Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25




Ánh đèn đường le lói phủ xuống trên con đường nhựa vắng vẻ, không gian yên tĩnh đặc trưng của ban đêm len lỏi giữa những chiếc lá cây cô độc lạnh lẽo. Từ trong con hẻm nhỏ thi thoảng lại phát ra những tiếng chửi bới đầy thô tục của đám du côn hay những tên say rượu nào đấy. Một phong cảnh vô cùng bình thường cả vùng ngoại ô nơi đây. Những người dân sáng sủa thân thiện, bầu không khí sạch sẽ thoáng mát với sự bình yên vô hạn từ những đồng cỏ ngút ngàn....Ai ngờ đâu, khu ngoại ô xinh đẹp này đã bị mục rỗng từ lâu, những thứ thối nát kinh tởm dưới đáy xã hội đã xâm phạm vào nó nhấn chìm mọi thứ vào trong bóng tối. Đây đã không còn là thiên đường như trước nữa....nó bây giờ chỉ là một khu địa ngục được ngụy trang một cách tinh vi mà thôi.

Ánh sáng chập chờn, đường đi lầy lội. Ở một con hẻm vô cùng bình thường nào đó xuất hiện hai bóng người đang lững thững đi một cách chậm rãi. Người phía trước có một mái tóc nâu ngắn gọn gàng, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng cũng không dấu đi được tính cách cực kì ôn hòa phát ra từ đôi mắt xanh lục đầy dịu dàng của cậu, những đường sẹo kéo dài ngang mặt chẳng những không làm mất đi sự hòa ái nơi cậu mà còn tăng thêm chút gì đó chín chắn và trầm ổn. Chiếc cổ thon dài gợi cảm được che dấu sau chiếc khăn choàng cổ sọc đen trắng dài đến gối, áo khoác nỉ tối màu cùng quần jean xanh sẫm hơi bó sát càng tôn lên 'bo-đỳ' chuẩn người mẫu. Sau lưng, tiếng bata nện vào nền đất vẫn vang lên đều đặn theo từng nhịp bước của cậu. Với thân hình cao to, chiếc áo hoodie trắng muốt nổi bật trùm đầu chỉ để lộ ra vài lọn tóc đen tuyền dài đến ngang vai, làn da trắng bệch dọa người cùng ánh mắt chết chóc trợn to bị che khuất bởi tóc mái. Hai tay đan vào nhau đặt trong túi áo, cậu sẽ không thừa nhận rằng là cậu đang làm cái hành động đó! Tuyệt đối không phải ><!!!!! Cái bầu không khí im lặng này khiến cậu khó chịu...Nhìn đi!!! Liu đi cách cậu quá xa!!! (khoảng 2m, mà đi xa gần có liên quan gì =,=??) Liu bước chầm chậm, khuôn mặt không thay đổi nhưng nếu có người đi phía trước cậu, chắc chắn sẽ nhận ra tầm mắt của Liu lúc nào cũng quét về phía sau. Trong lòng Liu bây giờ đang bão tố quay cuồng ≥∆≤ Jeff!!! Em làm ơn đừng có dùng cái ánh mắt ai oán như bị bỏ rơi đó nhìn chằm chằm anh có được hay không???? Còn nữa, đừng nghĩ em có thể dùng những hành động ngây thơ đó để che dấu sự bối rối của bản thân, anh hiểu em lắm mà...và nếu không vui vì khoảng cách giữa hai đứa, thì tại sao em lại không chịu chạy đến nắm tay anh như lúc hai đứa mình còn nhỏ??? Em không nhận thấy rằng anh càng đi càng chậm sao không, đứa ngốc này!?...........Mà khoan đã, thứ gì p--- 

Jeff dừng bước, nghi hoặc nhìn về phía Liu. Tại sao lại dừng nha? Đến nơi rồi sao? Mới đi được không bao lâu mà nhỉ?? Tuy rằng ánh sáng lúc này rất không tốt nhưng Jeff có thể thấy rõ tóc của Liu đang có xu hướng dựng thẳng lên, thân mình cũng có vẻ run nhè nhẹ.


"Liu?" - Jeff lên tiếng.


"..........." - J-Jeff c-có con..... 


"Liu..? Anh sao vậy??" - Jeff bước đến gần Liu.


"Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Đừng có bò lại đây!!!!!!!!!!!!!" - Bước chân giật mình khựng lại, Jeff đau khổ ôm mặt. Anh à....có cần phải phản ứng dữ dội vậy được không? Em chỉ là muốn xem thử anh có chuyện gì không thôi mà TTATT!!~~ Nhưng rất nhanh, Jeff liền gạt phăng cái suy nghĩ không đâu đó của mình. Chỉ thấy Liu dùng tốc độ ánh sáng, 'vút' một phát - biến mất - chưa kịp định thần lại thì Jeff đã cảm thấy phía sau lưng nặng một chút. Theo phản xạ, Jeff nhanh chóng tính nắm 'vật thể không xác định' quăng đi, sau đó...., sau đó, Jeff lấy tay bụm mặt, hai tai biến hồng, vai cũng run nhè nhẹ.


"Chít chítttt" - một dàn chuột cống chạy ngang sang chân Jeff, cậu hiểu vì cái gì Liu bỗng nhiên sẽ như vậy....


"Liu...Bọn nó đi hết rồi..." - Jeff nén cười, cố gắng kéo Liu đang ôm chặt lấy cậu, đầu chôn vào giữa hai tay đang lắc lắc bù lu bù loa lên kia.


"Nooooooooooooo!!!!~~~~~~" - Ai đó vẫn cứ nắm chặt lấy góc áo Jeff, một bộ 'có chết cũng không chịu buông ra' biểu tình khiến Jeff suýt nữa không nhịn được cười phun ra tiếng đến.


"Hay là vầy đi..." - Jeff khẽ lẩm bẩm.


Liu chưa kịp phản ứng lại xem câu kia là có ý gì thì cả người đã bị nhấc bổng, sau đó dựa vào một bóng lưng vững chắc đầy ấm áp. Liu đỏ mặt, chỉ vì mấy con chuột bé tí xiu mà....Quá xấu hổ rồi!!!!!!~~ Nhớ lại ngày xưa lúc hai đứa còn nhỏ cậu cũng thường cõng Jeff như thế này. Liu theo bản năng ôm chặt lấy Jeff, đầu cũng chôn vào hõm cổ cậu. Bước chân hơi dừng lại, hơi thở ấm áp đang thổi đều đều trên cổ khiến Jeff bỗng nhận ra một điều mà trước giờ cậu vẫn không để ý đến....khi còn bé, mỗi lần Liu cõng cậu, cậu đều ôm chặt lấy Liu và không ngừng hò hét bắt Liu chạy vòng vòng. Sau khi thấm mệt cậu mới chịu dừng lại, khuôn mặt dịu dàng và nụ cười ấm áp cùng với khuôn mặt đỏ bừng lúc đó của Liu nhìn cậu....mặt đỏ là do bị siết cổ thở không thở được đi?? Cái nhìn đó là đang lên án đi?? Cười để bắt tội cậu đi??? (Liu: HIỂU NHẦM AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA~~~~~~~~~~~~~~ *khóc*) đúng thật là cái cảm giác bị ôm chặt hơi có chút khó thở...khụ a khụ, nhưng mà cái cảm giác vui vẻ và thỏa mãn từ tận đáy lòng này cũng không tệ lắm.....


"Liu?" - Bước đi nha bước đi.


"ừm...?" - Liu khẽ ngẩng đầu.


"Hồi chiều....là do em không cẩn thận...xin lỗi... >∆< ~"


"Xì ~~ Em nghĩ rằng anh sẽ để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy sao?" - Liu phì cười, dù gì thì Jeff đã ăn hiếp cậu từ nhỏ rồi =v= riết rồi thành thói quen thôi ~ TTvTT~~~



"Liu này..........." - Jeff bỗng nhiên dừng lại, giọng nói hơi nghiêm túc.


"C-Chuyện gì??!" - Liu rất không thích cái cách Jeff nói chuyện một cách nghiêm túc....(Liu: bởi vì khi thằng ngốc đó nghiêm túc thì lúc đó nó đã phạm phải cái lỗi gì đó nghiêm trọng hoặc là làm sai cái gì....rất không tốt =''=)


"Em....lạc đường rồi....." - Thấy chưa? đã bảo mà ="= ~~~


---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


*cách đó một khoảng đi đường*


"Tại sao còn chưa tới nha~~"


Trong một căn phòng phẫu thuật cũ kĩ, cậu thanh niên trẻ với mái tóc đen tuyền óng mượt, làn da hơi trắng tái cùng khuôn mặt gợi cảm xinh đẹp có thể làm bất cứ ai động lòng khi nhìn vào nó, đôi môi khẽ mấp máy để lộ ra hàm răng sắc nhọn như răng cá mập (có thể kham khảo hàm răng của thím Rin trong anime Free!) Cậu mặc một chiếc áo blue khoác ngoài và sơ mi trắng mỏng bên trong, quần kaki đen dài cùng đôi giày tây bóng lưỡng. Lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế bành bằng da cạnh cửa sổ. Cách đó không xa là một chiếc bàn mổ lớn, máu dính đầy trên đó và sàn nhà. Dùng khăn tay lau đi vết máu đang nhuộm đỏ đôi bàn tay cậu, khẽ liếc về cái xác trên bàn...đó là một nạn nhân mới của cậu, cô ta tên là....là....là cái gì ấy nhỉ?? Mà, ai cần quan tâm cơ chứ?? (người đọc quan tâm) Nạn nhân của cậu từ trước đến nay đều rất tùy tiện, nhưng cô ta thì không. Cô ta đã khiến cậu chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên, không phải là gương mặt xinh đẹp đó, cũng không phải là cái thân hình hấp dẫn đó....mà chính là cái ánh mắt quen thuộc ấy khi cô ta nhìn cậu...cái đôi mắt màu xanh lá không bao giờ có thể giấu được sự dịu dàng ấm áp đó khiến cậu nhớ đến một người. Nhưng ánh mắt này không phải của cậu ấy và cậu sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai sỡ hữu cặp mắt xinh đẹp đó, vì nó chỉ đẹp nhất khi nó là của cậu ta. Thế nên, bây giờ, khi nhìn vào chiếc lọ trong suốt được đổ đầy một chứ chất lỏng - thứ thuốc đặc chế mà cậu mất hai năm để tạo ra nhằm mục đích có thể giữ được các 'mẫu vật' trong 'bộ sưu tập' của cậu được lâu hơn - có một cặp nhãn cầu đang trôi lơ lửng trong đó. Cậu cảm thấy rất mĩ mãn và hài lòng, một đôi mắt gần như hoàn hảo...

Là con trai của một bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng nên từ rất sớm cậu đã được tiếp xúc với ngành y , bố cậu bảo cậu rất có tài năng và hi vọng của ông là có thể đem cậu đào tạo thành một bác sĩ tài giỏi. Với trí thông minh và thành tích vô cùng nổi trội ở lĩnh vực y học của cậu, cậu đã nhận được một tấm thiệp mời được gửi từ trường chuyên đào tạo nhân tài bậc nhất của Mĩ, điều này đã khiến bố cậu vô cùng tự hào. Là một người con ngoan, cậu vô cùng ngưỡng mộ người bố đầy tài năng của mình, mọi việc tưởng chừng đã sắp trở thành một câu chuyện với cái kết cục đắp đầy hạnh phúc và tươi sáng thì cái tai họa chết tiệt đó ập đến....bố cậu bị đồng nghiệp đâm chết trên đường đi làm về. Đó là một tin tức vô cùng khinh khủng, cậu đã rất sốc khi nghe cảnh sát tường thuật lại những gì đã xảy ra. Người đồng nghiệp, vì ghen tức bố cậu đã giành đi mất một cơ hội tốt của ông ta, đã đánh mất hết lí trí và gây ra vụ tai nạn chết người đó. Mẹ cậu đã khóc lóc thảm thiết đến mức chết đi sống lại, hai tuần sau khi đáng tang bố, bà đã tự vẫn trong phòng, bên cạnh bà là bức di ảnh của bố. Những sự việc đau đớn ấy cứ liên tiếp đập mạnh vào tâm lí của một thiếu niên 16 tuổi mới lớn như cậu. 'Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này!?' 'Người đã bắt nguồn tất cả mọi chuyện này chính là ông ta' - người đồng nghiệp vì lí do thần kinh không ổn định đã thoát tội một cách dễ dàng. 'Giết hắn, người đã gây ra mọi chuyện, giết hắn và mọi chuyện sẽ chấm dứt....' một giọng nói từ đáy lòng cậu phát ra, liên tục kêu gào và ăn mòn đi lí trí của cậu, tất nhiên cậu là một người thông minh. Cậu sẽ không ngu ngốc đến mức giết người giữa thanh thiên bạch nhật như ông ta....Việc ngắm nhìn người đã gây ra tất cả những đau khổ cho gia đình cậu đang quằn quại trong đau đớn, la hét, rên rỉ và cố gắng cầu xin sự tha thứ đó khiến cậu vui vẻ. Nhìn những nét rạch sâu hoắm từ từ xuất hiện trên cơ thể hắn khiến cậu hưng phấn. Nhìn thứ chất lỏng màu đỏ tươi dính đầy hai tay đó khiến cậu điên cuồng và cái ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng của hắn khi nhìn thấy trái tim vẫn còn đang đạp của chính mình đã khiến cậu triệt để bước sang một thế giới khác. Từ đó, cậu bắt đầu có sở thích sưu tập các bộ phận cơ thể người, ngắm nhìn cảm xúc của các nạn nhân khi cậu biểu diễn một cuộc phẫu thuật sống đầy tính chuyên nghiệp - trên chính cơ thể họ. Vô cùng phong phú và đa dạng các loại biểu cảm, cậu chuyển sang sống ở một căn nhà bỏ hoang phía sau nghĩa trang, trước đây nó là một căn nhà xác lớn nhưng bị bỏ hoang không rõ lí do. Cuộc sống mới của cậu bắt đầu, một cuộc sống chan hòa màu máu và đắm chìm trong sự điên cuồng của những tiếng la hét, cầu xin, khóc lóc, chửi rủa......Cậu được biết đến với cái tên:

''Dr. Smiley"


(tobe continue)







---------------------------------------------------------------------------------------------


Smiley đã xuất hiện :"33 ~~~~~


Sâu thấy tính cách của Jeff ngày càng trẻ con và ngây thơ hóa =''= vậy có được hay không hay là mina thích cái kiểu tâm thần bệnh hoạn, khát máu và vô tình???


Cầu ý kiến đây ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com