Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3: CĂN NHÀ NHỎ TRONG HẺM

Căn hẻm nhỏ lặng lẽ giữa thành phố rực đèn. Những bức tường cũ phủ rêu, những sợi dây điện giăng ngang đầu như mạng nhện.

Lúc này trời đã tạnh mưa, bóng dáng chàng trai bước đều phía trước, theo sau là Thục Lam với gương mặt vẫn còn cảnh giác, anh bước chậm rồi dừng trước một căn nhà nhỏ gần cuối hẻm. Anh thuần thục tra chìa vào ổ khóa rồi mở cửa, nhìn cô mỉm cười, cô hiểu ý bước vào trong. Khi cánh cửa dần khép lại, thế giới bên ngoài mờ đi, chỉ còn ánh đèn vàng nhạt và tiếng thở nhè nhẹ.

###

Gia Huy lặng lẽ nhìn cô loay hoay với bộ đồ mới này, một chiếc áo thun rộng và chiếc quần thể thao đơn giản. Nhưng với Thục Lam, chúng lạ lẫm chẳng khác gì một bộ giáp rồng.

Cô siết chặt cổ áo, xoay xoay vải, thử tìm xem đâu là chỗ chui đầu, đâu là ống tay. Gương mặt cô vẫn nghiêm túc đến buồn cười, như đang nghiên cứu một trận địa phức tạp.

Anh khẽ bật cười.

"Đưa đây anh giúp." Anh nói nhỏ, tay đưa ra nhưng vẫn chần chừ, như đang chờ sự cho phép.

Thục Lam nhìn anh, đôi mắt nửa cảnh giác, nửa bất lực. Cuối cùng, cô buông tay khỏi mớ vải, gật nhẹ đầu.

Anh cúi xuống, hai bàn tay chạm vào tay cô, nhẹ thôi, như chạm vào một món đồ cổ quý giá. Anh cẩn thận kéo chiếc áo giáp cũ kỹ ra khỏi người cô, rồi nhẹ nhàng chui chiếc áo thun qua đầu cô.

Áo mềm. Tay anh ấm. Khoảnh khắc ấy, hơi thở hai người gần đến mức nghe thấy rõ nhau.

"Đây... chỗ này là tay áo. Em chui tay vào đây." Anh thì thầm, ngón tay luồn dưới lớp vải, dắt tay cô vào đúng chỗ.

Thục Lam làm theo, lúng túng nhưng không phản kháng. Chiếc áo trượt dần xuống, ôm lấy thân thể cô. Mái tóc đen dài bung xõa, rối nhẹ, vắt qua vai áo rộng.

Khi anh khẽ kéo vạt áo xuống hông, tay vô tình lướt phải lưng cô, khiến cô khẽ rùng mình. Còn anh thì thoáng sững lại. Một tia đỏ vụt qua gò má.

"Xin lỗi." Anh rút tay lại, giọng nhỏ như gió.

Cô không đáp. Nhưng ánh mắt đã dịu đi, không còn sắc bén như khi mới gặp.

"Em... mặc vừa thật. Nhưng chắc hơi lạnh." Anh đứng dậy, lấy thêm một chiếc áo khoác mỏng, phủ nhẹ lên vai cô.

Khoảnh khắc đó, cô ngẩng đầu nhìn anh, lần đầu tiên, không phải với ánh mắt cảnh giác, mà là một thoáng bối rối không tên.

"Ngươi... có thường giúp người lạ như vậy không?" Cô hỏi, giọng trầm nhưng không lạnh.

Anh nhìn cô, mỉm cười, nụ cười ấy mang theo nỗi niềm như đã chờ từ ngàn năm:

"Không. Chỉ với một người thôi."


Nói rồi, anh ấy xoay lưng đi định chuẩn bị nước nóng cho cô vệ sinh cá nhân thì giọng cô bất ngờ vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết.

"...Thục Lam."

Cô cất tiếng, mắt không chớp, như thể đang giao ước một danh tính mới giữa thế giới xa lạ này.

"Tên ta... còn ngươi"

Anh sững người.

Cái tên ấy... như lưỡi dao rạch toạc ký ức đang ngủ yên suốt bao năm. Những hình ảnh mơ hồ chồng chéo hiện lên trong tâm trí anh: cánh rừng cháy, vó ngựa phi như sấm, và ánh mắt của một nữ tướng quân cầm đao đứng chắn trước pháp đàn rực máu.

"Là em... là thật sự em rồi."

Anh siết tay, móng tay cắm vào da. Không thể để lộ ra được. Không thể hù dọa cô lúc này.

Vì cô... vẫn chưa nhớ gì.

Gia Huy khẽ hít sâu, lấy lại bình tĩnh, rồi mỉm cười dịu dàng, như thể lần đầu nghe cái tên ấy:

"Tên đẹp đấy. Còn anh, gọi là GIA HUY."

Anh ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt dịu đi nhưng vẫn ẩn chứa gì đó sâu thẳm. Thục Lam khẽ nghiêng đầu, dường như đang lắng nghe âm thanh lạ lẫm trong lời nói ấy.

"Gia Huy..." Cô lặp lại, giọng nói trầm thấp nhưng có nhịp điệu như gọi tên ai đó từng thân quen từ rất lâu.

Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tim anh chợt khựng lại.

"Em vẫn là em. Nhưng anh... đã không còn là anh của khi xưa."

###

Sau khi chuẩn bị nước nóng cho cô rửa mặt, Gia Huy đưa Thục Lam đi lên một cầu thang nhỏ cạnh phòng bếp, phía trên tầng 2 có một căn phòng với cánh cửa màu lam nhạt. Căn nhà tuy cũ kỹ nhưng ấm cúng. Gia Huy dừng lại trước cánh cửa màu lam ấy.

"Phòng của em ở đây. Cạnh phòng anh."

Anh đẩy cửa mở ra. Một căn phòng nhỏ, nhưng sạch sẽ và ngăn nắp. Màn cửa buông nhẹ, ánh đèn vàng dịu như ánh trăng. Trên kệ gỗ là vài cuốn sách cũ, một chiếc gối thêu tay, và chăn gấp gọn, tất cả đều mang dáng vẻ... như đã chờ ai đó từ rất lâu.

Thục Lam khẽ cau mày. Dù kiệt sức, cô vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra: căn phòng này không phải "chuẩn bị vội". Nó mang hơi ấm của một người từng chăm chút, từng chờ đợi.

"Tại sao lại có sẵn?" Cô hỏi, giọng trầm khàn, mắt nheo lại.

Gia Huy không nhìn cô. Chỉ khẽ cười, đặt tay lên khung cửa.

"Anh... từng hy vọng... một ngày nào đó sẽ có người cần nó."

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt vẫn như cũ nhưng ấm, nhưng không giải thích thêm. Rồi cô chỉ tay vào chiếc chuông nhỏ treo trên đầu giường.

"Nếu cần gì, cứ rung chuông. Anh ở bên cạnh. À, có nước ấm trên bàn."

Thục Lam bước vào, nhìn quanh một vòng. Không gian này quá khác với doanh trại, với lều quân hay chiến địa mà cô từng ngủ. Không mùi máu, không tiếng gươm. Chỉ có mùi gỗ thơm, và sự tĩnh lặng đến lạ.

"Ngủ đi. Em cần nghỉ ngơi." Gia Huy nói khẽ, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Phía bên kia cánh cửa...

Gia Huy đứng lặng trước bức tường mỏng ngăn cách giữa hai căn phòng.

Tim anh vẫn còn đập mạnh không phải vì sợ, mà vì... hạnh phúc.

"Bao nhiêu kiếp rồi? Bao nhiêu lần thấy em chết đi nhưng bản thân anh thì vô vọng, khi phải tận mắt nhìn thấy em ở bên người khác nhưng lại chẳng phải em..."

Anh đưa tay lên ngực, nơi từng găm mũi tên trong những giấc mộng tiền kiếp, nơi từng rướm máu chỉ vì không thể giữ cô lại.

"Nhưng kiếp này... cuối cùng anh cũng có thể đưa em về nhà. Không chiến trận. Không máu me và chết chóc."

Một nụ cười mơ hồ hiện trên môi anh.

Căn phòng bên kia, cô nằm im trên chiếc giường xa lạ, mắt khép hờ. Bàn tay vẫn siết nhẹ lấy góc chăn như bản năng chiến đấu chưa buông.

Nhưng rồi... mí mắt cô chớp nhẹ. Một hơi thở đều. Một giấc ngủ đầu tiên không dao kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com