CHƯƠNG 10 - CẢNH 8: HÀNH TRÌNH TÌM GẶP NGƯỜI THƯƠNG
Đêm thứ ba sau khi nghi lễ hoàn tất.
Bên ngoài điện tế, một cơn mưa phùn lạnh buốt đổ xuống khu rừng cổ. Bóng đêm như lưới nhện bủa quanh mọi vật.
A Sanh bước ra từ gian thạch thất, mỗi bước chân đều tẩm ướt mùi ma thuật.
Hắn không cần mở cửa.
Chỉ bằng một cái liếc mắt, cấm chú tan biến, phong ấn như hóa sương tan vào bóng tối.
"Nàng... vẫn ổn chứ?" Hắn thì thầm, giọng khàn khàn như thể sợ chính mình nghe được.
Từ sau khi nghi lễ hoàn thành...
Lần nào hắn cũng lặng lẽ sử dụng quyền năng của mình, vượt qua muôn dặm non sông, bất chấp những cái giá mà bản thân phải gánh chịu, chỉ để quay về, đứng nơi xa nhất có thể... nhìn về phía nàng.
Trong bộ y phục thô tối màu, dáng người cao lớn, nét mặt tuấn tú nhưng vô cảm như tượng đá—A Sanh đứng giữa rừng, lặng lẽ nhìn về phía doanh trại ẩn hiện ánh lửa từ xa.
Doanh trại vẫn như cũ.
Nàng vẫn ở đó.
Tiếng tù và tuần tra vang vọng. Lính canh thay phiên đi lại. Mỗi lần nghe thấy giọng nói từ xa, tim hắn nhói lên một nhịp.
"Mình không thể để nàng thấy... Không thể để nàng thấy mình trong hình dạng này..."
Hắn siết chặt nắm tay. Những mạch máu nơi cổ tay hằn lên đỏ thẫm, dấu vết của nghi lễ tà thuật chưa mờ.
Từ chỗ ẩn nấp, hắn thấy nàng.
Nàng ngồi bên bếp lửa trước lều, cùng Mạt Lị xem lại bản đồ. Dáng người nàng gầy hơn trước. Ánh mắt nàng không còn rực lửa như xưa mà có phần xa xăm.
A Sanh bước tới nửa bước...
Nhưng rồi khựng lại.
Bàn tay hắn đưa lên, định chạm không khí như muốn vươn đến nắm lấy dáng hình đó, nhưng rồi lại rụt về.
"Ta không còn là A Sanh của nàng nữa."
Một cơn gió lùa qua, thổi bay mái tóc dài của nàng. Trong khoảnh khắc, nàng quay đầu nhìn về phía hắn.
Dù đứng rất xa, trái tim A Sanh bỗng đập thình thịch dữ dội.
"Nàng... có cảm nhận được không?"
"Mình... vẫn luôn ở đây."
Nhưng rồi, tên thần bí xuất hiện phía sau hắn, bằng cách nào đó không ai biết, với nụ cười nhợt nhạt và giọng nói lạnh lẽo:
"Đủ rồi chứ, trò nhỏ? Cảm xúc là liều thuốc độc cho quyền năng mới của ngươi."
"Nếu còn dây dưa, ngươi sẽ không bảo vệ được ai hết."
A Sanh không đáp. Nhưng hắn quay người, một lần nữa biến mất vào màn đêm. Không nói lời nào, không chào cũng không khóc.
Từ hôm đó, A Sanh đổi khác.
Hắn không còn chống cự nữa.
Hắn học, tiếp thu, luyện phép, thậm chí tự dâng máu tế đàn như một môn đồ trung thành. Tên thần bí cười mãn nguyện, không biết rằng...
Đó là lúc con rắn đã học cách cắn lại người đã "nuôi dưỡng" nó.
###
Đêm, trên vách đá sau doanh trại.
Gió thổi từng cơn mang theo hơi lạnh và mùi cỏ dại. Nàng đứng đó, một mình, không giáp trụ, không vũ khí, chỉ có chiếc áo mỏng đơn giản và ánh mắt nhìn xa xăm.
"Đêm nay lại không ngủ được à?"
Tiếng Mạt Lị vang lên sau lưng, nhẹ như gió.
Thục Lam không quay lại, chỉ khẽ gật đầu. Mái tóc dài bay lòa xòa, che một bên gương mặt tái nhợt.
"Ta cứ nghĩ... nếu hôm đó ta nhanh hơn một chút... có lẽ hắn sẽ không phải tự nộp mình như vậy."
"Hắn... đâu có nghĩa vụ phải làm vậy."
Mạt Lị lặng người.
"Người đó không làm vì nghĩa vụ. A Sanh làm... vì hắn có điều muốn bảo vệ."
"Giống y như mi ngày xưa, bất chấp mọi thứ để bảo vệ lang nhỏ nhà mình."
Ánh mắt Thục Lam khẽ rung động.
Nàng liếc nhìn nơi bả vai, nơi vết thương do đỡ nhát đao cho A Sanh vẫn còn sưng đỏ. Mỗi lần nhìn nó, nỗi đau thể xác không bằng một phần những gì trong lòng.
Sáng hôm sau.
Doanh trại nhộn nhịp trở lại. Tin nàng thoát chết làm sĩ khí binh lính tăng lên rõ rệt.
Nhưng chỉ có Mạt Lị thấy rõ: Thục Lam dường như đang dùng sự sống còn sót để chạy đua với thời gian.
Nàng cố tỏ ra bình thường, luyện thương, duyệt binh, đọc sổ sách, trò chuyện với tướng lĩnh...
Nhưng mỗi khi rảnh, ánh mắt nàng lại vô thức nhìn về phía chiếc chòi gỗ nhỏ nơi A Sanh từng ở, hoặc nhìn về phía rừng núi nơi cậu từng biến mất.
Đêm.
Trong lều, Mạt Lị lặng lẽ đặt một bọc giấy lên bàn.
"Ta đã dò được manh mối. Loại độc mi trúng chính xác là một loại độc cổ xuất phát từ phương Bắc. Dấu hiệu... trùng khớp với tình trạng của mi."
"Còn về lời nguyền, cách phá giải ta vẫn chưa tìm ra. Nhưng ta có nghe về một lời đồn đại rằng lời nguyền đó có thể xuất phát từ vùng rừng cấm phương Bắc, nơi từng có một gã thầy bùa kì dị chuyên dùng tế đàn để hại người..."
Thục Lam không nói gì. Nhưng nàng gấp bản đồ lại, giấu vào áo.
Đêm kế tiếp, nàng rời đi. Một mình. Không một lời từ biệt.
Lúc đi qua khu lán nhỏ A Sanh từng dựng, nàng dừng lại. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua vách lều.
"Ngươi thật ngốc, A Sanh."
"Cứ như... là lang nhỏ nhà ta vậy."
Nhưng trong lòng nàng, có thứ gì đó rất khác, thứ mà nàng vẫn chưa đủ can đảm để gọi tên...
Rạng sáng. Trời còn phủ sương.
Không một ai trong doanh trại biết Thục Lam đã rời đi.
Nàng mang theo chỉ một con dao găm, một tấm bản đồ đã đánh dấu tay, và ánh nhìn như muốn xé toạc cả trời đất.
"Không cần lệnh, không cần lý do. Ta đi tìm người đó... người đã dõi theo ta giữa rừng đêm như một bóng ma."
Lối mòn dẫn ra khỏi doanh trại dần chuyển sang những rặng cây dày đặc, nơi mặt trời cũng khó len tới. Cành khô cào vào tay áo. Lá mục dưới chân phát ra âm thanh như những lời thì thầm rợn gáy.
Bước vào vùng rừng cấm phương Bắc, một vùng đất chưa từng có ai trở về.
Người ta kể ở đó có tế đàn cổ xưa, nơi từng cử hành những nghi lễ huyết tế thời xa xưa. Có những đứa trẻ bị mất tích, có những người lính đi tuần rồi không trở về... Có những câu chuyện không ai dám nói thành lời.
Và nàng... đã tới đó.
Giữa rừng rậm là một khoảng đất trống.
Cây cối như né tránh nơi này, để lộ ra mặt đất nứt nẻ, thấm đỏ, tựa như ai đó đã từng đổ máu, và máu đó chưa từng khô.
Tại trung tâm là một bàn đá lớn hình tròn, trên mặt còn khắc ký tự kỳ lạ, nửa như chữ cổ, nửa như bùa chú.
Gió đột nhiên ngừng thổi.
Không tiếng chim, không tiếng lá.
Chỉ còn tiếng tim nàng đập dồn dập.
Và rồi... nàng thấy hắn.
Không, không phải rõ hình rõ dáng... mà là một bóng đen lặng lẽ đứng phía xa, tựa như đang hòa vào màu rừng, nhưng ánh mắt thì như thiêu đốt mọi giác quan nàng.
"Là... người đó à?"
"A Sanh?"
Nàng gọi khẽ. Bóng đen đó khẽ động đậy. Hắn lùi một bước.
Rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
"Chờ đã!" Nàng lao theo, xé cả gai rừng, vượt cả rễ cây chằng chịt dưới chân.
Nhưng đến nơi, chẳng còn gì.
Chỉ có mùi máu còn thoảng trong không khí, lạnh, tanh tưởi đến rợn người.
Và mặt đất nơi nàng đang đứng, vương lại một giọt nước như là lệ, như là máu.
Chiều tối hôm ấy, rừng bắt đầu đổi sắc. Không phải hoàng hôn. Mà là thứ ánh sáng vẩn đục như máu hòa lẫn khói bụi trong không khí.
Từ sâu trong tán rừng, từng đàn chim đen sải cánh bay loạn, rít lên những tiếng kêu ghê rợn. Tiếng lá rì rào trở nên dồn dập như những bước chân hoảng loạn.
Và rồi... bắt đầu xuất hiện.
Những đôi mắt vàng rực trong bóng tối. Những tiếng gầm gừ sát mặt đất. Bầy thú hoang từ bốn phương tám hướng lặng lẽ tiến lại.
Chó rừng, sói hoang, rắn độc... thậm chí có những loài không thể gọi tên.
Như thể cả khu rừng đang cố đẩy nàng ra khỏi đây.
A Sanh, từ nơi ẩn nấp, mặt tái đi.
"Không được... nàng không biết nơi này là gì... nàng sẽ chết mất nếu còn ở lại..."
Hắn siết chặt tay, máu rịn ra từ kẽ móng. Hắn không thể xuất hiện, cũng không thể làm ngơ.
"Chỉ cần... chỉ cần lời nguyền còn tồn tại... nàng sẽ càng thu hút những sinh linh bị ám như một một ngọn đuốc sống."
A Sanh quay đầu phóng đi, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ: Phải moi được thông tin giải lời nguyền từ tên đó. Bằng mọi giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com