại thì em đã đẩy tôi ngã xuống đất.
Yến Dương tức giận đùng đùng ngồi lên người tôi, bóp cổ tôi, đỏ mắt hình tôi.
Trời lại bắt đầu rơi tuyết, chiếc áo khoác nỉ đen đã bị phủ đầy bông tuyết trắng nhanh chóng.
Em nói: "Được thôi, nếu anh muốn thì tôi dừng, con mẹ nó, anh tưởng tôi muốn vậy sao?"
Miệng em thì nói dừng, nhưng một giây sau lại rơi nước mắt cúi người xuống hôn lên môi tôi.
Chúng tôi nằm trên mặt đất lạnh băng hôn nhau, giữa con đường trống trải tuyết bay bay.
Em ôm lấy tôi khóc, vùng vẫy nói: "Em không ngừng được..."
Tôi lại sai rồi.
Yêu là không thể nào ngừng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com