Chương 27
Khi Vân Li trở lại quán cà phê, mấy người đang trong trạng thái giằng co.
Một phút trước, Khuất Minh Hân đã nóng lòng muốn nhìn thấy Vân Li lần nữa. Hiếm khi cô ta bị người giáp mặt chỉ trích, cũng không thể chấp nhận nổi việc cô ta không được người khác yêu thích ở đây.
Phó Thức Tắc: "Các cô cần phải đi."
Vân Li cảm thấy đột ngột, nhưng cũng có thể đoán được trong lúc cô rời đi thì có chút chuyện xảy ra: "Vậy tôi tiễn bọn họ."
Đến cửa tiệm, Khuất Minh Hân không cam lòng khoác tay Vân Li: "Vân Li, vốn dĩ tôi không muốn nói chuyện này, nhưng bạn cô hình như không quá hoan nghênh chúng tôi."
Vân Li cảnh giác nói: "Có ý gì?"
"Tôi vừa trò chuyện với họ hai câu, cái người đồng nghiệp của cô tính khí cũng thật gắt gỏng."
Tính khí Phó Thức Tắc rất gắt gỏng à?
Đây là lần đầu tiên Vân Li nghe thấy đánh giá này.
"Các cô trò chuyện cái gì?"
"Cũng không có gì, chỉ nói trước kia bị cô phạt đứng, vốn dĩ tôi chỉ là......"
Từ "phạt đứng" đã khơi dậy những hồi ức nhạy cảm nhất của Vân Li thời cấp 3, cô cắt lời Khuất Minh Hân, "Cô nói với bọn họ tai trái của tôi không nghe được à?"
Khuất Minh Hân há miệng thở dốc, thấy Vân Li trực tiếp trầm mặc, cũng không hề đúng lý hợp tình như vậy: "Tôi cũng không ngờ bọn họ không biết, huống hồ chi, chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy, chỉ muốn bọn họ đối xử với cô tốt hơn thôi."
Vân Li chỉ muốn đục vô mặt cô ta.
Khi còn nhỏ cô cũng không kiêng kị nói chuyện này, cô vẫn luôn không biết bản thân có vấn đề này, ở góc độ của cô, còn tưởng rằng ai cũng giống mình.
Tai trái mọi người đều không nghe được.
Đều chỉ là vật phẩm trang trí.
Mãi đến sau này, khi từ trong miệng một đứa trẻ non nớt phun ra những từ ' kẻ điếc ',' tàn tật ',' dị dạng ', cô mới ý thức được, cô thực sự khác với người ta.
Cô có ý thức không hề tiết lộ điều đó cho bất kỳ ai, nhưng tin tức lan truyền nhanh chóng ở trường.
Ngay từ đầu, hoặc là nói, cho đến hiện tại, cô cảm thấy hơi tự ti vì điều đó.
Cũng cảm xúc hóa, nhịn không được hỏi, tại sao lại là cô.
Nhưng càng hoang mang chính là, tại sao một chuyện vốn không phải lỗi của cô, lại bị người ta dùng tới tới lui lui để công kích cô.
Chôn giấu sự tủi thân cùng với lửa giận đan chéo trong hồi ức, vốn tưởng rằng nhiều năm trôi qua như vậy, cô ta sẽ không giống như trước. Tại sao cho tới bây giờ, còn muốn đến đây ảnh hưởng tới cuộc sống của cô.
"Tôi không cảm thấy thế, ở trước mặt bạn tôi nói những quá khứ làm tôi khó chịu đúng là tốt cho tôi đấy." Vân Li nhìn cô ta, "Trước kia tôi nhát gan không dám bác bỏ cô, tôi cho rằng tạm bợ, là có thể chịu đựng."
"Hiện tại có vẻ không phải như vậy." Vân Li đẩy tay cô ta ra, lãnh đạm nói: "Sau này cô đừng liên lạc với tôi nữa."
Nói xong, cũng không màng đến nét mặt của Khuất Minh Hân trực tiếp đóng cửa lại.
Ở phía sau cửa, Vân Li phát hoả một lúc mới hồi phục tâm trạng. Cuối cùng cô cũng nhướng mày thở ra một hơi, ngoài dự đoán chính là, thực hiện bước này, cũng không khó như cô tưởng tượng.
......
Trong quán cà phê, Phó Chính Sơ gập sách: "Cậu nhỏ, lúc nãy cậu tức giận sao?"
Phó Thức Tắc: "Không có."
Lúc nãy Phó Chính Sơ nghe Khuất Minh Hân kể về quá khứ của Vân Li, chỉ cảm thấy cô rất đáng thương, thẳng đến khi Phó Thức Tắc nói những lời đó, cậu ta mới phản ứng lại.
Giống như quả thật là vậy.
Nếu là cậu ta, sẽ không nói với ai về những việc này.
"Thật ra cháu vẫn không phát hiện chị Li Li có một bên tai không thể nghe được......" Phó Chính Sơ vắt hết óc nhớ lại những lần tiếp xúc hàng ngày với Vân Li, lại nhớ đến những chuyện khác: "Cậu nhỏ, ngay từ đầu cậu biết không? Trước kia mỗi lần chúng ta ra cửa, cậu đều ở bên phải chị Li Li."
Phó Thức Tắc: "......"
Phó Chính Sơ: "Bao gồm cả bây giờ, cậu cũng ở bên phải luôn."
Cậu ta còn muốn miệt mài theo đuổi động cơ của Phó Thức Tắc, lại thấy Vân Li đi về phía bên này, Phó Chính Sơ dừng cuộc nói chuyện, để che giấu tâm sự, cậu ta cuống quít cầm quyển sách bên cạnh, giả vờ lật xem.
Không tới vài giây, cô nhịn không được nói: "Phó Chính Sơ, em cầm ngược sách kìa."
"A, ờ." Phó Chính Sơ vội vàng ngồi thẳng dậy: "Chắc em đang buồn ngủ!"
Vân Li: "......"
Vân Li biết lý do khiến Phó Chính Sơ bất thường, trong lòng cảm thấy mình nên nói chút gì đó, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể sắp xếp được từ ngữ, đành phải tiếp tục yên lặng đọc sách.
Mấy người ở quán cà phê tùy tiện gọi chút đồ ăn nhẹ, họ chuyển chỗ ngồi sang ghế sô-pha. Phó Thức Tắc cụp mắt xuống, lấy mũ lưỡi trai của Phó Chính Sơ, sau khi mang lên liền ngủ chèo queo trên ghế sô-pha.
Thấy thế, hai người kia cũng yên tĩnh lật sách.
Kỳ thi sắp diễn ra, nhưng Vân Li lại thất thần, nghĩ về những gì Khuất Minh Hân nói ―― Phó Thức Tắc gắt gỏng.
Biết cái này có yếu tố khoa trương, nhưng có thể tưởng tượng, Phó Thức Tắc ra mặt vì cô.
Sau khi ý nghĩ này nảy ra, đầu óc của Vân Li tràn đầy bộ dáng của anh đang tức giận vì cô, nhưng có suy nghĩ đến một số khả năng, không có cái nào phù hợp với tính cách của anh.
Nếu vừa nãy ở đó thì tốt biết mấy.
Cố gắng tập trung vào việc viết một số công thức trên giấy nháp, kết quả vẽ nửa ngày, lại vẽ ra đầy ánh trăng trên giấy.
Lại nhìn sang bên cạnh, Phó Thức Tắc nép vào góc sô pha, môi mỏng mím chặt, thân thể khẽ run lên, lưng lại căng chặt, giống như đang gặp ác mộng.
Lông mày anh nhăn chặt lại, hô hấp trở nên không có quy luật, như đang nỗ lực giãy giụa.
Tựa hồ cũng không nên để anh tùy tiện gặp ác mộng.
Vân Li duỗi tay lay bờ vai của anh, nhưng Phó Thức Tắc đột nhiên bắt lấy cổ tay của cô, đè tay cô vào chân anh.
"......"
Vân Li cố gắng rút tay lại, nhưng bàn tay nắm lấy cô không nhúc nhích tí nào, hô hấp của anh bỗng nhiên ổn định rất nhiều, mày cũng giãn ra, duy nhất chỉ có siết chặt lấy cổ tay cô.
Tự nhiên nhớ tới trẻ con mút ti giả.
Cái động tác này, cô cũng không đọc sách được, liền trực tiếp lấy di động ra, mở giao diện trò chuyện với Phó Thức Tắc, nhập từng chữ vô, rồi xóa từng chữ một.
【 anh giả bộ ngủ sao? 】
【 động tác của chúng ta có chút ái muội đấy. 】
【 anh kéo tay của tôi. 】
【 anh chủ động. 】
【 có thể chịu trách nhiệm không?】
......
【 nắm năm phút rồi. 】
Thời điểm Phó Thức Tắc tỉnh dậy thì buông lỏng cô ra. Rút tay về, Vân Li mới phát hiện trên cổ tay đã bị anh giữ đến phát tím.
Phó Chính Sơ dùng ngữ khí rất cổ quái hỏi: "Cậu nhỏ, cậu ngủ ngon không?"
Không biết tại sao cậu ta có ngữ khí này, Phó Thức Tắc chỉ nâng nâng đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, không phản ứng.
Ba người kết thúc ôn tập đến trước buổi cơm chiều, Vân Li về đến nhà thì xụi lơ trên sô pha, nhìn ánh đèn qua kẽ tay, xuống chút nữa, trên cổ tay vẫn còn vết nắm nhợt nhạt.
Bởi vì giữ tay, cô đơn phương cảm thấy mối quan hệ của mình đang tiến triển nhanh chóng.
Con mẹ nó sao ăn đậu hủ của cô cả ngày vậy.
Lại không chịu trách nhiệm.
Vân Li buồn bực mở WeChat gửi tin nhắn cho Đặng Sơ Kỳ phát.
Vân Li: 【 hôm nay cũng cầu mà không được một ngày. 】
Đặng Sơ Kỳ giây hồi: 【??? Cậu tỏ tình à? 】
Vân Li nhịn xúc động bị ăn đậu hủ: 【 không có. Như vậy dọa người ta chạy mất dép hay gì? 】
Đặng Sơ Kỳ: 【 vậy cậu cầu thế nào? 】
Vân Li: 【 tớ thầm cầu trong lòng. 】
Vân Li cầm di động đợi một lúc, cũng không thấy Đặng Sơ Kỳ trả lời, lướt trạm E, động thái bức ảnh chụp lén kia đã có hai mươi vạn lượt thích, cô đơn giản trả lời, liền chuyển sang cửa sổ trò chuyện Phó Thức Tắc.
Nội dung còn dừng lại đợt Halloween lần trước.
Cô hỏi: 【hiện tại tôi ở hội trường khoa học kỹ thuật!】
Anh hồi âm: 【 ừ. 】
Vân Li: 【 hôm nay có nói phải làm động thái tuyên truyền cho EAW, anh có rảnh vào tối thứ hai không? 】
Hai môn kiểm tra đều vào sang thứ hai, chương trình học vào mùa đông có điều chỉnh, nên nhân tiện thời gian thực tập được thay đổi.
Phó Thức Tắc trả lời, như cũ chỉ đơn giản một từ "ừ".
Lướt lên trên, gần như mấy tin nhắn do cô gửi, anh nhắn lại một tin, tổng số tin nhắn không quá hai mươi. Xem đi xem lại, Vân Li sửa ghi chú thành ' bà xã', mới cảm thấy thuận mắt rất nhiều.
Cô quay lại tin nhắn ban đầu, xóa hai tin nhắn ở giữa.
Vân Li: 【/làm vợ anh nhé/】
Bà xã: 【 ừ 】
......
Đêm trước ngày thi, Vân Li thức trắng đêm, không chỉ đọc vài bộ bài thi, còn làm bánh bông lan cuốn matcha suốt đêm, gói cẩn thận vào hộp, thắt ruy băng xanh dương thành nơ con bướm.
Thi xong liền tranh thủ về chợp mắt, chưa kịp lên đường thì trời đổ mưa. Vân Li thay một áo khoác chống thấm nước, đặt camera vào một túi chống nước, mới cầm ô tới EAW.
Nhân viên đã tan sở, Vân Li đứng đợi ở cửa một lúc, sau vài phút, cơn mưa nhỏ chuyển thành mưa to tầm tã.
Cúi đầu nhìn thời gian, vẫn còn mười phút nữa mới đến thời gian bọn họ hẹn nhau, mũi giày vẽ thành vòng tròn hồi lâu, Vân Li lại mở dù, đi về phía lối thoát hiểm của công ty.
Hạt mưa lớn rơi trên mặt ô, Vân Li xuyên qua màn mưa nhìn thấy Phó Thức Tắc đứng ở cửa thoát hiểm, đúng như cô dự đoán, anh không mang dù.
Vừa bước vào khu vực có mái che, cô liền cất ô, dùng tay vỗ vỗ nước mưa trên người, trên người cô đã ướt sũng, đuôi tóc cũng dính đầy vết nước.
Ánh mắt anh tối sầm lại, cúi đầu quét mắt nhìn đồ trong tay cô: "Tới đón tôi?"
Vân Li ngượng ngùng trực tiếp thừa nhận, nhẹ nhàng nói: "Tôi ở đó đợi một lúc, anh chưa tới."
"Đưa ô cho tôi." Phó Thức Tắc không hỏi nhiều, cầm ô mở ra.
Không gian ô một người chật chội, miễn cưỡng có thể chứa hai người, Vân Li đem túi camera lên ngực.
Tiếng mưa rơi bên tai phải cô được khuếch đại nhiều lần, màn mưa che khuất tầm nhìn, tất cả cảm giác, chỉ có sự tồn tại của một người.
Mưa nhỏ giọt xuống sườn ô rơi trúng nửa người còn lại của Phó Thức Tắc, Vân Li có chút áy náy: "Ô của tôi nhỏ quá, nếu không anh che hết đi."
Phó Thức Tắc không đem cái chủ ý không thực tế để trong lòng, nhưng vẫn cúi đầu hỏi cô: "Vậy còn cô?"
Cô gái nhỏ giống như nép vào trong lòng ngực anh sảng khoái mà đội mũ: "Quần áo của tôi không thấm nước."
Phó Thức Tắc: "......"
Nụ cười của cô không ngượng ngùng như mọi ngày, mà là tự nhiên cởi mở, khi hai người đang đi về phía trước, cô ngắm tay áo của Phó Thức Tắc, sau đó cẩn thận đưa tay cầm của chiếc ô đẩy về hướng anh.
Cô không muốn anh bị dính mưa.
Phó Thức Tắc để ý cô làm chuyện mờ ám, đôi mắt rủ xuống, Vân Li nhận thấy tầm mắt của anh, liền lặng lẽ thu tay về, nhìn về hướng khác như không có chuyện gì xảy ra.
"Không cần." Anh nhẹ giọng nói, tiếng mưa át đi hai chữ của anh.
Vân Li ngẩng đầu: "Hả? Vừa nãy anh nói gì thế?"
Khuôn mặt cô trắng trẻo sạch sẽ, có trang điểm để quay hình tối nay, hàng mi cong khẽ rung vài lần, cảm xúc anh chưa từng có lại dâng lên trong lòng, cái mũ che gần hết diện tích, ngược lại làm cho khuôn mặt nhỏ của cô nổi bật trong cảnh vật ồn ào hỗn loạn.
Thế giới dường như im lặng trong giây lát
Phó Thức Tắc khẽ nắm cán ô, nhìn đi chỗ khác: "Chả sao. Đi thôi."
May mà lộ trình không xa, sau khi đến hội trường thể nghiệm Phó Thức Tắc quẹt thẻ mở cửa, bật công tắc, vào phòng đựng đồ lấy khăn.
Tiếng mưa ngoài cửa rơi lộp bộp, anh nhớ đến cảm giác vừa rồi, hình dáng của cô dần hiện rõ, hít sâu một hơi, anh cau mày, cũng không để trong lòng cảm xúc đặc biệt này.
Anh thản nhiên lấy khăn dùng một lần trong tủ đưa cho Vân Li.
Vân Li ngại lau người trước mặt anh, nghiêng người dùng khăn lau phần tóc.
Phó Thức Tắc lau đại phần tóc, qua khe hở, thấp thoáng nhìn thấy khuôn mặt Vân Li, vẻ mặt mang chút xấu hổ.
Động tác anh chậm lại, đem khăn ném vào thùng rác.
Vân Li đem camera cùng tấm phản quang chụp ảnh, liền quay chụp từng hạng mục theo quy trình đã thiết lập ở phần đầu.
Hạng mục cuối cùng là dùng VR chơi game kinh dị, vì hiệu quả của tiết mục Vân Li quyết định tự mình ra trận. Sau khi Phó Thức Tắc đeo kính cho cô liền hướng dẫn cô mở khoản《tỉnh mộng khi gặp quỷ 》.
Vừa vào game, là ở trong phòng tắm dưới ánh đèn đỏ như máu, toàn thân Vân Li căng thẳng, chậm rãi di chuyển vào trong, bên trong có vài căn phòng, sau khi mò mẫm từng cái một, bên bên tai chợt vang lên tiếng quỷ kêu thê thảm.
Vân Li không thể nghe bằng tai trái nên không thể xác định được âm thanh phát ra như người thường.
Đối với cô mà nói, tất cả âm thanh đều đến từ bên phải.
Cô theo bản năng cảm thấy con quỷ ở bên phải, hoảng sợ lùi về bên trái một bước, lại trực tiếp đâm sầm vào một lòng ngực, vừa nhấc đầu, là một bộ mặt trắng bệch.
Vân Li thét chói tai, Phó Thức Tắc trực tiếp gỡ kính VR cô ra.
Còn chưa định hồn, tầm nhìn trở lại thế giới thực, xúc cảm phía sau mềm như bông lại làm cô nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, lòng còn sợ hãi quay đầu, lại phát hiện ――
Cô ở trong lòng ngực Phó Thức Tắc.
Một tay anh xách kính VR, một cái tay khác áp nhẹ vào vai sau của cô, tránh cho cô té ngã.
"......"
"Tôi không cố ý."
Cô bỗng nhiên phản ứng lại, căng da đầu đi phía trước hai bước, thoát khỏi vòng tay phía sau.
Mặt Vân Li nóng lên, bản thân lại chiếm tiện nghi Phó Thức Tắc, cô dùng mu bàn tay đụng vào hai má, xác nhận nhiệt độ giảm xuống mới xoay người.
Nhưng cảm xúc không thể che giấu trong mắt lại bán đứng cô, trực tiếp lại rất mãnh liệt.
Phó Thức Tắc rũ mắt, tắt chiếc kính VR trên tay, điều chỉnh dây kính về kích thước bình thường, kiểm tra từ trên xuống dưới.
Anh lặp lại động tác rất nhiều lần.
Mới giương mắt nhìn về phía Vân Li.
"Cô thích tôi?"
Ánh mắt anh sạch sẽ.
Vân Li sững người tại chỗ.
Phản ứng đầu tiên là phủ nhận, nhưng lời nói đến cổ họng, lại không nói nên lời.
Trong nhiều đêm, cô mở mắt sau giấc ngủ không ngon, luôn có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh của người khác.
Vân Li chưa từng tránh né loại cảm giác này, loại trải nghiệm này mang theo nhè nhẹ ngọt, chút khổ, nhè nhẹ chát, từ mối tình đầu đến mối tình cuối cùng
Muốn tham dự vào quá khứ của anh.
Muốn tham gia vào hiện tại của anh.
Muốn bước vào tương lai của anh.
Thứ tình cảm chi chít nhen nhóm trong lòng, chồi non đã chớm nở, cô nhút nhát từng nếm thử kiềm nén quên đi, lại dường như phản công, ngày càng lớn lên tại nhân gian này.
Hóa ra trong mắt một người, thực sự có thể chỉ có hình bóng của một người khác.
Vân Li siết chặt lòng bàn tay, đối diện với anh: "Tôi theo đuổi anh, không thể sao?"
Phó Thức Tắc trầm tư thật lâu.
Cũng có thể chỉ có vài giây.
Vân Li chỉ cảm thấy giờ phút này sống một giây bằng một năm, lòng bàn tay đổ nhiều mồ hôi, không khống chế được run rẩy.
Anh rũ mắt.
Cũng giống như đêm từ chối đó, ngữ khí y hệt.
"Xin lỗi."
Mỗi lời nói rõ ràng của anh rơi xuống, cảm xúc gấp gáp nhất thời của Vân Li, cũng tan theo.
Vân Li nghe thấy trời đã tạnh.
Cũng nghe rõ mỗi một chữ anh nói.
―― "Có thể là hành vi của tôi khiến cô sinh ra ảo giác."
―― "Tôi không định yêu đương."
===================================
T7142012022022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com