Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7+8

Chương 7 :

Rin mò mẫm theo con suối lạnh buốt. Hừ, nó cảm thấy lạnh quá. Với việc cái quái gì khi mà một căn biệt thự to tổ chảng thế kia nằm trên một sườn đồi hẻo lánh thì quả thật nó mới thấy lần đầu.

Nó lại khịt mũi một cái. Lần này không thể bị thất bại như lần trước nữa. Chắc chắn nó sẽ thoát khỏi đây. Hoặc chí ít là giờ đây đầu óc Rin có đủ tỉnh táo để tạo ra một cuộc bỏ trốn tập thể. Hoặc sẽ rơi vào những phần trăm còn lại, nó sẽ bị bắt, bị nhốt, bị đánh và bị bỏ đói. Kinh khủng hơn là sẽ bán nó đi sang nửa kia của thế giới và rồi người ta sẽ tìm thấy xác nó nổi lềnh bềnh trên Thái Bình Dương.

Khẽ rùng mình, nó không muốn nghĩ tiếp. Không hiểu tại sao cái câu nói của tên ác ma kia lại văng vẳng trong đầu Rin... "Em còn ngây thơ trong việc lập một kế hoạch, không phải sao?"

Và sẽ cũng chẳng mấy ngạc nhiên khi Len không bỗng nhiên bỏ ra một đống người để đi tìm một thành phần vô dụng như nó, nhỉ?

Chợt nghĩ vậy, lòng nó bỗng dưng dâng lên một cỗ chua xót không biết tên.

- Mơ màng cái gì vậy? Mình cần phải nhanh chóng tìm ra chỗ đó.

Rin gật mạnh đầu quyết tâm. Chỉ cần ra khỏi khu rừng này một chút, chắc chắc sẽ có rừng oải hương và hoa màu đang thu hoạch. Cách đó khoảng chừng một chốc sẽ có chỗ nhà máy bị bỏ hoang. Nơi đó... chính là nơi mà Rin đang cần đặt chân đến, ngay lúc này.

...

- Yo, Lenny. Tôi đến thăm cậu nè.

- Bỏ ngay cái biệt danh đó trước khi tôi cắt cổ cậu.

Len chống cằm, mặt hầm hầm man rợ. Ted chính vì thế mà cũng sợ hãi hơn vài phần, nuốt nuốt nước bọt hỏi khẽ.

- Mặt cậu đáng sợ quá, có chuyện gì sao?

Rầm...

Ted giật thót, lạnh sống lưng, mấy cô hầu đứng sát vách cũng bắt đầu run cầm cập, e ngại nhìn cái bàn bị hất ngã văng xa ba mét không thương tiếc. Len mặt hầm hầm, vẫn chống cằm điềm đạm. Nhưng chính điệu bộ đó càng cho thấy cậu đang chứa đầy một ổ tức giận.

Ted khẽ rùng mình, phẩy tay cho mấy cô hầu đi ra ngoài. Mặc dù trước đây số lần Len giết người và chém nát xác của người khác, quả thật chưa bao giờ Ted cảm thấy hoảng hồn như lần này.

- Bộ dạng cậu như có ai đó vừa chém sau lưng ấy nhỉ?

Len nghe Ted nói, cười nhạt. Hờ hững đưa tay lắc lắc ly rượu rồi nặng nề đặt xuống...

- Thứ tôi muốn, hoặc trừ phi dù tôi không muốn... - Len ngước lên đôi mắt sặc mùi dã thú... - Có chết cũng đừng mơ mà lấy đồ của tôi.

Len đứng dậy, lững thững đi ra phía ngoài, cười ớn xương.

Hửm? Là do tôi quá xem thường em rồi, mèo con. Gan to dám bỏ trốn, đừng mong lần này tôi nhẹ nhàng với em nữa.

- Ư~ Cho hỏi ta đang đi đâu vậy?

Ted nghiêng đầu, ý thắc mắc. Len mặc kệ vẫn bước đi. Trên môi là một nụ cười quỷ dị, nói nhẹ.

- Đi bắt con mèo hư đốn của tôi về.

Phải rồi, Rin Kagamine - còn rất nhiều hình phạt đợi em trở về đấy.

...

Rin rón rén mở cái cửa nâu sờn cũ đã rỉ và tróc sơn. Một cảm giác lùa vào tâm trí khiến nó sợ hãi. Cắn chặt môi tự cười giễu. Từ khi nào mà nó đã biết sợ thế này?

Nó đã quyết tâm biết bao nhiêu khi quay lại nơi này. Và giờ thì nó đang run sợ cái gì chứ? Khẽ nuốt nước bọt, đôi mắt xanh láo liếc nhìn xung quanh.

Khung cảnh có vẻ như cũng chẳng khác mấy từ lần nó trốn đi. Vẫn là cái giường dài cứng ngắc hôi thối, vẫn là song sắt đằng kia cùng mẩu thuốc lá đã từng "in dấu" ở chân nó. Hay chí nhất thì vài cây gây gỗ, chùi,... từng là hung khí "chăm sóc" nó vẫn còn đấy.

Nhưng...

... người đâu?

Tên khốn nạn kia đâu? Người đàn ông béo kia đâu? Và cả... bọn trẻ đâu?

Nỗi sợ dường như lấp đầy cả tâm trí Rin. Rồi nó tự trấn an bản thân, bọn trẻ chắc chắn không sao. Hoặc là chúng đã trốn được... hoặc bị bán đi... hoặc...

...

...tất cả đã chết...

...

Rin giật thót, cái suy nghĩ vừa thoáng qua thật khiến nó rùng mình... Chết sao? Nó đang suy nghĩ gì vậy? Không phải đâu. Không phải! KHÔNG PHẢI!

- Mọi người...

Rin từng bước từng bước vào cần nhà hoang trống, lên tiếng hỏi khẽ. Tất cả sự im lặng như đang trả lời câu hỏi của Rin. Lúc này, Rin thực sự rất muốn khóc. Giọng run run, Rin nói lớn hơn...

- Oliver ơi? Yuki? Ryuto? Iroha?Mọi người có ở đây không?

Rin chân run run, sự sợ hãi lấn chiếm cả tâm trí. Bất chợt, nó dường như thấy một bóng đen to lớn phủ lấy cái bóng nhỏ bé của nó. Chỉ kịp xoay đầu lại, tiếng hét chưa kịp ra khỏi cổ họng.

À...

Nó đúng thật là ngu khi đến đây một mình...

Chương 8 :

Rin hoảng sợ, nó vùng vẩy, nước mắt trào ra đến khóe mi rồi bị một cái giật mạnh đau điếng làm vẩy đi hết. Gương mặt này... gương mặt này nó đã từng quen thuộc đến rất buồn nôn.

- Hà ~ Ra là mày...

Tên béo nhét giẻ vào mồm Rin và lôi nó vào một góc của nhà máy, hai tay bị trói chặt và móc lên cao. Hắn khẽ ngửi ngửi tóc Rin, cười thỏa mãn. Một mùi hôi tanh tởm lợm xộc thẳng vào mũi khiến trận buồn nôn tràn đến cổ họng.

- Con bé tóc vàng! Tao tưởng mày chuồn mất dép luôn rồi chứ. Má nó, vì mày mà tụi nhóc kia đã trốn hết!

Rin nghe đến đây nước mắt chảy ra, trong lòng vui vẻ bỗng dấy lên. Vậy là... bọn trẻ đã trốn được?? Hắn cư nhiên thấy niềm vui thoáng qua đôi mắt xanh trong veo, không tự chủ bàn tay lông rậm rạp càng ép sát vào nó. Rin rùng người, dè dặt nhìn hắn với gương mặt tràn đầy tham muốn, hắn khẽ liếm môi.

- Hơn một tuần không gặp, dường như mày đã cóc ghẻ biến thành thiên nga. Ngày càng có da thịt, trông rất trắng trẻo.

Vừa nói, hắn càn rỡ sờ mó Rin, xoa xoa gương mặt trơn nhẵn, liếm môi khẽ thèm thuồng. Tin nó bỗng đập mạnh, cảm giác bất an dâng đến cuống họng. Hắn cười thầm, ngay tắp lự kéo tuột vai áo nó xuống. Rin như muốn khóc thét, cổ họng đau rát nói không nên lời.

Người đàn ông này đang làm gì vậy?

Hắn cư nhiên không thèm nói nữa, bộ mặt nhìn xương quai xanh đến chảy cả nước miếng, đưa lưỡi liếm môi càng khiến Rin khóc to, liều mạng giãy dụa.

Vẫn tiếp tục sờ mó càn rỡ khắp thân thể Rin, hắn từ lúc khi con bé này bắt đầu nhập hàng về đã để ý, chỉ còn đợi đến khi nó trưởng thành rồi sẽ lừa mà ăn sạch. Chỉ tại Akai - tên khốn nạn đó quá ngu, món ngon trước mặt bày ra trước mặt không bao giờ biết thưởng thức, đến khi nó bỏ trốn, trong lòng chỉ đâm ra tức giận mà vẫn không làm gì được.

Nhưng giờ...

...con mồi đã quay lại...


Hắn cười đểu cáng một hàng dài, bàn tay béo ú lông lá càng tuột vai áo xuống sâu hơn.

- Ư!

Rin thét lên một tiếng, nước mắt trào ra chảy dài, cảm giác trần trụi trên cơ thể khiến nó cảm thấy tim gan như đều bị moi ra ngoài, sợ hãi thét không được, chỉ độc nhất còn bộ đồ lót trắng. Rin không hiểu người đàn ông này đang làm gì, nhưng nó biết chắc chắn sẽ có điều gì đó tàn nhẫn xảy ra với nó lắm.

- Haha! Làn da trắng trẻo! Đúng thật là một miếng mồi ngon!

Hắn lại dùng tay xoa xoa vùng bụng trơn nhẵn khiến nó hô hấp khó khăn. Rin sợ quá! Sợ quá! Ai đó không? Cứu nó đi! Làm ơn cứu nó đi!

- Mày khóc cái gì? - hắn cười, mang một bụng ham muốn, không dừng lại hành động của mình... - Rồi mày sẽ mau chóng hưởng thụ được niềm vui thôi.

Cười một tràng trào phúng, hắn lại nhào ngay vào Rin. Nó ngửa đầu, lệ tuôn trào.

Thôi xong, đến đây là chấm hết.

...

Đoàng...

Tiếng súng vang lên, nổ giòn tan, ngay lập tức thu hút được sự chú ý của tên đàn ông béo. Khẽ nheo mày bất mãn, làu bàu trong miệng vài tiếng như "Con mẹ nó". Mau chóng rời khỏi Rin đang sợ hãi nằm co ro dưới rơm lạnh lẽo, mặc quần áo chỉnh tề rồi chạy ra ngoài.

Rin nằm đó, mắt lệ chảy chảy đến đỏ sưng, cái miệng nhỏ nhắn phồng to nhét đầy khăn, tai như ù ù không còn nghe được gì nữa, cổ tay bị buột cứng cũng bắt đầu đỏ lên và đau nhức. Nó cụp mắt, sợ quá mà ngất đi.

...

Len bước vào căn nhà bỏ hoang, theo sau là Ted cùng bốn tên vệ sĩ mặc đồ đen. Cậu khẽ cười lạnh, đôi mắt khẽ giảo hoạt liếc nhìn khắp nơi trong căn phòng.

- Ngài Kagamine?

Tên đàn ông vừa nhìn thấy cậu, đã hô lên một tiếng kinh hoàng, mồ hôi nhễ nhại vì sợ mà rơi tuồn tã hai bên thái dương. Mồm mũi râu ria vốn đã nhồm nhoàm nay còn thụt lại hơn. Len hừ một tiếng, giọng oang oang đầy uy nghiêm lạnh lùng, cả người thoát ra khí thế bức người.

- Tôi nhớ người phụ trách là Akai Ukuun. Hắn đâu?

Nghe đến đây, tên béo bỗng run mạnh, đầu cúi không dám ngẩng, giọng cũng bập bẹ nói không rõ. Ted phía sau cũng giở mồm ngáp ngáp vài cái...

- Dạ... hắn hắn... Hắn bỏ trốn...

- Bỏ trốn?

Len nhước mày. Hắn nuốt nuốt nước bọt, bàn tay se se cái áo cũ, gật gật đầu. Ted ngức mồm xoa xoa mái tóc đỏ rực, trên môi còn đọng lại một nụ cười lười biếng, buồn chán hỏi...

- Bỏ trốn? Tại sao? Thế "lô hàng" mới từ tổ chức mới nhập về giao quyền quản lý cho chúng bây sao rồi?

- Cũng... cũng bỏ trốn rồi ạ.

Hắn giọng hạ thấp thấp. Len lười biếng không để tâm, liếc sơ qua cái nhà máy này... Để xem, tất nơi dường như đều có dụng cụ tra tấn, vậy mà có mấy đứa trẻ còn không quản lý được! Quả thật rất vô dụng.

Một chốc, hương thơm thoang thoảng của vani khẽ xộc vào mũi cậu, thoáng chốc mỉm cười quỷ dị đầy hài lòng, nói khẽ như gió bay...

- A ~ Tìm thấy rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com