Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 10 - CẢNH 7: CẢNH TƯỢNG TÀN KHỐC

Dưới ánh trăng tàn cuối trời, căn lều tĩnh lặng như thể cả thế gian đều nín thở.

A Sanh quỳ bên mép giường, nhìn nàng thật lâu, ánh mắt ấy vẫn dịu dàng như bao lần lén ngước nhìn từ xa, nhưng lần này, nó chất chứa nhiều hơn một ngưỡng mộ... là xót xa, là nuối tiếc, là lời từ biệt nghẹn lại nơi cổ họng.

Nàng vẫn mê man, khuôn mặt tái nhợt nhưng đường nét kiên nghị vẫn hiện rõ như một chiến binh giữa cơn mê. Mái tóc xõa rối, gò má vương vài vết trầy... vẫn là nàng, vị Lạc tướng dũng mãnh, từng một lần chìa tay cứu lấy một kẻ thấp hèn như cậu.

A Sanh run rẩy lấy viên thuốc từ trong ống tre giấu trong áo. Cậu đưa tay lên, những ngón tay chai sạn, thô ráp từ năm tháng cuốc đất cày ruộng khẽ chạm vào gương mặt nàng, làn da mịn màng giờ đã tái nhợt đi. Chậm rãi, A Sanh dùng tay tách môi nàng ra, động tác dè dặt đến mức mỗi cử động đều lo sợ sẽ làm đau nàng.

Cậu bón viên thuốc vào miệng nàng, rồi dùng chính đầu ngón tay đẩy nhẹ vào trong, chờ đợi...

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt A Sanh không rời khỏi nàng lấy nửa nhịp.

"Nàng không nhớ ta cũng không sao... Chỉ cần nàng sống..." Cậu khẽ lẩm bẩm, giọng vỡ ra thành tiếng gió.

Khi viên thuốc cuối cùng cũng được nàng nuốt xuống, A Sanh cúi đầu thật sâu, trán chạm nhẹ lên bàn tay nàng. Không có ai chứng kiến, nhưng cậu vẫn thì thầm... như thể trái tim chỉ chờ một lần được thổ lộ:

"Ta không dám mơ nàng sẽ nhớ ta là ai. Nhưng xin hãy sống. Dù không có ta bên cạnh... nàng vẫn phải sống thật mạnh mẽ..."

Cậu đặt một ống tre bên cạnh gối nàng. Một dòng chữ được viết trên thân ống tre, chữ viết cẩn trọng như rút từng giọt máu mà ghi ra. Không dài, chỉ có mấy dòng:

"Cảm ơn nàng... vì đã một lần gọi tên ta. Nếu có kiếp sau, ta mong được làm người xứng đáng sánh vai nàng, không chỉ là kẻ đứng từ xa."

Cậu đứng dậy, bước lùi ba bước, ánh mắt vẫn không rời gương mặt ấy.

Một lần cuối, A Sanh quay đi, đôi mắt đẫm nhưng không rơi lệ. Bóng cậu hòa vào màn sương sớm, để lại sau lưng một nữ tướng ngủ yên giữa những vệt máu chưa kịp khô... và một định mệnh vừa bị cắt lìa bằng tay chính người yêu nàng nhất.

###

Rừng sâu phương Bắc, sương mù dày đặc phủ kín lối mòn, gió lạnh thốc vào da như hàng ngàn lưỡi dao nhỏ. Trong bóng tối âm u ấy, một chiếc xe ngựa không huy hiệu dừng lại giữa một vùng đất vắng vẻ không tên.

A Sanh ngồi bên trong, gương mặt tiều tụy, ánh mắt đờ đẫn như đã đánh mất nửa linh hồn. Trước mặt cậu, gã thầy thuốc thần bí ngồi thảnh thơi, cặp mắt như loài rắn độc rình mồi, miệng cười nửa miệng đầy hài lòng.

"Ngươi đã chọn đúng." Hắn nói, rót cho A Sanh một chén trà có mùi hăng hắc. "Tình yêu, dù không được đáp lại, vẫn là thứ dễ điều khiển nhất trên đời."

A Sanh không đáp. Cậu nhìn ra cửa sổ xe, ánh trăng lướt qua vạt cây như bóng hình nàng vụt mất. Trong lòng, vết cắn của nỗi nhớ đã hóa thành cơn đau nhức nhối.

"Giá như nàng đừng cười với ta..." Cậu nghĩ. "...ta sẽ không khờ dại thế này."

Trở lại doanh trại, sáng sớm hôm sau, Thục Lam chậm rãi mở mắt.

Thứ đầu tiên nàng cảm nhận không phải là đau đớn, mà là... một mùi cỏ dại ấm dịu thoảng qua kẽ mũi, một hương thảo mộc nồng nàn nhưng không gắt, như thể từng sợi hương đang len lỏi qua ngực phổi, đọng lại trong khoang họng và tan ra nơi đầu lưỡi.

Nàng chống tay ngồi dậy, cảm giác nơi lồng ngực nhẹ hẳn. Kỳ lạ, cơn đau đã dịu, vết thương không còn tím tái.

Một bóng người chạy vào, là Mạt Lị, đôi mắt nàng sưng đỏ. Nàng vừa nhìn thấy Thục Lam tỉnh liền òa khóc:

"Mi tỉnh rồi... trời ơi, mi tỉnh rồi!"

Nàng khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn quanh một lượt, không thấy A Sanh.

Tay khẽ chạm vào ống tre bên cạnh gối, nàng bỗng phát hiện... một dòng chữ.

Nét chữ nguệch ngoạc nhưng cẩn trọng. Nàng lặng lẽ đọc, từng dòng chữ như đốt cháy tâm can:

"...Nếu có kiếp sau, ta mong được làm người xứng đáng sánh vai nàng, không chỉ là kẻ đứng từ xa."

Tay nàng run nhẹ.

"A Sanh...?"

Ánh mắt Mạt Lị hoảng hốt khi nghe tên đó.

"Mi... Mi chưa nghe sao? Tên ấy biến mất rồi. Cả đêm qua."

"Không ai biết hắn đi đâu... chỉ thấy cha mạ hắn vẫn đang ngủ say lạ thường. Khi tỉnh dậy thì họ chẳng nhớ chì nữa."

Tim nàng chùng xuống. Như có thứ gì bị rút khỏi lồng ngực.

"Sao không chờ ta tỉnh lại... để ta hỏi ngươi... tại sao?"

Cùng lúc đó, nơi tận cùng biên giới, A Sanh bị kéo vào một vùng đất cấm... nơi tà thuật được luyện bằng máu, và sự thuần khiết bị đổi lấy quyền năng.

Hắn không còn là A Sanh nữa, hắn đã trở thành một con cờ trong tay thế lực đen tối. Nhưng sâu trong đáy lòng, giữa hắc ám dày đặc, vẫn có một góc nhỏ chỉ dành cho người con gái ấy.

Bên trong hang động sâu dưới lòng đất, không có ngày đêm, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt vang vọng và mùi máu tanh tưởi ngấm vào từng khe đá.

A Sanh bị lôi vào như một con rối rách, tay chân trói chặt bằng dây xích đen ánh lên những hoa văn kỳ dị như đang sống. Trước mặt cậu là một bàn tế bằng đá lạnh lẽo, bên trên có vẽ một pháp trận đỏ thẫm được vẽ bằng máu người.

Tên thầy thuốc thần bí, vẫn với bộ áo choàng trùm kín và giọng nói như gió rít trong đêm, tiến lại gần, tay cầm một chén thuốc đen đặc, nổi lên những sợi tơ đỏ quấn lấy nhau như đang sống.

"Uống đi." Hắn nói. "Đây là khởi đầu của sự 'tái sinh'... Hoặc là ngươi sẽ tan thành cát bụi."

A Sanh nhìn chén thuốc, ánh mắt dần mờ đi. Nhưng hình ảnh nụ cười rạng rỡ của nàng khi đưa khăn tay cho cậu năm nào hiện về, và... cậu đã uống.

Ngay lập tức, toàn thân A Sanh run lên bần bật, cơ bắp co giật, mạch máu như sôi trào dưới da. Cậu gào lên, mắt trợn trắng, rồi gục xuống, toàn thân nóng như lửa đốt.

Tên thầy thuốc không ngừng lại. Hắn lôi từ trong áo một lưỡi dao ngắn màu huyết dụ, cúi xuống rạch một đường dài nơi ngực A Sanh, máu tuôn xối xả, chảy vào khe đá đã khắc sẵn họa tiết kì dị bên dưới.

"Máu của ngươi sẽ nuôi dưỡng tế đàn.
Linh hồn ngươi sẽ là cửa mở cho nghi lễ.
100 ngày... đủ để hóa một con người thành kẻ bất tử, hoặc là... quái vật."

A Sanh bị ném vào một phòng đá hẹp, tường rỉ máu, không cửa sổ, chỉ có một lỗ nhỏ để đưa thức ăn mỗi ngày.

Nhưng "thức ăn" ở đây... là rễ cây ngâm độc, là huyết thanh của những sinh vật không rõ nguồn gốc, và những bức phù găm đầy kim nhọn xuyên qua da thịt.

Ngày đầu, A Sanh nôn ra máu.

Ngày thứ năm, da cậu bắt đầu đổi màu nhợt nhạt, từng mạch máu nổi lên như mạng nhện.

Ngày thứ mười lăm, những tiếng thì thầm vang lên trong đầu, giọng nói không phải của ai cả, mà của cái gì đó đang sống trong bóng tối.

"Hắn đang thay đổi..."

"Hắn sẽ không còn là A Sanh nữa."

"Hắn sẽ quên cả tên của mình... chỉ nhớ đến một người như một lời nguyền chết chóc."

Ngày thứ ba mươi hai.

Đêm không có ánh sáng. Chỉ có mùi tanh nồng và tiếng gió rít như những linh hồn đang rên xiết trong góc tối.

A Sanh nằm co rúm trong góc phòng đá, thân thể run rẩy. Những dấu xăm kỳ dị đã bắt đầu hiện lên làn da cậu, từ cổ lan xuống xương quai xanh, xuống tận bụng, từng đường nét như những con rết sống, rít rít bò dưới da.

Cậu mơ. Nhưng giấc mơ không phải là giấc mơ.

Trong cơn mê man, cậu thấy mình đứng giữa một cánh rừng đầy tro tàn, mặt đất nứt ra từng mảnh, từ dưới trồi lên những bàn tay xương xẩu kéo lê cậu về phía bóng tối.

"Ngươi là ai?"

"Ngươi là gì?"

"Máu ngươi thuộc về chúng ta."

A Sanh vùng vẫy, miệng bật lên tiếng gào không thành lời. Bỗng nhiên, một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu, là nàng. Nàng trong bộ giáp nhẹ, đôi mắt vẫn dịu dàng, ánh sáng rọi khắp tro tàn.

"A Sanh." Nàng gọi tên cậu. "Đừng để họ cướp ngươi khỏi ta."

Cậu muốn chạy tới, nhưng dưới chân là bùn máu, càng vùng vẫy càng lún sâu. Đôi mắt cậu đỏ hoe, giữa hoảng loạn chỉ còn ánh nhìn dán chặt vào nàng.

"Ta... xin lỗi."

Một tiếng gào xé trời. Bóng nàng tan vào tro bụi.

A Sanh giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng. Trước mặt, tên thầy thuốc thần bí đang ngồi vắt chân trong bóng tối, đôi mắt đỏ rực sáng lên như lửa địa ngục.

"Ngươi bắt đầu thấy nàng trong giấc mơ rồi sao?"

"Rất tốt... Ký ức là thứ khiến ngươi còn phần người. Ta cần thứ đó... để bẻ gãy."

A Sanh không đáp. Cậu chỉ cúi đầu, nắm chặt hai tay đầy vết sẹo, ánh mắt không còn sợ hãi mà là thù hận và quyết liệt.

Đêm đó, tiếng thét của cậu vọng ra khỏi khe đá, hòa với tiếng tụng chú kỳ dị vang rền trong không gian u tối.

Một linh hồn đang bị xé rách, từng chút một, để tái sinh thành điều gì đó... chưa ai có thể gọi tên.

Ngày thứ 100.

Gió gào lên từng hồi như tiếng trống thúc gọi quỷ thần. Trên nền đất đen như mực, vòng tròn tế đàn rực lên ánh đỏ, từng run rẩy như nhịp tim hấp hối. A Sanh quỳ gối giữa trung tâm nghi lễ, thân thể tàn tạ chỉ còn da bọc xương, máu rỉ ra từ hàng chục vết rạch cũ mới.

"Bắt đầu rồi..." Tiếng thì thầm vọng ra từ miệng tên thầy thuốc thần bí, đôi mắt hắn sáng quắc như kẻ phát cuồng.

Hắn nhỏ từng giọt máu đen đặc vào tim của nghi lễ, máu ấy không phải của A Sanh... mà là của những sinh linh vô tội hắn giết suốt thời gian qua để nuôi tế đàn.

A Sanh không còn đủ sức gào lên. Mỗi nhịp tim là một đợt quặn đau đến mức vỡ nát toàn thân. Rồi đột nhiên, cậu co giật, thân thể giật lên từng đợt như đang bị thiêu sống từ bên trong.

Một tiếng rít không giống tiếng người thoát ra khỏi cổ họng A Sanh.

Thứ gì đó đang trồi lên. Từ trong cậu.

Từ những dấu xăm sẫm màu, từng tia khói đen tuôn ra như bị rút ruột. Không khí nứt ra, hình thù kỳ dị như ác quỷ cổ xưa gào rít trong bóng tối. Rồi, phập... một luồng ánh sáng đỏ xé tan cột sống cậu, bật tung cậu khỏi mặt đất như rối bị giật dây.

A Sanh ngã xuống. Mắt trợn trắng. Im lặng.

Màn đêm lặng đi một nhịp.

Rồi... một kẻ khác mở mắt.

( từ giây phút này mình sẽ đổi xưng hô là "hắn" - vì giờ cậu không còn là cậu thiếu niên thiện lương A Sanh nữa )

Cảnh tượng đầu tiên hắn thấy là thân xác cũ của mình, nằm đó, quằn quại, máu đổ thành vũng. Một khuôn mặt quen thuộc nhưng xa lạ, chính là hắn, nhưng không còn là hắn.

Hắn đưa tay lên.

Bàn tay khác. Da trắng hơn. Gân tay xanh nổi bật. Các đầu ngón thon dài như thể được điêu khắc.

"Đây là... thân xác mới?"

"Ta... đã sống lại?"

Một tiếng cười dại dột vang lên, vọng quanh như tiếng kèn tang giữa nghĩa địa:

"HA... HA... THÀNH CÔNG RỒI!!!"

"Tuyệt vời... tuyệt vời... một linh hồn chịu đựng đủ 100 ngày, không gãy, không điên, không bỏ trốn... mà còn giữ nguyên ký ức! Lý tưởng! Vật chứa lý tưởng!!"

Tên thần bí lao tới, quỳ phục xuống trước A Sanh, tay run rẩy vuốt lên cổ tay hắn như kẻ tôn thờ tà thần.

"Ngươi không còn là ngươi nữa. Ngươi là Người Được Chọn. Từ nay... ngươi thuộc về ta!"

Nhưng ánh mắt A Sanh, trong thân xác mới ấy, lại tĩnh lặng đến đáng sợ.

Không vui mừng. Không phẫn nộ. Chỉ có trống rỗng và lặng thinh như màn đêm trước bão tố.

###

Đêm đầu tiên sau nghi lễ.

A Sanh ngồi im trong góc điện tế đen ngòm, ánh lửa ma pháp nhấp nháy trên làn da trắng nhợt như sáp, phản chiếu gương mặt đầy những đường nét xa lạ mà lạnh lùng tuấn tú.

Tay nắm lại, siết chặt.

Cạch. Một phiến đá lớn dưới đất rụng ra từng mảnh.

Ánh mắt A Sanh trầm xuống. Sức mạnh này... vượt xa thân thể con người bình thường.

Tên thần bí hớn hở như kẻ điên, tay bê một chồng sách cổ da người, trải ra trước mặt A Sanh:

"Ngươi bây giờ không chỉ là con người. Thân xác ngươi được đúc từ xương cốt của chiến binh cổ đại, huyết mạch ngươi mang tinh chất của Huyết Tà, linh lực của quỷ cổ phương Nam."

"Ngươi học thứ gì... sẽ hiểu ngay lập tức. Ngươi thấy điều gì... sẽ ghi nhớ trọn vẹn."

A Sanh nhìn hắn, không nói.

"Ngươi là kiệt tác của ta. Và... cũng là lời nguyền cuối cùng của nàng."

Hắn không nói rõ "nàng" là ai, nhưng tim A Sanh khẽ siết lại. Trong một góc rất sâu của linh hồn, cái tên ấy vẫn cháy: Thục Lam.

Ngày kế.

Tên thầy tà đem ra một tấm bùa, bảo là cấm chú cổ dùng để trói ma.

"Cầm nó. Đọc câu này."

A Sanh vừa nhìn dòng văn cổ, não hắn như lóe sáng.

Câu thần chú tự động hiện lên trong đầu, không cần dịch. Hắn nhẩm theo.

"Phược linh chi ấn – Tỏa hồn bất diệt – Tứ phương nghịch lệ – Lệnh!"

Ầm!

Tấm bùa cháy rực, trong không khí vang vọng tiếng gào rú của một vong linh vừa bị trói chặt trong không gian.

A Sanh sững người. Hắn thấy được vong linh đó, mờ mờ hiện ra như làn khói xám bị kéo vào lá bùa.

"Ngươi... thấy được à?" Tên thần bí ngạc nhiên. "Không chỉ học nhanh, ngươi còn có 'Thần Nhãn'? Nhãn lực nhìn xuyên cõi âm? Ha ha ha... số ngươi không thoát được ta rồi!"

Từng ngày trôi qua, A Sanh không chỉ học nhanh, nhớ sâu, mà còn bắt đầu hiểu cách vận hành năng lượng tà thuật trong cơ thể mới.

Hắn cảm nhận được các mạch khí lưu chuyển, cách hấp thụ năng lượng từ thiên nhiên, từ máu, thậm chí từ linh hồn yếu đuối của kẻ khác.

Nhưng giữa những lần luyện tập, hắn thường đứng lặng bên vách núi, nhìn về phương Nam. Nơi đó... là doanh trại nàng từng ở.

Tóc hắn tung trong gió, ánh mắt sáng lên với một sự kiên định vô ngôn.

"Ta phải mạnh lên."

"Không chỉ để trả ơn... mà còn để bảo vệ nàng, nếu... ta còn kịp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com