Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

"Bà xã, tỉnh rồi . . . . . . Em ngủ lâu như vậy, bụng cũng đói rồi."

"Ân?" Ai gọi cô là bà xã? Là ông xã cô sao? Bọn họ thân mật như vậy? Lí Thần Du mơ mơ màng màng mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy mặt Kha Khải Đường tới gần, không khỏi hoang mang hỏi: "Em đang mơ . . . . . . Hay say rượu rồi?"

"Mỹ nhân ngủ, anh sẽ hầu hạ." Anh nhẹ nhàng hôn ở môi cô, không dám dùng sức, bởi vì khi nảy anh đã hôn sưng lên, sợ cô đau.

Lực hôn môi quả nhiên lớn, hơn nữa cách xưng hô làm cho mỹ nhân đang buồn ngủ còn kinh tâm động phách hơn, cô nhất thời thanh tỉnh, âm thầm may mắn vì anh không tự xưng vương tử, nếu không da gà cô nổi đều có thể mang đi mà cân bán, cô ngồi dậy nhìn quanh bốn phía.

"Đây không phải ở nhà, là văn phòng của anh?"

"Ân, xem ra em vẫn còn chưa tỉnh ngủ, ở đây có quần áo sạch, muốn tắm rửa không?" Anh tặng đồ nhưng lại phá hỏng quần áo của cô, mà trên người cô đều là 'di tích' của anh, cho dù đáy lòng còn tức một chút, cũng bởi vậy dập tắt hết.

Cô mới chú ý tới hai người khác nhau, y phục anh chỉnh tề, cô thì toàn thân trần trụi, tóc tai bù xù, hơi ngại ngùng.

"Không còn sức? Anh ôm em đi tắm." Anh nói xong liền vươn tay, nhưng cô thật sự sợ đến mất mật, nhanh chóng lăn đến bên kia giường.

"Em tự mình đi là được rồi, anh đi làm việc trước đi."

"Cũng được, hôm nay cả công việc đều bị em làm chậm trễ." Cùng với oán giận, miệng anh bất giác có ý cười đắc ý.

Dục gia chi tội, cô trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội của kẻ đầu sỏ, lại chỉ có thể giống như con dâu nhỏ nói: "Thực ngại quá, lần sau em sẽ chú ý."

"Không sao, anh làm việc rất có hiệu suất, về sau mỗi ngày em đều có thể đưa cơm trưa đến cho anh."

Đủ rồi, hành động của cô không kiên cường bằng anh, vẫn là ngoan ngoãn nhận thua đi.

"Ách . . . . . . Em đi tắm."

"Ân, anh chờ em."

Lí Thần Du không dám trì hoãn quá lâu ở phòng tắm, sợ ông xã cô tùy thời sẽ xông vào, khi đó là một hồi mây mưa thất thường. Nói đến đây, lại có chút bất đắc dĩ, bọn họ trong lúc xung đột thường lấy tình ái để giải quyết, có khi dường như rất hiệu quả, có khi lại thực hư không, tốt hay không tốt cô cũng muốn bỏ qua, làm không rõ.

Gần đây Kha Khải Đường dường như thay đổi thành một người khác, tâm tình bất định, bình thản như ngày trước, xem ra không còn nữa.

Tắm xong, cô thay đồ, ngay cả thân váy cũng thay, áo là thiết kế cổ cao, làn váy dài qua đầu gối, quả nhiên là người nào đó lại vừa tiêu một khoản tiền. Mỗi khi cô mặc y phục đoan trang như vậy, sẽ đặc biệt nhận rõ tình cảnh của mình, một phu nhân bề ngoài làm người ta hâm mộ, kỳ thật bên trong chính là cô dâu được mua, làm cái gì cũng phải phù hợp với yêu thích của chủ nhân.

Đương nhiên, cảm khái của cô sẽ không liên tục lâu lắm, nếu ngay cả bản thân  cũng không buông tha, sao cô có thể trải qua mấy năm nay?

Lúc cô mở cửa phòng nghỉ ra, đi vào văn phòng, Kha Khải Đường lập tức ngoắc cô lại.

"Đến đây."

Gọi cô đến, dường như giống như gọi một sủng vật, cô mặc kệ có nguyện ý hay không đều di chuyển bước chân, đi đến cạnh anh, để anh ôm trên đùi, sờ sờ mặt của cô nói: "Trông em thực mệt mỏi, là anh làm em mệt muốn chết rồi sao?"

"Em, em không sao." Hy vọng anh sẽ không lại thú tính, lạc thú của anh dường như làm cô suy yếu.

"Anh gọi cho ba mẹ em, nhờ hai người chăm sóc cho con giúp, hai người rất vui, còn nói muốn dẫn các cháu ở qua đêm."

"Nha, như vậy cũng tốt." Tâm tình cha mẹ cô cũng có vài phần tương tự cô, trừ việc đều thích đứa nhỏ, cũng hiểu được ở gần Kha thiếu gia còn mong mà không được.

"Hôm nay hai người chúng ta, tìm nhà hàng ăn trước."

Lời nói này rất ngạc nhiên, trừ lúc xã giao, bọn họ rất ít ở bên ngoài dùng cơm, cô không hiểu vì sao anh lại có ý niệm này trong đầu.

"Anh có xã giao sao? Nếu không về nhà ăn được không?"

"Anh đã gọi về nhà, để người làm và đầu bếp tan ca sớm rồi." Anh ở trên cái trán cô, phát ra tiếng 'chậc chậc', tâm tình rất tốt.

"Ngoan, theo anh đi hẹn hò."

Hẹn hò? Vợ chồng già còn cần hẹn hò sao? Nhớ năm đó sau khi bọn họ tiếp xúc, mỗi lần gặp mặt đều có chủ đề, nói về hôn lễ, nói về gia cảnh, nói về kế hoạch sau hôn nhân, chưa từng dễ dàng ở chung một lần, về phần sau khi kết hôn lại càng không nói chuyện cùng nhau.

Mặc kệ bà xã kinh ngạc bao nhiêu, Kha Khải Đường nói được làm được, lôi kéo cô đi khỏi văn phòng, thậm chí tự mình lái xe đưa cô đi, không hy vọng có tài xế quấy rầy.

"Anh đã lên mạng tra, có quán món Thái Lan không tệ lắm, chúng ta đi thử xem." Cho dù là hẹn hò, anh cũng có tác phong độc tài theo thói quen, quan hê hai người trong lúc đó chính là như thế, cuộc sống hằng ngày tuy cô là người chăm sóc anh nhiều hơn, thời điểm quyết định đều nhìn ý của anh.

Quả nhiên, Lí Thần Du nghe xong chính là gật đầu, không phát biểu ý kiến khác.

Sau nửa giờ, vợ chồng hai người đã đến cửa nhà hàng, Kha Khải Đường đã có đặt trước, phục vụ mang món khai vị lên cho bọn họ, trên chỗ ngồi đã dọn xong món và hai quyển thực đơn, thậm chí còn có một đóa hoa hồng.

Là dụng ý của Kha Khải Đường sao? Lí Thần Du không hỏi bao nhiêu, cầm lấy hoa hồng kia, bất luận là ai tặng, lòng nữ nhân vẫn luôn giữ lại sự lãng mạn, làm chính cô say mê một hồi.

Kha Khải Đường mỉm cười với bà xã nói: "Muốn ăn gì? Độ nhạt trong món ăn bọn họ có thể điều chỉnh, cũng có thể làm món ăn vị nhạt hoàn toàn."

Không nghĩ tới anh còn nhớ rõ, cô từng nói tràng vị mình không tốt, không thể ăn cay, nói thẳng là cô bị cảm động, lại sợ anh bỗng nhiên trở mặt, vấn đề của bọn họ trong lúc đó còn chưa giải quyết xong, giống như một ngọn núi lửa, nhất thời đều có thể phun trào tại chỗ.

Hai người chọn món, đã chọn rất nhiều nhưng Kha Khải Đường rất hưng phấn, Lí Thần Du cũng không ngăn được.

"Ăn nhiều một chút, em gần đây trông rất gầy." Anh thay cô chọn vài món, cô quả thực thụ sủng nhược kinh, loại đãi ngộ này có thể nói là trước đây chưa từng có.

"Cám ơn." Cô cũng ăn thêm chút ít, tiện thể gắp vài món ăn cho anh.

Thường ngày hai vợ chồng khi ăn thường im lặng, nhưng đêm nay đề tài anh không thiếu, chủ động hỏi: "Em thích xem loại phim nào?"

"Phim?" Thời điểm yêu đương, cô và Diệp Nhân Phong từng rất thường xem phim, nhưng từ khi gả cho Kha Khải Đường, cô trừ việc cho mấy đứa nhỏ xem phim hoạt, căn bản cũng vô tâm không xem phim hay ti vi nữa, cho nên vấn đề này thật đúng là hỏi đố cô.

Kha Khải Đường lấy giọng điệu khẳng định nói: "Ân, cơm nước xong chúng ta phải đi xem phim, em thích xem phim hành động, phim kinh dị hay là phim tình cảm?"

"Không để ý nhiều lắm nhưng phim gì cũng được." Tiêu chuẩn của cô cũng không nhiều, cứ như trước kia vậy, không yêu thích gì, đối với cô mà nói, có thể ở cạnh người trong lòng, cái gì cũng đều đẹp nhất tốt nhất.

"Được, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau chọn!"

Hai người gắp đồ ăn cho nhau, lại có đề tài tán gẫu, không khí bữa cơm này cũng quá không tệ, nếu không có người ngoài quấy rầy.

"Khải Đường!" Một cô gái ý cười trong sáng tiến đến.

"Em ở cửa đã hoài nghi có phải là anh hay không, quả nhiên đúng là anh!"

Lông mi Kha Khải Đường rung nhẹ, lễ phép chào hỏi.

"Đã lâu không gặp, tôi và phu nhân tôi cùng nhau đến ăn? Cô đi đâu thế?"

"Hóa ra vị mỹ nữ này chính là Kha phu nhân, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!" Cô gái kia tương đối mạnh dạng, tự giới thiệu nói: "Tôi họ Chu, bạn bè đều gọi tôi là Wendy, tôi và Khải Đường lâu rồi mới gặp, cha tôi và anh ấy có thăm hỏi tới lui."

"Chu tiểu thư, xin chào." Lí Thần Du chào hỏi đơn giản, cô không tính là bạn bè, đương nhiên sẽ không chào hỏi bằng Wendy.

"Khải Đường anh có rảnh thì tìm ba em đánh Golf, ông ấy rất nhớ anh đấy!" Wendy Chu không để ý Kha phu nhân như thế nào, một đôi mắt đẹp đều dừng trên người Kha Khải Đường.

"Tôi sẽ liên lạc cùng Chu đổng, cảm ơn, cô đi cùng bạn bè của cô trước đi." Kha Khải Đường cũng không có ý giữ lại.

Wendy Chu vẫn là biết điều, vẫy vẫy tay nói: "Lần sau cùng nhau ăn cơm đấy, bye!"

Người quấy rầy cuối cùng cũng rời đi. Lí Thần Du nghĩ rằng mình thân là vợ, đối với việc như thế hẳn là hỏi một chút, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Kha Khải Đường liền chủ động giải thích: "Cô ấy là con gái một khách hàng của anh, cũng là đối tượng xem mắt trước kia của anh."

Lí Thần Du nghe ra ý khác trong lời nói, nếu từng là đối tượng xem mắt, sao lại tỏ vẻ chướng mắt như vậy? Nếu thế, có lẽ hôm nay Kha phu nhân không phải là cô. Không nghĩ tới ông xã đã kết hôn sinh con, ba mươi ba tuổi, vẫn là một vật sáng hấp dẫn nữ nhân như vậy! Cho dù anh nói anh không nghĩ xằng bậy ở bên ngoài, nhưng đối tượng muốn cho anh xằng bậy hiển nhiên là cả khối người.

"Nếu anh không ngại, em muốn hỏi anh . . . . . . Mình xem mắt bao nhiêu lần?"

"Ít nhất mười lần đi, đều không phải anh chọn." Anh nhún nhún vai, hơi tự giễu nói.

"Vì sao lại chọn trúng em?" Nói thật đây là một bí ẩn lớn trong lòng cô, nhất là gặp gỡ vị Chu tiểu thư vừa rồi, người đó bộ dạng xinh đẹp, lại hiểu được nếu là con gái khách hàng, gia cảnh so với anh nhất định không chênh lệch, sao lại không chọn mà lại chọn Lí Thần Du cô a?

Anh bị món ăn nồng đến, ho khan vài cái, trên mặt hiện lên một chút đỏ ửng.

"Anh cũng không nói được, có thể là duyên phận đến."

Người khác có thể nói là duyên phận, nhưng là anh sao có thể cảm tính như vậy? Mẹ chồng từng nói anh đối với cô là nhất kiến chung tình, cô cũng rất không tin cách nói này, sau khi kết hôn anh trừ bỏ trên giường có vẻ nhiệt tình thì đối với cô quản chế dường như rất bá đạo, những lúc khác cũng chưa từng có biểu hiện lãng mạn, đương nhiên, trừ gần đây anh liên tiếp kỳ quái.

"Anh trước kia giao tình qua bao nhiêu bạn bè nữ rồi?" Không biết vì sao, cô hiện tại muốn hỏi tình sử của anh.

"Anh không có giao tình với bạn gái, trực tiếp kết hôn cùng với em."

"A? Làm sao có thể?" Cô cũng không phải ngu ngốc, đêm tân hôn anh biểu hiện thật sự trấn định, không có một chút nào là xử nam e lệ.

"Không có giao tình qua bạn gái, nhưng có chút kinh nghiệm, chuyện này rất kỳ quái sao?" Nam nhân đều có biểu đạt như thế, nam nhân có tiền lại càng như thế, anh tự nhận không phải thánh nhân, anh có nhu cầu sẽ tìm đối tượng.

Cô lắc đầu, không muốn bình luận về đạo đức nữa, anh ở nước ngoài học nhiều năm, hẳn là mua xuân hoặc tình một đêm, nhưng anh chưa bao giờ quen bạn gái, chuyện này vẫn làm cô cảm thấy ngạc nhiên, có lẽ nguyên nhân như thế nên cá tính mới khó như vậy.

"Anh không quen qua bạn gái, đồng nghĩa không nói đến chuyện yêu đương, không cảm thấy đáng tiếc sao?" Lại nói thế nào cô cũng từng trải qua một đoạn tình cảm yêu đương, về sau khi già đi còn có thể nhớ lại.

"Không cần." Anh đưa tay sờ sờ đầu cô, bày ra cảnh ân ái vợ chồng.

Hai bạn nhỏ đã hơi chút thích ứng với tình trạng thân mật của cha mẹ, đã dùng bữa trưa sức lực lại dư thừa, chờ không kịp lại đi chơi một hồi.

Cứ như vậy, tay to nắm tay nhỏ bé, bốn người một nhà cùng nhau chơi cùng nhau cười, cho đến lúc hoàng hôn, đám người dần dần thưa thớt, Kha Nhược Lan rốt cục cũng mệt, nheo mắt: "Mẹ ôm!"

"Được, chúng ta về nhà." Lí Thần Du ôm lấy con gái nói.

Kha Hoằng Kiệt vẫn đang lưu luyến không rời.

"Cha, lần sau chúng ta đến đây nữa được không?"

"Đương nhiên, chỉ cần mẹ con gọi điện xin phép giáo viên là được." Kha Khải Đường hào phóng hứa hẹn nói.

Nam nhân này! Lại đem vấn đề nan giải ném cho cô, Lí Thần Du không thể không cắn răng đối mặt.

"Là học sinh không thể thường xuyên nghỉ học, nhiều nhất là hai tháng một lần, tốt nhất là không nên nghỉ."

"Nha!" Kha Hoằng Kiệt tuy không hài lòng nhưng chỉ có thể chấp nhận, trước kia trừ phi bệnh nếu không thì không thể xin phép nghỉ.

Sau một hồi, cả hai đứa trẻ đều ở phía sau xe ngủ ngon lành, Kha Khải Đường một bên lái xe, một bên nói chuyện phiếm hỏi: "Nghỉ phép một ngày, đáng giá không?"

"Đáng giá." Lí Thần Du phải thừa nhận, hôm nay là một ngày thực đáng giá, nhưng cô vẫn có chút ưu tư.

"Anh sẽ không đột nhiên tức giận chứ?"

"Anh vì sao phải tức giận?" Hôm nay anh cùng con vui vẻ như nhau!

"Em cũng không biết, em cảm thấy anh gần đây rất lạ." Nói thẳng là cô hơi mệt, giống như trước không tốt sao? Biến hóa của anh quá lớn, đôi khi nhu tình như nước, có khi trở mặt vô tình, tâm cô cam chịu không nổi.

Anh không thể phủ nhận, gần đây quả thật tâm tình bất định, bĩu môi nói: "Đừng khẩn trương, chỉ cần em không chọc anh thì sẽ không có việc gì."

"Xin hỏi . . . . . . Em làm sao để không chọc tới anh?"

"Từ đầu đến chân, toàn bộ." Chọc anh tâm ngứa, muốn một ngụm ăn cô, bất đắc dĩ cô cho tới bây giờ cũng không biết, cô đối anh có bao nhiêu ảnh hưởng bao nhiêu lực sát thương.

Quả nhiên, nghe anh nói như vậy, vẻ mặt của cô là mờ mịt cùng bất đắc dĩ.

"Em tự nhận đã tận sức, đã có trách nhiệm . . . . . ."

"Trừ tận sức và trách nhiệm, trong quan hệ hôn nhân của chúng ta, em không có ý tưởng khác sao?"

"Em . . . . . . Anh hi vọng em làm gì?"

"Tự hỏi chính em một chút đi, lời nói có tâm, tự nhiên nghe sẽ có cảm giác." Lời nói vô tâm, nói nhiều cũng vô dụng, cứ như thế anh vẫn sẽ không bỏ qua cô, đời này cho dù tra tấn nhau cũng được, anh biết đây là vận mệnh mà anh lựa chọn.

Cô không trả lời, cũng không thấy tìm thấy câu trả lời, đối với ông xã cô đương nhiên có cảm tình, nói là tình thân cũng được, cảm giác quen thuộc cũng được, dù sao ở chung lâu như vậy, trong lòng tất nhiên có cảm giác. Nhưng anh muốn không chỉ như vậy, cô không phải đứa ngốc, mơ hồ có thể đoán được, chỉ là rất khó tin tưởng mà thôi, Kha Khải Đường anh như một quý tộc muốn cái gì có cái đó, thực sự sẽ thích một cô gái bình dân sao?

Bọn họ ngay từ đầu đã bước trật phương hướng, hai người không yêu nhau lại bị đặt ở cùng nhau, nguyên nhân chính là mua bán tiền tài, cô cảm nhận thật sự rất khó thay đổi tâm tính. Huống chi cô từng yêu say đắm Diệp Nhân Phong, một người chưa già đã yếu tâm còn có thể vì ai mà rung động?

Ở yêu cầu vừa đấm vừa xoa của Kha Khải Đường. Lí Thần Du thỉnh thoảng muốn tiễn anh đi làm, cùng anh hẹn hò, tuy anh vẫn bá đạo như vậy, lại không được tự nhiên, nhưng cô phát hiện chính mình cũng không chán ghét loại cảm giác ở chung này, tuy tâm tình cô còn có chút chưa xác định, nhưng dường như có một mầm móng luyến ái lặng lẽ phát triển nha.

Quả thật, kim chủ hay chủ nợ chỉ là một loại quan hệ bất bình đẳng, nhưng theo thời gian mỗi loại quan hệ đều đã thay đổi, anh nếu nguyện ý từng bước bước ra trước, cô không lý do gì lại làm người nhát gan.

Bình thường trong ngày gặp phải kích thích cũng không tệ lắm, có lẽ gần đây dường như diễn ra mùa 'tình cờ gặp gỡ', tối hôm nay vợ chồng bọn họ đến hẹn hò ở một nhà hàng, cư nhiên ở cửa 'tình cờ gặp gỡ' một đôi vợ chồng khác.

Kinh ngạc rất nhiều, Diệp Nhân Phong là người đầu tiên chào hỏi.

"Thật khéo vậy?"

"Đúng vậy, hai người cũng đến đây dùng cơm?" Kha Khải Đường khôi phục thần sắc trấn định.

"Ân, để tôi giới thiệu một chút, vị này là phu nhân của tôi, Trương Liên Cầm." Diệp Nhân Phong rất lễ phép thay mọi người giới thiệu.

"Vị này là bạn học đại học của anh, tiểu thư Lí Thần Du, còn có tiên sinh bên cạnh cô ấy, Kha Khải Đường, Kha chủ tịch."

"Rất vui được gặp mặt!" Kha Khải Đường hữu nghị chủ động vươn tay, bốn người liền như vậy thân ái ấm áp nắm tay, giống như lão bằng hữu nhiều năm không gặp.

Lí Thần Du phát hiện tay Diệp Nhân Phong rất ấm, tay Trương Liên Cầm lại lạnh, nước tham gia ký kết hôn chưa thể cẩn thận quan sát cô dâu, hôm nay mới có cơ hội nhìn rõ ràng, tuổi tác hay hình thức đều không khác mấy so với cô, ngay cả phong cách ăn mặc cũng rất giống, nên nói cách thưởng thức nữ nhân của Diệp Nhân Phong vẫn không thay đổi đi?

Nếu đã giới thiệu, cũng đã bắt tay, thì nên ngồi cùng nhau, Diệp Nhân Phong lại linh cơ, tự cho là thông minh nói: "Không bằng mọi người cùng nhau ăn đi, lần trước hai người đến uống rượu mừng, bao hồng lớn như vậy, hôm nay hẳn là nên để chúng ta mời khách."

Chủ ý này là gì! Lí Thần Du đang muốn khéo léo từ chối, Kha Khải Đường lại lớn tiếng doạ người.

"Vậy thì không khách khí."

Trương Liên Cầm trừng lớn ánh mắt nhìn ông xã, vẻ mặt không dám tin, lại không có phát biểu ý kiến.

Cứ như vậy bất lực mà bất đắc dĩ, bữa tối bốn người vây quanh bàn tròn, nam nữ theo khoảng cách ngồi xuống, người bên ngoài nhìn vào cũng không biết ai với ai mới là một đôi.

Thời điểm gọi món đương nhiên là một trận khách khí cùng chối từ, 20 phút sau phục vụ mới nhẹ nhàng thở ra, di chuyển vào phòng bếp.

Hoàn thành nghiệp lớn gọi món, kế tiếp chính là hàn huyên xã giao, đầu tiên Kha Khải Đường khởi xướng chủ đề thảo luận.

"Không biết hai người đi nơi nào hưởng tuần trăng mật?"

"Nước Pháp, trước kia Diệp Nhân Phong đã đến Pháp du học." Trương Liên Cầm nói đến nước Pháp liền ngọt ngào cười.

"Pháp?" Kha Khải Đường nhìn phía bà xã, cười đến có chút thần bí.

"Thần Du đã từng đi Pháp học, trình độ cũng không tệ đâu."

Diệp Nhân Phong lại bộc trực nói.

"Đúng vậy,  lchúng tôi cùng nhau chọn môn Pháp văn ba năm, nhưng thành tích của tôi so với Thần Du không quá chênh lệch, sau tốt nghiệp cũng không khác nhau lắm."

Nói đến khóa Pháp văn, trên cơ bản đều là thời gian bọn họ yêu đương, nhớ lại như thế làm Lí Thần Du cảm thấy bất an, nên chuyển một đề tài an toàn hơn.

"Vị thầy người Pháp kia cưới vợ người Đài Loan, con bọn họ sinh ra thực sự rất đáng yêu."

"Đúng vậy, chúng tôi thường đến nhà thầy dùng cơm, mọi người cùng nhau gói bánh trẻo, nấu canh vị lạt, hiện tại nhớ tới thật sự là hoài niệm."

Không cần nhắc lại chuyện tình ngày xưa được không? Hiện tại hai người cũng không ở bên nhau, mà lúc này mỗi người đều có đôi có cặp a! Lí Thần Du dường như phải dùng hết đầu óc để đổi đề tài này.

"Đúng rồi, hai người ở Pháp có mua gì làm vật kỷ niệm không?"

Trương Liên Cầm thay ông xã trả lời vấn đề này.

"Còn không phải là nước hoa, sôcôla, rượu nho này, không có gì đặc biệt . . . . . . Nhân Phong ở động cung La Di mua không ít tập tranh và tạp phiến, tác phẩm nghệ thuật này cũng nhận ra không xong."

Lí Thần Du phát hiện mình hỏi cái vấn đề chết tiệt, năm đó thời điểm bọn họ cùng nhau học Pháp văn, trong lúc tán gẫu từng ước định sau khi kết hôn sẽ đi đi Pháp hưởng tuần trăng mật, đến thăm động cung La Di ba ngày, bởi bên trong có rất nhiều tác phẩm mà danh gia bọn họ đều muốn thưởng thức, mà hôm nay lại là nữ nhân khác đi trước cùng anh, nghe vào trong tai, cô có thể không chua xót trong lòng sao?

Kha Khải Đường cầm lấy tay bà xã, dùng giọng điệu tự trách nói: "Thật có lỗi, đều do công việc anh quá bận, mỗi lần đưa em xuất ngoại đều là đi công tác, cũng không thời gian cùng em đi chơi, anh sẽ nghĩ cách sắp xếp thời gian, chúng ta cùng đi châu Âu nghỉ phép, đưa con cùng đi."

"Ân . . . . . . Được." Lí Thần Du đương nhiên tán thành, các con nên ra nước ngoài để mang tầm mắt, ngoài ra cô cũng nghe ra ý ông xã, nói vậy bình dấm chua này lại ở đây mà bốc lên.

Phục vụ đưa món lên, đánh gãy đề tài có liên quan đến nước Pháp này, nếu không thật đúng là không dứt nổi.

Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, nam nhân nói đến đề tài kinh tế, nữ nhân trò chuyện về trẻ nhỏ, Trương Liên Cầm đã mang thai ba tháng, quả nhiên là có trước hôn nhân, nhưng đầu năm cũng không tính cái gì, Lí Thần Du không vui đến nỗi muốn làm mẹ nuôi, nhưng vẫn vui chia sẻ kinh nghiệm chính mình.

Nhìn bạn trai trước cưới vợ, cũng sắp chào đón con đầu lòng, cô không khỏi hơi cảm khái, nhưng trên cơ bản vẫn là cảm tạ, vận mệnh đối với bọn họ cũng không tính là quá trêu cợt, trải qua đoạn tình cảm lưu luyến kia, nay ai cũng đã có gia đình, cũng coi như là kết cục tốt đi.

"Thần Du hôm nay khẩu vị không tốt? Sao ăn ít như vậy?" Kha Khải Đường chú ý tới bà xã không nhúc nhích đũa lần nào, vội vàng thay cô lấy đồ ăn.

"Em . . . . . . "

Lí Thần Du còn chưa kịp trả lời, Diệp Nhân Phong lại sáp miệng.

"Cô ấy chỉ thích ăn đậu hủ, không thường ăn cứng, như đậu phộng, đậu phụ chiên đều không được, ngay cả đậu phụ cay cũng không thể ăn."

"Phải không? Tôi thấy cô ấy cũng không kiêng ăn như vậy." Kha Khải Đường mở mắt thật to.

"Mặt ngoài cô ấy không kiêng ăn, nhưng sẽ vụng trộm ăn ít một chút, cậu phải cẩn thận quan sát mới biết được." Diệp Nhân Phong nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.

"Khẩu vị con người đều có thể thay đổi."

"Thần Du căn bản không có gì thay đổi, so với thời điểm mười năm trước tôi lần đầu gặp cũng như vậy."

Đủ rồi! Hai nam nhân này có hiểu cái gì hay không mà phát ngôn không cần nhìn ai vậy, suy bụng ta ra bụng người a? Lí Thần Du muốn thoát khỏi chỗ này, đứng lên nói: "Ách . . . . . . Tôi đi toilet một chút."

"Tôi cũng muốn đi." Trương Liên Cầm cũng muốn đi, như vậy có thể bỏ qua trường hợp xấu hổ này.

Hai nữ nhân đồng thời đi về hướng toilet, không gian bên trong rộng mở, mùi tươi mát, không hổ là nhà hàng cao cấp, trừ phải giải quyết vấn đề thì ở bên ngoài còn có thể tán gẫu thật lâu.

"Thật ngại quá, hôm nay Nhân Phong thật lạ." Trương Liên Cầm vì chính mình không quản giáo tốt ông xã mà tạ lỗi.

"Không có, không có, ông xã tôi mới là lạ." Lí Thần Du cũng biết nam nhân mình là mượn đề tài để nói chuyện của mình.

Giống như thay hai đứa trẻ to xác xin lỗi, các cô bỗng lâm vào loại cục diện xấu hổ khác, dù sao cũng là nữ nhân trước và sau của Diệp Nhân Phong, nói có quen hay không cũng không tùy tiện nói được.

Trương Liên Cầm trầm mặt thở dài.

"Tôi hiểu chuyện này cô không sai, nhưng là có khi ở trong mộng anh ấy gọi tên Tiểu Ngư Nhi . . . . . . Anh ấy"

Nghiêm trọng vậy sao? Lí Thần Du âm thầm may mắn chính mình không nói nói mớ, nếu không bị Kha Khải Đường nghe được . . . . . . ? Nói thẳng ra cô có chút an ủi khi còn có chút hư vinh, nhưng cô cũng không hy vọng bạn trai trước còn nhớ, ván đã đóng thuyền, muốn sống tốt thì phải bước về về phía trước.

"Diệp phu nhân mong cô tin tưởng, tôi đối với Nhân Phong đã buông xuống, tôi không biết anh ấy đối với tôi là thế nào, cho dù tôi biết thì cũng không thể đáp lại."

"Đương nhiên là không trách cô, chỉ có thể trách tôi không hiểu truyện." Trương Liên Cầm cúi đầu, sờ sờ bụng mình, không biết nên cười hay khóc.

"Nhân Phong kết hôn với cô, nhất định là có tình cảm, tuy lòng của anh ấy còn vương vẫn, nhưng chỉ cần cô có lòng tin và nghị lực, tôi tin là cô có thể thay đổi anh ấy, vừa rồi cô cũng nghe ông xã tôi nói, khẩu vị con người đều có thể thay đổi được."

"Phải không?" Trương Liên Cầm cười khổ một chút.

"Cô nhìn vào gương xem, cô nói chúng ta có giống nhau không?"

Lí Thần Du nhìn thoáng qua liền xác định rất giống, không đến nỗi như hai chị em song sinh, nhưng ít nhất có vẻ giống chị em bị thất lạc, trừ việc gần đây cô ở bên ngoài uốn tóc, phong cách hai nữ nhân trước và sau của Nhân Phong quả thực không khác biệt, trời ạ, Diệp Nhân Phong này thật sự là . . . . . . Nên nói là si hay là ngốc đây?

"Tôi . . . . . . Thực xin lỗi." Trừ câu đó ra cô còn có thể nói gì? Mỗi người đều vô tội, muốn trách thì trách vận mệnh trêu cợt đi!

"Đừng nói như vậy, tôi sẽ kiên trì, coi như là suy nghĩ vì đứa nhỏ, cha mẹ cảm tình không thể quá kém, đúng không?"

"Đúng vậy, có đứa nhỏ sẽ thay đổi rất nhiều, tâm tình mọi người đều sẽ sáng lên." Lí Thần Du thử cổ vũ đối phương, tuy chính cô cũng không xác định được thế nào, vì kỳ thật lúc trước ông xã cô cũng không quan tâm đến các con, mặc kệ, nam nhân kia là người ngoài hành tinh không nói.

"Kha tiên trông rất để ý cô, cô nên biết quý trọng."

"Tính tình anh ấy rất bá đạo, tôi không có cách nào phải lấy anh, luôn bị anh ấy quản giáo gắt gao."

"Kha tiên sinh đó là thật lòng, có cá tính, chỉ có Nhân Phong là vì phụ trách mới cưới tôi."

"Như vậy a . . . . . . Rất có trách nhiệm không phải rất tốt sao?" Lí Thần Du nghĩ đến chính mình bị chỉ trích khuyết điểm, ông xã nói cô chỉ có tận lực và bà trách nhiệm, chẳng lẽ không có cảm tình khác sao?

Trương Liên Cầm cười có chút tang thương.

"Kia đương nhiên, trong tình yêu, ai mà nghĩ nhận trách nhiệm đối với đối phương? Nếu có thể, tôi hy vọng Nhân Phong là vì quá yêu tôi mà rời không được tôi."

"Ân . . . . . . Mặc kệ thế nào chúng ta đều phải cố lên." Con người ai cũng có một con đường, vấn đề tình cảm lưu luyến cũng khác nhau.

"Cảm ơn, sau khi nói chuyện cùng cô tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều."

"Tôi cũng vậy." Các cô đây là tình hay chiến hữu đây? Không sao cả, nếu đều là nữ nhân, sao phải khó xử nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com