Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 10 - CẢNH 3: TÂM SỰ DƯỚI TRĂNG

Trướng quân ấm dần lên bởi ánh lửa nhỏ. Mạt Lị đã chờ sẵn, tay cầm theo một bầu rượu và hai chén sành.

"Người cõng cậu nhóc ấy thật về đây sao? Mạnh thiệt."

"Cậu ta nhỏ con, chẳng nặng bao nhiêu."

"Nhưng lòng người thì nặng đấy." Mạt Lị mỉm cười nửa đùa nửa thật, rót rượu ra hai chén.

Thục Lam không phản bác. Nàng đón chén rượu, uống cạn trong một ngụm, rồi ngồi thả lỏng người sau một ngày đầy lo toan.

"Hôm qua khi ta thấy mi một mình chạy lên núi... tim ta như ngừng đập."

"Mạt Lị, nàng lo lắng cho ta từ bao giờ vậy?" Thục Lam trêu nhẹ, khóe môi nhếch lên.

"Từ cái lúc người dám cõng thiếu niên lạ mặt ấy về chứ đâu."

Cả hai bật cười, tiếng cười lẫn trong tiếng côn trùng đêm khuya, nhẹ tênh nhưng chân thật.

Hai người lại cụng chén, uống cạn. Mạt Lị uống được ba chén thì bắt đầu đỏ mặt, hai mắt long lanh như sương sớm, cười mơ màng.

"Ta mà là A Sanh, chắc cũng liều mạng vì mi mất..."

"Đừng nói linh tinh." Thục Lam liếc nàng, nhưng giọng lại không hề nghiêm khắc.

"Không linh tinh đâu." Mạt Lị đặt chén xuống, dựa đầu vào cánh tay. "Mi mạnh mẽ, nhưng cũng cô đơn. Mi bảo vệ tất cả, vậy ai sẽ bảo vệ mi..."

Không có tiếng đáp. Mạt Lị dần gục xuống cạnh bàn, tóc xõa vương trên ống tay áo Thục Lam. Nàng đã ngủ.

Chỉ còn lại tiếng gió luồn qua khe vải trướng, nhẹ nhàng như bàn tay ai đó đang lật lại ký ức trong đầu nữ tướng.

Thục Lam rót thêm rượu, nhưng không uống. Nàng đứng dậy, vén nhẹ tấm màn trướng nhìn ra ngoài.

Bầu trời đêm nay trăng sáng, ánh sáng như một lưỡi gươm bạc sắc lạnh trải dài xuống nền đất. Tán cây xa xa lay động, đổ bóng thành hình dáng những binh sĩ thao luyện.

Ở đâu đó ngoài kia, rừng vẫn còn tiếng vọng của đêm, A Sanh đang được chăm sóc trong một trướng khác. Nàng nhớ đến dáng vẻ gầy gò, ánh mắt kiên định của cậu khi liều mình đi tìm dược liệu.

"Giống nó quá..." Nàng thì thầm. "...lang nhỏ từng vì ta mà suýt mất mạng năm xưa."

Trong thoáng chốc, kỷ niệm cũ ùa về, hình ảnh người lang nhỏ trạc tuổi A Sanh, đã ngã xuống nơi chiến địa, hòa trong gió lạnh của núi rừng.

Thục Lam khẽ siết chặt chén rượu, ngẩng đầu nhìn trăng:

"Nếu là lang, lang cũng sẽ làm vậy đúng không?"

Ánh trăng lặng lẽ tỏa sáng, soi rọi lên vai nữ tướng... vững chãi, nhưng không giấu được sự cô độc.

Sau mấy ngày dưỡng thương, A Sanh đã có thể đi lại bình thường. Tuy vết thương chưa hoàn toàn lành hẳn, nhưng cậu cứ nhất quyết tìm cách trở lại doanh trại, lấy lý do là... củi sắp hết.

"Củi mấy hôm nay vẫn còn chất cả đống ngoài bếp mà." Một lính gác trêu chọc.

"Ờ thì... người ta nói dự trữ là đức tính tốt mà." Cậu cười trừ, gãi đầu, rồi thoăn thoắt bước vào như thể đã quen lối.

Mạt Lị tình cờ gặp cậu trong trướng bếp, đang hì hục làm thịt con gà.

"Ê, cậu làm gì đó? Đừng nói là trộm gà của doanh nhé?"

"Không có! Gà này là ta xin đổi củi từ mấy nhà quanh doanh." A Sanh hớt hải. "Ta... à, mi có thể chỉ giúp ta lấy ít gia vị được không? Ta nấu không tệ đâu..."

Mạt Lị hơi ngạc nhiên, nhưng rồi môi cong cong đầy ẩn ý:

"Ờm... để ta đoán. Có phải có ai đó hôm qua nghe lỏm được chuyện Lạc tướng rất thích ăn món gà nướng lá chanh, nên hôm nay lén lén lút lút muốn lấy lòng không?"

A Sanh đỏ bừng cả mặt, lắp bắp:

"Không... không phải... chỉ là... trả ơn thôi..."

"Ừ, phải rồi, 'trả ơn'." Mạt Lị nhấn mạnh, ánh mắt tinh ranh như thể vừa bắt trúng một bí mật dễ thương.

Sau đấy, không khí trong quân doanh có phần đổi khác. A Sanh chẳng còn là người chỉ mang củi đến rồi lặng lẽ rời đi nữa. Cậu bắt đầu phụ giúp những việc lặt vặt: gánh nước, nhóm bếp, thậm chí còn khâu lại vạt áo rách cho đám binh lính. Cậu như một bóng dáng quen thuộc, cứ thế len lỏi khắp nơi và thỉnh thoảng, ánh mắt ấy lại dừng lại trên bóng hình mà cậu không dám tiến đến quá gần.

###

Trưa hôm ấy, Thục Lam vừa từ thao trường trở về, mồ hôi còn vương trên trán. Nàng ngồi nghỉ bên tảng đá lớn gần sân luyện, thì thấy A Sanh bưng mâm gỗ đi tới, tay vẫn còn dính ít tro và mùi khói bếp.

"A Sanh? Ngươi lại giao củi hả?"

"À... không, hôm nay... là... ta nấu chút đồ, gọi là đáp lễ chuyện hôm trước."

Nói rồi, cậu nhẹ nhàng đặt mâm xuống trước mặt nàng. Mùi gà nướng thơm lừng, thoảng hương lá chanh, khiến vài binh lính gần đó cũng phải ngoái lại nhìn.

Thục Lam ngạc nhiên, sau đó cười:

"Ngươi biết nấu à?"

"Mạ ta yếu, ta nấu từ nhỏ. Món này là mạ dạy. Nghe... Mạt Lị nói... Lạc tướng thích."

"Vậy à?" Nàng chớp mắt, có phần bất ngờ vì chuyện nhỏ như thế mà cậu cũng để tâm.

Nàng ngồi xuống, xé một miếng gà ăn thử. Vị vừa miệng, hơi cháy cạnh nhưng đậm đà. Ánh mắt Thục Lam dịu đi, tay chỉ vào gà rồi nhìn A Sanh:

"Ăn được đấy."

A Sanh nhoẻn cười, tim đập nhanh đến mức suýt làm rơi cả bát nước cậu bưng theo.

"Ngươi thường ngày hay nấu nướng giúp cha mạ hả?"

"Dạ. Cha ta thì lo việc ngoài ruộng. Mạ bệnh nên ở nhà, ta làm thay. Giờ thì... mọi thứ ổn hơn rồi, nhờ có người."

Thục Lam gật gù, ánh mắt nhẹ nhàng hơn. Cái cách A Sanh nhìn nàng vẫn e dè, nhưng đã có phần thân thuộc hơn, không còn co rút người lại như trước nữa.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi khói bếp nhè nhẹ. Nàng ngẩng nhìn trời rồi quay sang:

"Lần sau có nấu nữa nhớ rủ ta. Ta muốn học nướng gà."

A Sanh tròn mắt nhìn nàng, môi hé mở định nói gì đó... rồi lại chỉ biết cười.

"Dạ... nhất định..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com