Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22: Mình còn có một cái mộ ư?



"Dr. Smiley?" - Jeff bỗng dưng lên tiếng.

"A....!" - Liu bỗng dưng cảm thấy có chút chột dạ, hơi lúng túng trước câu hỏi bất ngờ của Jeff.

"Cậu ta...à...!!" - Liu lắp bắp, cậu không muốn nhắc lại những chuyện khiến Jeff tổn thương đó....

"EJ ~ tớ mới phát hiện được một chỗ có thể khiến cậu ăn thoải mái ~~" - LJ liếc nhìn Liu, cực kì tâm lí kéo đi EJ vẫn còn đang nhai nhóp nhép bên cạnh.

"Ô !!!! Thật sao!!!!!! Cậu thật tuyệt vời LJ ạ !!!!" - thô thần kinh EJ không thấy được bầu không khí gượng gạo giữa hai anh em nhà Woods và ánh mắt cảm kích của Liu Sau câu nói của LJ, vui vẻ giơ ngón cái.

Sau khi bóng dáng của cả 2 khuất sau cánh cửa lớn, Liu thở phào một hơi. Cậu quay lại, đối mặt với một cặp mắt vẫn luôn trợn tròn lên kia (Sâu không hiểu làm sao Jeff lại không bị khô mắt??!) Jeff vẫn ngồi đấy, yên lặng. Cậu biết Liu sẽ cho cậu một lời giải thích, một câu trả lời thích hợp cho tất cả mọi chuyện. Cậu luôn không cần đặt câu hỏi, hơn ai hết, cậu biết Liu chính là người hiểu cậu nhất. Khi cả 2 đối mặt nhau, một ánh mắt hoặc cử chỉ nhỏ của cậu cũng khiến Liu biết cậu muốn gì. Liu là một người rất rõ ràng và luôn chiều chuộng cậu....ai bảo cậu là em út đâu này ~ Điều đó đã tạo nên một sự ỷ lại sâu trong tâm trí Jeff rằng Liu sẽ luôn là người đứng trước cậu, che chở và bảo vệ cậu. Thế nên, cậu đã lựa chọn chờ đợi, lựa chọn tin tưởng người thân duy nhất mà cậu có thể dựa vào.

"Anh sẽ bắt đầu từ tối hôm đó...." - Liu khẽ thở dài, xoa đầu Jeff - "Lần tới, nếu muốn giết một ai đó, em hãy đâm vào những chỗ yếu hại...Nhưng anh biết tối hôm đó, em đã không thật sự muốn giết anh đúng không nào?" - nếu không....anh đã giống 2 người nào đó rồi.....Liu thầm bổ sung một câu.

".....à....ừm" - Jeff khẽ gật - "nhưng mà..."

"Từ từ nào....sau khi em bỏ đi, lúc đó anh chưa có chết nhá ~ Người bình thường nếu mất máu kiểu đó chắc có lẽ đã ngỏm củ tỏi từ hồi đời nào rồi...Thế nhưng anh lại chả sao cả! Siêu không ~~ Ạnh không nhớ làm sao mình có thể di chuyển, anh đã nghĩ đuổi theo em. Đến lúc định thần lại....anh phát hiện mình đã 'lết' được tới trước cổng của cái công viên cũ....Cái công viên mà hai đứa mình hay đá bóng sau giờ học đấy, nhớ không? Lúc đó anh đã bắt đầu cảm thấy được mệt mỏi và lạnh lẽo. Trời đất cứ xoay mòng mòng....như vầy này" - Liu quơ quơ cánh tay - "Anh sợ mình sẽ chết....anh rất không cam lòng. Anh đã tự nhủ rằng 'Mày không thể ngỏm sớm như thế này được Liu à' " - Nếu anh chết rồi....em sẽ làm sao bây giờ...? - "Và như để đáp lại nguyện vọng của anh lúc đấy, cậu ta đã xuất hiện (một cách rất không bình thường) Anh chưa từng thấy cậu ta trước đây (vì lúc đó Liu đang choáng vì mất máu quá nhiều => chả thấy gì cả) Cậu ta đã tự giới thiệu mình gọi là Dr. Smiley ....một cái tên khá là lạ. Nên anh đã hỏi cậu ta: 'tại sao cậu lại có cái tên kì quặc như vậy....?' Em biết không? Cậu ta trả lời như thế này: 'chỉ đơn giản là vì tớ muốn được cười, vậy thôi!' 'Chỉ vậy...?' 'Ừ!~' '......thật nhảm nhí' 'Này.....' (sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn tâm trạng để nói chuyện phiếm :v ~~) Sau đó....đã không có sau đó. (bởi vì anh í đã ngất mất tiu rồi còn đâu =v=||||| )"

"....Là vậy sao?" - Jeff lẩm bẩm, nghe cứ như phim ấy =,=|||. Với lại, lúc ấy cậu chạy sang nhà đối diện (nhà của thím Jane) chứ đâu có chạy đi đâu xa đâu....? Tại sao Liu lại có thể đi tới một chỗ xa như vậy chứ???!

"À! Anh vẫn còn cái mộ trong khu nghĩa trang đấy" - Liu nghe được Jeff quăng ra một trái bom...nổ điếc tai cậu.

"Xin lỗi....em nói cái gì cơ.....???"

"...Em nói --"

"What the F*CKKKKKKK???!!" - Liu không nhịn được chửi một câu - "Từ khi nào thì....??? Không được.....bữa nào đập nó điiii" - Tại sao cậu lại không hề hay biết mình có một cái mộ a ???!!!

"Không được!" - Jeff ngay lập tức phủ quyết.

"...Tại sao???" - Liu trợn mắt.

"....." - Jeff á khẩu, tại sao nhỉ? - ".....Để chơi!! Không được à!!!"

" =,=||||||||||" - Đấy là cái MỘ!!!!!!!!!!! Cái mộ có tên anh trên đó aaaaaa!!!!!! Liu rất muốn khóc. JEFF, EM HÃY ĐỢI ĐẤY !!!!! TTvTT~~~~~~~

Rất lâu sau đó, Jeff nhà ta tình cờ đi ngang qua khu phố mà trước đây gia đình cậu đã từng sống. Và khi quẹo vào thăm bố mẹ mình, Jeff phát hiện một điều: kế bên miếng bia đá màu xanh men có ghi tên của anh cậu, là một miếng bia khác trông vẫn còn khá mới. Trên đó ghi: 'tưởng nhớ thằng em ngốc - Jeffrey Woods' Lúc đó, Jeff mới hiểu được cái cảm giác của Liu khi đó....Đây là chuyện nói sau. Thế nên bây giờ, khi nhìn vào khuôn mặt đang vặn vẹo của anh trai mình, Jeff chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng tốt ~

"Khi nào anh đi?" - Tí nữa là quên mất vấn đề này ==|||

"Hả?? À...chắc tối nay đi?"

"Sao gấp thế?"

"Dạo này anh khá là rảnh"

"Cho em đi theo với ~~" - em cũng rất rảnh.

"...Làm chi??"

"Em phải cảm ơn người đã cứu anh chứ"

"...Anh nghĩ không cần đâu" - =_=|||

"Tại sao??"

"....Cậu ta không thích người lạ"

"Ai cũng thích em cả!~ Với lại theo lời kể của anh thì anh ta cũng không phải hạng người như vậy"

"....Cậu ta rất nguy hiểm"

"So được với em sao??"

"Cậu ta là một tên bác sĩ tâm thần biến thái!"

"Anh có biết rằng mọi người trong nhà này đều gọi em sau lưng là thằng tâm thần tự kỉ không?"

''....tính cách của cậu ta rất không bình thường''

"Anh nghĩ em bình thường nổi sao??"

''Cậu ta lúc nào cũng dính đầy máu"

"Em chỉ sạch sẽ khi có anh bên cạnh"

"Nơi ở của cậu ta toàn là bộ phận cơ thể người"

"So với việc sống cùng một tên suốt ngày ăn thận người sống trước mặt mình thì có vẻ rất tốt!"

Cậu ta coi chuột như cún con!!"

"Em sẽ xin LJ vài gói kẹo...."

"Đường đi có vẻ hơi xa...."

"Em thừa nhận rằng anh luôn hơn em ở rất nhiều lĩnh vực, nhưng thứ duy nhất mà anh sẽ không bao giờ có thể hơn em được đó chính là thể lực. Chấp nhận sự thật đi Liu, anh yếu hơn em nhiều lắm!!"

" TTATT ......" - Jeff, em nỡ lòng nào.....

"Anh còn rất dễ mềm lòng, sợ lạnh, sợ bọn con gái, sợ cả mấy vật nhỏ màu đen biết động đậy....thậm chí anh---" - Jeff điểm từng ngón tay.

"Đủ rồi đấy JEFFFFFFFFFFFFFF!!!!!!!!!!!" - Liu hét lớn, nhào tới đạp Jeff khỏi sofa (điển hình của việc thẹn quá thành giận) Sau đó, Liu phát hiện điều cậu vừa mới làm là một sai lầm vô cùng lớn (nói về phản xạ thì Jeff đứng thứ 2 thì chả ai dám xưng thứ 1. Kinh nghiệm 'xương máu' mà cậu rút ra được khi vật lộn với các nạn nhân và đám cảnh sát) Chỉ thấy Jeff vươn tay, kéo một đầu của chiếc khăn choàng cổ sọc trắng đen dài lòng thòng của Liu. Nhân vật chính - Liu - vẫn đang còn trong tư thế đạp, hiển nhiên mất thăng bằng, quang vinh ngã xuống. Và thế là sáng hôm ấy, tại khu mansion xênh đẹp có hai anh em nào đó vật lộn với nhau thành một đoàn trên phòng khách. Họ không hề phát hiện vẫn còn hai người khác đã nhịn cười đến mức nội thương trong phòng bếp - Clock Work và Jane - Vì không để cho 2 thằng điên phía ngoài dừng lại cuộc lăn lộn đầy tình thương mến thương kia, hai nữ nhân vật của chúng ta đã vô cùng khó khăn và gian khổ trong công tác vừa nghe lén (cuộc đối thoại ngây thơ siêu bẩn bựa, vô bổ và cực kì tốn nước bọt) kết hợp với nhịn cười. Clock Work vô lực nằm bò dưới đất, cơ thể không ngừng run rẩy. Một tay ôm bụng, một tay không ngừng đập vào chiếc thảm lông dưới sàn, gương mặt gần như muốn chôn xuống đất, hai tai đỏ bừng => cười hơn một con điên. Jane thì có vẻ khá hơn được tí, vì cô đeo mặt nạ nên không thể nhìn thấy gương mặt gần như 'biến dị' do cười. Người tựa vào một chiếc ghế lớn của bàn ăn, hai chân co lại đặt trên ghế, hai tay cô cũng ôm lấy bụng mình cả người run lẩy bẩy. (Nếu ai đã từng có dịp cười đến xoắn cả ruột gan phèo phổi thì sẽ hiểu cái cảm giác này. Sâu hay bị sái quai hàm vì lí do này đây :) )

Smile nằm dưới bàn, khóe miệng nhếch lên không ngừng giật giật. Hai cô!!!! Làm ơn đừng phát ra những tiếng rên rỉ dọa người (chó) như vậy có được hay không??? Lông của nó đã dựng hết cả lên rồi cơ này!!! Nó chỉ muốn ngủ một giấc thôi mà....ám ảnh mất thôi........ TTATT~~~









--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cám ơn mọi người đã chịu khó ủng hộ Sâu trong thời gian qua =)) Sâu biết truyện Sâu vẫn chưa được xuất sắc cho lắm nhưng nhờ mọi người ủng hộ vô cùng nhiệt tình...IT'S MAKE SÂU SOOOOO HAPPYYYYYYYYYYY!!!!!!!!!!!!! //(>W<)//

Có thể Sâu lâu lâu mới chịu up chap cho mọi người, cơ mà Sâu thấy ai cũng rất kiên nhẫn và chịu khó *lót dép* *ngồi hóng* Ha hả ~~ Cho nên THANKKKKKKKK'S 4 READING SÂU'S STORYYYYYYYY !!!!!!!~~~~~~~~~~~~ *DẬP ĐẦU A DẬP ĐẦU*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com