Chương 83: Nhị gia, nghe em giải thích
Edit + Beta: Hạ Uyển
***
Chương 83: Nhị gia, nghe em giải thích
Không có gối đầu Thương Vân Tú không ngủ được, trong lòng nhớ nhung suốt cả ngày, cũng không thể mặc kệ người ta như thế. Y đứng dậy khỏi giường, lần mò trong bóng tối đến phòng khách tìm người.
Có lẽ Phó Vinh Khanh nghe thấy tiếng động, hắn quay lưng ra cửa, kéo chăn lên cao trên đỉnh đầu. Cứ nhìn bóng lưng này là biết ngay hắn tức đến mức nào.
"Nhị gia?"
Thương Vân Tú lượn quanh một vòng, đến bên đầu kia của giường vén chăn lên rồi chui tọt vào lòng của Phó Vinh Khanh. Được một cơ thể ấm áp bao trọn, Thương Vân Tú thấy rất thỏa mãn, đưa tay ôm ngang hông hắn: "Hôm nay trên đường trở về bị gió thổi, rất lạnh, lúc ấy em đã muốn Nhị gia ôm em như thế này rồi."
Phó Vinh Khanh không để ý đến y nhưng cũng không nhẫn tâm đẩy y ra.
"Anh nói xem đã vào xuân rất lâu rồi, sao vẫn lạnh thế nhỉ?" Thương Vân Tú ngước cằm, chân cũng dán vào đùi hắn cọ xát: "Nhưng mà gió lớn rất thích hợp để thả diều, chúng ta cùng đi đi, em cũng muốn thả."
"Thả diều?" Phó Vinh Khanh hừ một tiếng, mỉa mai nói: "Người còn chẳng gặp được, sao có thể cùng nhau chơi thả diều? Tôi chỉ đang mơ mộng hão huyền thôi."
Thương Vân Tú nén cười, có đôi khi y cảm thấy Phó Vinh Khanh thật thú vị, thế nhích tới hôn lên mặt hắn, hôn dần sang môi: "Nhị gia, sao anh không ôm em."
Thương Vân Tú gối đầu lên cánh tay hắn nhưng sau lưng trống rỗng không có ai ôm y, y không quen: "Vừa nãy anh nói gì mà em bài xích anh chạm vào em? Câu này khiến em đau lòng đấy..."
"Tôi thì sao? Tôi không đau lòng chắc?" Không hiểu sao Phó Vinh Khanh lại thấy uất ức, hỏi ngược lại y.
"Tim anh ở chỗ em mà, em sẽ bảo quản giúp anh." Thương Vân Tú kéo tay hắn lại khoác lên ngang eo mình: "Nhị gia, hôm nay em bị ngã. Eo bị trật, đầu gối rách da, đau lắm."
Nói xong y vùi đầu vào vòng tay của Phó Vinh Khanh, ngửi mùi hương khiến bản thân yên tâm, chỉ chốc lát sau là ló đầu ra khỏi chăn, nhỏ giọng nói: "Anh ôm chặt em..."
"Ngã thật à?"
Phó Vinh Khanh nhấn mạnh điểm ấy, hắn đưa tay lần mò bật đèn trên đầu giường, sau đó quay lại vén chăn lên, khẽ cuộn ống quần ngủ của Thương Vân Tú lên.
Thương Vân Tú rụt lại, mắt cá chân bị hắn nắm chặt, khống chế không cho y tránh.
"Ui..." Quả nhiên hắn nhìn thấy một mảng da bị tróc ra, vẫn chưa được xử lý, khi tắm còn ngâm nước làm nó hồng hồng sưng lên, nếu không chịu khử trùng thì thể nào cũng sưng to rồi có mủ.
"Sao lại ngã?" Phó Vinh Khanh nghi ngờ liếc y một cái, cuốn cả ống quần còn lại lên, cũng tìm thấy một vết thương gần giống ở cùng vị trí.
Phó Vinh Khanh lại kéo tay y qua xem, bàn tay cũng bị trầy da, hẳn là ngã nhào cả người xuống đất.
"Em nói em đến chỗ Hoa Ngũ, kết quả là ngã bị thương?" Giọng Phó Vinh Khanh trầm xuống, nói: "Ngày mai tôi sẽ tìm hắn ta tính sổ."
"Đừng!"
Thương Vân Tú ngăn cản quá nhanh, đến khi phản ứng lại thì y cũng muốn bật cười.
Thế là Phó Nhị gia lại nghĩ rõ ràng, đi tới chỗ Hoa Ngũ là Thương Vân Tú nói bậy nói bạ. Hắn thở phì phì xuống giường lấy hòm thuốc, lúc xử lý vết thương còn không thèm nhìn Thương Vân Tú.
Xử lý vết thương xong nằm xuống, Thương Vân Tú biết rõ rồi còn cố hỏi: "Sao thế?"
"Không sao." Phó Vinh Khanh kéo gối đầu đi, lúc này hắn định ra ghế sofa ngủ.
Thương Vân Tú sao có thể để hắn chịu ấm ức, muốn ấm ức thì cả hai cũng phải ấm ức cùng nhau. Y cũng đi theo hắn ra khỏi phòng khách, chen ra một chỗ nhỏ cho mình trên ghế sofa: "Vinh Khanh, em thành thật khai báo, anh đừng tức giận."
"Tôi không nghe."
"Anh nghe."
"Không nghe." Phó Vinh Khanh bịt lỗ tai.
Thương Vân Tú bá đạo hôn hắn, chỉ chốc lát sau đã từ chủ động thành bị động, áo ngủ còn bị vò nhàu nhĩ. Thương Vân Tú nghĩ đêm nay cứ dứt khoát làm càng một chút, đừng kiềm chế làm gì.
Nhưng nút ảo bị cởi ra hơn nửa, Phó Vinh Khanh đột nhiên dừng lại: "Đi ngủ."
"Nhị gia, nghe em giải thích."
Phó Vinh Khanh vẫn bịt tai, Thương Vân Tú không thèm nói lý ép hắn phải nghe, bèn ôm lấy bàn tay đang bịt tai của hắn: "Sinh nhật anh sắp đến, là em muốn lặng lẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, là niềm vui bất ngờ. Nếu bị anh biết rồi thì còn gì là bất ngờ nữa?"
"Thật à?" Phó Vinh Khanh hỏi.
"Em thề, nếu như em có nửa lời dối trá thì trời giáng sấm..."
"Bậy bậy bậy." Lần này Phó Vinh Khanh hoàn toàn hết giận rồi. Nếu như muốn tạo bất ngờ, nhiều ngày thần bí như thế cũng là bình thường.
Nhưng nếu như chuyện này Thương Vân Tú cũng lôi ra để lừa hắn, hắn sẽ bơ người này hẳn một tuần!
"Vậy Nhị gia còn giận không?" Thương Vân Tú hỏi.
"Không giận nữa." Phó Vinh Khanh ôm lấy người, đi tới phòng khách lấy gối trước rồi quay về phòng ngủ chính, nằm nghiêng người xuống ôm lấy y: "Tú Tú, anh họ tôi muốn kết hôn với ngài Liêu, chuyện này em đã biết chưa?"
"Hả?"
Thương Vân Tú đâu có biết, mấy ngày nay y học hành vất vả, gần như bỏ lỡ hết tin tức từ bên ngoài.
Nhưng chuyện lớn như muốn kết hôn vì sao không nghe ngài Liêu nói gì.
Y hỏi: "Ai nói, khi nào kết hôn?"
"Từ ngài Liêu nói đấy, sáng nay tôi gặp anh ấy, anh ấy không đến trường, hóa ra là chuẩn bị đến phủ Đốc quân." Phó Vinh Khanh thở dài: "Tú Tú, em bận thật, chuyện này cũng không biết."
Lời này không biết có phải đang mỉa mai hay không, dù sao Thương Vân Tú cũng vờ như nghe không hiểu. Nghe được tin tức này, cảm giác của y vẫn khá phức tạp, kết hôn không phải việc nhỏ, nhưng ngài Liêu còn kết thân với phủ Đốc quân nữa, lại càng không phải chuyện dễ...
Phó Vinh Khanh: "Tôi thấy hai người khó có thể kết hôn nhất lại kết hôn rồi."
Thương Vân Tú hỏi: "Sao lại khó nhất?"
"Chưa từng thấy đàn ông kết hôn với đàn ông bao giờ, thành Bình Dương lại càng không. Bọn họ phá đi lề thói cũ, Tiêu Đình Xuyên lại là cậu chủ của phủ Đốc quân, khó khăn chồng chất khó khăn. Nhưng họ lại thật sự muốn kết hôn." Phó Vinh Khanh thần bí nói: "Chú Tiêu đồng ý rồi."
Thương Vân Tú hơi suy tư gật đầu, thoáng chốc lại quay về ngày lần đầu ngài Liêu và Tiêu Đình Xuyên ngồi thuyền ra ngoài năm đó. Nhớ lại vẫn cảm thấy thật đẹp.
"Nếu như Nhị gia thấy dáng vẻ khi hai người ở chung thì sẽ không kinh ngạc như vậy nữa. Em thấy vẫn nằm trong dự đoán." Thương Vân Tú khẽ cọ đầu vào cằm Phó Vinh Khanh, cơ thể cũng cố rúc sát vào lòng hắn: "Hai người họ bên nhau yên bình tốt đẹp, cảm giác như sinh ra đã dành cho nhau vậy."
"Tôi cũng muốn." Phó Vinh Khanh hôn y một cái, tì cằm lên trán y, thẳng thắn nói: "Tôi rất hâm mộ, trên đường về nhà vẫn nghĩ hay chúng ta cũng kết hôn đi, em thấy thế nào?"
"Chúng ta? Chờ thêm... Ít lâu nữa đi." Thương Vân Tú muốn đi gặp cha mẹ của Phó Vinh Khanh một lần, muốn nói rõ ràng với họ về chuyện năm đó. Còn mặt dây chuyền ngọc đã trả lại... Thương Vân Tú nhớ tới đã muốn đỏ mặt, sao lại xúc động đem trả chứ...
Buổi tối Thương Vân Tú chủ động muốn làm tình, muốn rất lâu, ngủ cũng sâu giấc. Chỉ dù là thế thì hôm sau Phó Vinh Khanh tỉnh lại y cũng đã đi rồi.
Nhất thời cậu Phó cảm thấy mình như trai bao ở lầu Danh...
Mấy ngày nay Lê viên không có ai, chí ít khi Phó Vinh Khanh đến thì không thấy. Cũng không biết Tống Linh Duật lên cơn gì lại ngồi uống trà một mình dưới sân khấu to như vậy, quả nhiên rảnh đến phát điên mà.
"Uống một ly không?" Tống Linh Duật chủ động hỏi.
"Trà có gì hay, có rượu không?" Phó Vinh Khanh rất buồn bực.
Đương nhiên là Tống Linh Duật lắc đầu, anh ta nghiêng đầu là có thể nhìn thấy người vội vàng trốn sau sân khấu. Vừa rồi anh ta cũng không chú ý, may mà Thương Vân Tú tinh mắt, hành động nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng.
Tống Linh Duật biết rõ còn cố hỏi: "Anh sao thế?"
Phó Vinh Khanh nói là không uống trà, giờ không có gì uống cũng chỉ có thể rót một ly mà cầm: "Tôi cảm thấy Tú Tú lạnh nhạt, lạnh nhạt rất nhiều, không tìm ra nguyên nhân. Tôi sợ cứ tiếp tục như thế thì không xong mất." Hắn nhấp một ngụm trà đắng chát: "Tống Linh Duật, anh nói xem tôi nên làm thế nào đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com