Chương 2
Đêm đó, sau khi Kha Khải Đường về nhà cũng đã mười một giờ đêm, Lí Thần Du như thường lệ chờ anh về mặc kệ trễ đến thế nào. Nam nhân nào được đối xử như vậy sao lại không cảm động được, nhưng anh biết tuy cô là người vợ có trách nhiệm như vậy, nhưng bên trong nụ cười kia lại không có chút tình cảm nào.
"Vất vả cho anh rồi, muốn ăn chút gì không?" Cô tiếp nhận túi tài liệu và áo khoác trên tay anh, thấp giọng nhẹ nhàng hỏi, bọn nhỏ đều đang ngủ.
"Không cần, chuẩn bị nước tắm trước đi." Có khi anh ở công ty tăng ca cũng không cần thiết lắm, bởi anh thật không biết về nhà sớm để làm gì. Đối với những đứa nhỏ trong lời nói của anh không có nửa điểm an ủi dỗ dành, đối với bà xã càng không có nửa câu lời ngon tiếng ngọt.
"Được."
"Đợi chút." Anh nắm bả vai của cô, kiểu tóc đoan trang của cô đã biến đổi, xem ra không thay đổi bao nhiêu, chỉ là phía dưới đuôi tóc đã biến thành cuộn sóng, cảm giác dường như lãng mạn hơn một ít.
"Em có thể đi chưa?" Cô xác định hỏi.
"Ân." Anh gật gật đầu không biết nên cao hứng hay tức giận, cao hứng là vì cô trở nên càng thêm quyến rũ, tức giận cũng không biết là do đâu.
Khi bà xã đi vào phòng ngủ của hai người, Kha Khải Đường bước vào phòng của bọn nhỏ, ở trước giường chăm chú nhìn các con một lát. Con trai thật giống anh, con gái lại giống cô, khuôn mặt rất đẹp, hơn nữa chúng đang ngủ say, nói là thiên sứ cũng không sai.
Nói thật ra, anh là người làm cha thất bại, giống như cha của anh. Anh từ nhỏ đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc, lớn lên đều phải học tập vất vả cùng xây dựng sự nghiệp, may mắn Lí Thần Du là một người mẹ thành công, hai đứa con sau này hẳn sẽ không cô đơn giống như anh.
Nhìn qua đứa nhỏ một lát Kha Khải Đường bước về phía phòng ngủ của mình, Lí Thần Du đang đứng trước tủ quần áo chọn lấy một bộ áo ngủ, anh vỗ vỗ bả vai của cô nói: "Giúp anh gội đầu."
"Ân." Cô mỉm cười trả lời làm theo, nhưng có khi cô càng ngoan lại càng làm cho anh phiền lòng, lúc nào cũng nghĩ cô tươi cười như vậy cũng chỉ vì báo ân.
Hai người vào phòng tắm, cô giúp anh cởi quần áo, để anh ngồi trên ghế mới đứng ở phía sau thay anh gội đầu, từng động tác đều rất mềm nhẹ cẩn thận. Cô đối với anh tốt như vậy, cho dù không có tình yêu cũng có một chút thân tình đi, anh không khỏi lại bắt đầu miên man suy nghĩ.
Tóc anh cũng không dài, tự mình cũng có thể tắm gội nhưng anh chính là thích vợ hầu hạ, mỗi khi tay cô lướt qua tóc của anh, cảm giác kia đặc biệt thoải mái.
"Hôm nay sau khi làm tóc về em đi mua quần áo?"
"Ân, vì muốn chuẩn bị tham gia tiệc cưới."
Cô sớm biết anh tùy lúc đều chú ý đến cô mặc kệ cô đi đâu, làm gì. Vừa nghe anh hỏi cô thật sự kinh hãi, mỗi ngày anh đều phải xử lý giao dịch tiền tài lớn như vậy vì sao ngay cả việc nhỏ này của cô đều có thể để ý như thế?
"Sắm sửa như vậy là vì ai?"
"Em . . . . . . Em chỉ muốn thay đổi một chút thôi." Sau hôn nhân cô thật sự là một người vợ đoan trang, cô ngay cả lĩnh vực thấp nhất hoặc vấn đề quần áo đều không rõ. Cô đã đàng hoàng đến thế này, anh còn muốn yêu cầu cái gì nữa?
"Vì sao muốn thay đổi?"
"Có lẽ . . . . . . Nữ nhân lớn tuổi rồi luôn sợ mình già mà."
Anh không hỏi nhiều, trong lòng vẫn có chút hoài nghi, nhắc nhở chính mình ngày mai phải tìm người đi thăm dò một chút, hành động hôm nay của vợ không thích hợp lắm.
Trong phòng tắm anh ôm lấy cô không nói hai lời liền ôm cô đi tới giường lớn, dùng khăn lụa hàng hiệu mềm mại trói chặt hai tay hai chân của cô, để cô nằm ngửa ra ở trên giường. Đây không phải lần đầu tiên anh làm như vậy, qua một thời gian dục vọng anh dâng trào đều sẽ làm như vậy, may mắn khăn lụa không lưu lại dấu vết, miễn cho người ta thấy được còn nghĩ rằng anh bạo hành vợ mình.
Lí Thần Du không hiểu, đây là cách nam nhân chinh phục nhục dục hay sao? Cô đã sớm đầu hang, vì sao anh vẫn còn cố ý như thế? Hơn nữa giữa trưa đã ăn một lần, vì sao ban đêm còn muốn ăn, khẩu vị nặng như vậy sao? Kết hôn lâu như vậy, cô vẫn là không hiểu được anh, người chồng quen thuộc nhất lại tựa như người xa lạ vậy.
Anh ung dung vỗ về chơi đùa thân thể cô.
"Có đau không?"
"Không." Anh buộc thật sự có kỹ xảo, quả thực có thể ban giấy phép chuyên gia. Không biết trước hôn nhân anh có bao nhiêu phong lưu, cô không phải muốn để ý, chỉ là mình lại bị trở thành vật thí nghiệm để thu hái thành quả như vậy, thật sự có chút oan a!
"Thoải mái sao?"
"Ân . . . . . ." Anh cố ý trêu chọc, ý định tra tấn, cô đương nhiên là thất bại dưới tay anh.
"Em như vậy chỉ có thể để mình anh nhìn thấy, nghe không?"
"Nghe được."
"Em nếu dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, anh tuyệt đối không tha cho em."
"Đã biết." Làm ơn, cô mỗi ngày hành tung đều do anh nắm giữ, làm gì có cơ hội muốn gặp ai ở bên ngoài? Người nhà giàu đều sợ gièm pha như vậy sao? Hay là nam nhân trời sinh bá đạo như vậy, nữ nhân của mình cho dù không thương cũng không thể để cho người khác cơ hội để yêu thương?
Một lần lại một lần ra vào. Đột kích kích thích bốn phía, yêu như thủy triều, anh rốt cục cũng cởi bỏ trói buộc cho cô, cả người ghé vào trên người cô, đem mình trở thành chăn của cô.
Loại phương pháp ngủ này tuyệt đối không thoải mái, tuy giường lớn có co dãn, cô không đến mức hít thở không thông, nhưng vẫn rất áp lực a!
Ngày hôm sau là thứ bảy, Kha Khải Đường và Lí Thần Du đưa con gái theo tài xế đến biệt thự trên núi, đó chính là nơi anh đã sống từ nhỏ đến lớn. Sau khi trưởng thành mới mua nhà rồi chuyển đến sống trong nội thành.
Trước mắt Kha gia vẫn giữ lại căn biệt thự này, tuy bọn họ một năm ở không đến một tháng.
Trong mắt Lí Thần Du, cha mẹ chồng cô là một đôi vợ chồng thực kỳ lạ, bọn họ ly hôn nhiều năm, đều đã có sự nghiệp riêng, phần lớn thời gian không ở trong nước nghe nói bọn họ đều có tình nhân riêng. Nhưng từ khi ly hôn bọn họ vẫn ở tại căn biệt thự này thậm chí còn cùng nhau tụ hội chiêu đãi bạn bè.
Lí Thần Du và cha mẹ chồng cũng không thường gặp mặt, một năm cũng chỉ có hai, ba lần. Điều này trong mắt người bên ngoài lại là điều tốt, không cần phải phụng dưỡng cha mẹ chồng .
"Thưa ông nội, bà nội!" Kha Hoằng Kiệt và Kha Nhược Lan được mẹ dạy bảo vừa thấy lão nhân gia liền ngoan ngoãn chào hỏi.
"Thật ngoan." Kha Thế Huân một tay ôm lấy cháu gái, một tay ôm lấy cháu trai. Khổng Lệnh Ngọc đứng ở một bên sờ sờ mặt đứa nhỏ, vẻ mặt ôn nhu, bức họa trước mặt này xem ra rất hoàn mỹ, nếu không nói ra thật ai cũng không đoán được ông bà nội của mấy đứa nhỏ đã ly hôn nhiều năm.
"Cha, mẹ, đã lâu không gặp." Lí Thần Du mỉm cười nói với cha mẹ chồng.
"Thần Du, con làm tóc trông thật xinh đẹp!" Đôi mắt Khổng Lệnh Ngọc sáng lên, cùng là nữ nhân mới có thể chú ý đến chi tiết này. Kha Thế Huân đối với con dâu chỉ gật đầu vô tình không phát biểu bình luận gì.
"Cảm ơn mẹ, vòng cổ này của mẹ cũng rất đẹp." Vòng kim cương lóe sáng như thế sao lại không xinh đẹp được? Lí Thần Du cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.
"Cha, mẹ." Kha Khải Đường tiếp đón với ngữ khí bình thản, như có cũng được mà không có cũng không sao.
"Khải Đường a, phần báo cáo lần trước cha đã xem qua, cha cho rằng cần cải tiến không gian . . . . . ." Kha Thế Huân đối với con trai, đề tài tán gẫu cũng chỉ có công việc.
Khổng Lệnh Ngọc đương nhiên không dừng lại, hỏi con dâu đã đi uốn tóc ở tiệm nào? Mua quần áo ở đâu?
Lí Thần Du đều trả lời tất cả, cô đối với người cha chồng này có chút kính sợ, nhưng đối với mẹ chồng lại rất thích. Đều là nữ nhân nên có rất nhiều đề tài để thảo luận, cũng có khả năng vì là cha con nên cũng giống như nhau vậy, cả hai đều mang một bộ dáng biểu tình không muốn nói nhiều, hy vọng con cô về sau sẽ không như vậy a.
Sau khi đại gia đình dùng cơm trưa xong, cha con Kha gia đi vào thư phòng tiếp tục bàn luận công việc. Hai đứa nhỏ đến bên hoa viên chơi đùa, chỗ đó có đầy đủ các trò chơi nào là cầu trượt, đu dây, cồn cát đôi, tất cả đều vì hai tiểu tổ tông này mà làm nên.
Khổng Lệnh Ngọc và Lí Thần Du đi đến ngồi trên ghế dài, một bên nhìn đứa nhỏ một bên nói chuyện phiếm.
Lí Thần Du nghe mẹ chồng nói một ít chuyện ở nước ngoài, đáy lòng đã muốn ở cười ha ha, nhưng mặt ngoài vẫn giấu đi. Thân là phu nhân hào môn lại là con gái gia đình đàng hoàng, cô sẽ không làm cho chính mình thất thố được.
Cuối cùng Khổng Lệnh Ngọc vẫn bàn về chuyện của con dâu.
"Con và Khải Đường thế nào? Ở chung có tốt không?"
"Khải Đường vẫn bề bộn nhiều việc, con tận lực không dám gây thêm phiền toái cho anh ấy." Ông xã đối với Lí gia bọn họ ân trọng như núi, cô làm sao có khả năng gây thêm rắc rối cho anh chứ . . .
"Mẹ biết con làm việc cẩn thận, nó với mấy đứa nhỏ đều được con chăm sóc rất tốt, nhưng con không biết là các con có khiếm khuyết gì sao?"
"Có ý gì ạ?" Cô nghe xong thì sửng sốt, cô là người vợ mẫu mực thế này còn có khiếm khuyết gì?
"Nhiệt tình a! Ngọt ngào a!" Khổng Lệnh Ngọc nháy mắt, ý tứ hàm xúc có chút trêu cợt.
"Đều kết hôn lâu như vậy, bình thường chính là phúc khí . . . . . ." Mẹ chồng sao đột nhiên lại nhắc tới vấn đề này? Cô nghĩ đến biểu hiện của ông xã ở trên giường, ý tứ không tốt lắm nói: "Kỳ thật, anh ấy thật ra cũng có lúc nhiệt tình."
Khổng Lệnh Ngọc quyết định không trêu ghẹo nữa mà trực tiếp hỏi trúng mục tiêu.
"Con rốt cuộc có yêu nó không?"
"Mẹ, sao lại hỏi con như vậy . . . . . ." Kỳ quái, cô làm sao có thể yêu Kha Khải Đường cơ chứ?
"Vấn đề này rất đơn giản, thương hay không thương?"
Lí Thần Du lo lắng sau một lúc lâu, quyết định thành thực trả lời: "Con không biết, nhưng con nghĩ việc kia cũng không phải quan trọng gì."
"Thì ra là không thương." Khổng Lệnh Ngọc không khỏi kêu than thay con trai.
"Con sẽ không phản bội anh ấy, cũng sẽ không rời khỏi anh ấy, như vậy còn chưa đủ sao?" Ai nói hôn nhân nhất định phải có tình yêu, cô tự nhận đã hết tâm hết sức, ai cũng không thể nói cô có chỗ nào sai, cho dù là mẹ chồng cô.
Khổng Lệnh Ngọc nhìn vẻ mặt vẫn chưa hiểu của con dâu, cười khổ mà nói: "Con có biết hay không, năm đó lúc con và Khải Đường gặp mặt, nó trở về nhà liền nói với mẹ rằng muốn kết hôn với con."
"Thật sao? Mới lần đầu gặp mặt đã muốn kết hôn với con?" Lí Thần Du tự nhận bản thân cũng không tệ lắm, nhưng cũng không đến mức khuynh quốc khuynh thành, chẳng lẽ Kha Khải Đường trước kia chưa từng thấy qua mỹ nữ sao?
"Đúng vậy! Nhất kiến chung tình, rất nghiêm trọng."
"Con rất khó mà tưởng tượng ra . . ." Thật ra cô một chút cũng không tin tưởng lắm, lúc ấy cô hai mươi ba tuổi, Kha Khải Đường hai mươi tám tuổi, điều kiện bản thân cùng gia thế bối cảnh đều tốt như vậy, nói anh mới quen tư vị tình yêu hình như không đúng lắm.
"Yêu một người thì cần đạo lý gì, Khải Đường đứa nhỏ này thật sự rất ủy khuất, kết hôn lâu như vậy mà con vẫn là không thương nó, ài!"
"Con . . . . . " Thật là hết đường chối cãi mà. Sao cô lại có cảm giác tai bay vạ gió thế này.
"Cá tính của nó vốn sẽ không dễ dàng biểu đạt ra, có cơ hội con nên chủ động tâm sự cùng nó, mở rộng trái tim nó ra, được không ?"
"Được." Mẹ cô nói cô có thể lý giải nhưng không nhất định phải thực hành, cô tự nhận mình không làm Kha Khải Đường thất vọng, đã muốn dùng cả người để trả nợ cư nhiên còn muốn cô đi thương anh, chuyện này không thể ép buộc được nha.
Cô tự nhận là người cả đời chỉ yêu duy nhất một lần, ngày đó vì gia đình mà hy sinh, cô đối với tình yêu đã không còn hy vọng xa vời gì nữa, chỉ hy vọng bình thản cứ thế mà sống qua ngày chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?
Đêm đó bọn họ ở biệt thự mà nghĩ ngơi, bọn nhỏ ban ngày đã chơi nhiều nên mệt mỏi sau khi tắm qua rất nhanh tiến vào giấc ngủ, Lí Thần Du thay các con đắp chăn, nhìn qua đồng hồ thì mới có 8 giờ rưỡi mà thôi, lúc này cũng không biết muốn làm cái gì nữa?
Đi về phòng của cô và ông xã, cô lại thấy anh một mình ngẩn người ngồi ở trước cửa sổ, hình ảnh như thế thật hiếm thấy. Trong ấn tượng của cô, anh không đọc sách thì gọi điện thoại, không thì lại dùng máy tính, sao đêm nay lại nhàn rỗi không có việc gì làm thế này? Hy vọng anh sẽ không đem chủ ý chuyển tới người cô, lấy cô tìm niềm vui chứ.
"Khụ!" Cô giả vờ họ một chút.
"Anh muốn tắm rửa không?"
"Em đi tắm trước đi." Kha Khải Đường quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, trong ánh mắt kia lại có chút thâm ý.
"Được, em đi tắm đây."
Lí Thần Du ở phòng tắm sờ đông sờ tây, đáng tiếc chờ để khô tóc đi ra cũng không đến 9 giờ rưỡi, sớm như vậy mà lên giường, ông xã nhất định sẽ xuống tay với cô. Tối hôm qua cô bị anh ăn sạch sẽ đến phát sợ, hy vọng hôm nay có thể nghỉ ngơi lấy lại sức một chút.
Kha Khải Đường vẫn ngồi ngẩn người ở trước cửa sổ, cô cũng không muốn đi trêu chọc anh, mở ra máy tính ra làm chuyện của mình.
Mới làm việc không bao lâu, Kha Khải Đường bỗng nhiên đi đến phía sau cô.
"Em đang làm gì thế?"
"Sửa lại một ít tài liệu."
"Tài liệu gì?"
"Ách . . . . . . Ghi lại cách dạy con cái khỏe mạnh, còn có sách dạy nấu ăn, thông tin gia dụng còn . . . . . ."
"Anh xem xem." Anh xoay người tiến đến bên gáy cô, xem qua tất cả văn kiện, cuối cùng cười nhẹ vài tiếng.
"Ngay cả lịch làm việc của anh em cũng có?"
Hơi thở của anh tới gần như vậy cô cư nhiên mặt đỏ tim đập, đều là vợ chồng già sao lại có loại phản ứng này?
"Là thư ký Liêu cho em, như vậy em mới biết anh khi nào xong việc, nếu muốn đi công tác cũng có thể chuẩn bị sớm cho kịp."
"Cái này đều vì anh sao?"
"Anh không thích như vậy?" Cô chỉ là biết lịch trình công tác của anh mà thôi, cho dù anh vụng trộm yêu đương cô cũng bắt không được a.
"Vất vả cho em rồi."
Anh ở sau gáy của cô đặt một nụ hôn làm cô cả người phát run lên, đây hình như là lần đầu tiên anh khen cô như vậy, hại cô không thể không không câu nệ kính cẩn đáp lễ nói: "Này có tính là gì, anh quản việc công ty vất vả gấp mấy trăm lần so với em."
"Em để ý đến gia đình tốt lắm."
"Cám ơn."
"Không cần khách khí."
Nói không khách khí kỳ thật ra là vạn phần khách khí, tiếp theo lại không lời nào để nói, thật không có biện pháp gì. Vợ chồng bọn họ thật sự rất ít khi nói chuyện phiếm.
Yên tĩnh quá cô không biết làm gì đành quay lại máy tính tiếp tục đánh chữ, anh vẫn đứng ở phía sau cô, không khí căng thẳng làm cô quyết định rời giường đi thôi, ai ngờ cô mới tắt máy tính anh liền đưa ra chú ý.
"Chúng ta đi ra ngoài một chút."
"Hả?" Cô còn chưa có phản ứng lại anh đã kéo tay cô, hướng phía cửa mà đi.
Trên tầng cao nhất của biệt thự là một hoa viên rất đẹp, bọn họ đi lên lầu ba bước vào hoa viên chỉ thấy ánh trăng sáng trong như nước, trong gió đêm mùi hương hoa lan tỏa tràn đầy vào hơi thở, trước mắt có thể nói là cảnh đẹp tuyệt sắc. Nhưng nếu cô và ông xã cùng nhau thưởng thức cảnh đêm này lại cảm thấy không thích hợp cho lắm, bọn họ chưa từng cùng nhau hưởng thụ sự lãng mạn đến vậy.
Kha Khải Đường vẫn nắm lấy tay cô, trên mặt biểu tình có chút đăm chiêu, cô đương nhiên sẽ không hỏi tại sao bọn họ lại ra đây.
Ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời ban đêm lại nhìn thấy thật nhiều sao. Cô không khỏi mở to mắt âm thầm tán thưởng, không biết đã bao lâu rồi không được thấy bầu trời đầy sao như thế này. Cô cả ngày lo lắng việc vặt trong nhà, chăm sóc chồng con, có thể có được thời gian để thả lỏng bản thân giống như vậy, cô thật chưa bao giờ ngờ tới.
"Thần Du . . . . . ."
"Ân?" Cô vừa quay đầu lại, anh liền cúi đầu nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thân thiết ở bên ngoài như vậy, tuy nói nam nhân này khắp nơi đều có thể "động dục", nhưng mỗi lần làm đều là ở bên trong. Hiện tại lại lộ cảnh tượng này bên ngoài như vậy tuy khả năng bị người khác thấy được rất nhỏ nhưng vẫn làm cho cô khẩn trương không thôi.
Càng quái dị là, anh không có tiếp tục hôn sâu, đem ôm cô vào trong ngực lẳng lặng không nói gì.
Nam nhân kỳ quái này ngày hôm nay làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao? Hay công việc thất bại? Có khi bị cha mẹ anh mắng cũng nên? Hoặc là thời kỳ mãn kinh xuất hiện trước thời gian?
Cô rầu rĩ nghĩ, trong lòng vẫn không ngừng đặt câu hỏi. Bọn họ từ trước đến giờ chính là như vậy tuy thân cận da thịt rất nhiều nhưng vẫn không thể tâm đầu ý hợp. Về phần mẹ chồng cô nói cái gì yêu hay không yêu cô quyết định bỏ ngoài tai, bọn họ cũng không phải vì tình yêu mới đi đến hôn nhân, có thể bình thường cùng nhau ở chung đã là sai lầm rồi.
"Thần Du, thời đại học của em . . . . . . Vui vẻ không?"
Vấn đề này cũng lạ nha, cô sửng sốt trong chốc lát mới trả lời: "Có, rất vui vẻ."
Trung học muốn học lên cao học áp lực rất lớn, thật vất vả lắm mới có thể vào đại học. Tâm tình đương nhiên tốt lên rất nhiều, hơn nữa lại được bạn trai luôn bên cạnh ôn nhu săn sóc, ngày tháng đó chính là giai đoạn thanh xuân đẹp nhất của cô .
Anh nhìn cô, dường như như không biết nói cái gì, cô bị anh nhìn chằm chằm hơi có chút sợ hãi, cứng rắn quay đầu mỉm cười nói: "Làm sao vậy? Anh trước kia lúc học đại học không vui sao?"
"Không có gì vui, mà cũng không thể vui."
"Nha." Cô nên nói gì mới tốt đây? Nam nhân này nói đến quãng thời gian cũ lại bình thản như vậy thật làm cho người ta không có cách nào hiểu nổi.
Đề tài cứ như vậy đi đến bế tắc, anh vẫn ôm cô không buông, song lực đạo lại có chút gia tăng, cô có chút hơi khó thở nghĩ rằng thời đại học anh có khi bị người yêu đá? Có lẽ bọn họ đều giống nhau, là người không có được một tình yêu chân chính.
Khi anh cảm giác được cô một trận run run, thanh âm trầm thấp hỏi: "Rất lạnh sao?"
"Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi ngủ thôi."
Anh gật đầu nắm tay của cô đi xuống lầu, khuôn mặt kia nhìn giống như có người nợ anh mấy trăm vạn vậy, quên đi quên đi, cô chính là nợ của anh có khi đến hơn một ngàn vạn, anh muốn xị mặt như thế nào thì cũng mặc anh.
"Anh có khỏe không?" Cho dù là người qua đường, nhìn anh tinh thần sa sút như thế cô cũng phải ân cần thăm hỏi một chút.
"Anh không sao."
Trở lại trong phòng, hai người thay áo ngủ liền lên giường, đêm nay anh cũng không xúc động làm gì cả, chỉ ở sau lưng ôm lấy cô tiến vào giấc ngủ. Không biết vì sao cảm giác này so với bình thường thân mật hơn rất nhiều, hóa ra cho dù không làm gì cũng ấm áp như vậy.
Cô không hiểu tâm tư của anh, cũng không nghĩ sẽ tìm hiểu anh, nam nhân này lòng dạ sâu như trời đêm, ai biết được anh nghĩ gì? Đời này cô thầm nghĩ chỉ cần an ổn mãi là được. Nếu anh muốn yêu đương vụng trộm hoặc muốn ly hôn, cô cũng sẽ nhẫn nhục chịu đựng, tóm lại trước đó chính là nợ anh nên anh muốn như thế nào cô cũng sẽ không nói nửa lời . . . . . .
Từ biệt thự trở về nhà ở nội thành, mọi việc dường như đều trở về quỹ đạo bình thường của nó, mỗi ngày đều cứ trôi qua bình thường như vậy.
Thần Du sớm đã quên ông xã tối hôm đó khác thường thế nào, cũng đem lời mẹ chồng dặn dò để ra sau đầu, chú ý duy nhất mấy ngày nay của cô chính là muốn mặc quần áo như thế nào để đi tham dự tiệc cưới. Dù sao cũng gặp lại người yêu cũ, cô phải cho anh lần gặp mặt ấn tượng, hoàn mỹ nhất.
Trong lòng cô không có oán hận cũng không có ghen tị, chỉ có ý niệm chủ nghĩa hoàn mỹ trong đầu, cũng muốn đoạn hồi ức hoàn mỹ kia kết thúc.
Thứ sáu, Lí Thần Du cho con gái ăn cơm trưa xong, lại dỗ ngủ, mới gọi điện thoại cho bạn tốt nói: "Tĩnh Nghiên, tối mai chúng ta sẽ hẹn ở đại sảnh khách sạn nha."
"Đã biết, cậu muốn đi bao nhiêu vậy?"
"Mình nghĩ đi sáu ngàn, như vậy có ít quá không?"
"Minh đi có hai ngàn đây, loại phu nhân cấp bậc cao này, sáu ngàn mà còn nói là ít?" Đào Tĩnh Nghiên cắn răng nói.
"Cậu không biết đó, tổ chức ở khách sạn kia chi phí rất cao, một bàn sẽ từ hai đến tám vạn, mình không nghĩ để anh ấy lỗ vốn đâu." Cô đã nợ anh quá nhiều rồi, chỉ muốn bù lại một chút ít thôi nếu không trong lòng cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.
"Hừ hừ, như vậy là suy nghĩ thay anh ta? Chưa dứt tình được sao?"
Lí Thần Du cũng không để ý lời nói đùa của bạn.
"Nói thế nào đều là mình có lỗi với anh ấy, thật ra mình còn muốn mua thêm lễ vật nhưng lại lo lắng cô dâu sẽ hiểu lầm."
"Đã nói hai chúng ta hợp lại đi như vậy sẽ không có nghi ngờ gì, đương nhiên người bỏ tiền sẽ là cậu!" Đào Tĩnh Nghiên nhanh chóng nói trao quyền thanh toán vào tay cô.
"Vậy thật tốt quá, cám ơn cậu giúp đỡ."
"Khách khí gì? Mình biết lúc trước các cậu xem như chia tay trong hòa bình, trừ tiếc nuối cũng không có oán hận gì." Mọi chuyện đều là lựa chọn của hai người.
"Hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc, mình cũng sẽ cảm thấy đỡ áy náy."
"Đừng nghiêm khắc với chính mình quá, cậu đã làm quá nhiều rồi." Đào Tĩnh Nghiên hiểu được tâm sự của bạn mình. Có người nữ nhân nào lại vứt bỏ tình yêu với nam nhân mình nguyện yêu suốt đời chứ, nếu không phải bởi vì chịu áp lực rất nghiêm trọng, có thể nào lại gả cho một nam nhân xa lạ khác còn sinh con?
"Mình không có bất mãn gì, như bây giờ đã tốt lắm rồi." Nhưng gần đây ông xã có chút kỳ quái mà thôi, tám phần là nguy cơ tiền mãn kinh cũng nên. Tuy nhìn tóc anh vẫn còn rất tốt, tốt nhất vẫn là cho anh uống nhiều thuốc bổ một chút.
Hai nữ nhân hàn huyên trong chốc lát sau đó đều tiếp tục đối mặt cuộc sống của mình. Lí Thần Du đi vào phòng tắm trong phòng ngủ bắt đầu bận rộn, cô mỗi ngày đều làm chút bảo dưỡng, không muốn mình biến thành mặt nhăn nheo như bà lão, hơn nữa ngày mai là ngày quan trọng, khuôn mặt cô càng không thể không chăm sóc.
Buổi tối hôm nay, Kha Khải Đường có vẻ về nhà sớm, nhưng cũng đã hơn chín giờ, Lí Thần Du hầu hạ anh dùng bữa ăn khuya, ngồi ở bên bàn ăn múc chén canh cho anh, đĩa rau, tuy cho tới bây giờ anh chưa yêu cầu qua nhưng mọi việc cô vẫn làm một cách thật tự nhiên.
"Đủ ăn hay không? Muốn em làm thêm một chút nữa không?" Đầu bếp đã sớm tan tầm, nhưng làm vài món đơn giản cũng không khó lắm.
"Không cần phiền toái." Kha Khải Đường ngữ khí bình thường, tựa như nói việc nhà.
"Đúng rồi, tối mai em muốn đi uống rượu mừng phải không ?"
"Ân." Cô bỗng nhiên có chút chột dạ nhưng ngẫm lại cũng không có gì, cô chỉ tặng lễ đưa thiệp hồng cũng không phải đem mình đi.
"Đáng tiếc anh phải tăng ca không có thời gian, không thể cùng em đi gặp mặt bạn học được."
"Không sao . . . Công việc của anh vẫn quan trọng hơn." Nói thật hay đùa vậy, loại tình huống xấu hổ thế này, mình cô đối mặt là đủ rồi.
Ăn cơm xong nên tắm rửa, Kha Khải Đường yêu cầu cô giúp anh kì lưng, thân là người vợ mẫu mực cô đương nhiên làm theo. Một lúc lại bị anh kéo vào bồn tắm lớn, trần nhà chính là một mặt gương, cô có thể thấy rõ bộ dáng cùng một chỗ của hai người.
Anh lấy bọt sữa tắm thay cô tắm rửa, nhất là phần mẫn cảm trên thân thể của cô. Cô cũng không quản hay không kích thích quá độ, một lần đem phần mềm mại của cô biến dạng còn không buông tha, lúc trước cô luôn tùy ý anh, nhưng đêm nay thật sự chịu không nổi.
"Làm ơn đừng . . . . . ."
"Anh cao hứng." Anh cười lạnh, tiếp tục sự tra tấn ngọt ngào kia.
"Khải Đường . . . . . ." Cô rất ít khi gọi tên anh, cô cảm thấy gọi như vậy rất thân mật, lại giống như không đủ tôn trọng nhưng hiện tại cô không thể không cầu xin tha thứ.
"Gọi lớn tiếng lên!" Anh bỏ qua khối bọt kia, dùng chính mình xâm chiếm phần non mềm của cô.
Hơi nước tràn ngập trong phòng, tiếng rên rỉ của cô biến thành nức nở, một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Cô không thể phủ nhận, thân thể hai người chính là hấp dẫn lẫn nhau nhưng trừ dục vọng thì còn có cái gì khác sao? Khoái cảm to lớn ngoài việc làm cho người ta say như say ma túy, còn có một loại thê lương hư không.
Cho đến lúc nước tắm đều lạnh hết, anh mới bằng lòng ôm lấy cô, bế cô tới giường lớn, đầu óc còn một mảnh mê muội, nghĩ rằng cô rốt cuộc trêu chọc ai? Ông xã mấy ngày hôm trước cũng chưa chạm vào cô, cô còn buồn bực anh có nguy cơ tiền trung niên, không ngờ hôm nay lại muốn cùng nhau tính sổ cho hết?
Quả nhiên chuyện còn chưa kết thúc, nam nhân kia sau khi giúp cô lau đi nước trên người, lại áp đến sau lưng cô bắt đầu ép buộc, cô hai tay bắt lấy tay của anh, thậm chí hơi đá hai chân.
"Đủ rồi, thật sự đủ rồi!"
"Vừa rồi em cho anh ăn rất no, bây giờ anh phải làm vận động mới có thể tiêu hóa được." Anh nói là cô hầu hạ anh ăn khuya, nhưng sao lại nghe qua ái muội như vậy? Bàn tay anh sau khi thăm dò nơi bí mật riêng tư ấy cảm thấy bên trong cô đã đủ trơn trượt, không chần chừ lâu, vật cứng nóng hổi của anh cư nhiên từ phía sau nhắm đích chuẩn xác mà đâm tới, không ngừng thúc ép, bàn tay không nghỉ ngơi dời lên nhào nặng hai vật mềm mại tròn trĩnh của cô.
Cô nhận sai được không? Về sau nhất định sẽ không cho anh ăn cũng không cho anh uống nữa, làm vợ hiền chính là không đạo đức.
"Chậm một chút, nhẹ chút . . . . . ."
Không phải không thoải mái nhưng anh vẫn không ngừng di chuyển, cả gian phòng không ngừng vang lên tiếng va chạm đầy ám muội, đau nhức nhưng lại có khoái hoạt, cô sợ mình ngày mai không xuống giường được mất.
Cô càng gọi, anh lại càng phớt lờ, ý định dường như muốn tra tấn cô. Cho đến ra vào đã đủ anh mới ở trong cơ thể cô tận tình phát tiết, cư nhiên cũng không rời đi, cứ để như vậy chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
"Anh thật nặng." Còn hơi dính dính! Giữa bắp đùi hai người đều là cái kia . . . . . .
"Đừng ầm ĩ, mau ngủ đi." Một tay anh hướng tủ đầu giường, cầm lấy điều khiển từ xa ấn tắt đèn trong phòng, bóng tối lập tức vây quanh bọn họ.
Về sau cô lại cho anh ăn khuya nữa thì cô chính là đầu heo! Cái gì mà vận động, cái gì mà tiêu hóa, đều là chuyện ma quỷ! Cuối cùng người bị ăn còn không phải cô . . . . . . !
Ngày hôm sau, bởi vì cổ và đùi của cô tất cả đều là dấu hôn, sợ có người hiểu lầm cô bị ma cà rồng công kích, Lí Thần Du đành buông bỏ việc mặc váy của mình, sửa cổ áo cao rồi mang váy tất. Đều do tên Kha Khải Đường đáng giận kia!
Anh tạo thành phiền toái còn không nói, cô còn phải uống thuốc bổ phối hợp nước nóng ấm áp, cả người mới khôi phục bình thường.
Sau giữa trưa cô vừa đi ra phòng ngủ đã thấy con gái nhỏ đứng trước cửa phòng biểu tình kinh diễm nhìn cô.
"Mẹ, mẹ thật xinh đẹp!" Kha Nhược Lan sùng bái nhất chính là mẹ, mẹ thật giống tiên nữ hơn nữa lại xinh đẹp, thông minh.
"Mẹ muốn đi sao? Con cũng muốn đi cùng!" Kha Hoằng Kiệt đã sớm viết xong bài tập về nhà không nghĩ sẽ buồn một mình ở nhà.
"Tối nay mẹ có việc, sẽ đưa các con tới nhà bà ngoại, ngày mai sẽ tới đón các con." Lí Thần Du không dùng câu nghi vấn, mà dùng câu khẳng định, thương lượng thì có mà đến sáng mai.
Ba mẹ cô và anh hai vẫn ở tại nhà cũ, anh cô từ lần ngoài ý muốn đó cho đến nay vẫn như vậy, may mắn anh hai làm nhân viên công vụ, cuộc sống cũng không có áp lực kinh tế. Chỉ là anh hai cô đã ba mươi mốt tuổi vẫn chưa cưới vợ, ngay cả bạn gái cũng không có.
Hai đứa con vừa nghe quả nhiên đều gật đầu, bởi vì đi đến nhà ông bà ngoại cũng rất vui, cậu còn giúp bọn nó làm rất nhiều đồ chơi.
Lên xe, tài xế dẫn mọi người trở lại Lí gia trước, Lí Thần Du không cần đặc biệt dặn dò cha mẹ, phương thức giáo dục của cô và ba mẹ không khác biệt lắm, cô thực yên tâm khi giao đứa nhỏ cho hai người.
Về nhà mẹ đẻ khuyết điểm duy nhất chính là thái độ của cha mẹ và anh hai đối của cô luôn thật cẩn thận, giống như cô phải chịu thua thiệt cái gì. Cô không cần hỏi cũng đoán ra được nguyên nhân, nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi cô chỉ chấp nhận mà thôi, không cần phải tự đi tìm phiền não làm gì?
Một lát sau, tài xế đưa cô đến khách sạn, cô không muốn để người ta phải chờ, vì thế chủ động nói: "Tôi bắt tắc xi trở về là được rồi."
"Không được, tiên sinh sẽ trách tôi." Tài xế vẻ mặt sợ hãi, sợ bị đuổi việc.
Lí Thần Du yên lặng thở dài, gia đình này mặt ngoài nói là cô làm chủ nhưng chủ nhân chân chính vẫn là ông xã cô. Cô sớm nên hiểu được mình trốn không thoát khỏi bàn tay của anh.
"Tôi sẽ ra sớm, cậu chờ điện thoại của tôi."
"Không thành vấn đề, cám ơn phu nhân!" Tài xế lúc này mới thở phào.
Lí Thần Du đi vào đại sảnh không quá 2 phút liền nhìn thấy bạn tốt Đào Tĩnh Nghiên, vui mừng rạo rực hô: "Tiểu Du!"
"Hôm nay cậu thật xinh đẹp!"
Hai nữ nhân ca ngợi nhau một phen, đây là thủ tục xã giao cơ bản của nữ nhân. Bất luận có quen hay không đều phải đề cập một chút.
"Vào thôi?"
Đào Tĩnh Nghiên nháy mắt mấy cái hỏi.
"Mình là đến để chúc mừng bọn họ không hề có ý gì khác." Lí Thần Du tự nhận tấm lòng đầy thiện ý, chính là khó tránh khỏi cảm khái nho nhỏ.
"Chống đỡ không được thì dựa vào mình, hôm nay có mình làm chỗ dựa cho cậu!"
Thời khắc mấu chốt quả thật cô cần người nào đó để có thể dựa vào, Lí Thần Du bước đi coi như ổn định. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, phát hiện một bàn này đều là bạn học cũ, cũng đều biết cô và chú rễ từng có một đoạn quen biết, chẳng qua mọi người đều đã lâu mới gặp lại không đến mức mặt lộ vẻ cười trộm hoặc kinh hoảng .
Bên cạnh có chị em tốt, thay cô đi canh rất nhiều ánh mắt tò mò, một chút đề tài bàn luận cũng không nhắc đến chuyện tình xưa của cô .
Đang lúc cô có thể nhàn nhã chút, một quả bom lớn bỗng truyền tới ở bên tai, đó là một giọng nói cô vốn đã rất quen thuộc.
"Thật xin lỗi, tôi đã tới trễ."
Cô quay đầu nhìn thấy một nam nhân rất giống ông xã cô, cẩn thận nhìn kĩ, thật đúng là nam nhân kia, người đã cùng cô năm năm đồng sàng dị mộng.
"Sao anh lại tới đây?" Cô vạn phần bội phục chính mình lại không hề lắp bắp hoặc té xỉu.
Kha Khải Đường cho cô một nụ cười ôn nhu như nước: "Vừa xong việc, anh muốn đến thăm em, tài xế nói em ở khách sạn này."
Đúng vậy, cơ sở ngầm của anh cô làm gì mà anh không biết. Cô cũng mỉm cười lại, nhưng cổ họng lại không nói tiếng nào.
Kha Khải Đường nhận từ nhân viên khách sạn mang tới một cái ghế cùng một phần đồ ăn, những người khác đã ngồi yên, anh vào bàn tiệc liền từ mười hai biến thành mười ba người. Con số mới may mắn làm sao? Cảm giác rất giống với bữa tối cuối cùng của chúa Jêsu và 12 môn đồ.
Đào Tĩnh Nghiên nhận ra Kha Khải Đường, vì lúc trước cô chính là phù dâu của họ. Lúc này chủ động thay mọi người giới thiệu: "Cơ hội tới, mọi người nên tranh thủ nịnh bợ đi a! Vị này là chủ tịch tập đoàn tài chính Kha Khải Đường, cũng là ông xã của bạn học chúng ta Lí Thần Du!"
Lời này vừa nói ra quả nhiên khiến bao người xúc động.
"Thì ra là Kha tổng! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Kha Khải Đường cầm chén rượu lên, thân mật nói: "Mọi người thông cảm, tôi tới quá muộn, tự phạt trước một ly."
"Cạn ly, cạn ly!"
Cô dâu chú rể đều chưa xuất hiện, không khí đã muốn vỡ òa, lúc Lí Thần Du ngồi bên cạnh nam nhân hoàn toàn không giống với tưởng tượng hoàn mỹ của cô, trời mới biết đêm nay sẽ là kết thúc như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com