CHƯƠNG 10 - CẢNH 13: HỖN CHIẾN
Trước cửa làng Thạch Lâm, ánh chiều nhuộm đỏ máu.
Mặt đất nứt nẻ dưới vó ngựa. Thục Lam dẫn đầu đội kỵ binh, gíao trong tay lạnh như băng.
Đằng sau nàng là Mạt Lị, hai thần tiễn, một đội kỵ binh và một người mới là Lục Hoàng, ánh mắt sáng quắc như thú hoang chực cắn.
"Cho ta theo." Lục Hoàng nói, giọng thấp nhưng dứt khoát.
"Tùy ngươi." Thục Lam không nhìn, chỉ khẽ gật đầu. Giọng bình thản, nhưng tay siết chặt chuôi kiếm.
###
Bọn lính sát nhân vẫn còn đang reo hò giẫm đạp lên xác người thì Thục Lam đã phi ngựa như gió lao tới, tung cú chém đầu tiên, máu bắn tung tóe.
"Là Lạc tướng!! Lạc tướng đến rồi!!" Tiếng hét vang dội.
"Giết nó!! Giết hết!!" Bọn lính hú lên như thú, lao vào tử chiến.
Trận chiến diễn ra ác liệt, tiễn xuyên gió như rắn độc, giáo mác, cung tên vung như bão lửa.
Lục Hoàng lặng lẽ bảo vệ sau lưng Thục Lam, mỗi khi có kẻ lao tới, hắn sẽ chém ngang cổ hoặc đâm thẳng vào bụng không chần chừ.
Tưởng như đã dọn sạch, thì...
Một tiếng còi trầm đục vang lên. Đội quân thứ hai xuất hiện, đông gấp đôi với người dẫn đầu là một bóng áo đỏ thẫm, cao lớn như mãnh thú.
Dĩ Mao.
Hắn nhếch mép cười khi thấy Thục Lam.
"Ra là ngươi vẫn sống tốt."
"Tên thầy thuốc đó đúng là làm việc chẳng nên hồn. Đã mấy tháng... Ta bắt đầu nghi ngờ rồi."
"Nói đi. Hắn đâu?"
Thục Lam cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh.
"Ngươi nghĩ ta rảnh mà để tâm hắn đi đâu à?"
Ánh mắt hai người va vào nhau, lạnh lẽo như băng đá đầu nguồn.
Không lời báo hiệu.
Đao chạm giáo.
Chiến đấu nổ ra.
Dĩ Mao mạnh, mạnh đến mức đáng sợ. Dù hung bạo, mỗi đòn hắn tung ra đều nặng như núi giáng, chính xác đến rùng mình.
Thục Lam dù cố gắng bình tĩnh, nhưng vết thương cũ nơi sườn trái rỉ máu, khiến nàng hơi khựng lại sau mỗi đòn. Dĩ Mao cười lớn:
"Ngươi không còn là chiến thần như xưa nữa rồi..."
Thục Lam nghiến răng, xoay ngược cán giáo, đâm mạnh vào bụng hắn, máu túa ra nhưng hắn vẫn cười như điên.
Hắn đâm trả. Máu từ vai nàng bắn ra như pháo lửa. Đúng lúc đó, Lục Hoàng gào lên:
"DỪNG TAY!!"
Hắn lao thẳng tới, như mũi tên xé gió, đâm một nhát chí tử xuyên lưng Dĩ Mao.
Tiếng mũi giáo xuyên thịt vang lên. Tất cả đông cứng.
Dĩ Mao gầm lên như thú bị thương, quay lại đấm Lục Hoàng ngã bật xuống đất, nhưng máu từ miệng hắn đã trào ra.
Hắn lảo đảo lùi lại, gào rống:
"Thằng nhãi... NGƯƠI DÁM...!!"
Dĩ Mao vung đao, lưỡi thép ánh lên ánh đỏ trong nắng chiều, bổ thẳng xuống Lục Hoàng.
Tiếng kim loại rít lên, không khí như xé toạc. Lục Hoàng nghiến răng, xoay người né tránh, nhưng lực đạo của Dĩ Mao quá mạnh, chỉ một chiêu đã khiến mặt đất dưới chân chấn động.
Ngay khoảnh khắc ấy...
Từ phía xa, tiếng bước chân vang vọng.
Ban đầu chỉ là tiếng trống hoang hoải lẫn trong gió. Rồi âm thanh ấy ngày càng rõ ràng, càng lúc càng dồn dập như từng nhịp tim rền vang trên mặt đất. Một đội quân đang tiến đến, phía trên đầu họ là lá cờ trắng thêu hoa văn mực đỏ của doanh Bạch Trì phấp phới tung bay.
Viện quân đã tới.
Hắn không cam lòng quay đầu bỏ chạy, kéo theo đám tàn binh rút lui, mắt đầy thù hận.
Thục Lam quỳ xuống. Máu chảy đẫm vai. Mạt Lị lao tới đỡ lấy nàng, hét gọi người đến băng bó.
Lục Hoàng gượng ngồi dậy, nhìn nàng. Ánh mắt hắn ngổn ngang. Lo âu. Và... đau đớn.
"Ta không kìm được..." Hắn nói nhỏ, mắt cúi xuống.
Thục Lam không trả lời. Nàng chỉ nhìn theo bóng Dĩ Mao đang khuất dần, rồi quay sang những người dân đang khóc, đang bị thương.
"Không thể rượt theo." Nàng nói. "Hắn sẽ trở lại. Nhưng giờ... chúng ta phải cứu lấy mạng người trước."
Chiều muộn. Mùi máu tanh vẫn còn vương trong gió.
Lửa trại được nhóm lên giữa quảng trường làng, ánh đỏ hắt vào những gương mặt mệt mỏi. Quân lính dọn xác, vá lại tường gỗ bị phá, dựng lại những căn nhà cháy dở. Quân y tất bật chạy qua chạy lại, tay đầy máu, giọng khản đặc vì hô gọi.
Thục Lam ngồi tựa vào gốc cây lớn gần bìa làng, vai quấn đầy băng trắng, máu thấm ửng đỏ nơi vết chém sâu. Mạt Lị vừa thay xong băng, cau mày:
"Đau thì nói. Đừng có cắn răng chịu như thế mãi..."
Thục Lam lắc đầu, môi mím chặt. Mạt Lị thở dài, lau mồ hôi trán:
"Ta đi xem mấy đứa trẻ ở nhà phía Đông. Đừng cử động mạnh."
Rồi nàng vội vã rời đi. Thục Lam nhìn theo, ánh mắt mông lung.
Quảng trường loang loáng ánh lửa. Xung quanh là tiếng thở dốc, rên rỉ, những lời thì thầm lo lắng.
Thục Lam ngồi đó, mắt lặng lẽ quét qua từng người. Người già, trẻ nhỏ, ai cũng bám chặt lấy nhau mà khóc. Có người được cứu, có người thì... không kịp nữa rồi.
Nàng khẽ siết chặt tay. Răng cắn chặt đến bật máu.
"Nếu ta đến sớm hơn... Nếu ta cảnh giác hơn..." Nàng thì thầm. "Có lẽ... đã không có ai chết."
Giọng nàng khản đặc, nhưng rõ ràng. Từng chữ như cứa vào lòng chính mình.
Một bóng áo sẫm khẽ tiến lại phía nàng.
Lục Hoàng.
Dù mình đầy vết bẩn, tay còn dính máu, ánh mắt hắn vẫn sâu thẳm, sáng rực trong đêm tối.
"Ngài đã cứu cả ngôi làng." Hắn nói khẽ, giọng dịu như khói. "Nếu không có ngài... bọn trẻ sẽ không còn được gặp cha mạ chúng."
Thục Lam không trả lời. Chỉ lặng yên.
Hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, không gần quá, không xa quá, chỉ đủ để hơi ấm chạm nhau trong không khí.
"Ta đã... không còn nhà... Ta biết cảm giác đứng giữa lửa cháy, chờ ai đó đến cứu. Và họ... đã may mắn hơn ta. Vì người đến... là ngài."
Thục Lam khẽ run. Ánh mắt nàng lặng lẽ nghiêng sang hắn.
Đúng lúc đó, một đứa trẻ lấm lem bùn đất chạy đến. Đứa trẻ đưa cho nàng một quả sơn tra tròn nhỏ, hai tay nhỏ bé run rẩy nhưng vẫn cố mỉm cười:
"Lạc tướng... cảm ơn người. Mạ bảo, đây là quả sơn tra cuối cùng còn sót lại. Con tặng người."
Thục Lam nhận lấy, lòng đau thắt, mỉm cười nhẹ.
"Cảm ơn con." Giọng nàng như gió lướt qua lá cây.
Đứa trẻ chớp mắt, rồi chạy vụt đi như con nai nhỏ.
Lục Hoàng không nói gì.
Chỉ lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt dịu dàng như thu thủy, ánh lên chút gì đó không thể gọi tên. Hắn nhìn... như thể muốn khắc ghi khoảnh khắc ấy vào tận đáy tim, nơi chẳng một kiếp người nào có thể chạm đến.
Gió thổi nhẹ, phớt qua những lều vải đang ngủ yên. Ánh lửa từ đống than tàn hắt nhẹ lên nền cát bụi. Trên trời, vầng sao lặng lẽ bừng sáng, điểm xuyết nền trời đen như mực.
Thục Lam ngồi một mình bên bãi đất phía sau doanh trại.
Áo choàng buông xuống che bớt những vết thương chưa lành. Gió luồn qua tóc dài, mắt nàng ngước lên nhìn trời, nhưng lòng thì như rơi mãi xuống đáy.
Không gian lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng trái tim mình khẽ đập.
"A Sanh..." Nàng thì thầm, như một vết thương cũ cựa mình trong lồng ngực.
Từ trong bóng tối, có tiếng bước chân.
Một dáng người cao gầy chậm rãi tiến lại. Bên cạnh hắn là Tiểu Mễ, con nai nhỏ thân thiết, đang bước nhè nhẹ, đuôi khẽ vẫy.
Thục Lam quay lại, thấy Lục Hoàng, nàng không nói gì. Cũng không xua đi.
Lục Hoàng nhìn nàng, ánh mắt thoáng chùng xuống. Không hỏi, không gặng. Chỉ ngồi xuống bên cạnh. Cách một nhịp gió.
Tiểu Mễ thì tiến lại gần, áp đầu vào vai Thục Lam. Nàng bật cười khẽ, một tiếng cười nhẹ hơn cả hơi thở.
"Nó cứ như... biết người ta đang buồn vậy."
Lục Hoàng gật đầu:
"Tiểu Mễ nhạy cảm lắm. Nó chỉ bám người mà nó tin tưởng thật sự."
Thục Lam vuốt nhẹ lên đầu nai nhỏ. Tay nàng lạnh ngắt.
"Ta nhớ một người... hắn từng là kẻ vụng về, ít nói. Nhưng lại luôn đúng lúc xuất hiện khi ta cần nhất."
Lục Hoàng không nói, chỉ nhìn nàng nghiêng mặt về phía bầu trời, ánh trăng nhuộm bờ mi cong, ánh sao lấp trong mắt nàng.
"Hắn tên A Sanh. Một cái tên rất bình dị, nhưng với ta... là tiếng gọi của hy vọng. Là người đầu tiên hiểu nỗi cô độc mà ta mang theo, dù ta không nói một lời."
Lục Hoàng khẽ siết tay. Tim hắn run nhẹ.
"Ta từng nói, ta không cần ai cứu. Nhưng... A Sanh không hề đến để cứu ta. Hắn đến... như thể hắn chưa từng rời đi."
Nàng khẽ thở ra, một tiếng thở dài pha lẫn nuối tiếc và đau thương.
"Giờ ta không biết... hắn còn sống không. Mọi người bảo, nếu ai đó biến mất không để lại dấu vết... thì có thể họ không muốn bị tìm thấy. Nhưng ta thì không tin."
Nàng quay sang nhìn Lục Hoàng, mắt sáng rực giữa bóng đêm:
"Nếu là A Sanh... thì chắc chắn hắn đang âm thầm làm gì đó. Và đến lúc thích hợp... hắn sẽ lại đứng trước mặt ta."
Lục Hoàng nhoẻn môi cười.
"Ta tin... hắn cũng nghĩ giống ngài."
Thục Lam mỉm cười. Một nụ cười buồn buồn nhưng dịu dàng.
Tiểu Mễ nằm xuống giữa hai người, ngẩng đầu nhìn sao, như thể cũng đang nghe chuyện.
Hôm sau, trong doanh trại.
Ánh nắng sớm vừa hé, sương còn vương trên mái lều. Mạt Lị vừa từ hầm dược trở về, tay cầm túi thảo dược khô, dự định sẽ đem sang cho Thục Lam pha uống buổi sáng.
Cô bước đến trước lều, vừa định lên tiếng gọi, thì...
"Tiểu Mễ, đừng chạm vào áo ta, dính bụi rồi kìa... Thục Lam sẽ mắng ta đó."
Là giọng Lục Hoàng. Dịu dàng, xen chút ngại ngùng.
Mạt Lị khựng lại, nấp sau tấm vải, ánh mắt lặng đi khi thấy một cảnh tượng nhỏ trước mắt:
Thục Lam đang ngồi bên đống củi, mỉm cười, mắt nhìn Lục Hoàng đang cố buộc lại chiếc dây áo choàng bị sờn. Tiểu Mễ thì ngơ ngác đứng giữa, như đang cố làm cả hai gần lại hơn.
Cảnh đó... bình yên đến mức khiến tim Mạt Lị đập khẽ một nhịp hụt.
"Họ thân thiết thật..."
Cô khẽ siết tay cầm túi thuốc.
Không phải là giận. Không phải buồn. Chỉ là... một cảm giác là lạ trong lòng. Như thể một điều gì đó mình từng gần chạm được, giờ lại xa hơn một chút.
Mạt Lị lùi lại một bước, không lên tiếng nữa. Cô quay đi, tay vẫn giữ chặt túi thảo dược.
"Lát nữa đưa cũng được... chắc họ còn đang nói chuyện."
Giọng cô nhỏ như gió lướt, mắt dõi xa về phía rừng, rồi chợt mỉm cười tự giễu:
"Mình đâu phải nhân vật chính trong câu chuyện của họ..."
Nhưng dù sao đi nữa, mình vẫn ở đây. Dõi theo, ở bên... lặng lẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com