CHƯƠNG 6: NỔ LÒ VI SÓNG
Buổi chiều trong lúc Gia Huy đang làm việc.
Thục Lam ngồi yên trên ghế sofa, mắt dán vào màn hình tivi đang chiếu chương trình ẩm thực. Một người đầu bếp vừa lật một chiếc bánh tròn dày cộp với lớp thịt cháy cạnh, phô mai tan chảy và rau xanh mướt.
"Món ấy gọi là... 'ham-bơ-gơ'?" Cô lẩm bẩm, đôi mắt lấp lánh tò mò.
Gia Huy từ phòng làm việc đi ra, tay còn cầm laptop. Nhìn thấy ánh mắt cô dán vào màn hình, anh bật cười.
"Em muốn ăn thử à?"
Thục Lam lập tức quay đầu, hơi bất ngờ như vừa bị bắt quả tang đang... thèm ăn.
"Không! Ta chỉ... quan sát cấu trúc món ăn." – Cô nói, cố giữ giọng điềm tĩnh.
"Vậy quan sát thêm một lát nữa, anh đi mua cho."
"Ta bảo là không..."
"Em nói một, mắt em nói mười. Ngồi yên đó." Gia Huy chọc, xoa nhẹ đầu cô rồi quay đi.
###
Khi anh quay về, trong tay là hộp giấy thơm lừng. Mùi thịt nướng và bơ tỏi lan khắp căn phòng.
"Đây. 'Ham-bơ-gơ', theo yêu cầu của đại tướng quân." Anh đặt hộp trước mặt cô.
Thục Lam chạm nhẹ vào vỏ hộp như đang tiếp cận vật thể lạ.
"Nó... mềm hơn khi nhìn qua màn ảnh."
"Cầm bằng hai tay, đừng để nghiêng. Và... đừng hỏi cái bánh này có đánh nhau được không."
"Ta đâu có hỏi thế..." Cô lí nhí, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cái bánh như đang phân tích chiến thuật bao vây.
Thục Lam đưa chiếc bánh lên, chậm rãi cắn thử.
"Rốp!"
Phô mai chảy ra, nước thịt thấm vào bánh, rau giòn rụm, hương vị hòa quyện như một đòn bất ngờ đánh trúng tâm trí cô.
Đôi mắt Thục Lam mở lớn.
"Trời đất... cái này..." Cô nuốt vội, giọng rưng rưng. "Là tiên thực!"
Gia Huy phì cười, lấy khăn giấy lau nhẹ vệt sốt dính ở khóe môi cô.
"Anh còn nghĩ em sẽ chê ngấy..."
"Nếu trong chiến trường có thứ này, binh lính có thể không đánh mà... bỏ vũ khí xin thêm!" Cô vừa ăn vừa nói, mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc lạ thường.
"Ngày mai... ta muốn ăn thêm cái khác."
"Được. Gọi là gì cũng được, miễn là em thích."
"Tên nó... hơi kỳ. Nhưng ta nhớ rồi. Ham-bơ-gơ." Cô phát âm lại đầy tự hào, như vừa nhớ được mật khẩu mở cổng thành.
Sau khi ăn uống no nê Thục Lam nằm dài trên ghế sofa, tay đặt lên bụng, ánh mắt long lanh nhìn lên trần nhà.
"Ta no đến không động đậy nổi..."
"Ai biểu em ăn hai cái liền?" Gia Huy cười khẽ, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Anh nhẹ nhàng nâng đầu cô đặt lên chiếc gối mềm, rồi đắp tấm chăn mỏng cho cô như đang chăm sóc một đứa trẻ.
"Nhưng ngon quá. Món đó không hề giống với những món ta từng biết."
"Anh biết. Lúc nhìn em ăn, anh còn thấy vui hơn cả ăn nó."
Nói rồi, anh ngồi xuống đất, tựa lưng vào mép sofa, gác tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô như đang... lưu giữ từng đường nét của gương mặt cô.
"Lúc em cười, có một lúm nhỏ bên má trái. Kiếp trước, anh cũng thích nhìn như vậy."
Thục Lam giật mình nhìn anh, hơi bối rối, nhưng không nói gì. Một lúc sau, cô khẽ khàng hỏi:
"Ngươi... từng gặp ta... ở kiếp trước thật sao?"
Gia Huy không trả lời ngay. Anh chỉ mỉm cười, đứng dậy, đi đến bàn, lấy ra một cuốn sổ da cũ kỹ, đặt lên tay cô.
"Em xem đi."
Cô mở ra. Bên trong là những nét vẽ chì tỉ mỉ, là khuôn mặt cô. Là những khoảnh khắc khi cô đang cưỡi ngựa, khi múa kiếm, khi mỉm cười nhìn trăng.
"Ta... đây là..."
"Là chính em trong mắt anh. Mãi mãi không thay đổi, mãi mãi khắc ghi."
Gia Huy cúi xuống, đưa tay định vuốt lấy mái tóc rối của cô, nhưng khựng lại vì sợ cô sẽ không thích, giọng dịu dàng như đang nói với giấc mơ:
"Anh không biết có kiếp sau hay không. Nhưng anh biết... nếu có, anh vẫn sẽ đi tìm em."
Thục Lam cắn nhẹ môi dưới. Tim cô đập nhanh như trống trận, nhưng không vì chiến đấu, mà vì ánh mắt anh. Vì sự dịu dàng ấy. Vì... cô biết, chưa từng có ai nhìn cô như vậy, có lẽ cô đã quá quen với những ánh mắt nhìn cô như một chiến tướng đã quen với máu lửa.
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua lớp rèm mỏng trong căn hộ yên tĩnh.
Gia Huy đang ngồi bên bàn làm việc, laptop mở sáng rực một góc phòng. Ngón tay lướt trên bàn phím, mắt chăm chú vào màn hình. Trên bàn là một xấp tài liệu và chiếc tai nghe bluetooth cắm hờ.
Thục Lam ngồi cách đó không xa, đang nghịch một cuốn sổ tay học chữ. Nhưng ánh mắt thì cứ liếc sang anh nhìn anh mãi. Sau một hồi không nhịn được, cô khẽ lên tiếng:
"Gia Huy... ngươi đang làm gì thế?"
Gia Huy ngẩng lên, mỉm cười dịu dàng:
"Làm việc."
"Việc gì?"
Anh nghiêng đầu một chút, gập nhẹ laptop lại.
"Anh là thầy thuốc. Hay đúng hơn... người ở đây gọi là bác sĩ. Công việc của anh là chữa bệnh cứu người."
Đôi mắt cô sáng bừng, cả gương mặt rạng rỡ đầy ngạc nhiên.
"Ngươi là thầy thuốc?! Vậy mà ta cứ tưởng..."
"Tưởng gì?" Anh bật cười.
"Tưởng ngươi là một... thư sinh nhà giàu. Suốt ngày chỉ ngồi trong nhà viết chữ."
"Anh làm việc ở nhà... là để chăm em đó." Gia Huy lén lút nói khẽ, vừa đủ để cô nghe thấy.
Thục Lam hơi cúi mặt, giả vờ không nghe rõ, nhưng khóe môi lại cong lên một chút.
Bất ngờ điện thoại reo vang.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột phá tan không khí yên bình. Gia Huy liếc nhìn màn hình. Mắt anh khẽ nhíu lại. Rồi anh nhắc máy. Khoảng vài phút sau, anh cúp máy.
"Bệnh viện gọi..." Giọng anh thấp xuống, ngập ngừng.
"Có việc gấp sao?" Thục Lam hỏi.
Anh gật đầu.
"Một ca cấp cứu khẩn. Chắc người trực chính hôm nay bận... Họ đang thiếu người."
"Vậy... sao còn chưa đi?" Cô nghiêng đầu hỏi, hơi khó hiểu.
Gia Huy nhìn cô, đôi mắt lộ vẻ khó xử. Rõ ràng anh không muốn rời khỏi căn nhà, nơi cô đang ở. Rời khỏi... cô.
"Em mới tới thế giới này chưa lâu. Anh sợ em có chuyện gì..."
"Ta là nữ Hùng tướng (1) của Văn Lang đấy. Không dễ có chuyện đâu." Cô vỗ ngực một cái, rồi hơi chột dạ. "Chỉ là... không biết mở thứ... máy giặt với lò nướng đó thôi."
Gia Huy không nhịn được cười, bước lại gần cô, xoa đầu nhẹ.
"Tủ lạnh có đồ ăn sẵn, đừng nghịch điện. Cần gì thì gọi cho anh. Nhớ, số đầu tiên trong điện thoại nhé."
"Biết rồi. Ta ổn mà."
Anh vẫn đứng lặng vài giây nữa, ánh mắt như muốn khắc thật sâu hình ảnh cô lúc này vào tim. Rồi anh cúi xuống, khẽ thì thầm bên tai:
"Ở yên trong nhà. Đợi anh về."
Cánh cửa khép lại, Thục Lam lặng lẽ nhìn theo.
Cô bước ra ban công, ngó xuống con hẻm nhỏ phía dưới, nơi bóng dáng Gia Huy đang vội vã bước lên chiếc xe mô tô đen bóng. Gió thổi tung mái tóc cô.
"Thầy thuốc..." Cô lẩm bẩm.
Một ý niệm mơ hồ len vào trong lòng, có lẽ... từ kiếp trước đến bây giờ, người này vẫn luôn bảo vệ cô, theo những cách khác nhau.
###
Thục Lam ngồi co chân trên ghế, tay chống cằm nhìn chăm chăm vào chiếc tivi đang phát hình ảnh màu mè khó hiểu. Cô thở dài.
"Không chiến đấu. Không luyện binh. Không làm gì cả..."
Ánh mắt cô lướt qua nhà bếp... bỗng cô nảy ra một ý tưởng.
"Hay là... ta nấu một món gì đó cho Gia Huy."
Nghĩ là làm, cô rón rén vào bếp, mở tủ lạnh như đang khám phá một kho vũ khí mới. Nhưng thay vì gươm giáo thì lại là trứng, sữa, cá hồi, và... bơ?
Nàng lấy hết tất cả ra, đặt lên quầy bếp với vẻ mặt rất "nữ tướng sắp ra trận". Một hồi sau, nước sôi ùng ục, mùi khét bốc lên. Thục Lam hoảng hốt lùi lại, vung tay quơ lấy cái nắp nồi...
ẦMMMMMM!!!
Tiếng nổ nhẹ từ lò vi sóng. Một làn khói mờ tràn ra khắp bếp. Báo động khói reo lên tít tít, khiến cô gần như tưởng mình vừa kích hoạt một trận đồ cổ xưa nào đó!
[Cùng lúc đó, ở bãi xe bệnh viện]
Gia Huy vừa kết thúc ca mổ, đang định vào phòng nghỉ thì điện thoại rung lên, báo động nhà riêng. Anh bật dậy, không nói không rằng phóng lên xe như một cơn gió.
Không lâu sau, cánh cửa bật mở, một giọng nói gấp gáp vang lên.
"Thục Lam?!"
Anh xông vào trong làn khói, thấy cô đang đứng giữa bếp, trên đầu vẫn còn dính một vệt bột mì, tay cầm... muỗng gỗ gãy đôi.
"T-ta... chỉ định làm món 'trứng chiên kiểu hiện đại'..."
Gia Huy không nói gì, chạy đến nắm lấy vai cô, lướt mắt kiểm tra từng chút một. Khi thấy cô chỉ hơi ho vì khói, anh mới nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ôm chặt đến mức tim cô đập loạn.
"Anh đã dặn rồi mà... anh bảo đợi anh về..."
Giọng anh run khẽ, không phải vì giận mà vì sợ. Sợ lại mất cô, dù chỉ là một khả năng nhỏ nhoi.
Thục Lam rụt rè khẽ vỗ về lưng anh.
"Xin lỗi... ta chỉ muốn... làm gì đó cho ngươi."
Anh thở dài, kéo cô ra một chút để nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
"Lần sau muốn làm gì, để anh chỉ."
"Thế... ngươi không giận sao?"
"Giận chứ." Anh khẽ búng mũi cô. "Giận đến mức muốn cột em vào bên cạnh anh luôn cho rồi."
Thục Lam bật cười, đôi mắt khẽ cong lại, cũng lâu rồi cô mới cười tươi như vậy, một cảm xúc mà có lẽ... cô chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện trên chiến trường nào.
Tối hôm đó cả hai ngồi cạnh nhau trong bếp, nồi cháy vẫn còn để trên bàn như một chiến tích.
Gia Huy cầm tay cô, dạy cách đập trứng "cho đúng nhịp". Thục Lam lần này làm cực kỳ cẩn thận, như thể đang luyện kiếm pháp mới.
"Từ nay, ta sẽ nấu ăn giỏi hơn ngươi cho coi."
"Anh chờ đó." Gia Huy cười, nụ cười cưng chiều đến mức như muốn làm tan chảy trái tim băng giá của bất kì người con gái nào khi nhìn thẳng vào anh.
*Chú thích:
(1) Hùng Tướng
Vua Hùng - Hùng Vương (Lạc Vương): Người đứng đầu nhà nước, có quyền lực tối cao.
Hùng Hầu - Lạc Hầu: Quan văn, giúp vua cai quản các công việc hành chính và văn hóa.
Hùng Tướng - Lạc Tướng: Quan võ, có nhiệm vụ chỉ huy quân đội và bảo vệ đất nước. Theo thể chế cha truyền con nối.
LƯU Ý: cách gọi Hùng Vương - Hùng Hầu - Hùng Tướng hay cách gọi Lạc Vương - Lạc Hầu - Lạc Tướng đều được ghi lại trong sử sách, mình không nói cách gọi nào đúng hay sai, mình sẽ dùng xưng hô cả hai.
Mình xin phép trích dẫn một đoạn trong bài Tìm hiểu lại danh xưng "Lạc" vương và "Hùng" vương của tác giả Đinh Văn Tuấn (Bài đã đăng trên tạp chí Ngôn Ngữ số 7/2016): "Nam Việt chí đã ghi chép về Hùng vương và Hùng tướng là theo danh xưng của chính người cổ Việt đã lưu truyền lâu đời, như những ghi chép về Hùng vương, Hùng tướng còn lưu lại trong Lĩnh Nam chích quái, Việt điện u linh, Việt sử diễn âm.... Người Hán muốn gọi là Lạc vương, Lạc hầu, Lạc tướng (chữ Lạc phiên âm từ lúa "lốc") là chuyện của họ và người cổ Việt tin vào Hùng vương, Hùng hầu, Hùng tướng theo tập truyền là chính đáng. Do đó, theo quan điểm chúng tôi, không có chuyện viết lầm từ Lạc sang Hùng."
Nguồn: https://nghiencuulichsu.com/2017/04/05/tim-hieu-lai-danh-xung-lac-vuong-va-hung-vuong/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com