Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71

Vân Vĩnh Xương không nói chuyện, chờ Vân Li đến phía sau cửa, ông mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói với Vân Dã: "Người làm cha làm mẹ cũng là vì con cái của mình, chúng ta chỉ muốn tìm cho chị con một gia đình tốt, sẽ không xem thường con bé, sau này con bé sẽ không chịu ủy khuất."

"Ba, ba xin lỗi chị ấy đi, ba nói như vậy ai chịu cho nổi." Ngữ khí Vân Dã không tốt, ngày thường Vân Li với Vân Vĩnh Xương cãi nhau là chuyện vặt vãnh, đã rất lâu chưa nói những lời quá đáng như vậy.

Hai đứa nhỏ nhà mình không ủng hộ mình, vẻ mặt Vân Vĩnh Xương u ám, mấp máy môi: "Ba nuôi các con lớn như vậy......"

Vân Dã mệt mỏi khi nghe điều này, trực tiếp trở về phòng.

......

Vân Li chạy xuống dưới lầu, Doãn Dục Trình vừa bước đến cửa tiểu khu.

Cô bước nhanh đuổi theo, đối phương nghe thấy tiếng bước chân, dường như cũng đợi hồi lâu, quay đầu lại.

Dường như anh ta như trút được gánh nặng, nhìn Vân Li cười cười.

Vân Li không chần chờ: "Tôi với Phó Thức Tắc Đang yêu đương, chưa nói cho ba tôi."

Nụ cười Doãn Dục Trình cứng lại, biểu tình một lời khó nói hết.

Doãn Dục Trình vốn tưởng rằng Vân Li đuổi theo là có ý với anh ta, dù sao thì điều kiện của anh ta cũng không tồi, hai người đã quen nhau được hai năm.

Gần ba mươi tuổi, sao con đường xem mắt của anh lại gian nan thế này.

Lần này là ba mẹ giới thiệu, Doãn Dục Trình thấy thông tin đối phương, một cạnh là người đã từng động tâm, mặt khác là tính tình Vân Li tốt, rất thích hợp sinh hoạt cùng nhau, anh ta mới đặc biệt tới Tây Phục.

Vân Vĩnh Xương cũng rất thẳng thắn thành khẩn, hai gia đình kết hợp như vậy sẽ cho ra kết quả tốt hơn.

"Lần trước tôi đã nói rõ với ba tôi, nhưng ông ấy không nghe tôi." Vân Li thoạt nhìn cũng rất khó xử, cô bất đắc dĩ xin lỗi mà nhìn về phía anh ta: "Hy vọng chuyện này đừng ảnh hưởng đến Vân Dã với Vân Y, tôi sẽ chuyển tiền vé máy bay với tiền khách sạn cho anh."

Cho đến lúc này, sự cân nhắc của Vân Li đều là em trai mình, chứ không phải ngàn dặm xa xôi đến đây tiếp thu anh ta.

Từng câu từng chữ đều như cắt vào ngực của Doãn Dục Trình, anh ta ở nơi khác cũng được hoan nghênh, chỉ là anh ta không thích đối phương vì công danh lợi lộc mà hướng về phía điều kiện vật chất.

À, nói như vậy trước kia anh ta tham gia thi đấu, chỉ cần có Phó Thức Tắc ở đó, anh ta cũng không lấy được hạng nhất.

Có lẽ đã quen thua cuộc, đối tượng lần này vẫn là Phó Thức Tắc, anh ta dường như cũng không khó chấp nhận điều đó.

Doãn Dục Trình nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, để lại cho mình chút tôn nghiêm, biểu hiện không thèm quan tâm: "Không sao, tôi đã xem mắt hơn 20 lần rồi, coi như tôi đến đây thăm em gái đi."

Thao tác quá khích của Vân Vĩnh Xương làm Vân Li rơi vào tình huống vô cùng xấu hổ, cô lộ vẻ xin lỗi.

"Tôi tìm Vân Y trước, đừng để trong lòng." Anh ý có điều chỉ nói: "Sau này như là người một nhà."

Sau khi tiễn Doãn Dục Trình, Vân Li như trút được gánh nặng.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Vân Li ngạt thở một hồi, có loại cảm giác quen thuộc Vân Vĩnh Xương muốn sắp xếp cuộc đời cô.

Về đến nhà, có lẽ cô lại phải đối mặt với bộ mặt thối của Vân Vĩnh Xương, đã ra cửa, hoặc là cô không làm, đã làm phải thì làm tới bến bắt taxi đến Tây Khoa Đại.

Khi cô đến tầng dưới của học viện, Phó Thức Tắc đã đậu xe điện bên đường, đang chờ cô.

Vân Li thành thạo mà ngồi vào đằng sau xe điện, ôm lấy eo anh: "Chúng ta đi sang bên cạnh nhé? Có một cửa hàng trò chơi "

Phó Thức Tắc ngó cô một cái, chơi game buổi tối không hợp với tác phong của Vân Li, nhưng anh cũng không hỏi nhiều, trực tiếp cưỡi đến cửa hàng.

Hai người mở một gian phòng nhỏ, chỉ có một sô pha hai người với màn hình.

Đưa tay cầm cho anh, Vân Li tùy tiện mở trò chơi, cô dùng sức ấn phím rất dồn dập, tựa như phát tiết cảm xúc trong lòng.

Chơi chưa mấy ván, Phó Thức Tắc buông tay cầm, nghiêng đầu hỏi cô: "Sao tối rồi còn chạy tới đây?"

Vân Li rầu rĩ mà nghịch tay cầm, hàm hồ nói: "Nhớ anh."

"Ồ." Anh rõ ràng không tin tưởng lý do này. Phó Thức Tắc cũng không sốt ruột, kiên nhẫn mở cho cô game mới, lại cùng cô chơi hai lần.

Câu hỏi Phó Thức Tắc tựa như mở đầu, Vân Li nhớ lại cách làm Vân Vĩnh Xương trong khoảng thời gian qua, từ khi cô về nước thì không ngừng giới thiệu đối tượng xem mắt, dưới tình huống cô từ chối thế mà còn hẹn đối phương ra ngoài quán ăn, Vân Li không tới đó thì phải chịu ông ta chỉ trích.

Lần này càng hoang đường, trực tiếp mời người ta vào nhà.

Vậy tiếp theo thì sao, còn chuyện gì sẽ quá mức hơn nữa.

Vân Li càng nghĩ càng buồn bực, cúi đầu tự thuật với Phó Thức Tắc: "Ba em có chút vô lý, gọi anh vợ của Vân Dã vào trong nhà xem mắt với em."

"......"

"Trước khi rời đi em còn cãi nhau với ông ấy một trận." Nhớ tới lời Vân Vĩnh Xương nói, ngữ khí Vân Li hạ xuống, "Thật ra em cũng hiểu, lý đó ông ấy cứ làm như vậy."

Vân Li lúng ta lúng túng nói, "Ba em luôn cảm thấy em rất hướng nội, tính cách rất bướng bỉnh. Khi còn nhỏ em thường xuyên bị bắt nạt, về nhà toàn mắng em, nhưng ba em luôn cảm thấy em chưa trưởng thành."

Khi Vân Li còn nhỏ, cho dù có chuyện gì xảy ra với cô, Vân Vĩnh Xương đều sẽ sửa bản tính trầm mặc ít nói, vì cô mà cãi lộn với đối phương.

Cũng bởi vậy, khi Vân Vĩnh Xương bị thân thích quở trách, Vân Li cũng không chút kiêng kị nào mà động thân.

Không biết mối quan hệ này bắt đầu thay đổi từ khi nào.

Vân Li không quên Vân Vĩnh Xương đối xử tốt với cô, cũng chính bởi vậy, giờ phút này cô mới có cảm giác khổ sở.

"Thật ra nhiều năm như vậy em đều nỗ lực, muốn nói cho ông ấy, tuy em hướng nội chứ không có nghĩa là em không thể va chạm với người khác, không có nghĩa em không thể tự chăm sóc tốt bản thân, không thể tự mình quyết định."

Từ nhỏ Vân Li bị Vân Vĩnh Xương chèn ép đến lớn lên, cô nỗ lực chống cự tất cả điều này, cho dù là đến Nam Lý vừa làm vừa học nghiên cứu, cô vẫn đến Anh quốc giao lưu, trải qua điều đó đều làm tăng thêm tầm nhìn của cô.

Cô cảm thấy, mình làm được cũng đủ tốt, cũng lấy lại được tự tin đã mất từ ​​lâu.

Nhưng trong xương cốt của cô vẫn tự ti.

Thế giới bên ngoài cho cô tự tin, một khi về nhà liền bị phá hủy sạch.

Những nỗ lực của cô vĩnh viễn không thể đánh đổi được sự tín nhiệm của Vân Vĩnh Xương, tựa như vĩnh viễn có người đi sau cô nói với cô: "Dù mày có làm thế nào cũng vô dụng thôi."

"Em không biết làm sao để ba em công nhận đây." Vân Li rũ đầu: "Hôm nay ông ấy nói với em, Doãn Dục Trình không ngại một bên tai của em không nghe được."

"Thật giống như trong mắt ông ấy, đây là toàn bộ giá trị của em."

Mỗi lần chuyện như này phát sinh, cô không khỏi suy nghĩ, mình có thực sự tồi tệ như vậy không. Mới có thể khiến ba cô, vẫn luôn, khinh thường cô như vậy.

Mấy chữ cuối cùng của Vân Li gần như là cắn răng nói ra. Khi còn nhỏ cô nhớ lại Vân Vĩnh Xương, nỗi ủy khuất cực đại dâng lên trong lòng.

Cô cảm thấy Vân Vĩnh Xương yêu thương cô.

Cho nên mới càng hy vọng ông công nhận hơn.

"Li Li." Phó Thức Tắc nâng mặt cô, nghiêm túc mà nhìn về phía cô: "Đừng vì lời người khác nói, mà nghi ngờ bản thân."

Anh dừng một chút, "Bất cứ lúc nào cũng đừng nghi ngờ năng lực của mình."

"Em rất độc lập, cũng rất hiếu thắng, chuyện em muốn làm, thì sẽ làm được." Phó Thức Tắc sờ sờ tóc cô, ngày thường anh nói chuyện đều không có cảm xúc mấy, giờ phút này, lại tràn ngập không cho phép nghi ngờ.

Cô là báu vật sáng chói của anh.

Không nên bởi vì bất cứ kẻ nào nghi ngờ, mà mất đi vẻ sáng rọi.

"Trên đời này có đủ loại người, tam quan mỗi người khác nhau, ba mẹ có ý nghĩ riêng, những ý nghĩ này đều không hoàn hảo, thậm chí có lúc khiến người ta không thể chấp nhận được." Ngữ khí anh bằng phẳng, nói nhỏ vào tai cô.

"Nhưng ba mẹ là ba mẹ, chúng ta là chúng ta."

"Hơn nữa, chú đã công nhận em, cho nên lúc trước, mới cực lực phản đối chúng ta ở bên nhau." Rõ ràng chuyện này không phải là đang nói ông, nhưng Phó Thức Tắc nói như không có khúc mắc nào.

Ông cảm thấy con gái mình cũng đủ tốt, bởi vậy, muốn tìm một người xứng đáng.

"Đó là ông ấy không hiểu anh, cứng đầu." Vân Li lôi cổ áo anh, "Anh đừng để ý phản ứng của ông ấy ngay lúc đó."

"Anh không thèm để ý." Phó Thức Tắc kéo cô lại gần mình hơn, "Anh chỉ để ý hiện tại."

Trong gian phòng chỉ có ánh sáng màn hình, chiếu trên môi mỏng của anh, Vân Li ngẩng đầu nhợt nhạt hôn anh một chút.

Lúc này đây, Phó Thức Tắc không có ý vị quyến rũ, thân mật mà trấn an một chút.

Tựa như đang nói cho cô, anh vẫn luôn bên cạnh cô.

Tâm tình Vân Li tốt rất nhiều, sau này nghĩ đến Phó Thức Tắc còn phải gặp mặt Vân Vĩnh Xương, lại có chút khẩn trương hỏi: "Có phải anh sợ ba em không? Có phải cảm thấy ba em rất độc tài?"

"Không dám nói xấu ba vợ tương lai." Phó Thức Tắc cầm lấy tay cầm một lần nữa, mở ra một game mới chơi một hồi.

Trò chơi trên màn hình mang cảm giác kích thích, lần này Vân Li chơi rất dữ. Phó Thức Tắc bên cạnh đi chuyển, bỗng nhiên đặt tay cầm xuống.

Im lặng một lát, Phó Thức Tắc mở miệng: "Hôm nay em đi xem mắt."

Vân Li: "......"

Phó Thức Tắc: "Có lẽ sẽ có lần tiếp theo chăng?"

Vân Li khẩn trương một hồi: "Hôm nay là ngoài ý muốn, hẳn là......" Nghĩ lại tính nết của ông ba mình, cô liền dừng lại.

Cô cũng không chắc liệu có lần sau không.

Phó Thức Tắc ngước mắt nhìn cô: "Cũng lâu rồi không gặp ba em."

Vân Li nghe được lời này liền cứng lại, cô đối với chuyện lần trước vẫn còn bóng ma tâm lý: "Anh không ngại lần cuối ba em......"

"Lúc ấy trạng thái của anh quả thật không tốt." Phó Thức Tắc thẳng thắn nói, "Anh sẽ không trách ba em, ông ấy đang nỗ lực bảo vệ con gái mình trong phạm vi của mình".

Lời anh nói rất nhẹ, không có bất kỳ lời oán trách hoặc là cảm xúc nào khác.

Ngay cả chính Vân Li đều ôm oán trách việc này.

"Nhưng nếu sự bảo hộ của ông ấy tổn thương tới em," Phó Thức Tắc dừng lại, thanh tuyến bỗng nhiên trầm thấp, môi cọ vào tai phải cô, "Anh đã nghĩ mang em về nhà sớm chút."

Anh không hề che giấu ý đồ của mình chút nào.

"Vậy anh phải xem em có đồng ý không đã." Vân Li cười nói, "Cho dù sau này ba em đồng ý, chưa chắc em đã đồng ý đâu."

Hai người chỉ lo nói chuyện phiếm, màn hình trò chơi đã chuyển sang màn hình chờ.

Thấy Vân Li cũng không muốn chơi nhiều, Phó Thức Tắc đứng lên, nhẹ nhàng kéo cô. Vân Li còn chưa đứng vững, nghe được giọng anh trên đỉnh đầu: "Đi thôi, đến nhà anh ngồi một lát."

Thẳng đến khi dưới lầu ký túc xá, Vân Li mới biết được nhà Phó Thức Tắc nói là cái gì.

Cô ngó quản lý tòa nhà: "Em có thể đi vào sao?"

Phó Thức Tắc trực tiếp kéo cô: "Ừ, anh ở phòng đơn."

Lời nói vừa ra, đôi bạn trẻ rúc vào nhau bước vào tòa nhà, thậm chí quản lí tòa nhà không thèm giương mắt, phảng phất coi chuyện này bình thường như cơm bữa.

Vân Li có chút lo lắng sau khi đi lên có thể phát sinh chuyện gì không.

Thấy vẻ mặt do dự của cô, Phó Thức Tắc cười: "Thật sự chỉ là ngồi một lúc, muốn chạy đi đâu à."

"Anh biết em suy nghĩ gì mà." Vân Li bị anh nói như vậy, có vài phần thẹn thùng, nhưng lại không cam lòng yếu thế: "Có nghĩa là anh với em có cùng suy nghĩ với nhau."

Vốn dĩ Phó Thức Tắc cũng không phải da mặt mỏng, sau khi ừ một tiếng, ra vẻ lưu luyến hỏi lại cô: "Không được sao?"

"......"

Hai người đến cửa hàng tiện lợi cạnh ký túc xá trước, Phó Thức Tắc cầm hai túi sữa bò, hâm nóng bằng lò vi sóng.

Trong lúc đó, Vân Li thoáng nhìn cái hộp màu sắc rực rỡ trên quầy thu ngân, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Mở hộp sữa cho cô, Phó Thức Tắc mới đưa cô lên lầu. Ký túc xá tương đối cũ, không có thang máy, Vân Li đi theo anh bò cầu thang lên tầng năm.

Giống với nhà ở của Giang Nam Uyển lúc trước, phòng ngủ của Phó Thức Tắc dọn dẹp cẩn thận tỉ mỉ. Ngoài một vài cuốn sách trên bàn, còn lại không có gì khác.

Anh lấy đĩa xoài ngàn tầng từ tủ lạnh nhỏ, đặt lên bàn: "Hôm nay sư đệ đi trung tâm thương mại, anh kêu cậu ta giúp mang về một cái."

Phó Thức Tắc còn nhớ rõ mấy người Lâm Tỉnh Nhiên trước khi ra ngoài, nói muốn đến tiệm bánh ngọt hot nhất ở Tây Phục. Sau khi họ rời đi, anh gửi tin tức kêu Lâm Tỉnh Nhiên mang về giúp.

Lâm Tỉnh Nhiên biết rõ cố hỏi: 【 sư huynh, chẳng phải ngày thường anh đều không cần sao? 】

Giống như cũng không lý do đặc biệt nào.

Chỉ muốn nhìn thấy na ná vào giờ phút này, Vân Li ngoan ngoãn ăn thứ anh cố ý mang cho cô.

Chú ý tới tầm mắt của anh, Vân Li dùng mu bàn tay cọ cọ gương mặt: "Trên mặt em dính gì à?"

"Không có." Phó Thức Tắc ngồi bên cạnh cô.

Vân Li múc một thìa đưa cho anh: "Anh có muốn ăn một miếng không?"

"Em ăn đi, dạ dày anh không tốt." Phó Thức Tắc đẩy thìa lại, Vân Li à tiếng, nghĩ đến lời anh nói, bỗng nhiên phát hiện anh thẳng tắp nhìn cô.

Phó Thức Tắc: "Hay là ăn một chút vậy."

Vân Li lại à, mới vừa nâng cái muỗng, bị Phó Thức Tắc nhẹ đẩy tay.

Anh chồm tới trước, cắn trên môi cô hai cái, lực đạo không nhẹ không nặng, lại quyến luyến dừng một hồi, đầu lưỡi lướt qua trên cánh môi cô một chút.

Anh không thâm nhập, lui về vị trí ban đầu. Vân Li ngốc ngốc, thả cái muỗng về chỗ bánh kem.

Không gian rộng vài mét vuông chật chội, Vân Li nhìn đèn sợi đốt cũ, hỏi anh: "Một mình ở phòng đơn nhỏ này, liệu có cảm thấy rất áp lực không?"

Phó Thức Tắc nghĩ về động cơ của cô, chậm rãi hỏi ngược lại: "Em muốn dọn đến ở với anh sao?"

"......"

Trong không gian nhỏ này chỉ có hai người bọn họ, ước chừng nói gì đó đều không bình thường cả.

Vân Li chỉ vào cái giường cực kỳ chật hẹp của anh, là giường tiêu chuẩn của ký túc xá: "Cái giường này, rộng có 1 mét à!"

Phó Thức Tắc nghiêng đầu: "Chưa nói ngủ cùng giường."

========================

T2085122032022

CN093401052022

Tác giả có lời muốn nói: Phó Thức Tắc: Suy nghĩ của em hơi sai sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com