Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Giận rồi sao?

Vương Việt nắm tay Lăng Duệ rất chặt, hắn đương nhiên cũng nhận ra sự khác thường của y, không biết có phải vẫn còn lo ngại hay không mà Vương Việt đi rất chậm, có lẽ điều đó khiến y an tâm hơn hay là do muốn được hưởng thụ cảm giác an toàn này lâu hơn một chút.

Bàn tay Lăng Duệ rất ấm, chạm vào có cảm giác rất thoải mái. Trước nay, Vương Việt chưa từng nắm tay ai bao giờ, vì vậy nhất thời có chút rung động. Người trước mặt ôn nhu với y, còn không ngừng dịu giọng dỗ dành. Dù sâu trong tiềm thức, Vương Việt không biết hắn là ai, cũng không biết vì sao hắn lại bước đến bên đời, thế nhưng trái tim lại đắm chìm trong sự ôn nhu đó không muốn rời đi.

Đứng trước cửa phòng vệ sinh, Lăng Duệ quay đầu, nói, "Anh vào đi."

Vương Việt hoang mang nhìn hắn, trước sau không chịu bước vào. Bàn tay y nắm chặt người trước mặt, nhận ra ai kia lại đang bất an, Lăng Duệ nhanh chóng trấn tĩnh y.

"Anh đừng sợ, việc này tôi không thể thay anh làm được. Mau vào đi, tôi vẫn ở đây đợi anh mà."

Vương Việt mím môi, tựa hồ có chút không tình nguyện. Lăng Duệ bất đắc dĩ bật cười. Hắn không biết Vương Việt năm nay bao nhiêu tuổi, nhưng hắn chắc chắn rằng Vương Việt lớn hơn chứ không kém Lăng Duệ hắn. Nhìn người đàn ông cao gầy tỏ vẻ uất ức, cứ như một hài tử không chịu đi vệ sinh một mình, hắn liền cảm thấy buồn cười, xua tay nói.

"Xem anh kìa, anh cũng đâu còn nhỏ nữa. Còn muốn tôi dẫn anh đi vệ sinh sao?"

Vương Việt mím môi, chủ động giật tay mình ra, bước vào nhà vệ sinh. Lăng Duệ nhìn lòng bàn tay trống trơ, rốt cuộc không biết nên cười hay nên khóc.

Vương Việt có lẽ đã giận rồi.

Ai lại muốn mình bị người ta nói là trẻ con chứ? Dù y đang tự bế nhưng ý thức của một người đàn ông vẫn còn, đối mặt với người nhỏ hơn mình vài tuổi lại bị trêu chọc thành cái dạng này. Nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng sẽ trở nên giận dữ.

Lăng Duệ ngáp dài dựa lưng vào tường chờ đợi. Vương Việt hành động rất chậm, có lẽ lại đang mò mẫm trong nhà vệ sinh. Dù sao hắn cũng không thể hối thúc y, Vương Việt là người đặc biệt, nếu hắn càng thúc giục thì kết quả sẽ càng tệ.

Bây giờ, Vương Việt đã không còn bày xích hắn nữa, đây là dấu hiệu tốt để hắn từ từ kéo y ra khỏi đống bùn lầy thảm hại trong quá khứ. Bên trong truyền đến tiếng nước rầm rì, Lăng Duệ lặng im chờ đợi, mí mắt dù nặng trịch nhưng hắn cũng không dám hạ xuống.

Qua thêm một đoạn thời gian, bên trong vẫn rì rào tiếng nước. Lăng Duệ thoáng chốc cảm thấy có gì đó không đúng, cơn buồn ngủ nháy mắt bay sạch, hắn nhíu mày nhìn vào cửa phòng đóng chặt, cao giọng gọi.

"Vương Việt? Xong chưa?"

Bên trong vẫn yên lặng một mảnh, đáy lòng hắn đột nhiên có chút bất an. Nhưng hắn vẫn không đẩy cửa mà chỉ kiên nhẫn gọi thêm mấy tiếng.

"Vương Việt, nếu anh không nói thì gõ tường đáp lại đi. Anh xong chưa?"

Y là người tự bế, việc hi vọng vào tiếng nói của y, Lăng Duệ đương nhiên không dám. Thế nhưng, Vương Việt vẫn hiểu hắn đang nói gì, thậm chí có thể đáp lại bằng những hành động đơn giản. Lăng Duệ nôn nóng nhìn vào cửa phòng, chần chừ không dám đẩy ra.

Thanh âm nước chảy rầm rì chẳng dứt, cộng với sự im lặng của một người tinh thần đang bất ổn, Lăng Duệ rốt cuộc không thể đợi được nữa. Hắn mặc kệ Vương Việt có an toàn hay không, dứt khoát đẩy mạnh cửa phòng chạy vào.

Tiếng nước đặc biệt rõ ràng khi cửa phòng bật mở, Lăng Duệ nhanh mắt liếc nhìn xung quanh, ngay lập tức đã va vào bóng lưng quen thuộc. Hắn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bị tình hình trước mắt dọa cho kinh sợ.

Dù y không làm gì gây hại cho bản thân nhưng với tư cách là một người bác sĩ, Lăng Duệ đương nhiên nhận ra Vương Việt có gì đó rất bất thường. Tinh thần lúc bước vào phòng so với hiện giờ là hoàn toàn khác lạ.

Lăng Duệ nhíu mày nhìn tới, bàn tay Vương Việt đặt trên voan xả nước, vòi nước rì rào chảy xuống bồn rửa mặt trắng tinh, Vương Việt đứng trước tấm gương to, ngẩn người nhìn mình trong đó. Lăng Duệ bước đến cạnh y, cánh tay chạm rãi vươn lên muốn kéo vai y về Thế nhưng đột nhiên chững lại giữa đường.

Trong gương, hai mắt Vương Việt vô hồn không còn sức sống, y nhìn chằm chằm hình ảnh của chính mình phản xạ trong tấm gương phẳng lì. Bàn tay vẫn đặt trên voan nước, cứ vậy lặng người không còn phản ứng.

Lăng Duệ cả kinh, hắn tựa hồ ngời ngợi ra cái gì đó bất thường. Ngay trong giây phút bàng hoàng nhất, hắn vô thức vươn tay kéo lấy vai của người trước nặt. Lăng Duệ ghì chặt người y ép Vương Việt đối mặt với mình, hắn nghiêm túc nhìn vào đôi mắt vô hồn, gấp gáp hô lên.

"Vương Việt, nhìn tôi!"

Tiếng nước rì rầm bên tai không dứt, Lăng Duệ siết chặt đôi vai gầy guộc. Tựa hồ bị hắn làm đau nên y hơi nhíu mày, ánh sáng trong mắt cũng từ từ hiện rõ.

Đối mặt với người không thể khiến hắn hết lo, Lăng Duệ thở dài thả lỏng bàn tay, thanh âm nhẹ lại, "Ban nãy anh đã nghĩ đến cái gì?"

Vương Việt không đáp hắn, y chỉ cúi người nhăn đôi mày thanh tú. Lăng Duệ vừa giận vừa thương thở hắt, hắn cũng không thể ép Vương Việt đáp lời mình, có lẽ ban nãy, thời khắc đối diện với chính bản thân khiến Vương Việt thoáng nhớ về quá khứ, nhớ lại tình cảnh bi thảm mà y đã trải qua. Cơn tức giận từ từ giảm xuống, Lăng Duệ nắm lấy tay y, dẫn y ra ngoài.

Bước chân Vương Việt noi theo chiếc bóng đổ rập xuống của người trước mặt, y không dám nhìn hắn nữa, ánh mắt ban nãy của hắn khiến y nhớ tới đám người đã ngược đãi y. Thế nhưng, ánh mắt đó vẫn có chút khác lạ, nó không khiến y sợ hãi như trước đây, mà lạ thay lại khiến y áy náy.

"Sau này đừng im lặng như vậy. Anh thiếu chút nữa đã dọa tôi chết điếng đấy."

Vương Việt ngẩng đầu nhìn bóng lưng của người trước mặt, khóe môi cứng đờ lạnh nhạt đột nhiên lại cong lên. Dù độ cong không rõ ràng mấy nhưng nó chính là nụ cười đầu tiên của Vương Việt sau bao nhiêu ngày chết lặng do bị đày đọa tại La gia.

...

Lăng Duệ dậy từ rất sớm, quá trình thức dậy của hắn cũng không quá lề mề như những người khác. Lăng Duệ là bác sĩ, thức khuya dậy sớm đã là chuyện bình thường, thậm chí lúc đang ngủ còn bị người ta réo đến bệnh viện tiến hành phẫu thuật. Đối với hắn mà nói, ngủ đủ giấc đã là chuyện rất may mắn, nói hoa lệ hơn đó chính là nét đẹp của tạo hóa.

Nhìn người đang ngoan ngoãn vùi đầu vào bờ vai rắn chắc, Lăng Duệ đột nhiên có chút ngoài ý muốn. Qua thêm một đoạn thời gian nữa, Lăng Duệ mới nhớ ra y là bệnh nhân mà hắn đã mang về vào hôm qua.

Lăng Duệ cẩn thận ngồi dậy, tận lực không khiến Vương Việt tỉnh giấc. Không khí buổi sáng đúng là trong lành hết mức, hắn vươn vai hít lấy một ngụm không khí mát lạnh, tinh thần sảng khoái bước chân xuống giường. Trước khi rời đi, hắn còn không quên kéo chăn lên cho Vương Việt, sau khi cảm thấy ổn thỏa, hắn mới yên tâm đi thay đồ rồi đến bệnh viện.

Công việc hôm nay cũng không tồi, Lăng Duệ chuyên tâm tập trung vào quá trình khám chữa bệnh, giải đáp thắc mắc cho bệnh nhân và người thân đi theo. Trong vài phút lơ đễnh, hắn đột nhiên nhớ tới người đang còn nằm ở nhà kia.

Không biết giờ này đã ăn gì chưa nhỉ?

Hắn biết Vương Việt không phải người khó nuôi, cũng không phải dạng người cần chăm sóc từng li từng tí. Thế nhưng ngay giờ phút này, Vương Việt chính là mảnh giấy trắng dễ dàng bị xé tan, Lăng Duệ là bác sĩ, nhiệm vụ của hắn là chữa lành vết thương cả về tinh thần lẫn thể xác. Cái Vương Việt cần bây giờ chính là chỗ dựa và sự an ủi tận tâm. Lăng Duệ biết mình không hoàn toàn mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối cho Vương Việt, nhưng hắn có thể giúp y giảm bớt sự kinh sợ về thế giới xung quanh.

Giờ nghỉ trưa rất nhanh đã đến, Lăng Duệ quyết định lái xe về nhà. Bình thường hắn sẽ nghỉ ngơi tại bệnh viện để giảm bớt thời gian chạy tới chạy lui, dù sao hắn cũng là một bác sĩ có tâm, Lăng Duệ luôn tận dụng thời gian để phục vụ nghề nghiệp cao cả này, vì vậy hắn sẽ không chọn cách lãng phí thời gian để bản thân mình được thoải mái.

Thế nhưng, bây giờ khác rồi, hắn còn có một bệnh nhân đặc biệt ở nhà. Lăng Duệ đặt chân xuống xe, áo blouse trắng đứng dưới ánh mặt trời phá lệ sáng sủa. Nhìn ngôi nhà sừng sững giữa mảnh đất rộng lớn, Lăng Duệ bình tĩnh nhấc chân đi tới.

"Từ thúc?"

Lăng Duệ bất ngờ bật hỏi khi nhìn thấy Từ quản gia đang mang theo khay thức ăn bước xuống lầu. Hắn nghĩ đây là phần cơm mà Vương Việt vừa ăn xong nên cũng cảm thấy an tâm. Thế nhưng thời điểm va vào mấy món thức ăn vẫn còn nguyên vẹn trên tay ông, Lăng Duệ lập tức nhíu mày, hỏi.

"Sao lại còn nguyên?"

Từ quản gia thở dài, bất lực nói, "Cậu ấy quá cứng đầu, thấy tôi đi vào liền trốn trong chăn không chịu ra. Tôi nói đây là bữa ăn trưa, cậu ấy cũng không phản ứng. Tôi cũng thử kéo chăn của cậu ấy ra nhưng mà..."

Nhìn ánh mắt bất lực của Từ quản gia, Lăng Duệ đương nhiên hiểu rõ. Vương Việt bây giờ rất sợ người lạ. Càng cứng với y thì y sẽ càng phản kháng, Từ quản gia không có kinh nghiệm chăm sóc người tự bế, là hắn không biết suy nghĩ kỹ càng, để ông ở nhà chăm Vương Việt mà không có hướng dẫn.

"Được rồi, để tôi."

Lăng Duệ cầm khay thức ăn từ tay Từ quản gia, bước lên phòng. Căn phòng mở toang không ai đóng lại, Lăng Duệ bình tĩnh bước vào, liếc nhìn người đang núp trong chăn.

Vương Việt cuộn tròn thân thể lấy chăn che mình lại, nếu tinh mắt thì có thể nhận ra Vương Việt đang run lên. Lăng Duệ hít sâu một hơi, đặt khay cơm xuống bàn. Nhìn thực đơn ở đây thì có thể thấy Từ quản cũng rất tinh tế. Vương Việt không khỏe, dạ dày cũng yếu. Vì vậy, ông nấu mấy món rất thanh đạm, đa số đều là thức ăn dễ tiêu hóa và tốt cho y.

Lăng Duệ xoay người đi đến mép giường, chạm tay lên cục bông tròn tròn đang cật lực trốn tránh.

"Đừng sợ, là tôi."

Người trên giường vẫn không chịu xuất hiện, Lăng Duệ bất đắc dĩ cười khổ, hắn lay nhẹ vai y, ôn thanh nói.

"Anh đói bụng rồi phải không? Tôi có mang thức ăn lên đó, mau ngồi dậy."

Thanh âm ôn nhu dễ nghe, bàn tay kéo chăn của Vương Việt hơi thả lỏng, qua thêm năm phút nữa, y mới ló đầu ra khỏi mép chăn, cảnh giác nhìn Lăng Duệ.

Không phải người già già kia, là Lăng Duệ.

Nhìn thấy Lăng Duệ, Vương Việt như nhìn thấy cứu tinh. Y chậm chạp ngồi dậy, nhưng vẫn chưa chịu bước xuống giường. Lăng Duệ rất nhanh đã nhận ra hình như người này vẫn còn giận dỗi, hắn bất đắc dĩ cười nói.

"Vẫn còn giận sao? Anh giận cũng thật dai, nói xem là tôi đang nuôi anh hay anh đang nuôi tôi?"

Vương Việt ngoảnh mắt đi, Lăng Duệ lập tức giơ súng đầu hàng.

"Được rồi được rồi, mau ăn cơm đi, anh còn đang bệnh đó. Nếu ăn trễ thì bụng sẽ đau."

Mắt thấy Vương Việt vẫn không chịu động thân, Lăng Duệ lắc đầu, chỉ có thể bế y lên đi đến bàn nhỏ giữa phòng. Vương Việt hoảng loạn ôm lấy cổ hắn, sắc mặt tái nhợt nhìn xuống sàn nhà. Nhận ra Vương Việt đang sợ sệt, Lăng Duệ từ tốn trấn an trái tim nhỏ bé của người trong lòng.

"Đừng sợ, tôi không làm anh ngã đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com