CHƯƠNG 15 - CẢNH 4: ĐÊM VỀ BÊN DOANH TRẠI
Trăng non treo lửng lơ trên đỉnh núi, ánh sáng mờ nhạt đổ xuống khu doanh trại nơi lửa trại đang dần tàn. Gió đêm thổi nhẹ, mang theo hương rừng và tiếng nai nhỏ lóc cóc bước quanh.
Tiểu Mễ, con nai bé bỏng của doanh trại, ngoan ngoãn nằm cạnh lều chủ tướng, thỉnh thoảng khịt khịt mũi, như cũng nghe ngóng điều gì đó.
An Khánh lặng lẽ đi ngang khu lều lớn. Phía sau, tiếng bước chân quen thuộc vang lên, Lục Hoàng cũng vừa trở về sau buổi rèn vũ khí.
Không ai nói gì. Chỉ là... cùng bước chậm lại khi thấy ánh đèn le lói trong lều lớn vẫn còn sáng. Đó là lều của Thục Lam.
Bên trong, tiếng nói vọng ra nhẹ, gần như thì thầm.
"Lần nào cũng vậy... cứ đến mùa binh luyện, ta lại nghĩ đến thầy ta. Người từng bảo: 'Thắng một trận không khiến con là một tướng giỏi. Mà là giữ được binh sĩ mình sống sót trở về.'"
Một thoáng im lặng. Có tiếng Mạt Lị thở dài:
"Lần này... có vẻ mi lo lắng nhiều hơn."
"Vì đội hình có những người ta không muốn mất." Thục Lam khẽ đáp.
"Là bọn ta?" Mạt Lị cười trêu. "Hay... là hai người vừa mới cãi nhau chí chóe chiều nay?"
Thục Lam không đáp. Chỉ có tiếng cười nhạt, rồi lặng đi.
An Khánh đứng sau tán cây, mắt cụp xuống. Tay siết nhẹ.
Lục Hoàng thì ngẩng đầu, ánh mắt hơi lạ lẫm, có gì đó mềm lại trong gương mặt xưa nay luôn gai góc.
"Nàng ấy... đều lo cho cả hai." Lục Hoàng lẩm bẩm.
An Khánh không đáp. Nhưng hơi thở khẽ run.
"Chúng ta không thể để nàng ấy phải chọn... ai sống, ai chết." Giọng An Khánh trầm xuống, sắc như thép rút khỏi vỏ.
Lục Hoàng liếc nhìn người bên cạnh một cái. Không hằn học. Không khinh miệt. Chỉ là một ánh nhìn... có lẽ lần đầu có chút thừa nhận.
"Đúng. Trận tới, ngươi giữ lưng cho ta. Ta giữ ngươi."
An Khánh quay sang. Hai ánh mắt giao nhau trong im lặng. Không cười, không vỗ vai như chí cốt.
Chỉ đơn giản là... hiểu.
Trời còn mờ sương, nhưng Thục Lam đã đứng trước sân luyện binh, tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng.
Tuyết Dung bên cạnh híp mắt nhìn đám binh sĩ vẫn còn ngái ngủ:
"Chim dậy sớm bắt sâu, chim dậy trễ... bị mi phạt đứng tấn."
Phía xa, Lục Hoàng và An Khánh xuất hiện cùng lúc. Thục Lam ngạc nhiên, nhưng không nói gì. Chỉ khẽ gật đầu:
"Hôm nay... bài tập đôi nâng cao. Ta muốn thấy các ngươi chiến đấu như một."
An Khánh và Lục Hoàng đồng thanh:
"Rõ!"
Tuyết Dung liếc sang Thục Lam, thì thầm:
"Họ đã bắt đầu giống... cánh tay đắc lực của mi rồi đấy."
Thục Lam nhìn ra khoảng sân đầy nắng đầu ngày, nơi hai thân ảnh đã xông lên cùng nhau.
"Hi vọng lần này... ta sẽ không phải mất thêm ai nữa."
Khu rừng phía nam doanh trại, nơi chỉ những đợt luyện binh cấp cao mới đặt chân tới. Nơi không có bản đồ. Không tín hiệu. Không trợ giúp.
Mỗi cặp lính một nhiệm vụ. Mỗi đêm một nguy cơ.
Bài tập huấn luyện nâng cao bắt đầu.
Cặp được Thục Lam đích thân giao nhiệm vụ đầu tiên: Lục Hoàng & An Khánh.
"Ba ngày trong rừng. Không tiếp tế. Không người canh gác. Mục tiêu: hạ trại, dò dấu quân địch giả định, và trở về với cờ hiệu nguyên vẹn."
"Ai mất cờ, xem như tử trận." Tuyết Dung thêm vào, giọng chẳng khác gì đang mời gọi.
Lục Hoàng nheo mắt, ném cái liếc khó chịu sang An Khánh. An Khánh không nói gì. Chỉ gật đầu, tay siết nhẹ lấy cán cung đeo bên hông.
Thục Lam nhìn cả hai, một tia loé qua đáy mắt, nhưng nàng không biểu lộ.
"Bắt đầu."
GIỮA RỪNG - NGÀY MỘT
Gió thổi rì rào, lá cây rơi xuống như mưa. Lục Hoàng mang theo dao và rìu nhỏ, nhanh nhẹn mở đường, chặt những cành cây chắn lối.
An Khánh đi sau, lặng lẽ quan sát từng dấu chân động vật, từng gốc cây bị gặm nhấm, những dấu hiệu của nước, và cả kẻ địch.
Tranh cãi đầu tiên nổ ra khi chọn nơi hạ trại.
"Nơi này quá trống. Nếu bị tấn công, không có gì che chắn." An Khánh nói, mắt quét qua đám cây thấp.
"Nhưng dễ quan sát. Không ai áp sát mà chúng ta không thấy." Lục Hoàng cãi lại.
"Và chúng ta cũng dễ thành mục tiêu."
"Ngươi định cắm trại trong hang à?"
"Không. Ta định ở đây." An Khánh chỉ lên trên, nơi có tán cây cao và rộng.
Lục Hoàng nheo mắt.
Một giờ sau... hai người nằm ngủ trên một nhánh cây khổng lồ, sát bên nhau, cờ hiệu treo ngay trên đầu.
Lục Hoàng cằn nhằn:
"Ngủ kiểu gì được thế này..."
An Khánh không đáp. Nhưng rồi... Lục Hoàng ngủ thiếp đi trong vài khắc. Ngáy nhẹ.
GIỮA RỪNG - NGÀY HAI
Buổi trưa. Tiếng lá xào xạc bất thường.
"Có người." Cả hai đồng thanh.
Bóng áo giáp xám lấp ló giữa bụi rậm, là đội của Lão Nhị, nhóm lính tinh nhuệ từng đứng đầu bảng huấn luyện mùa trước.
Lục Hoàng rút dao găm. An Khánh giương cung.
"Tách ra." Lục Hoàng thì thầm.
"Không." An Khánh dứt khoát.
"Ngươi thích chết chung hả?"
"Không. Nhưng ta giữ cờ, ngươi là tay kiếm. Tách ra, dễ mất cả hai."
Lục Hoàng nhìn hắn vài giây. Rồi khẽ gật.
Bóng người lao ra từ bốn phía.
Lục Hoàng cầm dao, đối đầu trực diện với Lão Nhị, hai mũi hướng vào nhau không ngừng, ánh kim loé lên giữa nắng rừng.
An Khánh hỗ trợ phía sau, bắn tên cực nhanh, ba mũi tên, ba kẻ địch gục xuống.
Rồi bất chợt, một tên khác bí mật nấp từ sau bụi cây rậm lao tới từ sau lưng Lục Hoàng. Cực kì chuẩn xác, như có sự chuẩn bị từ trước. An Khánh hét:
"NÉ RA!"
Không kịp.
Hắn phi người, lấy thân mình chắn cú đánh cho Lục Hoàng, cả hai lăn xuống dốc.
Đất đá lăn ầm ầm. Màn bụi mù mịt.
Đám người kia đã mất dấu hai người.
Khi tỉnh lại, An Khánh đang ngồi, vai rướm máu, nhưng cờ hiệu vẫn còn nguyên trong tay.
Lục Hoàng thì thở dốc, mắt tròn xoe nhìn hắn:
"Ngươi... liều mạng quá."
"Còn ngươi... nặng thật." An Khánh cười nhẹ, rồi đứng dậy.
Hai người nhìn nhau, lần này, không còn gai góc.
TỐI ĐÊM THỨ HAI
Bên ánh lửa nhỏ, họ cùng chia nhau mẩu bánh khô cuối cùng.
"Nàng sẽ vui khi thấy ngươi không chết." Lục Hoàng nói, không nhìn hắn.
"Ta cũng mong ngươi sống để nàng không phải đau lòng." An Khánh đáp.
Một nhịp im lặng.
"Chúng ta... không cần phải là bạn." Lục Hoàng nói.
"Chỉ cần không là kẻ thù." An Khánh gật.
Ánh lửa bập bùng giữa hai người. Nhưng không khí đã khác.
Từ nay, hai cánh tay ấy... đều sẵn lòng chắn gió chắn đao vì một người duy nhất.
Buổi sáng ngày thứ ba, sương còn phủ mờ khắp rừng núi. Cổng doanh trại vừa hé, vó ngựa đã dồn dập vọng lại. Tuyết Dung bước ra đầu tiên, gật nhẹ khi thấy hai bóng người hiện ra giữa màn sương.
"Về rồi."
An Khánh và Lục Hoàng, cả hai bước đi chậm nhưng vững. Quần áo lấm bùn, vai áo rách, vài vết máu khô lại trên tay áo nhưng cờ hiệu vẫn phất phới, nguyên vẹn.
Cả doanh trại xôn xao. Lính trẻ túa ra, Mạt Lị chen lên trước tiên, vừa cười vừa huýt sáo:
"Úi chà... tưởng đâu hai "lang" ấy dằn mặt nhau giữa rừng, ai ngờ lại về cùng lúc, không ai mất tai mất mũi rồi."
Tiểu Mễ từ xa lao tới, phóng vút một cái nhảy tọt vào lòng Lục Hoàng. Hắn lảo đảo, nhưng ôm lấy nó, cười nhẹ:
"Ừ... ta về rồi."
Thục Lam bước ra từ lều lớn, nét mặt ban đầu là bình thản, như mọi khi. Nhưng ánh mắt nàng, chạm tới vết máu nơi vai áo An Khánh, lại thoáng trầm xuống.
Nàng tiến thẳng đến.
"Đưa tay."
An Khánh lặng lẽ chìa tay ra. Nàng không hỏi gì thêm, chỉ rút khăn mỏng lau nhẹ từng vệt máu.
Lục Hoàng đứng cạnh, đảo mắt nhìn cảnh đó, không nói. Nhưng không quay đi.
Tuyết Dung nheo mắt nhìn cả ba, rồi cười khẽ:
"Ta nhớ không lầm thì hai người này từng định không thèm nhìn mặt nhau suốt kỳ luyện quân..."
"Ta cũng nhớ không lầm thì có người từng thề sẽ cho đối phương ngủ trên cây cả đời." Mạt Lị thêm vào.
An Khánh không đáp. Nhưng hắn ngẩng đầu nhìn Lục Hoàng, lần đầu tiên, ánh mắt không còn khép kín.
"Lần sau... nếu gặp nguy hiểm, né sang trái. Đừng liều như vậy."
Lục Hoàng cũng không thua kém:
"Còn ngươi thì đừng chắn kiếm nữa."
Hai người nhìn nhau. Một giây. Thục Lam liếc qua, khóe môi cong cong rất nhẹ.
"Về nghỉ đi. Trưa nay... ta muốn nghe toàn bộ từ đầu tới cuối."
Cả hai gật đầu. Rồi cùng quay lưng bước về phía lều, lần đầu không bước lệch nhau nửa nhịp.
Tiểu Mễ chồm theo sau, đuôi ngoáy tít, miệng ngậm một nhánh hoa dại, thả đúng vào tay Thục Lam.
Nàng nhìn đóa hoa tím, nhè nhẹ cầm lấy khẽ cười.
"An yên... cát lành... là nguyện vọng ta từng đặt cho hắn."
Tuyết Dung đứng cạnh, chắp tay sau lưng, thở ra:
"Xem ra... hắn bắt đầu thực sự sống vì điều đó rồi."
###
Buổi tối, trời trong vắt, ánh trăng tròn như đĩa bạc lơ lửng trên cao. Trong doanh trại, lửa trại rực lên giữa sân. Những món như cơm nếp, cá khô, thịt rừng nướng, rau rừng luộc, nước lá sắp thành hàng, lính tráng xôn xao như mở hội.
Mạt Lị tay cầm gáo rượu, tay kia xỉa thịt rừng nướng:
"Không có cái cảnh chém chém giết giết, nên ta quên mất rượu thịt là mùi vị của nhân gian luôn rồi!"
Tuyết Dung cười nhẹ, tự rót rượu vào chén mình:
"Nhân gian còn có người có chuyện nhưng không dám nói, chỉ dám uống một chén... rồi nhìn nhau thở dài."
"Mi đang nói ai thế?" Mạt Lị nhướn mày.
"Không nói nữa, uống thôi." Tuyết Dung cụng chén, ánh mắt liếc sang phía xa.
Ở góc kia sân, An Khánh và Lục Hoàng ngồi gần nhau, không phải tình cờ, mà là Tiểu Mễ nằm chen giữa.
"Ta nghĩ... hai người đó hôm nay mà không uống chung một chén, thì trăng không tròn." Mạt Lị cười hì hì.
Thục Lam ngồi đối diện cả nhóm, ánh lửa hắt lên khuôn mặt, ấm mà trầm. Nàng không ăn nhiều, chỉ thỉnh thoảng đưa chén rượu lên môi.
"Mọi người vất vả rồi." Giọng nàng đều đều nhưng dứt khoát.
Cả bọn cùng nâng chén.
"Vì nàng, có đi qua tuyết lạnh gió ngược, cũng không gọi là vất vả." Lục Hoàng thấp giọng, nhưng ánh mắt nhìn nàng rất rõ.
An Khánh không nói gì. Chỉ cụng nhẹ chén với hắn, ánh mắt khẽ gật như ngầm tán đồng.
Tiểu Mễ nằm ngửa bụng, chân giãy nhẹ, miệng thì cắn khúc củ mì nướng.
Sau bữa ăn, bên bãi cỏ sau doanh trại, trời khuya. Gió lùa qua rặng trúc. Thục Lam đứng đó, tay cầm gáo trà nhỏ.
An Khánh đi tới, thấy nàng, định quay đi. Nhưng nàng gọi:
"Ngươi nghĩ ta không biết ngươi lén luyện thêm sau canh hai à?"
Hắn khựng lại, ngập ngừng:
"Ta... không muốn làm gánh nặng."
Nàng bước lại gần, nhìn thẳng vào mắt hắn:
"An Khánh, người từng nằm giữa đống xác đó, giờ đã có thể sống nhưng chiến đấu hay không, không phải để chứng minh gì cả."
"Là vì ta muốn bên cạnh một người." Hắn khẽ nói. "Cho nên dù chết cũng không hối hận."
Thục Lam thoáng khựng. Gió thổi qua, làm vạt áo nàng bay nhẹ. Nàng không đáp ngay, chỉ vỗ nhẹ vai hắn:
"Vậy thì sống đi. Đời này còn dài lắm."
Dưới một khe suối nhỏ, lúc nửa đêm. Lục Hoàng đang mân mê nhành tre nhỏ trong tay, ánh mắt nhìn xa xăm. Nàng đến sau lưng, nhẹ nói:
"Ngươi khó chịu sao?"
Lục Hoàng giật mình, quay lại:
"Ta... không."
Nàng nhướng mày. Hắn bật cười khổ:
"Ta chỉ sợ... ta sẽ không phải là người đi cùng nàng đến tận cuối con đường."
"Ngươi từng đi cùng ta bao lần rồi. Vẫn chưa đủ sao?" Nàng hỏi, giọng thấp.
Hắn im lặng hồi lâu, rồi nhẹ nhàng:
"Chưa bao giờ là đủ, Thục Lam. Bởi vì mỗi lần nhìn nàng... ta lại muốn đi thêm lần nữa."
Nàng khựng lại. Gió thổi mạnh hơn, làm chiếc đèn lồng treo trước chuồng ngựa chao nghiêng.
"Vậy thì đi tiếp đi." Nàng quay lưng, nhưng giọng rõ ràng. "Còn ai là người cuối cùng... thì ta chưa biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com