Chương 12
Trong khi những người khác đang túm tụm ở quán rượu, cố gắng cân nhắc làm sao cắt giảm ngân sách để hoàn thành việc khảo sát toàn bộ sa mạc Libya và hoàn thiện bản đồ thì tôi lại chỉ nghĩ: nếu bản đồ này rơi vào tay SS, chưa đến một tháng, Tướng Rommel sẽ dựa vào nó để băng qua sa mạc, thẳng tiến vào Cairo và đập tan tổng hành dinh của quân đội Anh tại đó.
*Tên đầy đủ là Erwin Johannes Eugen Rommel, còn được biết đến với tên Cáo Sa Mạc. Ông là một trong những vị Thống chế lừng danh nhất của nước Đức trong cuộc Chiến tranh thế giới II
Tướng? Sao tôi lại gọi ông ta là "tướng" với vẻ kính trọng như vậy?
"Almasy, cậu nghĩ thế nào về kế hoạch này?" Madox chuyển bản đồ về phía tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh nhìn nặng trĩu lo lắng: "Almasy, dạo này cậu ổn chứ? Có gì cần giúp không?"
Giúp? Giúp cái gì?
Chúng tôi đến dự một buổi tiệc. Geoffrey giận tái mặt khi chứng kiến vợ mình mỉm cười chấp nhận lời mời khiêu vũ từ hết người đàn ông này đến người đàn ông khác. Nhưng anh ta vẫn cố nhẫn nhịn.
Khi thấy anh ta nốc hết ly này đến ly khác, tôi đứng dậy đi về phía người đang ngồi lặng yên trên ghế, trông thì có vẻ thản nhiên nhưng tai thì dường như có thể vươn xa hàng dặm, sẵn sàng đặt lên mọi chiếc bàn để nghe lén tất cả.
Tôi muốn mời nàng khiêu vũ.
Chiếc váy đen ôm lấy thân hình nàng, mái tóc được búi gọn bằng một vật nhỏ. Nàng ngồi đó đầy kiêu hãnh, lâu lâu nhấp một ngụm rượu.
Những người đàn ông xung quanh đều tò mò, nhưng lễ nghi ngăn họ ngắm nhìn nàng một cách lộ liễu.
Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ: muốn nhốt nàng lại trong một chiếc lồng phủ vải đen, để chỉ riêng tôi được phép nhìn thấy. Khi nào muốn gặp, tôi sẽ vén tấm vải lên và đùa giỡn với nàng.
Nàng ngây ra một lúc rồi gật đầu đồng ý. Thực ra, tôi đã không đợi nàng đồng ý mà kéo tay nàng vào vòng tay mình, bước vào sàn nhảy.
Khi tay nàng đặt lên tay tôi, tôi khẽ vuốt ve mu bàn tay ấy bằng đầu ngón tay mình. Tay còn lại vươn ra ôm lấy eo kia, lần theo đường khóa kéo dọc theo eo nàng mà di chuyển một cách chậm rãi.
Tối hôm đó, khi về đến nơi nghỉ ngơi ở Cairo, tôi đã nghĩ lại vô số lần những động tác nhỏ mình đã làm trong điệu nhảy đó, thậm chí đến mức hồi hộp không ngủ được mà đi lục lọi trong ba lô, lấy ra khẩu súng M1911, tháo rời từng bộ phận một cách thuần thục.
Đó là thứ tôi tìm thấy ở dưới cùng của vali, nó bị vùi lấp dưới hàng đống sách và quần áo. Sao tôi không nhớ là mình đã giấu thứ đồ tốt như thế này ở đó nhỉ?
Tôi biết mình đã thay đổi. Và sự thay đổi này lại khiến tôi vui vẻ.
Madox thường vỗ vai tôi những lúc riêng tư, nhẹ giọng hỏi: "Almasy, có phải do chuyện của cha cậu không?" rồi thể hiện vẻ mặt thương cảm.
Tôi lật giở cuốn Lịch sử của Herodotus vẫn mang theo bên mình, giữa những trang sách là các bức thư và mẩu báo cắt dán đủ loại. Mười năm rồi sao? Tôi đã sống ở sa mạc này mười năm rồi ư?
Hungary là đồng minh của Đức.
Thế mà vị Bá tước Laszlo Almasy đến từ Hungary cuối cùng lại trở thành một thành viên trong đoàn khảo cổ, sống lay lắt giữa sa mạc mười năm trời. Một nơi hoang vu và bị thế giới lãng quên như thế, phải chăng có thể gột bỏ mọi quốc tịch, mọi thân phận?
Một cách xóa bỏ quốc tịch không tệ...
Tôi mở bức thư mà Madox gửi hộ từ quê nhà. Cha đang hấp hối. Ông trách tôi nuốt lời, làm điều không xứng với dòng máu quý tộc, bôi nhọ danh dự của gia tộc, nhưng cuối thư lại khẩn khoản mong tôi trở về càng sớm càng tốt.
Tôi khẽ bật cười.
Ngày trước, hình như tôi từng thích viết lách. Nhưng tôi ghét dùng tính từ. Những từ ngữ mang cảm xúc chỉ khiến mọi thứ trở nên bóng bẩy và nặng nề, trang điểm lố bịch cho một điều vốn đã đủ đơn giản, chẳng giúp ích gì.
Nhưng gần đây thì lại khác.
Tôi bắt đầu nghiện lấp đầy tên Gina bằng đủ loại tính từ, viết tên nàng trên mọi khoảng trống trong sách, trên từng mảnh giấy nhỏ, cùng những điều tôi muốn nói với nàng. Tôi moi óc ra để viết về nàng, viết cho nàng, từng lời đều là những điều tôi chưa từng dám nói thành tiếng.
Dù tôi không còn thích làm thơ như trước, nhưng mỗi lần nghĩ đến nàng, tôi lại cầm bút lên.
Giờ đây, tôi chỉ muốn hút thuốc và uống rượu.
Còn muốn hôn nàng ấy nữa.
Ý nghĩ đó đến bất chợt nhưng lại cắm rễ trong đầu tôi lúc nào không hay...
Mất ngủ vào ban đêm dường như đã thành thói quen. Những lúc ấy, tôi lại hình dung đến việc được ôm nàng ấy trong lòng mà ngủ. Liệu có phải sẽ là một giấc mộng ngọt ngào và trọn vẹn?
Rồi tôi lại nhìn chằm chằm vào mảnh vải với hai sợi dây nhỏ quấn quanh ngón tay.
Chính nó đã khiến tôi thay đổi sao?
Có lẽ là không.
Dù mỗi đêm, một khoảng trống lớn vẫn gào thét trong tôi nhưng tâm hồn lại như được lấp đầy bởi một thứ gì đó khiến tôi không thấy mệt mỏi, không thấy trống rỗng.
Geoffrey thì lúc nào cũng ba hoa về chiếc máy bay mà cha mẹ vợ anh ta tặng. Tôi chỉ cần nhìn cái thân máy nặng nề và đôi cánh hai tầng vụng về ấy là đã thấy đau đầu, đồng thời không quên chế giễu sự ngu xuẩn ấy trong lòng.
Giờ này, chắc chắn máy bay một cánh của Đức đã được đưa vào sản xuất hàng loạt cho các trận chiến ban ngày. Chúng nhẹ hơn, nhanh nhẹn hơn hẳn loại cồng kềnh kia. Dù Đức đang dần vượt mặt Anh trong ngành chế tạo chiến đấu cơ, nhưng song tầng vẫn là lựa chọn đắt đỏ, không phải ai cũng mua nổi. Trừ phi anh có dây mơ rễ má với chính quyền.
Bất kỳ ai có đầu óc đều biết bản đồ đường bộ không thể chỉ cần bay một vòng ở độ cao 3000 dặm là vẽ được. Khảo sát thực địa nghĩa là phải đo từng bước, ghi lại từng cột mốc, từng chỗ ngoặt, từng bóng cây.
Mà máy bay thì có ích gì? Bay là là trên đầu chúng tôi, thỉnh thoảng thả một sợi ruy băng để báo hướng đi, không phải là quá thừa thãi sao?
Ai trong đội này chẳng là người từng ngụp lặn hơn tám năm ở sa mạc? Họ biết phải đi đâu rõ hơn cả bàn tay mình.
Trên không, người ta chỉ có thể vẽ bản đồ hàng không.
Nếu chính phủ Anh chi cả đống tiền lại còn gom thêm một khoản khác chỉ để hỗ trợ một nhóm khảo sát bé nhỏ làm bản đồ sa mạc, chẳng phải là quá phô trương cho một việc vặt sao?
Anh ta không thấy cái cớ đó quá lộ liễu à?
Ai trong chính phủ Anh lại cần bản đồ hàng không chi tiết đến thế?
Dù sao thì đó cũng không phải chuyện của tôi.
Anh ta quyết định để vợ ở lại còn mình thì quay về Cairo một mình. Trước những lời trách nhẹ đầy phép tắc của đồng nghiệp, anh ta chỉ có thể trả lời bằng một câu lảng tránh:
"Các cậu sao lúc nào cũng để phụ nữ sai khiến vậy?"
Hay là nói chính anh ta mới là người bị vợ kiểm soát đến tận chân tơ kẽ tóc?
Rõ ràng là do cô ta muốn ở lại chứ đâu phải anh ta muốn đi mà không thể mang cô ấy theo.
Tôi cúi đầu cười khẽ.
Gina của tôi sẽ không như thế.
Tôi thích từ này...
Của tôi.
Chờ đã, sao lại là của tôi?
.
Chúng tôi phát hiện ra một di tích cổ.
Miệng hang tối tăm và chật hẹp nhưng bên trong lại vô cùng rộng lớn. Tôi không gọi mọi người ngay lập tức, chỉ cầm đèn soi xung quanh, di chuyển từng bước nhỏ để lặng lẽ quan sát.
Nàng đi theo phía sau tôi.
Tôi muốn ở một mình với nàng thêm chút nữa.
Bọn họ đi đi lại lại, hứng khởi gọi nhau ra vào động, chụp ảnh, lấy mẫu nham thạch để đem về phân tích.
Tôi ngồi xuống với quyển sổ và cây bút trong tay, quan sát người đang tựa vào phiến đá lớn bị thời gian mài tròn góc cạnh. Nàng ấy liên tục xoa các đầu ngón tay, hai tay thay nhau nhồi nhét sự bồn chồn vào từng cử động nhỏ. Một dòng cảm hứng mảnh như sợi chỉ bắt đầu len vào đầu óc tôi. Tôi muốn viết gì đó.
"Anh có thể sẽ thích kẹp chúng vào giữa cuốn sách của mình."
Hai mảnh giấy xuất hiện trong tầm mắt tôi. Đó là những bản vẽ phác họa lại các bức bích họa bên trong hang động.
Tôi ngẩng lên nhìn cô ta. Người phụ nữ ấy bước tới một chút, chìa tay về phía tôi: "Trông anh có vẻ rất thích những hình vẽ cổ đó."
Tôi lại cúi đầu: "Tôi không cần. Cảm ơn."
Cô ta đứng đó một lúc. Có lẽ vì lúng túng trước phản ứng của tôi mà không biết nói gì nên đành quay người rời đi.
Thực ra, tôi đã cho cô ta cơ hội, không phải sao?
Nếu lúc đó khẩu M1911 không nằm ngoài tầm tay và nếu ý thức cuối cùng trong tôi không lặp đi lặp lại rằng không được làm thế, có lẽ tôi đã bóp cò ngay vào đầu cô ta.
Tôi không cần bất kỳ ai dạy tôi phải làm gì.
Chồng cô có thể để mặc cô thao túng, nhưng tôi thì không.
Bên kia, một động tác thú vị của Gina kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ nặng nề trong lòng. Nàng hơi khom lưng, ghé vào sát tảng đá, bất động quan sát hồi lâu. Nhìn kỹ mới thấy trước mặt nàng là một con thằn lằn sa mạc màu vàng nâu.
Đến khi xe khởi hành vào buổi chiều muộn, nàng đã thuần hóa nó như một món đồ chơi. Nàng đặt con vật bé bằng bàn tay vào lòng bàn tay mình, trêu chọc nó một cách dịu dàng. Thỉnh thoảng, nàng đặt nó lên vai mình, lại cầm thêm một con bọ cánh cứng nhỏ bằng móng tay để nó chậm rãi bò qua từng đốt ngón tay như một con sâu bông.
Hừm, hóa ra nàng quỳ gối trong cồn cát cả buổi trưa chỉ để bắt một con bọ làm mồi nhử.
Một trong những người trong đội, Bermann, đang trêu chọc một gã trai trẻ người Ả Rập da dẻ mịn màng. Gã vốn ngồi trên nóc xe nhưng lại cúi đầu xuống, gần sát mặt anh ta.
Tôi liếc một cái, dạ dày lập tức quặn lại.
Và rồi cái tên khốn ấy vì mải tán tỉnh mà... lật xe!
Tôi siết chặt Gina vào lòng, tay ôm lấy đầu nàng áp vào ngực mình, tay kia vội vã nắm lấy một tay vịn còn vững trong khoang xe.
Tên gây chuyện trật cổ tay.
Gina thì không sao. Ngược lại, nàng còn tràn đầy năng lượng mà chui vào trong xe, lục soát từng ngóc ngách để tìm con thằn lằn sa mạc mà nàng đặt tên là Liz.
Ba chiếc xe, một chiếc hỏng, một chiếc đã lái đi để tìm kiếm sự giúp đỡ, những người còn lại ở đây chờ đợi.
Nàng và Katherine ngồi trên đỉnh đụn cát, vừa nhìn lên bầu trời đầy sao vừa hút thuốc.
Mấy ngón tay từng quen kẹp thuốc giờ cọ nhẹ vào nhau, mang lại cảm giác ngứa ngáy, thiếu thiếu. Đàn ông ở đây đều không hút thuốc. Đến tối, khi trằn trọc mãi không ngủ được, tôi thật sự chỉ muốn có một điếu để giải cơn thèm.
Khoan đã, hình như tôi chưa bao giờ hút thuốc...
Thế mà trong đầu cứ hiện lên hình ảnh mình ngồi trên ban công, uể oải, điếu xì gà ngậm hờ nơi môi, tay cầm ly rượu nhấp từng ngụm nhỏ, ánh đèn pha tuần tra lia ngang qua tấm rèm cửa, soi đúng chiếc giường trong phòng nơi tôi đang nhìn tới...
Nàng vươn tay như thể muốn chạm vào bầu trời sao. Tôi lặng lẽ đứng phía sau nàng. Katherine nhìn thấy tôi, thức thời rời đi.
Ngu xuẩn, giờ mới nhận ra tôi sao?
Như bị ai đó mê hoặc, tôi ngồi xổm xuống, đoạt lấy điếu thuốc từ môi nàng, hít sâu một hơi, cảm giác tuyệt vời lan tỏa đến tận lồng ngực.
Ánh mắt tôi dừng lại nơi đôi môi đầy đặn với đường nét hoàn mỹ kia, bản thân vô thức dùng ngón tay xoa nhẹ. Nếu tô lên một lớp son đỏ rực rồi dùng ngón tay làm nhòe nó, không biết sẽ trông như thế nào...
Đến khi nhận ra mình đang làm gì, tôi lập tức lùi lại.
Phải rồi, đây là lần đầu tiên hút thuốc, phản ứng có phần nhạy cảm cũng là điều dễ hiểu.
Nàng là một quý cô, mày không nên làm vậy! Mày phải tôn trọng nàng! Mày không nên bộc lộ rằng mình thích nàng! Một quý tộc chân chính không thể để lộ cảm xúc thật ra ngoài!
Một giọng nói trong lòng tôi bảo vậy.
Tôi đã không tôn trọng nàng sao?
Nàng vốn dĩ thuộc về tôi mà!
Trước đây, tôi không thích chiếm hữu bất cứ thứ gì, cũng chẳng muốn bị ai kiểm soát.
Nhưng bây giờ thì khác.
Tôi muốn chiếm lấy những thứ tôi khao khát. Và tôi cũng muốn được một người nhất định sở hữu.
Chúng tôi trốn trong xe, đóng chặt cửa chờ cơn bão cát gào thét bên ngoài qua đi. Gina ngồi ngay bên cạnh tôi, Katherine ngồi phía bên kia.
Trong lòng không khỏi nghĩ, nếu trong xe chỉ có hai chúng tôi thì tốt biết mấy, mặc dù không chắc mình có thể kiềm chế mà không làm gì nàng không, thậm chí có khi chẳng cần sự đồng ý của nàng...
Giờ mới chỉ khoảng 9 giờ tối vậy mà nàng đã bắt đầu gật gù. Tôi nghiêng người dựa vào cửa xe, chống tay lên trán, lặng lẽ nhìn nàng, cẩn thận lắng nghe từng hơi thở.
Tay áo của nàng hơi phồng lên, một cái đầu nâu vàng nhỏ nhô ra.
Khóe môi bất giác nhếch lên. Nàng tìm thấy nó rồi à? Sinh vật nhỏ mà nàng gọi là... Liz?
Tôi đưa ngón tay ra khẽ chạm vào đầu nó. Con thằn lằn rụt nhẹ lại chỉ để lộ nửa cái miệng nhỏ.
Đêm ấy, có lẽ là đêm dễ chịu nhất trong ký ức tôi còn nhớ được.
Không còn sự cô độc rỗng tuếch như bị ai đó ngoạm mất phần hồn, chỉ còn lại sự yên bình và thỏa mãn.
Phải đến tận tối hôm sau cứu viện mới tới. Mà đó cũng là nhờ tôi đã bắn tín hiệu suốt cả buổi chiều lẫn đêm, bắn đến viên pháo hiệu cuối cùng. Cơn bão cát xóa sạch mọi vết bánh xe, khiến việc tìm ra chúng tôi trở nên vô vọng hơn bao giờ hết.
Nhưng không ai trong chúng tôi tuyệt vọng.
Ít nhất là tôi thì không.
Gina ư? Nàng hoàn toàn chẳng để tâm.
Nàng bận đào cát suốt cả buổi sáng để tìm thức ăn cho Liz. Chẳng biết từ lúc nào, nàng còn mượn được một chiếc ống nhòm tinh xảo từ Madox rồi cứ thế nhìn đông ngó tây, chăm chú quan sát thứ gì đó. Hơn nửa thời gian, tôi đoán nàng đang tìm bạn đời cho sinh vật nhỏ kia.
Ánh nắng chiếu xuống làn da nàng, rám nắng nhưng lại căng tràn sức sống. Nàng mặc chiếc áo sơ mi của Katherine, không vừa vặn lắm, vạt áo nhét vội trong chiếc quần kaki...
Chết tiệt.
Thật muốn kéo nàng vào trong xe.
Lột sạch quần áo nàng rồi nhìn nàng khoác lên đồ của tôi.
—————
Lời tác giả:
Sự thật chứng minh, muốn đối phó một kẻ có phản ứng ngược thì... đừng dại mà nghĩ đến chuyện kiểm soát hắn.
Có người góp ý rằng cốt truyện hơi rời rạc. Có lẽ là do tính cách tôi chỉ muốn tập trung viết về một điều duy nhất. Mỗi lần đặt bút xuống, tôi chỉ nghĩ đến mối quan hệ giữa nam nữ chính, những thứ khác chỉ như phông nền, hoàn toàn không có hứng thú khai thác dàn nhân vật phụ: nam 1, nam 2, nam 3, hay nữ 1, nữ 2, nữ 3...
Huống hồ tính cách của nam nữ chính, chắc mọi người cũng nhận ra, trong mắt họ ngoài đối phương ra thì chẳng có ai cả. Tính cách tác giả thế nào, nhân vật y như vậy.
Nhưng tôi sẽ cố sửa, nỗ lực để những nhân vật khác hoà nhập tốt hơn vào câu chuyện, không bị gượng gạo mà cũng không chiếm quá nhiều đất diễn.
Lật lại nguyên tác "The English Patient", có lẽ đã cứu được nữ chính nhưng cũng đồng thời hủy hoại cả cuốn sách...
À, xin lỗi vì đã viết về chuyện hút thuốc. Dù hành động đó có quyến rũ đến mấy thì tôi cũng xin mọi người: tuyệt đối, ngàn vạn lần, nhất định đừng đụng vào thuốc lá!
Cảm giác như đang tự gieo ý niệm vào đầu mọi người vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com