Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 15 - CẢNH 6: KẺ ẨN MÌNH TRONG BÓNG TỐI

Trăng lặn, gió khuya se sắt. Trong một đêm tĩnh lặng hiếm hoi giữa rừng doanh trại, Thục Lam ngồi bên bếp than hồng, ngón tay mân mê chiếc lược ngà cũ kĩ, thứ duy nhất nương nàng để lại trước khi biến mất không lời.

Ánh lửa chập chờn như thắp lên một thước phim cũ trong tâm trí...

Khi nàng chín tuổi, Lạc tướng Thục Viễn hay còn được biết đến với danh hiệu Tả lạc tướng, nắm giữ binh quyền trọng yếu ở cánh quân phía tả, chính là cha nàng, dẫn đầu đoàn quân chống lại thế lực phương Bắc ở biên cương phía Đông. Hôm đó, ông ra đi trong bộ giáp lam đậm, Diên Lạc Thương vẫn còn bên người, trên môi vẫn nỡ một nụ cười cuối cùng.

Vài tuần sau, thi thể ông được mang về cùng ngọn cờ đẫm máu. Cả bộ lặng như tờ.

Bên quan tài, nàng khóc đến kiệt sức.

Thục Phong, ông nội nàng, lúc đó tuy có đau lòng, vẫn vững như một cột trụ giữa giông gió. Ông dìu nàng đứng dậy, tay run nhưng mắt không hề rơi lệ. Giọng ông khi ấy trầm khàn: "Cháu ta... phải lớn lên như cha con. Không được gục ngã."

Rồi Hoa Sương nương nàng, người phụ nữ thanh nhã mang đôi tay chữa lành hàng trăm sinh mạng cũng rời đi trong một buổi sớm mù sương. Không một lời từ biệt, chỉ để lại chiếc lược ngà và những lời dang dở chưa kịp nói thành tiếng.

Từ đó, trong nhà chỉ còn nàng và lang tử Thục An, một cậu bé nhỏ gầy gò, từ khi sinh ra sức khỏe của lang nhỏ nhà nàng đã không được tốt như bao người, đau ốm triền miên, không chịu được gió sương nhưng ánh mắt cậu lại rực sáng mỗi khi nhắc tới chiến trường.

Cậu từng nói: "Mi à... sau này nếu mi cầm quân, ta sẽ là người sát cánh."

Nhưng cậu không chờ được tới lúc đó. Dù bệnh tật, Thục An vẫn xin ra trận khi vừa tròn mười sáu tuổi. Nàng phản đối, nhưng lòng tự tôn của Thục An khiến nàng không thể ngăn cản.

Mùa đông năm ấy, Thục An nằm lại trên đất Bắc, dưới tuyết trắng.

Thục Lam siết chặt chiếc lược ngà, đôi mắt trong màn đêm dần đẫm sương.

"Cha, lang... con vẫn đang sống, chiến đấu, thay phần của cả hai người."

Phía xa, tiếng vó ngựa đêm vọng về, báo hiệu bình minh sắp tới.

###

Đêm rừng tĩnh mịch. Tiếng dế kêu rả rích, hòa với gió thổi qua tán cây thành một khúc ru ngủ dịu dàng. Sau những biến cố dồn dập, trại huấn luyện tạm lui vào im lặng.

Ở vọng gác phía Bắc, Tuyết Dung, Mạt Lị, Lục Hoàng và An Khánh cùng chia ca trực đêm.

Trên ngọn đồi nhỏ, bốn người quây lại quanh đống lửa nhỏ, tay cầm gáo nước ấm, thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía rừng.

"Ngày xưa, cứ vào giờ này là ta với Thục Lam hay trốn lên mái nhà tập ném phi tiêu." Mạt Lị cười khúc khích, tựa đầu lên cánh tay. "Lần nào cũng bị ông nàng bắt được."

"Vậy mà nàng vẫn thành tướng." Lục Hoàng khẽ nhếch môi. "Có khi nhờ tập trộm mới giỏi được như bây giờ."

Tuyết Dung im lặng nhìn vào lửa, rồi chợt hỏi:

"Nếu nàng không phải gánh trên vai trọng trách này, các người nghĩ Thục Lam sẽ sống thế nào?"

Câu hỏi làm cả ba người kia bất chợt khựng lại. An Khánh nhìn ngọn lửa chập chờn, đôi mắt như phủ một lớp sương.

"Nàng... sẽ vẫn hiên ngang. Dù là Hùng dân (1), nàng cũng không để mình bị khuất phục."

Một cơn gió nhẹ thổi qua. Lửa lách tách cháy, như gật đầu đồng tình.

Sáng hôm sau, Thục Lam tự mình kiểm tra từng lán trại. Đến lán của đội vận chuyển tiếp tế, nàng chợt dừng bước. Một cuộn vải nhỏ được giấu dưới gầm sạp, màu sẫm, viền thêu chữ nhỏ bằng kim chỉ. Là tín vật truyền tin đặc biệt... chỉ những người từng đi theo cha nàng mới dùng.

Nàng siết chặt tay.

"Tuyết Dung, khóa trại này. Không cho ai ra ngoài."

Chỉ nửa canh giờ sau, danh sách những người có liên quan được đưa lên. Trong đó có một cái tên khiến Lục Hoàng cau mày: Dương Sách một lính mới, vừa được chuyển từ doanh Đông Nam sang, dưới lệnh đề cử từ một vị quan cũ.

Khi bị dẫn đến, Dương Sách vẫn điềm tĩnh, ánh mắt không hề tỏ vẻ sợ hãi.

"Vì sao phản bội?" Thục Lam hỏi.

"Không phải phản bội." Hắn cười. "Ta chỉ theo người đáng theo."

"Ngươi đã từng thề dưới cờ, theo quân lệnh mà chết."

"Là thề với Lạc tướng cũ. Không phải với mi."

Bàn tay Thục Lam run nhẹ. Nhưng nàng không hề để lộ.

"Giam hắn lại. Giữ sống." Nàng nói khẽ. "Ta muốn biết còn bao nhiêu 'kẻ đáng theo' đang ẩn mình trong trại này."

Trong căn lán bỏ trống được cải thành phòng giam, Dương Sách bị trói nghiến vào ghế. Ánh sáng duy nhất lọt qua một khe hẹp trên nóc vải bạt, rọi thẳng vào khuôn mặt đầy thách thức của hắn.

Thục Lam bước vào, sau lưng là Lục Hoàng và Tuyết Dung.

"Ngươi có hai lựa chọn." Thục Lam ngồi xuống đối diện, giọng không lớn nhưng đủ đè nặng tâm trí. "Nói hết mọi thứ liên quan... hoặc giữ im lặng và chết dần trong nhà ngục tối tăm."

Dương Sách cười nhạt. "Ta không sợ chết."

Lục Hoàng tiến lên, đặt một túi vải lên bàn, mở ra là... móng tay, tóc và một tín vật hình bát giác khảm ngọc đen, vốn chỉ có trong đội mật tín kinh đô.

"Ngươi có thứ này, mà bảo mình chỉ là tàn dư cũ?" Lục Hoàng lạnh lùng nói.

Dương Sách hơi đổi sắc mặt, nhưng vẫn nói:

"Kẻ đưa cho ta... là Kinh Đô phủ Lạc Hầu (2) Thần Quan, Tống Hạo Minh chỉ là con cờ nhỏ."

Căn phòng chợt im bặt.

"Lạc Hầu...? Không thể nào. Hắn là người của Hùng Nương (3)!" Tuyết Dung giật mình.

"Chính xác." Dương Sách nhếch môi. "Giữa chiến loạn, chẳng ai muốn một ả nữ tướng lại vươn lên. Nhất là dòng tộc có nguy cơ đe dọa đến họ."

Thục Lam lặng người trong một khắc.

"Vậy ra... họ không chỉ muốn ta chết. Họ muốn xóa cả tên họ nhà ta khỏi chiến thư."

"Muộn rồi." Dương Sách nhắm mắt. "Ta chỉ là mồi nhử. Đêm nay, hắn sẽ đến."

###

Đêm rừng trở mưa. Những giọt nặng hạt rơi trên tán lá, phủ mờ ánh đuốc quanh trại. Lính gác đều được tăng cường. Ai cũng nín thở.

Bất ngờ, tín hiệu lửa xanh từ vọng gác phía Tây bốc lên.

"Có kẻ đột nhập!"

Tiếng còi dồn dập vang lên. Thục Lam lập tức khoác áo chiến, phi thân ra ngoài chỉ kịp thấy một nhóm kỵ binh mặc áo choàng đen, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc pháp bào màu đồng xanh, trán dán bùa ngọc.

"Tống Hạo Minh." Tuyết Dung siết chặt thương. "Hắn đến thật rồi à?!"

"Không." Lục Hoàng bỗng nói, mắt dán vào tấm bùa. "Không phải hắn. Là Đốc Lệnh Ngự Quân (4) Khải Định, người cầm mật lệnh của Kinh Đô phủ."

Mạt Lị từ phía sau gào lên: "Đó là kẻ từng truy sát mi, Thục Lam!"

Trại chìm trong hỗn loạn. Dưới ánh chớp, Thục Lam lao vào giữa vòng vây, thương vung ra như ánh sao rơi. Cùng lúc, Lục Hoàng và An Khánh chia đội nghênh chiến hai cánh. Tuyết Dung phá bùa chắn, đối đầu trực diện với Khải Định.

Khải Định triệu hồi "Huyễn Quỷ Ảnh" một loại ma vật thao túng hình thể , hắn biến hóa diện mạo thành... Thục Viễn, người cha đã mất của Thục Lam.

Nàng khựng lại một thoáng.

"Cha...?"

Nhưng rồi An Khánh lao đến chắn, hứng trọn một chưởng đầy bùa khí vào vai, ngã văng ra sau.

"Không phải ông ấy! Chỉ là ảo ảnh của hắn!"

Thục Lam hét lớn, như xé toạc những hoài niệm và thương đau còn vướng lại:

"Kẻ nào dám giả mạo cha ta... phải trả giá bằng máu!"

Nàng kích nội lực, tung đòn "Long Phượng Trảm", phá tan lớp huyễn ảnh.

Địch lui. Khải Định bị trọng thương, để lại một câu lạ lùng:

"Ta không giết ngươi. Vì ngươi... còn phải nhìn thấy chính bàn tay mình đẩy người thân vào địa ngục."

Thục Lam lặng lẽ đứng giữa trại cháy dở, máu dính đầy tay.

Phía sau, An Khánh được Mạt Lị đỡ dậy. Dù vết thương sâu, cậu vẫn thì thầm:

"Người không đơn độc. Dù địa ngục có ở trước mặt, ta vẫn sẽ theo."

Sau trận tập kích đẫm máu, doanh trại được dọn dẹp lại trong im lặng. Tuyết Dung bắt được một tên lính chạy trốn thuộc phe Khải Định, và dưới sự tra hỏi... một bí mật khác được hé mở:

"Hồn (5) không đến để giết Lạc tướng... mà để đánh dấu nàng."

"Đánh dấu?"

"Phải. Một loại ấn chú có tên là 'Tịnh Hồn Ấn', dùng để... theo dõi linh hồn chuyển kiếp."

Lời này khiến cả nhóm như rơi vào vực thẳm.

"Hắn nói... Đứa con mang dòng máu họ Thục là chìa khoá cuối cùng để phá phong ấn Vọng Hồn Ngục, nơi nhốt những 'Hồn Vương' từng bị phong thần."

"Mà chỉ khi người đó... tận tay giết người thân, ấn chú mới được hoàn thành."

Lời Khải Định lúc rút lui nay bỗng hiện lại trong đầu Thục Lam:

"Ngươi sẽ thấy chính bàn tay mình đẩy người thân vào địa ngục..."

Đêm sau chiến sự, trời bất chợt lại đổ mưa.

Thục Lam trở về lều, tay vẫn nắm chặt một đoạn áo cháy sém còn vương mùi khói, là áo choàng của cha nàng, từng được nương của nàng Hoa Sương may cho trước ngày ông ra trận cuối.

Hồi ức ùa về...

Nàng năm chín tuổi, đứng dưới hiên, mắt dõi theo bóng dáng to lớn của người cha cưỡi ngựa rời doanh trại, ngoái lại vẫy tay, ánh mắt tràn đầy niềm tin.

"Lam, nhớ lời cha dặn: Khi mọi người đều lùi bước, con là người phải bước lên. Là người kế thừa ánh sáng."

Nàng đã luôn tin rằng ông chết vì lý tưởng nhưng giờ, một phần linh hồn ông có thể đã bị giam giữ, hoặc tệ hơn... bị thao túng bởi thứ gì đó trong 'Vọng Hồn Ngục'.

###

Khi Thục Lam lặng lẽ đứng một mình tại nơi đặt bia tưởng niệm nhỏ của cha nàng trong rừng sau trại, nơi nàng thường ghé thăm những lúc cần suy nghĩ thì một bóng người xuất hiện phía sau.

Là một người phụ nữ khoác áo choàng cũ, tóc dài bạc trắng. Mặt che khăn không nhìn rõ mặt.

Bà không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt xuống trước mộ một nhành bạch lan, loài hoa nương từng trồng.

"...Bà là ai?" Thục Lam chậm rãi hỏi, tay đặt lên thân giáo.

Người kia chỉ nói một câu:

"Con phải quay lại Phong Linh Sơn... nơi dòng máu họ Thục từng được lập lời thề với trời."

"Ở đó, con sẽ biết vì sao cha con chết. Vì sao nương con bỏ đi. Và vì sao con được sinh ra."

Rồi bóng người biến mất trong màn mưa như chưa từng tồn tại.

*Chú thích: 

(1) Hùng dân: ý chỉ con dân của Hùng Vương.

(2) Lạc Hầu: hay Hùng Hầu là quan văn, giúp vua cai quản các công việc hành chính và văn hóa thời Văn lang. Chức vụ trên chỉ là hư cấu để phù hợp với tình tiết truyện.

(3) Hùng Nương: mình tìm hiểu tài liệu ít có nhân xưng dùng để chỉ chính xác vợ Vua Hùng nên mình sẽ tạm thời dùng từ này để sử dụng trong truyện. 

(4) Đốc Lệnh Ngự Quân: ám chỉ một vị quan hoặc chỉ huy có nhiệm vụ quản lý, điều hành lực lượng quân đội bảo vệ hoàng gia hoặc triều đình. Đây là chức vụ hư cấu không có trong lịch sử triều đại Văn Lang, mình chỉ thêm vào cho phù hợp cốt truyện.

(5) Hồn: ý chỉ bề tôi, chủ nhân.

Theo Hoàng Thị Châu trích "Kỷ yếu hội thảo về Thời kỳ Hùng Vương" có nhắc như sau:

"Về cách xưng hô của những người tôi tớ, trong bản dịch Lĩnh Nam chích quái của Nhà Xuất bản Văn hóa in năm 1960, viết là: "Thần bộc, nữ lệ gọi là xảo xứng (còn gọi là nô ty). Bề tôi gọi là hồn", và chú thích thêm: "Bản thứ A.1752 chép: "Thần bộc, nô lệ gọi là ấn ty, gọi là triệu xứng".
Trong chữ Hán, hai từ "xưng" và "xứng" viết giống nhau. Theo chúng tôi hiểu, đây là chữ xưng và đoạn văn trên nên dịch là: đầy tớ gái xưng là xảo, đầy tớ trai xưng là triệu."

Nguồn: https://www.quansuvn.net/index.php?topic=6831.5;wap2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com