Chương 13: Chăm sóc người bệnh
Do đang sốt cao nên Vương Việt vô thức co người lại, hai mắt y vẫn nhắm chặt như cũ, hơi thở ồ ồ đặc biệt khó khăn. Vương Việt vùi mình trong đống chăn dày hòng muốn tìm lại chút ấm áp nhỏ nhoi. Thế nhưng vì đang sốt cao nên Vương Việt vô pháp cảm nhận được ấm áp, y sợ hãi nép sâu vào tấm chăn dày, hai mắt rất nhanh đã đẫm lệ.
Lăng Duệ chua xót sờ lên trán y, nhiệt độ vẫn nóng rực như cũ. Sức khỏe của Vương Việt vốn đã không tốt, trước đây ăn ít làm nhiều, hơn nữa còn bị đám người La gia hành hạ một cách tàn nhẫn, sức đề kháng của Vương Việt phải nói là vô cùng kém cỏi. Bây giờ, chịu gió lớn mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa còn khóc tới mù trời mù đất, không phát bệnh mới là điều kỳ diệu.
"Không sao đâu, đợi lát nữa thì sẽ không khó chịu." Lăng Duệ dịu giọng trấn an đối phương. Hắn ôn nhu vươn tay lau đi hàng nước mắt nóng hổi, còn chu đáo thổi khí như đang dỗ trẻ nhỏ.
"Không phải Tiểu Việt rất kiên cường sao? Bệnh này chỉ là chuyện nhỏ, ngoan đừng khóc."
Tựa như nghe được tiếng người an ủi, Vương Việt dần dần an tĩnh lại, một lần nữa rơi vào hôn mê. Lăng Duệ tranh thủ đi thay quần áo, sau đó bước xuống lầu nấu chút cháo loãng để Vương Việt ăn trước khi uống thuốc.
Từ quản gia ngồi trong phòng khách chăm chú dùng thuốc rượu xoa bóp bả vai. Mắt thấy Lăng Duệ đang hấp tấp bước xuống lầu, ông lập tức bỏ qua tình trạng chật vật của bản thân, lo lắng hỏi.
"Tiểu Việt có sao không?"
"Anh ấy phát sốt rồi, phỏng chừng lát nữa sẽ sốt cao hơn. Tôi đi nấu chút cháo để anh ấy ăn rồi uống thuốc, tránh bị xót bụng."
Lăng Duệ lúc này mới để ý tới bả vai bầm tím của Từ quản gia, hắn dừng lại bước chân, chau mày hỏi.
"Là ông ta làm à?"
"Không sao, xoa chút thuốc thì sẽ hết thôi." Từ quản gia không trực tiếp đáp lời Lăng Duệ, ông chậm chạp kéo cổ áo lên, mệt mỏi sắp xếp lại thuốc rượu vừa mới lấy ra. Lăng Duệ bình tĩnh bước đến trước mặt Từ quản gia, hắn nhẹ tay kéo xem vết thương tím xanh dữ tợn, sắc mặt không được tốt cho lắm.
"Ngày mai tôi kêu người đưa thúc đi bệnh viện. Xương cốt của người lớn tuổi vốn đã không tốt, bây giờ lại bị thương thành như vậy, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi."
"Không sao đâu, lát nữa sẽ hết đau thôi. Ngày mai cậu còn phải đi làm, nếu tôi cũng đến bệnh viện thì ai sẽ chăm sóc Tiểu Việt đây?"
"Ngày mai tôi xin nghỉ phép." Lăng Duệ chậm rãi đáp, Từ quản gia nghe xong liền giật mình. Ông chỉ thấy Lăng Duệ nhoẻn miệng cười, ôn nhu kéo áo Từ quản gia lại, vừa làm vừa nói, "Người nhà quan trọng hơn công việc, ngày mai thúc đi khám bệnh đi, Tiểu Việt để tôi lo."
Nói xong cũng không đợi Từ quản gia phản ứng, xoay người bước vào phòng bếp nấu chút cháo loãng. Động tác của hắn không nhanh không chậm, cẩn thận thử độ loãng của cháo rồi lại xem vị có vừa miệng hay không. Thanh âm lạch cạch nhịp nhàng truyền ra từ căn bếp nhỏ, Từ quản gia cười khổ rũ mi, ngã người nằm trên ghế dài.
"Nếu phu nhân nhìn thấy, nói không chừng bà ấy sẽ cười cậu đến ngã người."
Trước đây, Lăng Duệ là người rất cuồng công việc, hắn có thể bệnh, có thể kẹt xe, có thể gặp sự cố hay những lí do bất đắc dĩ khác. Thế nhưng Lăng Duệ chưa từng nghỉ một ngày. Có lần, mẹ Lăng qua đây ngay lúc Lăng Duệ đi làm, bà gọi hắn về tiếp bà, nhưng Lăng Duệ lại nhất quyết từ chối.
Lúc đó mẹ Lăng nhịn không được nói rằng, "Rồi sẽ có một ngày tiểu tử nhà mi vì người khác mà bỏ việc."
Lúc đó, Lăng Duệ chỉ hời hợt đáp rằng, "Xin lỗi mẹ, sẽ không có ngày đó đâu."
Đúng là không ai hiểu con mình bằng mẹ. Lăng Duệ thật sự đã vì một người mà bỏ làm tại bệnh viện. Từ quản gia âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng, đợi sau khi mẹ Lăng ghé thăm thì sẽ nói cho bà nghe.
Lăng Duệ chuyên chú khuấy cháo, nhận thấy đã vừa ăn rồi thì nhanh tay tắt bếp. Hắn đổ cháo ra một cái bát nhỏ, sau đó khuấy đều để nhiệt độ nguội bớt đi.
'Rầm'.
Trên tầng đột nhiên truyền đến thanh âm chấn động, Lăng Duệ cả kinh nhìn ra phòng khách. Một suy đoán mơ hồ xẹt qua đầu hắn, Lăng Duệ như bị cái gì đó kích động, hắn bỏ bát cháo trong tay xuống, xoay gót chạy thẳng lên lầu.
"Tiểu Việt?!"
Lăng Duệ hấp tấp đẩy mạnh cửa phòng, chỉ thấy Vương Việt từ lúc nào đã trầm mê tỉnh lại. Chăn đệm trên giường lộn xộn bật tung, khăn ấm vốn đang nằm trên trán y, giờ phút này đã vung vãi trên mặt đất. Mà Vương Việt, cả người suy yếu ngã ngồi bên mép giường, đầu cúi thấp tựa như đang muốn ngất tới nơi.
"Tiểu Việt, làm sao vậy?"
Lăng Duệ phóng tới ôm y vào lòng, khi chạm vào rồi, hắn mới giật mình trừng mắt. Cả người Vương Việt run lên bần bật, khuôn mặt cúi thấp nhỏ ra từng giọt nước mắt nóng bừng. Lăng Duệ đau lòng ôm chằm lấy y, vừa vỗ về vừa trấn an.
"Không sao, có tôi ở đây rồi. Đừng khóc, nếu anh còn khóc nữa thì bệnh tình nhất định sẽ nặng hơn."
Bàn tay Vương Việt lạnh ngắt, y run rẩy chụp lấy cánh tay rắn rỏi của Lăng Duệ. Tựa như đang bấu víu chút hi vọng cuối cùng, Vương Việt nức nở nằm trong ngực hắn, bên má đau rát khiến y bất chợt nhớ về những trận đòn roi trong quá khứ.
Ban nãy, Vương Việt mơ thấy một giấc mộng. Y mơ thấy mình bị Lăng Duệ bỏ rơi, hắn chê y trì độn ngu ngốc, giống như người gỗ không biết lấy lòng ai. Lăng Duệ ghét bỏ y, hắn trả y về địa ngục La gia. Bọn họ cười nhạo y, còn đánh y, nhốt y trong phòng củi.
Bọn họ trói y vào vách nhà, dùng gậy to hung hăng đập lên lưng y không thương tiếc. Bọn họ nói Vương Việt chỉ là rác rưởi, sinh mạng của y là để người khác phát tiết tức giận, chết rồi cũng chả sao.
Vương Việt sợ, y hoảng loạn, trốn tránh, mưu cầu. Chung quy, y chỉ muốn mình được hạnh phúc mà thôi.
Lăng Duệ là ôn nhu duy nhất đối với y. Nhưng Vương Việt không phải bệnh nhân duy nhất mà Lăng Duệ cần chữa trị. Y sợ, mình sẽ bị hắn vứt bỏ. Nếu Lăng Duệ thật sự không cần y thì Vương Việt phải làm sao bây giờ?
Càng nghĩ, Vương Việt càng hoảng loạn. Y nức nở khóc đến nghẹn họng. Lăng Duệ sợ y không thở được nên nhanh chóng vỗ lên lưng y, vừa nhẹ giọng ôn nhu trấn an bên tai Vương Việt.
"Đừng sợ, có tôi đây rồi. Đừng khóc, tiểu Việt đừng khóc! Không phải ban sáng anh còn cười với tôi sao? Vì sao bây giờ lại khóc thảm như thế? Ngoan, đừng khóc mà."
Vương Việt rút sâu vào người Lăng Duệ, y nắm chặt vạt áo mỏng tang trước ngực hắn. Cả người Vương Việt cứ run lên không dứt, cũng vì khóc quá lâu nên lưng y nhanh chóng phủ ướt mồ hôi lạnh, hai tay tái nhợt không còn chút hơi ấm.
Lăng Duệ sợ bệnh tình của y sẽ trở nặng thêm, hắn gấp gáp vỗ nhẹ lưng y, tiếp tục dỗ dành, "Nếu anh còn khóc nữa thì tôi nhất định sẽ giận anh. Tiểu Việt không ngoan, không nghe lời tôi sao?"
Vốn chỉ muốn người kia nín khóc, thế nhưng không ngờ chính câu nói đó đã chọc trúng chỗ đau của Vương Việt. Y sợ Lăng Duệ sẽ bỏ mình, bây giờ nghe hắn sẽ giận, Vương Việt càng sợ Lăng Duệ sẽ vứt bỏ y. Vương Việt hoảng loạn nép sâu vào lòng ngực hắn, thanh âm khàn đặc nghẹn ngào rên rỉ.
Lăng Duệ bất đắc dĩ thở dài, hắn một tay ôm Vương Việt, một tay lấy điện thoại gọi cho Từ quản gia.
"Thúc còn đi được không? Mang bát cháo lên giúp tôi nhé."
Sau khi nghe ông đáp ứng, Lăng Duệ lập tức tắt điện thoại, rướn người lên muốn bế Vương Việt về giường. Thế nhưng động tác này của hắn trong mắt Vương Việt lại biến thành Lăng Duệ muốn bỏ y đi. Trái tim y co thắt dữ dội, Vương Việt hoảng loạn kéo chặt tay áo hắn, thanh âm bi thiết tuyệt vọng cất lên.
"Duệ...Hức..."
Động tác Lăng Duệ chợt chững lại, hắn không thể tin được cúi đầu nhìn người trước mặt. Chỉ thấy Vương Việt yếu ớt bám lấy vạt áo hắn, nước mắt bao phủ khắp khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu. Y đau khổ thở dốc nặng nề, nghẹn ngào lên tiếng cầu xin.
"Duệ... Đừng đi... Đừng đi..."
Trái tim Lăng Duệ co thắt lại, hắn lẳng lặng nhìn y chằm chằm, nhất thời chưa thể phản ứng kịp. Thế nhưng Vương Việt lại cho rằng Lăng Duệ không cần mình, y cố gắng rướn người lên ôm lấy cổ hắn, Vương Việt sợ hãi vùi sâu vào hõm cổ Lăng Duệ, nước mắt lộp độp rơi trên da thịt khiến hắn có chút giật mình.
"Đừng đi... Cầu xin anh... Duệ... Hức..."
Giờ phút này, Vương Việt đã không còn để tâm tới cái gì nữa, y muốn Lăng Duệ, y không muốn bị hắn bỏ rơi. Nếu Lăng Duệ không cần y nữa thì Vương Việt nhất định sẽ chết. Trái tim y nhói đau từng trận, đầu óc choáng váng xoay đến điên cuồng, thế nhưng Vương Việt vẫn nhất quyết không buông hắn ra.
"Tôi không đi, đừng sợ." Lăng Duệ nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng của người đang vùi mặt vào hõm cổ mình. Vương Việt nức nở đến đáng thương, nước mắt lộp độp thấm ướt vạt áo trước ngực hắn, Lăng Duệ không ngại bẩn, ngược lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hắn ôn nhu vỗ về lưng y, tận lực trấn an người đang hoảng loạn, "Không sao cả, tôi vẫn ở đây. Tiểu Việt ngoan, đừng khóc nữa."
Cả người y nóng hừng hực, nếu còn khóc nữa thì hắn sợ Vương Việt sẽ bệnh chết mất thôi. Lăng Duệ đau lòng bế xốc y lên, cẩn thận đặt y ngồi trên giường lớn. Vương Việt suy yếu nép sâu vào lòng ngực ấm áp, tiếng khóc dần dần nhỏ đi, chỉ còn lại tiếng nức nở vụn vặt lâu lâu lại vang lên mấy tiếng.
Từ quản gia sau khi mang cháo lên liền trở về phòng nghỉ. Lăng Duệ khuấy đều bát cháo, nhìn Vương Việt đang cố gắng trụ vững thân thể, ngồi dựa vào thành giường phía sau có lót gối. Hai tay y chống xuống đệm dày, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Lăng Duệ đau lòng lấy muỗng cháo nhỏ, cẩn thận thổi nguội rồi đặt bên môi y, "Cố ăn vài muỗng đi."
Hôm nay Vương Việt gọi tên hắn, Lăng Duệ cảm thấy vô cùng cao hứng. Hắn chu đáo dỗ dành y ăn cháo. Thế nhưng Vương Việt đã khóc đến kiệt sức, sốt cao khiến y vừa mệt vừa biếng ăn. Lăng Duệ kiên nhẫn nhìn y ăn từng miếng nhỏ, nhẹ nhàng nói.
"Anh gọi tên tôi thêm lần nữa được không?"
Vì sợ hắn sẽ vứt bỏ mình nên Vương Việt cố ép bản thân ăn hết mấy muỗng cháo mà Lăng Duệ đưa tới. Thấy hắn muốn mình gọi tên, Vương Việt đương nhiên sẽ không từ chối, y mệt mỏi hé miệng, khàn giọng bật gọi một cái tên.
"Duệ..."
"Rất ngoan." Lăng Duệ cao hứng sờ nhẹ đâu y, hắn lại tiếp tục giúp y ăn cháo. "Sau này anh cứ nói nhiều một chút, tôi rất thích giọng nói của anh."
Vương Việt chịu không nổi nữa nhắm mắt, thân thể lung lay ngã sang bên cạnh. Lăng Duệ giật mình đỡ lấy eo y, hắn cẩn thận đặt bát cháo lên bàn, lo lắng sờ lên trán y, "Sốt lại cao hơn rồi, uống chút thuốc rồi ngủ nhé."
Hắn vươn tay lấy li thuốc sôi bên cạnh, kề sát miệng Vương Việt. Bây giờ y thật sự đã hết sức rồi, Vương Việt theo bản năng nghiêng đầu tránh khỏi miệng li, hai mắt nhắm nghiền hình như sắp ngất tới nơi.
Lăng Duệ biết Vương Việt đang không tốt, nhưng không thể không uống thuốc. Lỡ như ngày mai sốt cao hơn thì phải làm sao bây giờ? Vương Việt không được khỏe, trận bệnh này có thể sẽ để lại di chứng, nếu không kịp chữa trị thì sẽ càng nguy hiểm hơn. Lăng Duệ hít sâu một hơi, ngửa đầu uống hết li thuốc ấm.
Sau đó, hắn khẽ nâng cằm y lên, nhẹ nhàng hạ môi cùng Vương Việt triền miên giao kết. Thần trí y đã trở nên mông lung, Lăng Duệ hôn mình, y cũng không phát giác ra. Y chỉ thấy cánh môi ấm áp, mi mắt lại nặng nề dính chặt, không thể mở lên.
Lăng Duệ đẩy nước thuốc qua khoang miệng ấm áp của Vương Việt, sau khi thấy y đã nuốt hết, hắn cũng không ngay lập tức thả ra. Đợi đến khi Vương Việt thở dốc nhịn không được vùng vẫy, lúc này Lăng Duệ mới chịu buông tha.
Hắn hạ mắt nhìn chằm chằm Vương Việt, trái tim nhảy loạn như bị thủy triều xoáy mạnh không ngừng.
Hắn cảm thấy, hình như mình đã yêu Vương Việt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com