Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Đi hội thảo

Hắn hình như có chút để tâm đến chuyện gì đó, lại cố tình đi ngang qua khoa điêu khắc, hẳn là nghe được chút chuyện. Đúng như vậy, hình như cô đã đi nghe hội thảo cùng giáo sư ở thành phố K, hình như là đã đi hai ngày rồi. Tô Lĩnh như trút được gánh nặng, như vậy sẽ không nhanh chóng giáp mặt Lương Đức Phàm cùng vị bạn gái kia đi.

Bước một chân xuống xe khách, tôi ngẩng đầu hít thở không khí náo nhiệt ở trường đại học P. Vẫn là mùi hương quen thuộc này. Lúc đi chỉ xách một túi nhỏ, khi về lại ôm theo một đống đồ lỉnh kỉnh không biết để đâu cho hết. Đi chỉ mới ba ngày, tôi cảm giác mình đã xa nơi này tận ba năm, cảm giác nhớ nhung vô cùng.

Nhét tai nghe, tiếp tục bật bài hát lúc nãy mình vừa dừng ở trên xe, tựa người vào cột tường gần đó, ngâm nga hát. Chốc sau, tôi đã thấy bóng người mà mình đang chờ đợi. Mộ Dung chống hông, thở hồng hộc, chỉ ngón tay vào mặt tôi mà trách móc:

- Tiểu nhân, về cũng không nói trước một tiếng. Cậu có biết tớ đang trong nhà vệ sinh bị cậu gọi điện, đặt điều này nọ thì vật vã thế nào không? - Mộ Dung liếc tôi thật sắc, sau đó liền với tay bới bới trong túi đồ.

- Chỉ là muốn tăng tốc độ của cậu một chút thôi mà. - Tôi chống cằm nhìn, không ngăn hành động lỗ mãng lộn xộn của Mộ Dung. Lúc nãy đột nhiên nảy ra trò vui, yêu cầu nếu Mộ Dung không xuất hiện trong vòng mười phút dưới ký túc xá nữ thì quà vĩnh viễn không trao tay người. Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

- Nhìn xem, cậu đi bao lâu như vậy, mua thật nhiều đồ. Xem ra hai bình mứt của tớ trông thật đáng thương. - Mộ Dung cuối cùng cũng lấy được phần của mình. Nhìn hai bình mứt dâu nhỏ nhỏ so với đống quà chất cao như núi ở kia, thập phần oán trách - Tối nay đưa cho Bá Thần một bình. - Mộ Dung hoan hỉ nói, rồi lại ỉu xìu - Nhưng xem ra khó rồi.

- Sao vậy? - Nhận ra điểm khác thường, tôi cẩn thận quan sát Mộ Dung.

- Đang cãi nhau, toàn vì những chuyện không đâu. - Mộ Dung thở dài rồi lại thở dài, đoán chắc đang chờ tôi hỏi câu "Có chuyện gì?", sau đó lại như súng liên thanh, nói đến tận khuya, đến khi lên lên giường vẫn không cam lòng lôi đầu tôi dậy để nói tiếp. Tôi nhắm mắt, rồi lại mở, chuyện này để sau cũng được.

- Bây giờ phải gặp vài người nữa, không tiện nói chuyện với cậu. Tớ đi trước. - Tôi phất tay, lại ôm theo một đống đồ - À phải rồi, cái túi hành lí này cũng không cần thiết, cậu đem về phòng, tối tớ sang lấy sau. - Đi được vài bước, tôi quay lại đưa một túi nặng nữa cho Mộ Dung rồi rời đi.

- Hiếu thảo như vậy làm gì chứ, cũng đâu có ăn được. - Mộ Dung vốn đã quen với tính cách không bình thường của bạn mình nên bĩu môi rời đi.

Hoàng Thục Linh chính là vậy, không có duyên với những người trẻ tuổi, chỉ có nói chuyện với người lớn tuổi là tâm đầu ý hợp. Vì vậy mỗi lần đi đâu, có thứ gì đều suy nghĩ đến những người lớn tuổi trước tiên. Nếu là quà, sẽ nghĩ đến hoàn cảnh của giáo sư cần thứ gì, nếu là đồ bổ, sẽ nghĩ đến những người sống quanh nhà mình có ai cần không? Tuyệt nhiên gia đình mình lại chẳng nghĩ tới, bản thân lại càng không.

Phải đến tận tối, tôi mới thấy chân mình thật sự rã rời, môi cũng nhếch lên không nổi nữa huống hồ là cười. Lúc nãy chẳng hay gặp phải cả bàn hội nghị giáo sư đang bàn nhau một chuyến du lịch hai ngày trong đợt nghỉ lễ cả nước sắp tới, cười nói vui vẻ, lúc tôi đến không khí thật sự có chút kì quái. Nhưng tôi cũng trình bày rõ ràng lý do của mình, ngược lại thu hút không ít người, rủ tôi đi cùng. Tôi cuống quýt từ chối, vội vàng rời đi, còn không khỏi nhận được những lời khách sáo.

Quà vẫn còn trong tay, chưa có đưa hết. Mà trong đây có một chiếc móc khóa rất đáng yêu. Cái này, tôi cố tính chọn một cái thật độc đáo, vốn định làm quà tặng cho anh. Nhưng bây giờ xem ra trời đã tối, không thể gặp được anh rồi, đành đợi hôm khác vậy. Siết chặt móc khóa trong tay, tôi đinh ninh trở về ký túc xá.

Đứng trước ký túc xá nữ, không chỉ có mình tôi đơn thân độc mã, còn có hai người khác đang tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau dưới tiết trời hơi se lạnh này. Tôi nhìn mà thấy đáy lòng hơi ghen tỵ. Lạnh, bọn họ còn có thể nép vào nhau sưởi ấm. Cô lạnh, biết sưởi ấm như thế nào bây giờ? Cô gái kia hình như nhận ra sự có mặt của người khác, gò má hồng thuận nhô lên.

- A, học muội Hoàng. - Anh cũng ngước thấy tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, dường như có dòng điện chạy qua, tê liệt cả cơ miệng.

- Chào anh chị. - Tôi vẫn dùng thái độ lễ phép nói chuyện, miệng như bị đóng băng, tôi tự cho rằng đó là do cả buổi chiều phải cười nói nên đã thấm mệt. Nhìn thấy hai bàn tay kia siết chặt với nhau, tôi đoán chắc là bạn gái mới của anh. Môi mím chặt, tôi đặt một tay đang giữ thứ đồ vật kia ra sau lưng - Tối thế này, có chuyện gì sao?

- Chị, chị là bạn gái của Đức Phàm... - Đến đó, quả thực vế sau, tôi chẳng thể nghe được gì nữa. Mặc cho chị ta cứ thao thao bất tuyệt, mắt anh âu yếm động viên nhìn, tôi cũng không để tâm nổi.

- Thục Linh, Thục Linh... - Đức Phàm gọi hai tiếng, tôi mới bừng tỉnh, hốc mắt đã đỏ hoe, có lẽ vì trời đã quá lạnh.

- Vâng? - Tôi thậm chí còn không nhận ra nổi giọng mình.

- Em đồng ý giúp chứ? - Anh nhìn tôi đầy mong chờ, tôi lại chần chừ nhìn cô gái bên cạnh. Giúp đỡ cái gì? Lúc nãy chị ta nói gì tôi có nghe đâu chứ.

Hai người muốn cái gì đây? Làm tôi đau khổ còn chưa đủ, muốn làm người ngoài, trực tiếp đem tim tôi chà đạp, nhìn tôi tổn thương, muốn tôi biết rằng tình cảm giữa bọn họ vững vàng thuần khiết tới đâu hay sao? Tôi làm không nổi. Tuy trước giờ tôi chưa từng khước từ ai nhưng lần này tôi làm cách nào cũng không thể gật đầu đồng ý được.

- E rằng em phải từ chối rồi, sắp tới em sẽ rất bận.

- Em đã thấy chưa, anh nói rồi, Thục Linh là học sinh ưu tú, nhất định rất bận rộn, ai rảnh rỗi dành thời gian cùng em chứ. - Đức Phàm nhéo mũi cô gái bên cạnh, khẽ mắng.

- Em cũng không cố ý. Học muội, thật xin lỗi, làm phiền em rồi.

- Không sao ạ. - Tôi cười đến nhạt nhẽo.

- Vậy bọn anh đi trước. - Tôi chỉ lẳng lặng gật đầu mà không đáp lại. Đi được một đoạn, vị kia lại gọi.

- Học muội. - Tôi vô thức ngẩng đầu nghe - Chị thấy em thực xinh xắn, thực giỏi giang, tại sao chưa có bạn trai? Sau này gặp, chị nhất định giới thiệu cho em một người thật tốt. - Chị gái kia cười kia híp mắt rồi vẫy tay rời đi.

Chị ta có biết, người tôi muốn chỉ có một. Chính là người đi bên cạnh chị...

Nếu chị biết được, liệu có tốt bụng mà giới thiệu bạn trai với tôi hay không?

Tôi chua xót đi về phòng. Tô Lĩnh đứng ở đằng kia, một mắt chứng kiến hết cảnh tượng đau khổ bùi ngùi. Đây là cảnh tượng mà hắn đã sớm nghĩ đến, chỉ không ngờ lúc chứng kiến lại thấy bản thân có chút phản ứng? Không ngờ đến tận bây giờ cô gái kia vẫn còn đơn phương vị học trưởng Lương Đức Phàm. Bốn tháng trước, thấy cô khóc, hắn tưởng rằng kết quả hôm nay cũng sẽ tương tự, nhưng không ngờ là cô không khóc, mà còn quật cường từ chối. Thật giỏi diễn!

Mộ Dung nằm dài trên bàn ăn, thức ăn trước mặt nuốt cũng không trôi. Tôi nhìn, rồi lại ăn tiếp. Được một lúc sau, cậu ta lại ngồi dậy đập bàn.

- Hoàng Thục Linh, cậu có còn trái tim không? Bạn bè buồn bực như vậy cũng chỉ biết có ăn. Tớ cãi nhau với Bá Thần, mứt trong phòng bây giờ cũng sắp lên men rồi, cậu còn tâm trạng ngồi đây ăn sao? Ăn, ăn, ăn, ăn chết cậu đi! - Mộ Dung chỉ chỉ vào khay thức ăn trước mặt tôi đã được xử lí gần hết mà mắng.

- Vậy tớ biết nói cái gì bây giờ? - Tôi buông đũa, bụng cũng đã lấp đầy, kì thực chuyện này tôi cũng không nắm rõ sự tình. Căn bản Mộ Dung chỉ kể qua loa, dường như cũng không muốn tôi hiểu quá nhiều - Nói cậu nên chủ động gọi điện nhắn tin xin lỗi anh ấy, hay là đem bình mứt dâu kia qua chủ động làm lành, hoặc là cứ hẹn ra, hôn một cái là xong?

- Cậu... cậu sao có thể nói ra những lời vô tâm như vậy? Nhìn tớ giống loại người sỗ sàng lắm sao? - Tôi nhướng mày, trong lòng thầm nói "Chứ không phải sao?". Để phù hợp với tính cách của Mộ Dung, tôi đã đề ra hàng loạt biện pháp mà cậu ta cũng có chịu nghe đâu.

- Không, cậu không phải loại người dễ dàng nhận lỗi, cho nên anh Thần mới chịu được cậu, cũng thật là chuyện thần kì.

- Cậu im miệng! - Mộ Dung lấy một cọng rau gần đó ném vào người tôi.

- Lần này ai thật sự sai không quan trọng, là cậu nên chủ động xin lỗi một lần đi. Suốt ngày bắt đàn ông con trai người ta chịu thiệt thòi, khó trách lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc. Cậu cũng không phải không biết anh Thần bên ngoài có bao nhiêu uy nghiêm, anh ấy là học sinh ưu tú bên khoa mỹ thuật đó, nói một người khác không dám nói hai, lại bị bạn gái liên tục vắt mũi như vậy, còn đâu là sỉ diện với hậu bối.

Nghe tôi nói một tràng lí lẽ, càng nói càng hăng, Mộ Dung đột nhiên trầm ngâm. Có lẽ là thông suốt đi. Coi như hôm nay tôi thành công đả thông tư tưởng cho bạn thân. Anh Thần, xem ra anh nợ tôi một chầu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com