Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Tôi đút anh ăn

Vương Việt núp trong bóng tối không chịu ra ngoài, Lăng Duệ cũng không định ép y. Tâm thần của y bây giờ rất dễ tan vỡ, nếu hắn lại dùng bạo lực áp chế Vương Việt thì không những không mang lại hiệu quả tốt mà còn là nhát dao trí mạng có thể giết chết tia lí trí cuối cùng của y.

Lăng Duệ cười nhẹ ôn nhu nói, "Nếu anh sợ thì tôi sẽ rời khỏi đây, cháo đặt trên bàn, anh nhớ phải ăn đấy."

Vốn định đợi ai kia đáp lại thế nhưng không gian vẫn im lặng một mảnh. Lăng Duệ cũng không đòi hỏi nữa, từ từ đứng lên rời khỏi phòng. Hắn đứng bên ngoài giả vờ tạo ra âm thanh 'cạch' nhẹ, muốn để Vương Việt tin rằng hắn đã rời đi.

Lăng Duệ im lặng nhìn xuyên qua khe hở cửa phòng, đợi Vương Việt bước ra ngoài. Chỉ là qua thêm một đoạn thời gian, ngay cả tiếng động nhỏ cũng chẳng có chứ nói gì là bóng dáng y. Lăng Duệ lo lắng nhíu mày, người kia không lẽ thà chịu chết cũng không muốn lộ mặt ra ngoài sao?

Từ khi được cứu khỏi La gia, Vương Việt cái gì cũng chưa ăn. Nữ y tá nói với hắn rằng, lúc cảnh sát đến khám xét nhà thì Vương Việt đang bị trói ở phòng củi, cả người y dơ bẩn, hơn nữa còn dính đầy máu tươi, hình như là vừa bị đánh.

Lúc đó, y cái gì cũng không nói, đến chớp mắt cũng không buồn động đậy. Khi ấy, thậm chí có người còn cho rằng y đã chết rồi, nhưng đến lúc Vương Việt sợ hãi lùi lại phía sau khi có cảnh sát chạm vào tay y thì họ mới vỡ lẽ ra Vương Việt còn chưa tắt thở.

Đang lúc hắn xoắn xuýt với mớ suy nghĩ hỗn loạn, trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh lốp cốp. Lăng Duệ ngẩng đầu nhìn vào, đáy mắt đầy vẻ trông chờ.

Vương Việt chậm chạp bò ra khỏi cửa tủ, tóc tai hơi dài chạm tới đôi má tái nhợt. Y sợ sệt nhích từng bước chân, lén lút nhìn xem có ai ở đây không. Sau khi xác nhận mình an toàn, Vương Việt mới có chút an tâm bước ra xa hơn một chút. Quần áo y mặc là đồ bệnh viện, vì không đúng kích cỡ nên có chút rộng thùng thình, điều đó vô tình khiến y càng thêm gầy gò. Lăng Duệ nín thở nhìn vào, mím môi đợi chờ.

Vương Việt hình như đang suy nghĩ gì đó, tựa hồ sợ sẽ bị người ta bắt trói, y liền vô thức lùi lại mấy bước, hai mắt hoảng loạn ngập đầy ánh nước. Lăng Duệ cắn môi, thật sự muốn xông vào bắt người đó ăn cháo, thế nhưng hắn sợ mình sẽ khiến y càng thêm hoảng loạn.

Mùi thức ăn truyền đến cánh mũi, Vương Việt tò mò nhìn đến bát cháo đang phả khói nghi ngút trên bàn, hai chân chần chừ.

"Mau tới ăn đi." Lăng Duệ nói thầm trong lòng, cong người lén lút nhìn vào khe hở. Hắn chưa từng phải đóng vai tên ăn trộm hèn mọn như vậy cả, xưa nay hắn đi đến đâu cũng đều có người đưa đón, ai ai cũng kính nể tôn sùng. Lăng Duệ chưa rằng trải qua cảm giác phải xem lén người khác.

Vương Việt nhỏ nhẹ bước đến cạnh bàn, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Mắt thấy không ai ở đây, y liền cầm muỗng lên ăn từng ngụm nhỏ.

Trái tim Lăng Duệ vỡ òa, cảm xúc thật sự muốn rơi nước mắt. Dỗ dành một người tự bế đúng là khó hơn lên trời. Thế nhưng khi nhìn y chậm chạp ăn cháo, hắn liền có chút gì đó gọi là hạnh phúc, thậm chí là nhẹ nhõm đi không ít. Lăng Duệ vô thức cong môi, ôn nhu đưa mắt nhìn bóng người gầy guộc đang nhút nhát ăn từng ngụm cháo nhỏ.

Tâm tình của y tựa hồ đang rất tốt, Vương Việt ngồi xếp chân bên bàn, tay chậm chạp lấy cháo. Dù không thấy rõ vẻ mặt của y, nhưng Lăng Duệ vẫn có thể cảm nhận được Vương Việt đang rất vui vẻ. Y không còn cảnh giác nhìn xung quanh nữa, chỉ tập trung ăn hết bát cháo to đùng.

Vương Việt đặt chiếc muỗng lên bàn, mày đột nhiên nhíu lại. Tâm tình Lăng Duệ tức khắc bị treo lên, hắn nhận ra biểu cảm của Vương Việt hình như có gì đó không đúng lắm. Hắn chỉ thấy y lấy tay đè bụng, vết đỏ trên cổ tay hằn rõ dấu trói tàn bạo, đôi mày y đau đớn nhíu chặt, bụng vô thức co rút.

Lăng Duệ thầm kêu không xong, nhưng hắn còn chưa kịp chạy vào thì Vương Việt đã nghiêng mình sang cạnh bàn, đột ngột nôn ra hết bát cháo vừa mới được ăn xong.

Lăng Duệ cả kinh xông cửa chạy đến ôm lấy y, Vương Việt đau đớn đè lên cái bụng lép xẹp, khuôn mặt tái nhợt rịn ướt mồ hôi lạnh. Lăng Duệ nhẹ nhàng xoa xoa bụng giúp y, gấp gáp hô.

"Vương Việt, anh có sao không?"

Cháo vừa được ăn vào đã bị y nôn khắp sàn, cả người Vương Việt run lên bần bật, cảm giác có ai đó chạm vào mình, y lập tức hoảng loạn tránh né. Lăng Duệ gấp đến muốn chết ôm chặt lấy y. Hắn cũng không sợ thân thể mình bị bẩn, nhanh giọng trấn an.

"Đừng sợ, tôi không trách anh, đừng lo lắng."

Cảm nhận người trong lòng run đến lợi hại, hắn cũng thừa biết y đang phản kháng mình. Thế nhưng, đây không phải lúc hắn mặc y tự sinh tự diệt, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không buông y ra.

Hai mắt Vương Việt hoảng loạn mở to, y vô thức đánh lên lưng Lăng Duệ, tránh né đến dữ dội. Sức lực của y rất yếu, Lăng Duệ cũng không cảm thấy đau đớn mấy. Hắn đè chặt người trong lòng, ôn nhu trấn an kẻ đang hoảng loạn vùng vẫy.

"Vương Việt, anh bình tĩnh lại. Ở đây an toàn, không ai có thể đánh anh, cũng không ai có thể giam cầm anh, tra tấn anh. Bình tĩnh lại đi, anh an toàn rồi, anh có thể đánh tôi, có thể mắng tôi. Đừng sợ hãi, cũng đừng trốn chạy."

Ngón tay thon dài nhẹ xoa lên mái tóc y, cái đau sau lưng bất chợt dừng lại. Lăng Duệ biết Vương Việt có lẽ đã nghe thấy những lời hắn nói. Lăng Duệ tiếp tục vỗ nhẹ lưng y, lo lắng hỏi.

"Có phải anh bị đau dạ dày không? Xin lỗi, anh đã lâu chưa ăn gì nhưng tôi lại để anh ăn nhiều cháo như vậy, có phải rất khó chịu?"

Hai mắt Vương Việt ẩn hiện tia nước, y cảm thấy bàng hoàng khi nghe giọng nói ôn nhuận bên tai, trái tim lâu ngày bị sứt mẻ cũng từ từ được hắn hàn gắn lại. Vương Việt cắn môi nén tiếng khóc nức nở, Lăng Duệ lại tiếp tục xoa tóc y, nói.

"Uống thuốc rồi sẽ không đau nữa, tôi là bác sĩ, mà bác sĩ thì có thể chữa được rất nhiều bệnh. Đừng sợ hãi, tôi sẽ không làm hại anh."

Lăng Duệ thả lỏng, sau đó vươn tay nâng má y lên. Vương Việt ngẩng đầu nhìn hắn, im lặng rơi nước mắt. Lăng Duệ lại mỉm cười lau nhẹ nước mắt bên má y, hỏi.

"Bụng có phải rất đau?"

Nghe tiếng nói ôn nhu như nước, trái tim Vương Việt tựa như đã tìm lại được nhịp đập của mình. Y không tránh né Lăng Duệ nữa, chỉ im lặng nức nở, ký ức trước kia khiến y sợ hãi thực tại, không muốn tiếp xúc với bất kì ai khác, thậm chí muốn mình nên chết sớm cho xong.

Lăng Duệ luồn tay qua chân bế y dậy, Vương Việt cứ tiếp tục nghẹn ngào không thành tiếng.

Hắn đắp chăn lại giúp y, ôn nhu nói, "Đừng khóc, lát nữa tôi mang bát cháo khác lên cho anh. Sau khi ăn xong thì mới được uống thuốc."

Vương Việt vùi mặt vào gối, Lăng Duệ bất đắc dĩ lắc đầu xoay người đi thu dọn đống cháo mà Vương Việt vừa mới nôn ra. Hắn cũng không ngại bẩn, tay chân thuần thục lau dọn sạch sẽ. Đợi đến khi hắn trở lại thì Vương Việt đã ngủ mất rồi.

Lăng Duệ khổ não thở dài, hắn không biết mình có nên gọi người kia tỉnh dậy hay không? Hắn sợ mình lại làm y hoảng, mà người kia hoảng lên thì sẽ khóc.

Nhưng hắn cũng không thể để y nhịn đói, dạ dày của y đang rất yếu. Hắn sợ nếu cứ để vậy thì Vương Việt sẽ không chết vì đói mà là chết vì xuất huyết dạ dày. Hắn bước đến bên giường, lay lay vai y.

"Vương Việt? Tỉnh lại ăn chút đồ ăn đi."

Lăng Duệ vốn định gọi thêm mấy tiếng nữa, nhưng Vương Việt rất nhanh đã tỉnh lại. Y mờ mịt lim dim hai mắt, tay áo đưa lên dụi nhẹ vào khóe mi ngập nước. Lăng Duệ thích thú nhìn tới, đột nhiên có cảm giác người này rất đáng yêu.

Vừa nhìn thấy Lăng Duệ, Vương Việt đột ngột bật dậy định leo xuống giường chạy trốn, chỉ là không hiểu sao lại chùng bước. Y nhút nhát nhìn hắn, thấy hắn không làm gì mình, Vương Việt liền không chạy nữa, ngồi im cúi đầu.

Bên môi ấm áp một trận, Lăng Duệ đưa muỗng cháo trước miệng y. Vương Việt khó hiểu nhìn qua, chỉ thấy hắn ôn nhu mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

"Ngoan, ăn vài ngụm thôi cũng được."

Đã bao lâu rồi y chưa nghe qua giọng nói ấm áp này? Hay vốn dĩ là chưa từng nghe qua?

Môi y vô thức hé mở, mùi vị ngòn ngọt thơm lừng tức khắc xông lên khoang mũi. Vương Việt ngoan ngoãn ăn hết từng muỗng cháo mà Lăng Duệ đưa tới, hắn đút bao nhiêu, y liền ăn hết bấy nhiêu.

Lăng Duệ sợ y lại đau bụng cho nên đút y chỉ nửa chén cháo nóng. Hắn nhìn Vương Việt khẽ liếm môi, hình như là đang đợi ăn tiếp.

"Ăn bao nhiêu được rồi, nếu ăn nữa thì anh sẽ nôn như ban nãy."

Vương Việt tội nghiệp nhìn hắn, Lăng Duệ mỉm cười, "Đợi anh khỏe lại, anh muốn ăn bao nhiêu tôi cũng đáp ứng anh."

Vương Việt lặng người, tay giấu trong chăn vô thức thả lỏng. Lăng Duệ sờ tay lên đầu y, ôn nhu mỉm cười.

"Anh tên Vương Việt có phải không? Tôi là Lăng Duệ."

Lăng Duệ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com