Chap 37
"Helen, Helen, đây là phòng anh!~~"
Sâu trong dãy hành lang dài u tối, nổi bật trên lớp giấy dán tường màu nâu chocolate là những chiếc đèn tường màu cam nhạt, lẫn vào đó là mùi hương thoang thoảng của nhựa cây sồi già đầy ngọt ngào như những ly rượu vang đỏ được ủ lâu năm. Âm thanh lanh lảnh của Sally vang lên, xuyên qua lớp không khí lành lạnh tự nhiên của hành lang, con bé dừng lại trước một cánh của gỗ mới toanh. Con bé biết, nơi này lúc trước không có một căn phòng nào cả, chỉ là một cái ngõ cụt tăm tối cũ kĩ không ánh sáng. Nhưng bằng một cách nào đó, nơi này lại xuất hiện một cánh cửa gỗ tinh xảo. Cái mùi mốc hay bụi bẩn trên sàn nhà biến mất, thay vào đó là những chiếc đèn ấm áp và bức tường được dán giấy mới.
"Cảm ơn em, Sally" Bloody Painter gật gật đầu, hài lòng nhìn xung quanh. Cậu xoay người, dự định xuống dưới để lấy đám hành lý ít đến đáng thương của mình vẫn còn đang nằm bơ vơ trong phòng khách.
"Không cần đâu, Daddy đã mang chúng vào giúp anh rồi đấy. Hy vọng anh sẽ thích căn phòng này~~" Sally nhe răng nhìn Bloody Painter, đôi mắt ngọc bích vui vẻ nhìn thành viên mới trong bữa tiệc trà của mình. Hình như cô có một chiếc băng ren đội đầu rất hợp với làn da của Miss Helen lắm nà....
".....vậy thì cảm ơn ngài ấy giúp anh" Bloody Painter hơi ngừng lại trước cặp mắt đang lóe lên dòng chữ 'màu hường phấn cho Helen' của Sally, đừng hỏi vì sao cậu nhìn được. Ai không mù đều có thể nhìn thấy nó kia.......
"Uhm~" Sally gật đầu, xoay người rồi nhanh chóng mất bóng sau những bức tường.
"...." Bloody Painter nhìn theo bóng lưng con bé rồi mới xoay nguòi mở cửa.
Đập vào mặt đầu tiên là một không gian khá là sáng sủa hơn hẳn bên ngoài, vách tường màu xanh nhạt mát mẻ được trang trí với những vòng tròn màu sữa. Nội thất được trang trí theo phong cách cổ điển, lớp thảm nhung mềm mại dưới chân và trên đỉnh đầu là một chùm đèn loại nhỏ bằng thủy tinh lấp lánh. Căn phòng chia làm ba phòng nhỏ khác nhau, lấy phòng ngủ và phòng khách là chính, phòng vệ sinh nho nhỏ bên trong phòng ngủ. Phía bên ngoài phòng khách còn có hẳn một cái ban công rộng rãi, gió từ phía bên ngoài khu rừng mang theo một chút sương đêm thổi nhè nhẹ qua lớp rèm cửa màu trắng mỏng thanh nhã. Ánh trăng trên cao phủ một lớp ánh sáng màu bạc dịu dàng xuống mặt đất, hắt lên đám cây xanh mướt bên ngoài. Helen ngửa mặt, nhìn bầu trời đêm trống trải đầy sao như thu gọn vào đôi mắt xanh vốn có chút vô hồn đầy buồn bã của cậu, khiến cho nó trở nên lấp lánh mờ ảo một cách kì lạ...
Một con người cô độc nhớ nhà mà thôi....
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Toby khi nhìn vào đôi mắt xanh vốn đang yên lặng bỗng dưng trợn to lên vì bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột của cậu.
"Chào buổi tối, He----"
Đang tự hỏi chuyện nhân sinh, Bloody Painter cảm giác tim mình chợt ngưng đập mất một nhịp khi một bóng người bỗng dưng lấy tư thế cắm đầu xuống đất xuất hiện ngay trước mặt cậu chỉ hơn vài chục cm. Bản năng của cậu đã hành động trước khi não có thể kịp thời phản ứng lại được, Bloody Painter hơi cúi người xoay một vòng tròn, đôi chân thon dài không chút lưu tình mà dùng toàn lực đá thẳng vào "người" trước mặt. Hoàn mỹ mà lưu loát men theo lực xoáy mà đánh thêm một cái vòng tròn nữa, dùng gót chân đập thêm một phát lên cơ thể người nọ khiến cho quỹ đạo đang chuẩn bị bay xuống ban công của cậu ta bất ngờ rớt (đúng hơn là đập) xuống sàn nhà rắn chắc ngay phía dưới.
"Bốp!!"
"--Khặc!!!!"
Âm thanh va chạm vang lên một cách nặng nề kèm theo tiếng kêu đau đớn khiến cho Bloody Painter kịp dừng lại chuỗi hành động trong vô thức, cũng buông lỏng bàn tay đang chuẩn bị giơ lên con dao sắc lẻm không biết xuất hiện từ bao giờ đang lóe ánh kim loại lạnh lẽo dưới ánh trăng. Cậu nhìn Toby đang lăn lộn dưới sàn, tuy có vẻ như đang ăn vạ nhưng cái động tác và thân hình trong nháy mắt buộc chặt đầy cảnh giác khi thấy cậu giơ vũ khí lên lại không chậm trễ chút nào. Bloody Painter khá chắc nếu cậu vẫn cứ như thế mà đâm đi xuống, thằng nhóc nhìn như vô hại dưới sàn sẽ nhanh chóng bật dậy gạt lấy đôi chân của một người vẫn còn chưa vững trọng tâm sau một cú đá toàn lực như cậu rồi chỉ một giây sau đó, cặp rìu sáng loáng kia sẽ kề vào cổ của chính mình....
Trong một giây phút nào đó, hai người tại ban công đều âm thầm thở ra một hơi và thầm cảm ơn bản thân và đối phương kịp thời dừng lại. Nếu không thì chuyện gì sẽ xảy ra nữa thì cũng không biết chắc được...
"Óa óa óa, cái lưng già của Toby~~~~"
Thừa nhận có trong nháy mắt cậu thật sự sẽ ra tay, đôi mắt nâu tròn sau cặp kính cyber của Toby chợt lóe mà qua một tia sáng lạnh. Bản năng hành động khi gặp nguy hiểm của một proxy là không thể khinh thường, khi đó, họ sẽ phải lợi dụng hết những ưu thế xung quanh để đảo ngược lại tình thế và nhanh chóng nắm lại quyền chủ động. Chỉ cần một giây phút bất cẩn cũng sẽ khiến tính mạng họ nên đừng mong sự nhân từ của họ ngay lúc đó, kể cả Toby cậu.
Vì sao cậu lại có thể bình yên vô sự khi hết lần này đến lần khác chọc phá cả đám người? Vì sao Masky sẽ luôn nhẫn nhịn thay vì tìm đại một cây gậy bóng chày nào đó phang nát óc cậu? Vì sao Hoodie lại im lặng quan sát hết thảy trong khi cậu ta có thể dừng Toby lại bằng cách móc ra cây súng cầm ta luôn luôn cầm trong túi áo?
Vì bọn họ cùng là proxy? Có lẽ vậy, Masky rất có kiên nhẫn và Hoodie thì lại thích xem cuộc vui. Vì Toby không có ác ý? Có lẽ vậy, cậu ta chỉ đơn thuần là chơi cho vui mà thôi. Nhưng mọi người cũng đều hiểu biết một điều, một cái luật ngầm bất thành văn giữa các Pasta.
Không ai thật sự là vô hại cả.
Trừ một số thành phần đi đâu cũng trưng bộ mặt "chó dữ, đừng đến gần" bên ngoài ra, thì một số khác lại không như vậy.
Ben không phải dễ bắt nạt như bên ngoài, Jane không có hiền lành như cái cách cô phá rối Jeff, Sally không phải là một bé gái 8 tuổi ngây thơ, nụ cười của LJ không phải chỉ đơn thuần là vui vẻ, Helen cũng không thật sự ngại ngùng trong việc giao tiếp, ...
Toby cũng thế, cậu không phải là một tên nhóc (một đứa trẻ bò) nghịch ngợm mười mấy tuổi đầu. Cậu là một kẻ mắc hội chứng Tourette Syndrome, sự đau đớn chả là cái gì đối với cậu. Cậu còn là một kẻ sát nhân, giết người từ năm 16 tuổi và nạn nhân đầu tiên là người mà cậu phải gọi là "cha". Trong các Pasta, sức mạnh không nói lên tất cả, đầu óc hay các phẩm chất khác cũng luôn được chú ý đến, kể cả giả nhây và lầy lội cũng nằm trong số đó. Một cách để che dấu con quái vật thật sự sau vỏ bọc hình con người mà thôi, mà có lẽ Toby luôn rất thành công trong điều này. Vì sau tiếng rên la thảm thiết của cậu, Bloody Painter cũng thu lại vẻ đề phòng như chuẩn bị nhào lên sống mái với cậu (nghĩ nhiều rồi, Helen mới không có điên như thím)
"Cậu..." Helen nhìn Toby ăn vạ dưới sàn môi khẽ giật như muốn nói gì đó. Cậu ta phóng ở đâu ra vậy?? Nóc nhà chắc?
Toby lồm cồm bò dậy, mái tóc nâu lù xù mềm mại có chút hỗn độn ánh lên một tầng màu bạc. Há mồm tính nói gì đó nhưng phía trên lại vang lên âm thanh của Clock Work.
"Oh, Ticci? Cậu ở đâu thế??~"
Bloody Painter chỉ kịp nhìn thấy một khung cửa sổ bỗng dưng bị mở một cách đột ngột trước khi thân ảnh của Toby lại bất ngờ nhào về phía cậu, và mạnh mẽ đè cậu vào bên trong căn phòng vẫn chưa được bật đèn phía sau lưng. Cậu chỉ kịp suy nghĩ một điều trước khi ngã xuống đất:
"Trước đó làm gì có cánh cửa nào ngay đấy??"
Helen đã không để ý đến một sự việc khác....
-----------------------------------------------------------------------------
Thi tốt nha mọi người ;;;-;;;;
Nhất là mấy bé 2k2 đấy, thi tốt vào trường cấp 3 tốt! Cố lên các đồng chí!!~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com