Chương 89: Đi nhầm vào Vô Quả Cốc
Xe ngựa một mạch chạy như điên, toàn thân Tô Nhược Mộng cũng bị lắc lư như muốn rời ra, nàng một lát ngồi chồm hổm, một lát thì lại ngồi xuống, một lát sau quỳ gối trước cửa sổ gỗ dò xét phong cảnh phía ngoài đang bay vút qua. Hai người chết tiệt ngoài xe ngựa, bọn họ một đường không ngừng còn chưa tính, lại chưa bao giờ mở cửa xem một chút tình hình trong xe, ngay cả nước miếng cũng không cho uống. Tên Đông Lý Phong khốn kiếp, quỷ hẹp hòi, cháu con rùa, lần tới nếu thua trong tay nàng, nhất định sẽ cho hắn ăn quả ngon. Trong lòng không ngừng mắng chửi, đột nhiên Tô Nhược Mộng nhếch mép mở miệng, cười không ra tiếng. Nàng cũng quên nàng và Lôi Ngạo Thiên thêm vào bên trong thuốc giải của Đông Lý Phong một chút thứ đặc biết, nghĩ tới đây, oán khí trong lòng Tô Nhược Mộng cũng ít đi đôi chút, tâm cũng ổn định. Dù bị bọn họ trói đến kinh thành cũng không sợ, coi như nàng xui xẻo bị Đông Lý Phong coi trọng, nàng cũng không cần lo lắng sự trong sạch của mình nữa. Ha ha! Đông Lý Phonǵ, ngươi nhất định trọn đời khó quên lại bực bội đi? Xe ngựa rốt cục cũng ngừng lại, Hắc Tam mở ra cửa xe ngựa nhìn vào bên trong, không khỏi lấy làm kinh hãi. Chỉ thấy Tô Nhược Mộng ưu tai du tai ( xin lỗi mọi người chỗ này My cũng không hiểu lắm đại khái chắc là thản nhiên) ngồi ở chỗ đó, mặt mỉm cười nhìn hắn, nụ cười kia cực kỳ giống nụ cười Lôi Ngạo Thiên thường xuyên giắt ở khóe miệng, làm cho lúc hắn chạm đến, trong lòng không khỏi hoảng sợ, lầm tưởng mình gặp phải Lôi Ngạo Thiên. Hắc Tam nghiêng đầu nhìn Hắc Cẩu ngoài xe, nói: "Hắc Cẩu, nàng tỉnh." Hắc Cẩu chen người ghé đầu nhìn, đưa một túi nước tới trước mặt của Tô Nhược Mộng, nói: "Uống nước đi." Nói xong, hắn lại lui về. Tô Nhược Mộng nhận lấy, mở túi nước cũng không quản nước này có vấn đề hay không, ngửa đầu liền uống ừng ực, cổ họng của nàng đều muốn bốc hỏa. Còn tưởng rằng những người này hoàn toàn coi thường nàng, không ngờ bọn họ coi như có chút lương tâm, biết dừng xe tới xem tình huống của nàng một chút. Sau khi uống nước thoải mãn, Tô Nhược Mộng đưa túi tới trước mặt Hắc Tam đang sững sờ, ngón tay chỉ cổ họng của mình kêu y y nha nha . Nàng muốn nói chuyện, nhưng lại không có thể mở miệng nói, nàng thế nào nói cho bọn hắn biết mình muốn đi ngoài? Nàng như thế nào nói chuyện với bọn hắn? Hắc Tam nhìn động tác của nàng, chần chờ một chút, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hắc Cẩu, hỏi: "Nàng nghĩ muốn nói chuyện, có thể giải huyệt đạo cho nàng không?" Áp giải Tô Nhược Mộng hồi kinh là hai nhiệm vụ mới của bọn hắn, dọc đường mọi việc hắn đều hỏi ý kiến Hắc Cẩu, bởi vì hắn cảm thấy Hắc Cẩu lãnh khốc này cũng có chút đầu óc. Nếu không, hắn cũng sẽ không vừa lên ngựa xe liền điểm huyệt vị Tô Nhược Mộng, không để cho nàng có thể mở miệng nói chuyện, nếu không hắn tin tưởng sau khi Tô Nhược Mộng tỉnh lại, đã sớm ra sức hô cứu mạng rồi, rất có thể đã bị người của Ma giáo phát hiện. Hắc Cẩu liếc mắt nhìn vùng hoang vu này, không mờ ám, liền gật đầu, nói: "Ngươi giúp nàng mở huyệt đạo đi, xem nàng có phải có lời gì muốn nói hay không?" "Oh." Hắc Tam đáp một tiếng, vội vàng chui vào trong xe ngựa, đưa tay điểm hạ trên người Tô Nhược Mộng. Tô Nhược Mộng chỉ cảm thấy cái gì đó ở cổ họng đã biến mất, nàng thấm giọng một cái, nói ra được âm thanh vẫn có chút khàn khàn: "Ta muốn cởi tay (đi vệ sinh)." "Cái gì?" Nghe vậy, Hắc Tam ngây ngẩn cả người, có chút kinh ngạc nhìn nàng, nữ nhân này mở miệng câu nói đầu tiên không phải hỏi, các ngươi là ai? Cũng không hỏi, người nào phái các ngươi tới bắt ta? Càng không phải hỏi, các ngươi bắt ta là muốn làm gì? Nàng trầm tĩnh thật đúng làm cho hắn kinh sợ đến rớt cằm xuống đất, nàng lại có thể bình chân như vại như vậy mà nói, nàng muốn đi ngoài. Thật là một nữ nhân quái dị, nàng chẳng lẽ cũng không biết cái gì gọi là sợ sao? Hay là dáng dấp hắn cùng Hắc Cẩu không đủ hung thần ác sát? "Không được?" Tô Nhược Mộng lạnh lùng liếc hắn một cái. "Hắc Tam, để cho nàng đi đi." Hắc Cẩu ngồi ở phía ngoài lên tiếng, hắn nhìn Tô Nhược Mộng từ trong xe ngựa đi ra, lạnh giọng giao phó: "Tô cô nương, ngươi đừng chạy xa, thì ở phía trước trong rừng cây thôi. Hắc Tam, ngươi đi theo đi." "Cái gì?" Hắc Tam kinh ngạc nhìn Hắc Cẩu, đây là chuyện gì, để cho hắn đi theo một con nương môn (đàn bà) cởi tay? Hắc Cẩu trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Lại không để ngươi nửa bước không dời đi theo người ta, ngươi chỉ cần xa xa xoay người đứng không được sao?" Nghe vậy, Tô Nhược Mộng lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Không thể nào? Ta tay không tấc sắt, vừa là một tiểu nữ tử không có võ công, các ngươi cũng phòng bị như vậy? Các ngươi là quá để mắt đến ta, hay đối với mình không có lòng tin? Cho là mình ngay cả một cô nương hoàn toàn không có công phu cũng không nhìn được?" Không ngờ Hắc Cẩu này làm việc cẩn thận như vậy, nàng muốn đi ngoài cũng phải tìm người đi theo. Xem ra, muốn chạy trốn thật đúng là không dễ dàng. "Hắc Tam đi theo đi, nếu là Tô cô nương bởi vì Hắc Tam đi theo không muốn đi, cũng được, chúng ta liền lên đường." Hắc Cẩu đối với lời nói châm biếm của Tô Nhược Mộng mắt điếc tai ngơ, nhàn nhạt hướng về phía Hắc Tam lập lại nhiệm vụ của hắn lần nữa. Cẩn thận cũng không thừa, mình bị người xa lạ bắt cóc, còn biểu hiện bình tĩnh như vậy, nữ nhân này quả thật không thể coi thường . Tô Nhược Mộng nhảy xuống xe ngựa, nhìn nơi hoang vu không người ở trước mắt này, trong lòng không khỏi lặng lẽ hiện lên thất vọng. Mình cách Tử Long Lĩnh có xa lắm không? Nơi đây lại là địa phương nào cũng không biết? Nên đi trốn chỗ nào đây. Tử Long Lĩnh ở hướng nam, Tô Nhược Mộng suy nghĩ không dấu vết ngẩng đầu liếc nhìn cây trước mặt, cành lá nhiều chắc là hướng nam , cành lá lưa thưa chả có gì chắc là hướng bắc. Nàng âm thầm phân biệt phương hướng nam bắc, vừa hướng vào chỗ sâu trong rừng cây đi tới, vừa tính toán làm sao chạy thoát? Mặc dù Đông Lý Phong không cho người gây thương tổn nàng, nhưng mà, nàng nhất định cũng không thể để mình trở thành lợi thế cho Đông Lý Phong uy hiếp Lôi Ngạo Thiên. Cho nên, nàng phải nghĩ biện pháp thoát khỏi hai người kia. "Được rồi, Tô cô nương, ngươi đã đi quá xa. Ngươi ở cây đại thụ đó, ta ở nơi này chờ ngươi." Hắc Tam gọi Tô Nhược Mộng còn đang đi vào chỗ sâu, mặt lạnh tanh nhìn hắn. Tô Nhược Mộng trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng bực tức, kìm nén, cư nhiên đi vệ sinh lại bị một tên xú nam nhân ở chỗ không xa đi theo? Đông Lý Phong đáng chết, ngươi tốt nhất đừng để ta gặp ngươi, nếu ta không đánh thắng ngươi, cũng phải mắng ngươi một trận xối đầu cẩu huyết. "Ngươi không cần nhìn lén, nếu không, ta để cho chủ tử các ngươi đào cặp mắt của ngươi." Tô Nhược Mộng hung dữ lấy Đông Lý Phong tới dọa hắn, hai người bọn họ vừa nhìn đã biết là cái người ngu trung, bọn họ ai cũng có thể không cố kỵ, nhưng đối với Đông Lý Phonǵ, bọn họ không dám phạm. Những thứ này nàng từ cuộc đối thoại của bọn họ lúc ở trên đường, có thể phân tích ra được. Bất kể Đông Lý Phong vì mục đích gì bắt nàng, chỉ bằng việc hắn hạ lệnh không thể gây tổn thương cho nàng, nàng cũng có thể bắn đạn mù ra, khiến những người này khách khí với nàng một chút. "Cái gì?" Trên khuôn mặt ngăm đen của Hắc Tam lúc này hiện lên một đám đỏ ửng khả nghi, hắn có chút cà lăm lên tiếng: "Chúng ta mặc dù là sát thủ lãnh huyết, nhưng chúng ta cũng không muốn nhìn lén một. . . một. . . một cô nương đi ngoài. Ngươi cũng đừng coi thường người, ta không phải là loại người ấy." "Tốt nhất là vậy." Tô Nhược Mộng cố ý nổi cáu với hắn, từng chữ từng câu nói xong, còn kéo từng chữ nói ra đến thật dài, vừa nhìn đã biết là nàng không tin mình. Hắc Tam thở phì phò xoay người, buồn bực hừ một tiếng: "Hừ." Tô Nhược Mộng thận trọng đi về phía trước mấy bước, trong miệng có một chút nói lẫy, ý đồ phân tán lực chú ý của Hắc Tam. "Ngươi đừng cười trộm nha." "Hừ." "Ta muốn bắt đầu, ngươi đừng có ý định giở trò." "Ngươi đừng nói lung tung ." "Không cho phép ngươi xoay người lại." "Ngươi xong chưa?" Hắc Tam giận đến mức đấm ngực giẫm chân, không nên xem thường người như vậy, bọn họ mặc dù không thể nói có đạo đức, nhưng cũng không thể nghĩ bọn họ giống súc sinh chứ? ". . . . . ." Một lát sau, Hắc Tam không nhịn được đưa lưng về phía phía sau, hỏi:"Ngươi xong chưa?" "Không có? Nào có nhanh như vậy? Ngươi cho rằng ta là nam nhân các ngươi à?" Tô Nhược Mộng vừa đi về trước, vừa lớn tiếng hô. Nghe vậy, vẻ mặt Hắc Tam đỏ lên gãi gãi đầu, thầm nói: "Cô nương đi ngoài nhất định rất chậm sao?" Một lúc sau, Hắc Tam cảm thấy thời gian đã quá lâu, nhìn đường nhỏ bên kia Hắc Cẩu phất phất tay, hắn lắc đầu một cái, hướng về phía sau lưng Tô Nhược Mộng, thúc giục: "Tô cô nương, lâu như vậy, ngươi xong chưa?" ". . . . . ." Không có hồi âm. "Tô cô nương?" Hắc Tam kinh ngạc lại hô lên một tiếng. ". . . . . ." Vẫn không có hồi âm, lòng Hắc Tam nhảy lên một cái, thầm kêu một tiếng không tốt, vội vàng xoay người về phương hướng Tô Nhược Mộng đi, lớn tiếng gọi: "Tô cô nương, ngươi đã khỏe chưa? Tô cô nương? Tô cô nương?" ". . . . . ." Mọi thứ vẫn trầm mặc như cũ, lần này Hắc Tam cũng không cần biết nam nữ khác biệt gì nữa. Vội vàng chạy đến cây đại thụ nơi Tô Nhược Mộng đi ngoài, vừa nhìn hắn lập tức choáng váng, nơi này nào còn có bóng dáng Tô Nhược Mộng? Nàng đã sớm không biết chạy đi đâu? "nương." Hắc Tam tức giận mắng một tiếng, ngay sau đó sợ hãi gọi Hắc Cẩu trên đường nhỏ: "Hắc Cẩu, ngươi mau lại đây, cô nương kia chạy rồi." Mặt Hắc Cẩu tức giận phi thân nhảy tới, đứng trước mặt Hắc Tam bộ mặt nóng nảy, hận không thể rèn sắt khi còn nóng: "Hắc Tam ngươi rất ngu xuẩn, ngay cả trông chừng một nữ nhân cũng không được, rốt cuộc ngươi làm ăn được cái gì không biết?" Hắc Cẩu trừng mắt liếc Hắc Tam đang sững sờ, trách mắng: "Ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh đi tìm. Một người trông cũng không được, nếu như không tìm được người, hai chúng ta chuẩn bị một chưởng của vương gia đánh chết đi." "Há." Hắc Tam vội vàng đáp một tiếng, xoay người liền chạy vào chỗ sâu trong rừng cây. "Đứng lại, ngươi đi nơi nào tìm?" Hắc Cẩu nâng trán mặt thất bại nhìn Hắc Tam, cái đồ ngu ngốc, không phân biệt phương hướng một chút giống như con ruồi không đầu chạy. Không trông được còn không tìm được người, hắn có thể vứt bỏ bản lãnh của mình đi là vừa. Hắc Tam ngừng bước chân, nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Ngươi không phải để ta đi tìm người sao?" Rõ ràng chính hắn nói nhanh chóng đi tìm người, hiện tại lại gọi hắn lại, đây là vì cái gì? Mặc dù đầu của hắn hơi tốt một chút, nhưng cũng không cần thiết chơi hắn như vậy chứ? "Ngươi có biết nàng chạy trốn nơi đâu không?" Hắc Cẩu cắn răng nói, trực tiếp muốn đập đầu hắn ra nhìn xem bên trong đến cùng có phải đựng bã đậu hay không? "Cái gì?" Hắc Tam quẫn bách gãi đầu, lắc đầu một cái, nói: "Không biết." Hắc Cẩu quăng hắn một cái liếc mắt, đúng như hắn đoán, không biết còn mò tìm, không phải là lãng phí thời gian sao? Thật không biết ban đầu hắn thế nào lại có thể chen người đi lên làm một trong tứ đại đường chủ Hắc Các. Chẳng lẽ ánh mắt chủ tử cũng có thời điểm không bình thường? "Xem dấu chân trên đất, tìm thêm, nếu như ta đoán không sai, nàng sẽ chạy về hướng Nam." "Ta tới tìm thấy dấu chân." Tô Nhược Mộng một đường chạy như điên, mấy lần bị cành cây khô trên đấtvấp té, nàng cũng lanh lẹ bò dậy tiếp tục chạy về hướng nam. Mặc kệ như thế nào, chạy về phía lớn chắc không sai, Lôi Ngạo Thiên không thấy nàng, nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm nàng. Chạy chạy, Tô Nhược Mộng đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn rừng trúc trước mặt, không biết có nên vào rừng trúc hay không? "Đứng lại, ngươi đừng chạy!" Từ sau lưng truyền đến âm thanh của Hắc Tam, trong lòng Tô Nhược Mộng cả kinh, quay đầu lại liếc mắt nhìn, đã thấy Hắc Tam cùng Hắc Cẩu sắp đuổi tới. Kéo làn váy liền chạy vào trong rừng trúc, không ngờ bọn họ nhanh như vậy đã đuổi tới, hiện tại lối thoát duy nhất nhất định phải dẫn bọn hắn vào trong rừng trúc, để cho bọn họ bị lạc trong trận pháp ở nơi này. Lúc nhìn thấy rừng trúc nàng rất kinh ngạc, nếu như không phải Tô Nhược Mộng cùng Nhị Hộ Pháp học qua Ngũ Hành Thuật Số, nàng cũng nhìn không ra rừng trúc này có điểm bất thường. Nàng mới vừa đang do dự có nên vào rừng trúc hay không, bởi vì nàng biết ở sâu nhất trong rừng trúc này nhất định có người ở. Nàng sợ mình từ miệng hùm lại rơi vào ổ sói. Hi vọng Hắc Cẩu cùng Hắc Tam sẽ không biết Ngũ Hành Thuật Số, như vậy nàng mới có thể thoát khỏi bọn họ. Phía sau truyền đến âm thanh Hắc Cẩu cùng Hắc Tam, Tô Nhược Mộng liều mạng chạy vào trong, cũng không biết mình chạy bao lâu, chạy được bao xa, cho đến không nghe được âm thanh của bọn họ, nàng mới ngừng lại. Toàn thân mệt lả ngồi ở một bên tảng đá lớn, lui về phía sau liền ngã xuống thành hình chữ đại nằm ở nơi đó thở hồng hộc. Tiềm lực của con người quả nhiên là dựa vào bên ngoài bức ra, trước kia nàng cũng không biết mình có thể chạy, lại có thể một đường lảo đảo nghiêng ngã chạy lâu như vậy. Tô Nhược Mộng dựng thẳng tai tập trung nghe ngóng, phát hiện Hắc Tam cùng Hắc Cẩu đã hoàn toàn bị nàng bỏ xa, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô cô cô. . . Tô Nhược Mộng sờ sờ bụng khô quắt khô queo, chau mày lại đứng lên, quan sát xung quanh một vòng, xem có quả dại linh tinh gì đó hay không, hái tới bọc bụng. Nàng không biết mình đã bao lâu chưa ăn, mới vừa rồi thể lực lại tiêu hao, bây giờ nàng đói bụng đến toàn thân nhũn ra. Tô Nhược Mộng lần mò đi về phía trước, đi thật lâu, rốt cuộc nghe được tiếng nước chảy, trong lòng không khỏi hưng phấn, vội vàng bước nhanh hơn đi tới nới có tiếng nước chảy. Không có chút gì đồ ăn, uống nước, rửa mặt cũng tốt. Có thể ở trên bờ sông tìm được đồ ăn cũng không chừng. Tiếng nước chảy càng ngày càng gần, bước chân của Tô Nhược Mộng cũng càng ngày càng nhanh, rốt cuộc xuyên ra Trúc viên, đập vào mắt là một chỗ giống như tiểu sơn cốc thế ngoại đào hoa. Nước trong suốt thấy đáy, thậm chí nàng còn có thể thấy trong sông có cá bơi qua bơi lại chơi đùa, lòng sông cao, thậm chí cả sơn cốc cũng nở đầy các loại hoa không biết tên, trên mặt nước còn nổi một ít cánh hoa rơi xuống, giống như tiên cảnh. Tô Nhược Mộng đi tới bờ sông, đôi tay làm gáo vốc nước lên rửa mặt, lại uống đủ nước, lúc này mới ngồi trên tảng đá ở bờ sông tạm nghỉ ngơi. Nàng nhìn chung quanh, lại chỉ nhìn thấy một biển hoa, cũng không phát hiện có phòng ốc người ở. Chẳng lẽ mình đoán sai, trong sơn cốc này không có người ở. Nhưng mà, nếu như không có người, sao lại có nhiều hoa như vậy? Những thứ loài hoa này rất ngay ngắn, màu sắc phân chia cũng giống như được phân công, căn bản không giống như là hoa dại không ai xử lý. "Người tới là ai? Lại dám xông vào Vô Quả Cốc." Đột nhiên, phía sau nàng truyền đến một tiếng yêu kiều, trong nháy mắt một cô gái mặc một bộ váy màu vàng lông mày rét lạnh lặng lẽ đứng trước mặt, bình tĩnh quan sát nàng. Đầu tiên Tô Nhược Mộng bị nàng đột nhiên lên tiếng làm cho giật mình, nhìn kỹ lại thì thấy một lãnh mỹ nhân đứng ở trước mặt mình, vừa kinh ngạc khẽ mở miệng ra. Dung mạo cô nương này rất đẹp, nhưng lạnh lùng hơn, toàn thân cũng tản ra một loại hơi thở làm cho người ta đóng băng ba trượng. "Xin chào cô nương, ta không phải cố ý xông vào, phía sau có hai nam tử muốn bắt ta...ta không cẩn thận mới đi tới nơi này." Tô Nhược Mộng nhìn nàng, lắc đầu một cái, vội vàng khoát tay giải thích nguyên nhân mình đi vào nơi này. "Ngươi nói là hai người mặc quần áo nam tử bên ngoài rừng trúc?" Cô nương váy vàng xinh đẹp lạnh lùng nhíu nhíu mày, hỏi. Nghe vậy, Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn nàng, gật đầu một cái, lên tiếng: "Đúng! Cô nương làm sao biết?" Thật kỳ quái, nàng mới chạy đến nơi đây, vị cô nương này làm thế nào phát hiện Hắc Cẩu bọn họ? Chẳng lẽ các nàng là một phe? Mình không xui xẻo như vậy chứ? "Hừ." Cô nương váy vàng nặng nề hừ lạnh một tiếng, vung tay áo một cái, cả giận nói: "Hai tên ngu xuẩn ở trong rừng trúc gào thét loạn lên, còn chém không ít cây trúc của ta." "Vậy bọn họ đâu?" Tô Nhược Mộng biết đại khái, nhất định là hai người bọn họ bị vây ở trong rừng trúc, tức giận liền rút đao chém cây trúc lung tung, kinh động cô nương xinh đẹp lạnh lùng này. "Bị ta ném ra bên ngoài rừng trúc rồi." "À?" Tô Nhược Mộng thất vọng a một tiếng, nàng vẫn thật không nghĩ tới cô nương xinh đẹp lạnh lùng này lại dễ dàng bỏ qua bọn họ như vậy, nàng không đánh bọn họ một trận, hoặc dùng những phương pháp khác dạy dỗ bọn họ, ngược lại gián tiếp giúp bọn họ ra khỏi rừng trúc. Nói thật, nàng có chút thất vọng. Cô nương lạnh lùng xinh đẹp như thế, chẳng lẽ thủ đoạn không phải nên lãnh tuyệt một chút sao? "Ngươi không có dạy dỗ một chút bọn họ?" Tô Nhược Mộng vẫn không nhịn được mà hỏi. "Đánh cho bọn họ chỉ còn một hơi, có tính hay không?" Cô nương váy vàng nhìn nàng một cái, thản nhiên nói, nàng nhìn Tô Nhược Mộng cũng xấp xỉ tuổi mình, trong lòng không khỏi xuất hiện hảo cảm. Qua nhiều năm, lần đầu tiên cùng người khác nói nhiều như vậy. Kể từ sau khi sư phụ nàng đi về cõi tiên, trong Vô Quả Cốc này, năm năm qua cũng chỉ có một mình nàng. Từ khi nàng có trí nhớ tới nay, nàng đều cùng sư phụ sống ở nơi này, trừ thỉnh thoảng sẽ có vài người bên ngoài xông vào rừng trúc, nàng hầu như chưa gặp qua người nào ở bên ngoài, càng không có bằng hữu. Nàng đối thế giới bên ngoài đã từng tràn đầy mơ ước, nhưng mà, từ sau khi sư phụ không còn ở đây, nàng không còn ý niệm muốn đi ra ngoài, một lòng chỉ nghĩ chăm sóc Bách Hoa Viên của sư phụ. Mỗi ngày chăm sóc những cây hoa này, mỗi ngày đều ngồi ở trước mộ sư phụ trò chuyện, chính là toàn bộ cuộc sống của nàng. "Ta tên là Tô Nhược Mộng, ngươi thì sao?" Tô Nhược Mộng mỉm cười nhìn nàng, nhẹ giọng tự giới thiệu mình. "Ta tên là Lăng Cẩn Tịch." Tô Nhược Mộng cười cười, tiếp tục tự giới thiệu mình: "Qua tháng tám ta tròn mười tám tuổi." Cô nương này cũng không giống như bề ngoài lạnh nhạt, nàng chỉ là không biết nên cùng người khác ở chung như thế nào thôi. "Ta đã tròn mười tám tuổi rồi." Lăng Cẩn Tịch nhẹ nhàng chau mày lại, trầm ngâm một lát, lên tiếng. Sư phụ nói với nàng, nàng là cô nhi sư phụ nhặt ở bên ngoài về, cho nên, cũng không biết số tuổi thật sự của nàng, lại càng không biết thân thế của nàng. Sinh nhật của nàng là ngày sư phụ nhặt được nàng, tuổi của nàng cũng đại khái như vậy. Theo như tính toán của sư phụ, bây giờ nàng đã mười tám tuổi ba tháng. "Nên?" Tô Nhược Mộng không khỏi kinh ngạc, tại sao có thể có người ngay cả tuổi của mình cũng không biết? "Ta là cô nhi sư phụ ta từ bên ngoài nhặt về." Lăng Cẩn Tịch nói đến đây, đáy mắt không có một gợi sóng. Nàng đối với mấy cái này căn bản cũng không quan tâm, cũng không có cảm giác, đã thành thói quen của nàng. Mà chính nàng cũng không nghĩ tới, nàng lại khách khí với cái cô nương tiến vào nhầm như thế, còn nói với nàng nhiều như vậy? Theo như phương thức xử lý trước kia của nàng, nàng ấy nhất định sẽ bị mình ném ra khỏi rừng trúc. "Cô cô cô. . ." Đột nhiên truyền đến mấy âm thanh làm cho người ta lúng túng, Tô Nhược Mộng cúi đầu nhìn bụng của mình một chút, quẫn bách mà nói: "Ta đã lâu không có ăn cái gì." "Ngươi đi theo ta." Lăng Cẩn Tịch không cười nàng, mà sắc mặt nhàn nhạt xoay người dẫn đường. Tô Nhược Mộng vừa theo sát ở phía sau nàng, vừa tò mò quan sát những bông hoa tươi đẹp hai bên đường nhỏ, nơi này có rất nhiều loại hoa nàng chưa từng thấy qua. Nàng thật tò mò, rốt cuộc là người như thế nào lại thích hoa như vậy. Một vườn hoa lớn như vậy, chăm sóc cũng là cần tinh lực cùng thời gian. Phía sâu Bách Hoa Viên có nhà ở, đi theo phía sau Lăng Cẩn Tịch một lúc lâu, Tô Nhược Mộng nhìn một ngôi nhà gỗ nhỏ xa xa ở trung ương Bách Hoa Viên, thoạt nhìn có loại cảm giác mộng ảo. Tô Nhược Mộng chớp mắt nhìn, nháy mắt mấy cái, rốt cuộc đã tin tưởng thứ mình thấy trước mắt là thật. Ngồi ở trước bàn, Tô Nhược Mộng tò mò quan sát nhà gỗ, đây là một nhà gỗ có hai phòng ở, hai gian phòng, một sảnh, không có phòng bếp. Bài biện trong phòng rất đơn giản trang nhã, mặc dù không có đồ cổ quý giá hay đồ trang sức, cũng không có danh họa treo trên tường, nhưng mà, lại làm cho người ta rất thoải mái, rất phù hợp này với một nơi tiên cảnh. Quả thật nếu bày biện các loại đồ tầm thường, ngược lại sẽ mất đi ' tiên khí ', trở nên quái dị. Lăng Cẩn Tịch bưng một bàn nhỏ từ bên ngoài tiến vào, đĩa trúc để một ít trái cây đã rửa sạch mà nàng không biết tên. Nàng ấy đặt lên bàn, dời đến trước mặt Tô Nhược Mộng, nói: "Ăn đi." "Cám ơn, Lăng tỷ tỷ." Tô Nhược Mộng nhìn nàng cười ấm áp một tiếng, ngay sau đó cầm trái cây màu xanh biếc lên, nuốt cả quả. Loại trái cây này không biết tên gọi là gì? Dáng vẻ giống táo xanh Đài Loan ở hiện đại, chỉ là, nó thịt quả là màu trắng sữa, thịt giòn nhiều nước vị ngọt. . . . . . . "Giáo chủ, có người phát hiện một cỗ xe ngựa khả nghi một đường dồn hết tốc lực chạy về phía kinh thành, chúng ta có cần đi kinh thành cứu phu nhân?" Đại Hộ Pháp từ bên ngoài đi vào, nhìn Lôi Ngạo Thiên vẻ mặt lãnh liệt ngồi ở trước bàn ngẩn người, nhẹ giọng xin phép . Lôi Ngạo Thiên phục hồi tinh thần, nhìn hắn, nói: "Truyền Tử Long Lệnh, để cho bọn họ quan sát tỉ mỉ có bất kỳ xe ngựa hoặc người khả nghi, nếu như có tin tức lập tức trở về báo. Chúng ta liền xuất phát đi kinh thành." "Dạ! Thuộc hạ đi xuống an bài." Đôi tay Đại Hộ Pháp nắm quyền cao giọng lên tiếng, ngước mắt lo lắng nhìn Lôi Ngạo Thiên, an ủi: "Giáo chủ, phu nhân nhất định sẽ không có chuyện gì. Chúng ta nhất định nhanh chóng tìm thấy phu nhân." "Ừ, ngươi trước đi an bài đi." Lôi Ngạo Thiên nhìn hắn phất phất tay, hắn biết Đại Hộ Pháp lo lắng cho hắn, quan tâm hắn, nhưng mà, bây giờ hắn muốn yên tĩnh một mình, sắp xếp một chút đầu mối. Buổi sáng, bọn họ nhận được tin tức không thấy Doãn Tâm Nhi, vội vàng xuống núi tìm nàng, nhưng khi hắn và Đại Hộ Pháp cứu Doãn Tâm Nhi nhảy sông trở lại, lại phát hiện Tiểu Ân Nhã ngất xỉu ở trong phòng khách, mà Mộng nhi đã sớm không biết đi đâu. Đánh thức Tiểu Ân Nhã, từ trong miệng nàng cũng tìm được đầu mối hữu dụng, người mang Mộng nhi đi là hai nam tử mặc áo đen. Lôi Ngạo Thiên đại khái đã biết chủ sử phía sau hai người kia, tám chín phần là người của Đông Lý Phong làm chuyện tốt. Theo như tình huống bây giờ phân tích, người Đông Lý Phong nhất định sẽ mang Mộng nhi tới kinh thành. Không phải là Đông Lý Phong muốn dùng Mộng nhi đến uy hiếp hắn? Hay bởi vì hắn đối với Mộng nhi còn có tâm tư không an phận? Lôi Ngạo Thiên có lẽ chưa quên lúc Đông Lý Phong nhìn Mộng nhi với ánh mắt nóng bỏng, thân là nam nhân, hắn hoàn toàn có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Đông Lý Phong. Chỉ là, mặc kệ Đông Lý Phong hắn ôm trong lòng mục đích gì, hắn đều sẽ không để cho hắn ta được như ý. "Giáo chủ." Lôi Ngạo Thiên ngước mắt nhìn, gật đầu, hỏi: "Lão Thất, thân thể Đại tiểu thư có chuyện gì?" Thất Hộ Pháp dừng một chút, chân mày xiết lên tiếng: " Hai tỳ ( lá lách) thận bị tổn thương, khí lạnh trong cơ thể quá nhiều, quanh năm u buồn, mặt khác. . . . . ." Nói xong, lo lắng liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, thấy hắn khẽ cau mày, lộ vẻ do dự. Hắn mới vừa bắt mạch cho bệnh nhân cũng giật mình, thể chất của nàng cực kỳ kém, giống như một bộ xác trống rỗng, trừ những nguyên nhân mới vừa nói, quan trọng nhất là, mấy năm qua nàng trong thời gian dài uống một loại thuốc có thể dễ dàng mang thai. Lẽ ra loại thuốc này thực tính (tính ăn mòn) cũng không lớn, nhưng mà, bởi vì thể chất nàng có vấn đề, những năm gần đây nàng lại sinh non quá nhiều, dẫn đến thân thể bị vét sạch. Nữ tử hầu môn đều lấy nhi tử làm trọng, ngay cả đại tiểu thư cũng không ngoại lệ, hẳn là nhiều năm muốn sinh con, nhưng vẫn chưa toại nguyện, ngược lại làm thân thể mình kiệt quệ. "Khác như thế nào? Lão Thất, ngươi có lời gì liền nói thật, chớ dông dài." Lôi Ngạo Thiên nhìn bộ dáng Thất Hộ Pháp cứ như đang muốn nói rồi lại thôi, trong lòng xẹt qua một tia dự cảm xấu. "Nhiều năm qua nàng sinh non quá nhiều, khí huyết tổn hại nghiêm trọng, hiện tại thân thể của nàng giống như cây trúc trống rỗng, ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai. Coi như điều dưỡng nghiêm túc, cuộc sống an tĩnh, đoán chừng cũng chẳng vượt qua được một năm." Thất Hộ Pháp cắn răng, thật lòng trả lời. Hắn không biết Giáo chủ còn có một ' tỷ tỷ ' như vậy, hôm nay bị gọi xuống núi chẩn bệnh cho nàng thì mới nghe Đại Hộ Pháp nói sơ qua. Triều đình đối với Ma Giáo vẫn giống như cái đinh trong mắt, đâm trong thịt, mà nàng lại một mình gả vào Quyền Vương phủ, trong lúc này đoán chừng có những thứ một ít người bọn họ tiến vào Ma giáo sau không biết chuyện xưa. Nghe qua lời Thất Hộ Pháp nói, nội tâm Lôi Ngạo Thiên sôi trào, hết sức kinh ngạc, những năm gần đây nàng ở Quyền Vương phủ trôi qua những ngày gì? Trơ mắt nhìn một đống thiếp thất Quyền Vương xinh đẹp, nàng sống chết bảo vệ địa vị sao? Từng là người tâm cao khí ngạo, vì người yêu cùng địa vị mà cũng cam tâm làm hại thân thể của mình như vậy, nhưng tất cả đều là nàng lựa chọn, đúng hay sai đều là chính nàng chọn. Chỉ còn một năm? Lôi Ngạo Thiên đã biết dụng ý nàng mang theo nữ nhi tới nơi này, nàng muốn giao Tiểu Ân Nhã cho hắn sao? Không ngờ mười năm không thấy, gặp mặt lại đã gần âm dương tách biệt. "Lão Thất, ngươi ở lại chỗ này điều dưỡng thân thể cho nàng, ta cùng những người khác phải lập tức đi cứu phu nhân. Chuyện phu nhân, ngươi tạm thời không cần nói cho Tô lão phu nhân, tránh cho nàng lo lắng. Mặt khác, chuyện Đại tiểu thư cũng không cần nói cho lão phu nhân, tạm thời không cần mang các nàng lên núi, chờ chúng ta trở lại hẵng nói." Lôi Ngạo Thiên đứng lên, dặn dò một lúc, xoay người ra khỏi phòng. "Giáo chủ." Thất Hộ Pháp gọi Lôi Ngạo Thiên, rồi nói tiếp: "Giáo chủ không nhìn đại tiểu thư sao? Nàng đã tỉnh lại rồi." Không phải nói, nàng là dưỡng nữ của lão phu nhân sao? Theo như tính tình trọng tình trọng nghĩa của Giáo chủ, sẽ lập tức đi thăm, không biết sao lại như vậy? "Không, Mộng nhi bị Đông Lý Phong bắt đi, ta phải đi cứu nàng." Lôi Ngạo Thiên ngừng bước chân, ngay sau đó bỏ xuống một câu nói liền sải bước rời đi. Đám người Lôi Ngạo Thiên một đường ra roi thúc ngựa chạy tới kinh thành, trên đường gặp tập kích, lãng phí không ít thời gian, cũng bởi vì những chuyện mờ ám này của Đông Lý Phong, Lôi Ngạo Thiên càng thêm chắc chắn Tô Nhược Mộng ở trong tay hắn. Đông Đường chủ ở kinh thành còn chưa truyền đến tin tức có lợi đến, lúc này, không có tin tức cũng coi là tin tức tốt. Tối thiểu hắn tra rõ Mộng nhi bị Hắc Tam cùng Hắc Cẩu bắt, mà hai người bọn họ bây giờ đã trở lại kinh thành, có nghĩa là Mộng nhi cũng bị bọn hắn mang về kinh thành. Kinh thành, Thành Vương phủ. Tròng mắt Đông Lý Phong liếc mắt nhìn lòng bàn tay mình hơi đỏ lên, nhìn về phía Hắc Tam cùng Hắc Cẩu sớm bị hắn đánh thành đầu heo, gầm lên: "Đồ vô dụng, hai đại nam nhân thậm chí ngay cả một nữ nhân tay không tấc sắt cũng trông không nổi? Người không tìm về, các ngươi lại dám trở lại, các ngươi không sợ ta. . ." Đông Lý Phong nói xong, giương tay lên, mím chặc lãnh môi, cặp mắt bắn ra hai đạo hung quang như muốn giết chết hai người trước mắt. Hắc Tam nhìn tay của hắn, không nhịn được rụt cổ một cái, trên mặt lộ ra sợ hãi. "Chủ tử, nàng vào một nơi gọi là Vô Quả Cốc, chỗ kia bị Cốc chủ Vô Quả Cốc bày trận pháp, chúng ta căn bản không vào được." Hắc Cẩu cúi thấp đầu, giọng nói nhẹ nhàng hồi báo tình huống thực tế cho Đông Lý Phong. "Vô Quả Cốc?" Đông Lý Phong nhỏ giọng nỉ non một câu, Vô Quả Cốc so với giang hồ mà nói là một nơi thần bí, chưa bao giờ có người chân chính đi vào, phần lớn đều ở vòng ngoài rừng trúc lạc mất phương hướng. Nhưng mà, Tô Nhược Mộng làm sao đi vào được? Nàng là tiến vào? Hay là đang trong rừng trúc lạc mất phương hướng? "Các ngươi làm thế nào đi ra ngoài?" Đông Lý Phong lạnh giọng hỏi. "Chúng ta bị một cô nương váy màu vàng ném ra, nếu như không phải nàng..., đoán chừng ta cùng Hắc Cẩu sẽ phải vây ở trong rừng trúc." Hắc Tam nghe vấn đề Đông Lý Phong, vượt lên trước trả lời. Cái cô nương váy màu vàng đó mặc dù lạnh như băng, còn nghĩ đánh bọn họ cho không còn hình người, nhưng mà, hắn có thể xác định nữ tử này không phải một người lòng dạ độc ác. Mà Cốc chủ Vô Quả Cốc trong truyền thuyết là một nữ nhân thủ đoạn ác độc, chỉ cần là người xông vào trong rừng trúc, đều chỉ có thể trở thành phân bón cho cây trúc. Nếu như lời đồn đãi trên giang hồ không giả, như vậy, cái cô nương váy màu vàng nhất định không phải Cốc chủ Vô Quả Cốc . "Chủ tử, cô nương kia mặc dù lạnh như băng, nhưng mà, nàng không hề giống Cốc chủ Vô Quả Cốc trong truyền thuyết trên giang hồ." Hắc Cẩu tỉnh táo thay lời Hắc Tam nói, bổ sung thêm một câu. Hắc Tam nghe vậy, có chút không phục trừng mắt liếc Hắc Cẩu, nghĩ thầm, những thứ này rõ ràng chính là kết quả hắn ngộ ra, làm sao lại do miệng của hắn ta nói ra? Đông Lý Phong lạnh lùng liếc bọn họ một cái, cầm bút trên bàn lên, chậm rãi lại thêm vài nét bút trên tranh kia. Hắc Tam len lén liếc một cái trên bàn vẽ, vừa nhìn liền kinh sợ, bởi vì Đông Lý Phong vẽ không phải phong cảnh dĩ vãng, mà là một bức mỹ nhân đồ, trọng điểm mỹ nhân này không phải là người khác mà chính là Tô Nhược Mộng. Hắn đã sớm nói, chủ tử bọn họ nhất định là coi trọng nữ nhân kia. Hắc Cẩu này còn nói hắn đừng đoán lung tung, hôm nay xem ra, hắn căn bản đoán không sai, cảm giác của hắn chính xác nha. Hắc Lang từ bên ngoài đi vào, hai đầu heo lớn trước mặt, hắn chẳng qua là vẻ mặt nhàn nhạt khẽ liếc mắt một cái, ngay sau đó liền dời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn về phía Đông Lý Phong đang vẽ hồi báo: "Chủ tử, Lôi Ngạo Thiên đang mang theo các hộ pháp của hắn hết tốc lực chạy tới kinh thành, xem ra, hắn còn không biết, Tô Nhược Mộng không ở trong tay chúng ta." Tay Đông Lý Phong cầm bút ngừng lại, ngay sau đó lại khôi phục bình thường vẽ thêm vài nét bút ở bên trong, cặp mắt híp lại liếc một lúc, lúc này mới hài lòng nhìn người trông rất sống động trên bàn này. "Hắc Lang, ngươi đợi mang bức họa này đưa cho Lôi Ngạo Thiên, nói cho hắn biết, nếu như muốn cứu Tô Nhược Mộng, nhất định phải một mình tới gặp ta." Khóe miệng Đông Lý Phong ẩn ẩn cười lạnh. Rất tốt! Ông trời còn là đứng về phía hắn, cũng không thiên vị Lôi Ngạo Thiên. Hắn ta không biết tình huống chân thật của Tô Nhược Mộng, đây chính là lợi thế hắn dùng để uy hiếp Lôi Ngạo Thiên. Nếu hắn ta cho rằng Tô Nhược Mộng ở trong tay của mình, vậy mình làm sao có thể lãng phí vô ích cơ hội này đây? Hắc Lang liếc mắt nhìn trên bàn vẽ, chần chờ hỏi: "Ý của chủ tử là muốn đâm lao phải theo lao, dùng tin tức giả lừa gạt Lôi Ngạo Thiên sao?" "Không sai! Ta chính là muốn đâm lao phải theo lao, dùng cái này tin tức giả bẫy Lôi Ngạo Thiên, hắn không phải rất thông minh sao? Hắn không phải rất cuồng vọng sao? Lần này ta xem hắn còn thế nào ngông cuồng? Trước kia hắn sỉ nhục ta, ta nhất định muốn tự tay từ từ, mang cả gốc lẫn lãi trả lại cho hắn. Ha ha!" Đông Lý Phong nói xong, tự mình cảm thấy vui mừng ngửa đầu cười lớn. Lần này, là lúc hắn nên hãnh diện. Lần này, hắn xem còn ai dám ở sau lưng cười hắn? Còn ai dám nói hắn vô dụng? Lần này, hắn nhất định phải làm cho hoàng đế cha hắn nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, trọng dụng hắn sủng ái hắn. Lần này, hắn nhất định phải làm cho Lôi Ngạo Thiên sống không bằng chết, hối hận ban đầu. "Chủ tử anh minh!" Hắc Tam, Hắc Cẩu, Hắc Lang, cùng kêu lên nhắm Đông Lý Phong một gối quỳ xuống, trong lòng đều là bội phục hắn túc trí đa mưu. Một cái mưu kế hay như vậy, hắn lại dễ dàng nghĩ ra. "Ha ha!" Tâm tình Đông Lý Phong tốt lại lớn tiếng cười to vài tiếng, nhìn mực vẽ đã khô, đưa tay từ từ vòng lại, đưa tới trước mặt Hắc Lang, nói: "Đưa tới cho hắn. Để cho hắn buổi tối ngày mốt một mình đến vương phủ tìm ta, nếu để cho ta phát hiện hắn có dẫn người theo, ta nhất định sẽ làm cho hắn không gặp được Tô Nhược Mộng nữa." "Dạ! Thuộc hạ đi ngay làm." Hắc Lang nhận lấy bức tranh, mặt mày đều lúc toát ra một chút nhàn nhạt hưng phấn. Nhìn Hắc Lang rời khỏi thư phòng, Đông Lý Phong nhìn Hắc Tam cùng Hắc Cẩu vẫy vẫy tay, bên tai bọn hắn dặn dò một chút nhiệm vụ. Hắn nhất định phải chuẩn bị chu toàn, lần này nhất định không để cho Lôi Ngạo Thiên chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình. Hãnh diện, rửa sạch sỉ nhục đều dựa vào một lần này. . . . . . . Tô Nhược Mộng nhìn quả dại trong khay trúc, nhíu nhíu mày, nhìn nàng ngồi ở đối diện, vẻ mặt Lăng Cẩn Tịch thản nhiên tự tại, hỏi :"Lăng tỷ tỷ, ngươi từ nhỏ đến lớn đều ngày ngày ăn những thứ đồ này sao? Ngươi và sư phụ ngươi cho tới bây giờ đều không ăn thức ăn sao?" Nơi tiên cảnh này, người ở giống như tiên nữ, quả nhiên là không dính khói bụi trần gian. Nàng tới nơi này đã hơn hai ngày rồi, nhưng lại chưa từng thấy qua một hạt cơm, không phải là quả dại, thì cũng là bữa ăn bằng cánh hoa, hoặc là chính là một loại cây cỏ không biết tên. Trời ạ, quả thật trôi qua không phải là cuộc sống của con người. Thì ra là, muốn giống khí chất tiên nữ, thật sự không ăn cơm trần gian mới được. Nàng vốn định bắt mấy con cá trong sông ăn đỡ thèm, nhưng mà, bọn họ thậm chí phòng bếp cũng không có, càng không có dầu muối linh tinh gì đó. Nhưng bây giờ không quản nhiều như vậy, đợi nàng đã đi xuống sông cầm cá lên, quản nó có dầu muối hay không, nàng cùng lắm thì để nguyên nướng ăn. Phải lắp đầy con sâu thèm ăn vào bụng đã. Nếu không, nàng sẽ bị đói thành người khô. Không được, nàng phải mau rời khỏi nơi này, nàng muốn đi tìm Lôi Ngạo Thiên, nàng phải về Tử Long Lĩnh. "Các ngươi bên ngoài không phải ăn những thứ đồ này sao?" Lăng Cẩn Tịch kỳ quái nhìn nàng, nàng và sư phụ vẫn ăn những thứ này, căn bản không có ăn những thức ăn nàng nói. Mặc dù trong lòng đã đoán được sự thật là như vậy, nhưng nghe nàng chính miệng nói ra, Tô Nhược Mộng vẫn cảm thấy khó chấp nhận. Bọn họ cũng không phải là người ngoài hành tinh nha,Vô Quả Cốc này cách bên ngoài cũng không xa, nhưng lại trải qua loại cuộc sống nguyên thủy này, thật đúng là không biết nên nói thế nào? "Lăng tỷ tỷ, bên ngoài mặc dù không yên tĩnh, nhiều hoa, giống tiên cảnh như Vô Quả Cốc, nhưng mà, bên ngoài có nhiều thứ đặc sắc. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ muốn đi ra xem thế giới bên ngoài một chút?" Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm nàng, hỏi. Nàng đột nhiên rất muốn mang theo nàng ấy ra khỏi Vô Quả Cốc, mang theo nàng đi xem thế giới bên ngoài một chút, một mình nàng cũng không thể ở chỗ này cô độc tịch mịch qua một đời? Tuổi thanh xuân của nàng, không nên toàn bộ đều giao cho những thứ hoa hoa thảo thảo này. Nàng nên có tình cảm thiếu nữ, mơ ước của thiếu nữ, nên có một người yêu nàng. Khẽ vuốt cằm, Lăng Cẩn Tịch nhẹ giọng nói: "Nghĩ tới, nhưng mà, kể từ khi sư phụ đi rồi, ta liền không nghĩ đến. Ta muốn thay sư phụ coi chừng Vô Quả Cốc, những thứ này hoa hoa thảo thảo đều là tâm huyết cả đời của sư phụ, ta không muốn bỏ bọn họ ở chỗ này." Hơn nữa, nơi này còn có sư phụ của nàng. Sư phụ của nàng cũng chôn ở trong Bách Hoa Viên, ở trong tư tưởng của nàng, sư phụ không rời xa nàng, mà là lấy một loại phương thức khác ở cùng với nàng, coi chừng Vô Quả Cốc. "Khí hậu nơi này rất tốt, thực vật tự có thời tiết chiếu cố, bọn họ là tự nhiên tuần hoàn lớn lên. Ngươi rời đi, bọn họ cũng sẽ không chết. Lăng tỷ tỷ, ta dẫn ngươi ra khỏi Vô Quả Cốc có được hay không? Ta dẫn ngươi cùng đi xem nhìn thế giới bên ngoài có được hay không?" Tô nhược mộng tận tình khuyên nàng, muốn rời khỏi nơi này, cũng muốn mang theo nàng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com