Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 11: LẦN GẶP GỠ ĐỊNH MỆNH

Thục Lam ngồi tựa vào gốc cây, toàn thân nhễ nhại mồ hôi, vết máu loang lổ trên tay đã khô cứng, nhưng đôi mắt vẫn mở trừng, đầy ngoan cường.

Đêm rừng tĩnh lặng đến lạnh lẽo.

Phía xa, A Sanh với thanh kiếm cắm sâu vào lòng đất, đứng canh bên cạnh, ánh mắt không rời bóng hình đang chiến đấu trong mộng mị ấy. Hắn khẽ lẩm nhẩm điều gì đó, một lời cầu nguyện? Hay một câu hứa hẹn?

Khung cảnh ấy dần nhạt màu. Như tro tàn bị cuốn bay.

Từng âm thanh mờ xa. Cảnh rừng rút lại, tan vào một tiếng "lọc xọc" rất nhẹ.

Âm thanh nước chảy.

Trong căn phòng nhỏ đơn sơ, ánh nắng chiều muộn len qua khung cửa sổ, hắt lên từng mảng bụi lơ lửng trong không khí.

Gia Huy ngồi lặng trước bàn làm việc, trước mặt là những tờ bản vẽ lẫn ghi chú vụn vặt. Nhưng tay anh không hề cử động. Mắt anh cũng không nhìn giấy tờ.

Anh đang... đắm chìm trong ký ức.

Tiếng kiếm va chạm. Ánh lửa hừng hực từ lò rèn. Mùi máu, mùi khói, và ánh mắt đầy quyết tâm của Thục Lam khi cô tự đâm mình để kháng lại lời nguyền...

Tất cả như vừa mới xảy ra. Như thể anh chỉ cần nhắm mắt, là có thể quay về ngày đó.

Nhưng một tiếng nước bắn nhẹ vang lên ngoài ban công, kéo anh trở về hiện tại.

Gia Huy nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phía dưới sân, Thục Lam đang giặt quần áo.

Tay áo thun trắng được xắn gọn, tóc cô buộc cao, từng động tác giặt giũ mạnh mẽ mà gọn gàng. Mỗi lần vắt áo, nước nhỏ xuống lộp độp trong thau như tiếng mưa rơi rải rác trong ký ức. Thục Lam không quen với loại bột giặt có mùi hương nhân tạo. Nó khiến đầu cô hơi nhức.

Mỗi lần cô giũ mạnh, lòng lại nhớ đến tiếng gươm va vào khiên, nhớ mùi máu sắt, nhớ tiếng trống trận và tiếng người hô lớn từ doanh trại... Giờ đây, tất cả những gì còn lại là tiếng máy giặt ồn ì phía trong nhà, mùi xả vải thơm ngọt và một chiếc sân nhỏ giữa con hẻm vắng lặng.

Cô giặt mạnh hơn, như thể muốn vắt ra khỏi tấm áo những mảnh ký ức vẫn cứ bám riết trong đầu. Làm sao một nữ tướng có thể quen được với việc phải phân loại quần áo trắng, màu và tối chứ?

Cô khựng lại một nhịp. Nhìn thau nước xà phòng trong tay mình.

Chỉ là... cô đang sống. Dù không biết mình đã rời khỏi trận chiến... hay chỉ đang tạm nghỉ giữa một hồi trống chưa vang.

Lúc cô đứng dậy, cầm chiếc áo cuối cùng đi phơi, chiếc áo thun trắng trên người dính nước, ôm sát cơ thể, vẽ nên rõ nét những đường cong mềm mại ẩn dưới vẻ ngoài cứng cỏi.

Gia Huy vô thức đứng hình vài giây.

Rồi... anh giật mình quay đi, tay vội kéo màn cửa lại.

"Trời đất..."

Anh lầm bầm, vành tai ửng đỏ.

Tay chống lên trán, trái tim đập lỡ nhịp.

"Cô ấy lúc nào cũng khiến người ta không thể bình tĩnh được..."

Ở ngoài ban công, Thục Lam đưa mắt nhìn lên cửa sổ một thoáng. Cô hơi nghiêng đầu:

"Lạ thật, cửa sổ khép lại rồi sao?"

Cô mỉm cười nhẹ, rồi tiếp tục phơi đồ. Không hay biết rằng từ sau lớp rèm kia, có người đang ôm ngực, tự trấn an mình bằng ba từ:

"Không được nhìn..."

Tối đó.

Gia Huy ngồi bên bàn làm việc, ánh đèn vàng rọi nhẹ lên những xấp tài liệu chất cao. Trong tay anh là thư mời thỉnh giảng từ một trường đại học y danh tiếng. Ngón tay lật qua từng trang giấy, ánh mắt trầm tư. Đây là cơ hội tốt... nhưng trong lòng anh vẫn còn đắn đo.

Phía sau, Thục Lam đang buộc tóc, tay cầm một chiếc khăn ướt lau bàn. Cô nhìn thấy bì thư có dấu đỏ trên tay anh, tò mò hỏi:

"Thư gì vậy?"

Gia Huy ngẩng lên, hơi mỉm cười: "Lời mời thỉnh giảng. Về ngành y học lâm sàng. Một tháng."

"Thỉnh giảng là gì?" Cô nhíu mày. "Giống như ra chiến trường thỉnh tướng à?"

Anh bật cười, khẽ lắc đầu: "Không. Là dạy học. Cho sinh viên. Trên giảng đường."

Cô chống cằm, vẻ mặt thích thú lạ thường: "Giảng đường... có giống nơi học binh pháp không? Người ta ngồi nghiêm trang lắng nghe à? Ta muốn thử nhìn thấy."

Ánh mắt Gia Huy khựng lại trong một nhịp. Chỉ một lời nói vu vơ của cô mà khiến ngọn gió do dự trong lòng anh tan biến.

"Vậy thì đi với anh." Anh đặt tờ giấy xuống. "Làm trợ giảng."

Cô chớp mắt: "Trợ giảng là... giúp ngươi dạy học sao?"

"Không hẳn. Em chỉ cần đứng bên cạnh, mang chút khí chất tướng quân cổ đại vào giảng đường là được rồi." Anh cười, đùa nhẹ.

Thục Lam cong môi, quay đi không nói gì, nhưng rõ ràng là có chút mong đợi.

Ánh nắng sớm mai len qua cửa kính phòng giảng đường, rọi lên vai áo sơ mi trắng của Gia Huy khi anh bình thản đứng trước bục giảng. Giọng nói trầm ấm của anh vang lên qua micro, giải thích về hệ miễn dịch với sự điềm tĩnh đặc trưng. Sinh viên phía dưới chăm chú lắng nghe, ánh mắt đôi lúc hướng về trợ giảng bí ẩn, một cô gái ngồi ở hàng ghế cuối, mái tóc dài buộc gọn, ánh mắt thỉnh thoảng lơ đãng nhìn về phía người đàn ông trên bục giảng. Chính là Thục Lam.

Cô cố gắng tập trung, nhưng sau vài phút, hàng loạt thuật ngữ y học như "bạch cầu trung tính", "cytokine" khiến đầu óc cô như xoay vòng vòng.

"Ta thà đối đầu trăm trận nơi chiến trường còn hơn nghe mấy cái này..." Cô lẩm bẩm, rồi cúi xuống bấm điện thoại nhắn tin cho Gia Huy:

"Ta không hiểu gì hết, ra ngoài đi dạo chút nhé."

Gia Huy thoáng liếc điện thoại, rồi nhấn reply:

"Đi đi. Đừng đi xa quá. Có gì gọi anh."

Thục Lam nhanh chóng bước ra khỏi phòng giảng đường, tay xoa nhẹ thái dương. Cô rẽ vào lối hành lang rợp nắng, lòng vẫn còn lửng lơ vì những cảm xúc khó gọi tên. Cô ghé qua khuôn viên vắng người, nơi có giàn hoa giấy đong đưa nhẹ trong gió.

Đúng lúc cô quay người định trở vào thì một va chạm bất ngờ khiến cả hai suýt ngã. Cô lùi lại, tay theo phản xạ đặt lên chuôi dao nhỏ giấu trong thắt lưng, nhưng rồi... bàn tay buông lỏng.

Trước mặt cô là một người đàn ông với mái tóc dài vừa gọn gàng vừa phong trần, gương mặt thanh tú như vẽ, đôi mắt sâu thẳm, trong veo mà lại kiên định đến kỳ lạ. Khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, tim Thục Lam chợt thắt lại.

An Khánh?

Anh ta hơi sững người, lịch sự cúi đầu: "Xin lỗi cô, tôi đang mải nghĩ về buổi dạy nên không để ý đường."

Thục Lam không đáp. Cô nhìn anh không chớp mắt. Người này... giống đến kỳ lạ... Nhưng trong ánh mắt kia, không có sự nhận ra, không có những nỗi đau cũ, không có ánh nhìn từng vì cô mà nén chịu tất cả.

Cô nhẹ giọng: "Anh là...?"

"À, tôi là An Khánh. Giảng viên ngành cổ y học ở đây." Anh mỉm cười, nhã nhặn.

Trái tim Thục Lam như chao đảo. Cái tên ấy...

Là trùng hợp... hay định mệnh?

###

An Khánh khẽ cau mày khi bóng cô gái ấy khuất sau lối rẽ. Dáng người hiên ngang, ánh mắt đầy bản lĩnh... nhưng trong khoảnh khắc giao nhau, anh cảm thấy có gì đó trượt nhẹ trong tim.

Anh đứng lặng vài giây, tay vô thức siết nhẹ tập tài liệu trước ngực. Không phải vì vẻ ngoài, mà là cái cảm giác "tôi đã từng gặp cô" mãi không rời khỏi tâm trí anh.

Lúc trở về phòng giảng viên, An Khánh mở laptop nhưng không tài nào tập trung được. Anh tháo kính, tựa người ra sau ghế, mắt nhìn trần nhà, bỗng bật cười khẽ:

"Thật kỳ lạ..."

Ở anh không phải là thứ xúc cảm mãnh liệt bộc phát, mà là cảm giác như đã chạm vào một giấc mộng xa xưa, vẩn vương trong từng hơi thở.

Giờ học kết thúc, sinh viên lần lượt rời khỏi giảng đường. Gia Huy thu dọn giáo án, ánh mắt theo thói quen tìm đến hàng ghế cuối, nơi Thục Lam thường ngồi.

Cô vẫn ở đó. Nhưng không còn chăm chú nhìn bảng hay lặng lẽ ghi chú như mọi khi. Cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ màng, bàn tay xoay nhẹ chiếc bút mà không hề hay biết đã vẽ nguệch ngoạc cả một góc sổ.

Anh bước xuống, khẽ gọi:

"Lam?"

Thục Lam giật mình, quay sang, đôi mắt vẫn còn đượm vẻ thất thần.

"À... Ờ... Ta xin lỗi. Ta đang nghĩ chút chuyện..."

Gia Huy không hỏi gì thêm. Nhưng anh thấy được điều gì đó đã lay động cô – một cách sâu sắc.

Khi hai người sóng bước ra khỏi giảng đường, Gia Huy vô thức quay đầu nhìn theo hướng cô vừa nhìn lúc nãy, chẳng có gì đặc biệt ngoài hành lang vắng.

Mà đôi khi... những điều đặc biệt nhất lại nằm ở nơi anh không thể thấy.

Tối hôm đó, sau buổi giảng, Thục Lam đi ăn cùng Gia Huy. Cô kể lại cuộc gặp với người tên An Khánh, không giấu được sự ngỡ ngàng và bối rối. Gia Huy thì chỉ mỉm cười, ánh mắt ánh lên nét trầm mặc khó đoán.

"Anh ta... giống một người ta từng quen." Cô nói khẽ, như thể không dám chắc mình có nên khơi lại điều đó không.

Gia Huy gắp một miếng rau bỏ vào chén cô, giọng nhẹ tênh: "Có những người... dù gặp trong bao nhiêu hình hài, trái tim ta vẫn nhận ra họ."

Thục Lam ngẩng đầu, hơi ngơ ngác. Gia Huy mỉm cười, nhưng ánh mắt không còn dịu dàng như thường. Lúc cô cúi đầu xuống ăn tiếp, anh quay sang nhìn ra cửa sổ, nơi tấm kính phản chiếu đôi mắt anh, ánh nhìn sắc như lưỡi dao lặng lẽ mài bén.

"Lại là ngươi. Nhưng lần này... ngươi sẽ không có cơ hội tranh giành bất kỳ điều gì."

Trên đường trở về nhà sau buổi giảng, trời đã chuyển sang xám nhạt. Thành phố lên đèn, ánh sáng đèn đường đổ bóng hai người dài ngoằng trên vỉa hè lát đá.

Gia Huy im lặng bước bên cạnh Thục Lam một đoạn, rồi đột ngột dừng lại.

"Chờ chút."

Anh mở túi áo khoác, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu nâu gỗ, đưa về phía cô.

Thục Lam chớp mắt:

"Gì vậy?"

"Quà cho em." Anh mỉm cười, nhưng ánh mắt không rời khỏi gương mặt cô.

Cô mở hộp, bên trong là một chiếc vòng tay đơn giản bằng dây đỏ đan xen chỉ bạc, ở giữa gắn một viên ngọc nhỏ màu xanh lục nhạt, trong suốt như giọt sương.

"Ngươi tặng ta vòng tay ư?" Cô cười nhẹ, ngón tay lướt qua mặt ngọc lạnh mát, dịu êm.

"Không chỉ là vòng tay." Gia Huy dịu giọng, lấy nó từ tay cô rồi cẩn thận đeo lên cổ tay trái. "Nó có một lớp kết giới nhỏ. Khi gặp nguy hiểm, sẽ tự động phản ứng để bảo vệ em."

Thục Lam khẽ ngẩn người nhìn chiếc vòng:

"Thứ này... là pháp thuật?"

"Ừ. Nhưng là loại an toàn, không gây phản ứng phụ. Em cứ đeo, đừng tháo ra." Anh dừng một chút, rồi thêm một câu thấp giọng: "Anh yên tâm hơn khi em có nó."

Tim cô khẽ lỡ một nhịp.

Anh nói đơn giản thế thôi, nhưng ánh mắt ấy, ấm áp, kiên định, và dịu dàng hơn bất cứ câu nói nào.

Khi cả hai bước gần về đến nhà, Gia Huy lại lên tiếng:

"Ngày mai, anh sẽ dẫn em đi làm giấy tờ tùy thân."

Thục Lam quay sang nhìn anh, hơi ngạc nhiên:

"Giấy tờ?"

"Ừ. Dù sao cũng đã ở lại thế giới này, em cần một danh phận hợp pháp. Đỡ phiền sau này nếu có rắc rối." Anh cười nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh như đang giấu bí mật.

Thục Lam không đáp. Cô nhìn anh thêm một chút, khẽ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com