Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 96 - Tiết lộ, ta không tha cho ngươi

Edit: Thảo My

"Giáo chủ, ngươi tính toán vẫn dùng cái phương pháp này giấu giếm phu nhân sao?" Vẻ mặt Thất Hộ Pháp lo lắng nhìn Lôi Ngạo Thiên để lưng trần nằm sấp ở trên giường, giờ phút này toàn thân hắn đều đã tràn đầy mồ hôi lớn chừng hạt đậu, hai bên tay đặt ngang ở gối đầu cũng siết chặt thành quyền, gân xanh như giun bò đầy mu bàn tay.

Từ ngày Giáo chủ thành thân, mỗi ngày hắn ( LNT) liền gạt phu nhân tới trong phòng hắn ( THP) tiến hành châm cứu, biện pháp này có thể làm cho hắn cho dù đau, cũng có thể không chảy mồ hôi, chỉ là cảm giác đau đớn của hắn sẽ tăng gấp bội.

Thất Hộ Pháp nhìn bộ dáng này của Lôi Ngạo Thiên, không khỏi không cảm khái sức mạnh của ái tình vô cùng lớn.

Vốn là đau đớn làm người ta chịu đựng không nổi đau, vậy đau đớn lại tăng lên gấp đôi đau đớn sẽ là như thế nào, chính hắn cũng không dám tưởng tượng.

Bây giờ hắn rất hối hận, mình làm sao lại tiện miệng nói một biện pháp như vậy ra ngoài? Làm như vậy hậu quả không chỉ làm cho người ta đau đớn gấp bội, lâu ngày sẽ làm bị thương đến thân thể người.

Ban đầu chỉ đáp ứng để cho trong quá trình hắn thành thân không cần lộ khác thường, khiến lão giáo chủ và lão phu nhân bọn họ lo lắng. Lại chưa từng lường trước qua, hắn cư nhiên giống như nghiện, ngày ngày tới tìm hắn (THP) châm cứu.

Đôi môi Thất Hộ Pháp gắt gao nhếch lên, lông mày vo thành một nắm, trong lòng âm thầm suy nghĩ, có muốn nói việc này cho phu nhân hay không. Hiện tại cũng chỉ có lời nói của phu nhân, Giáo chủ mới lắng nghe thôi.

"Lão Thất, nếu ngươi dám tiết lộ nửa chữ với phu nhân, ta không tha cho ngươi."

Lôi Ngạo Thiên nằm sấp ở trên giường giống như mọc đôi mắt phía sau, hoặc như là có thể hiểu rõ ý nghĩ nội tâm của người khác, ngữ điệu bình bình nhắc nhở hắn.

Thất Hộ Pháp giật mình nhìn hắn, nội tâm vô cùng giãy giụa, ngập ngừng: "Giáo chủ, ngươi làm như vậy sẽ bị thương thân thể của chính mình. Thuộc hạ làm sao có thể trơ mắt nhìn Giáo chủ không thương tiếc thân thể của mình?"

Nói xong, hắn thấp giọng oán giận, giống như là lầm bầm lầu bầu: "Sớm biết ngươi sẽ nói như vậy, ta sẽ không nói cho ngươi có một phương pháp như vậy rồi."

Lôi Ngạo Thiên giả bộ không nghe được hắn ta lầm bầm lầu bầu oán trách mình, hắn làm sao lại có thể không hiểu, những quan tâm và bảo vệ bọn họ dành cho hắn? Vậy đây là tình huynh đệ chân thành tha thiết không cần dùng ngôn ngữ hoa lệ, không cần nhiều cử chỉ oanh liệt, là có thể chắc chắn tồn tại.

Mặc dù bọn họ bình thường mê thích ồn ào, nhưng mà, nếu như người nào gặp phải nguy hiểm, bọn họ ai cũng có thể vì đối phương mày cũng không nhăn chút nào, liền phát động đao lâm vũ tiễn.

Thất Hộ Pháp thấy hắn không để ý tới mình, cắn cắn môi, không để ý cái gì cao thấp, không có tí ti chỗ trống thương lượng nói: "Đây là lần cuối cùng, nếu Giáo chủ không đồng ý, ngươi cũng không tha ta, ta cũng sẽ nói thật tình cho phu nhân."

Nói xong, hắn nhẹ nhàng bắt đầu rút ngân châm đâm ở trên lưng Lôi Ngạo Thiên, sau khi rút hết ngân châm ra lại đi tới phía trước chậu rửa mặt, xoa một cái khăn lông ướt đưa tới trước mặt Lôi Ngạo Thiên. Thấy hắn ta không có ý định lấy, hắn liền xoay người bắt đầu lau ngân châm, một cây một cây  cắm về trong bọc ngân châm.

"Giáo chủ, lần này thật sự là lần cuối cùng, ngươi không thể lấy thân thể chính mình tới đùa, từ trên xuống dưới Ma Giáo đều nhìn Giáo chủ đấy."

". . . . . ." Lôi Ngạo Thiên cầm khăn lông đi tới trước chậu nước rửa mặt, rửa xát tay, tiếp tục lau thân thể của mình, cũng không trả lời hắn.

"Giáo chủ, ngươi đừng lo việc không đáng, tình cảm ngươi và phu nhân chúng ta đều thấy ở trong mắt. Cho dù có một ngày ngươi sẽ quên phu nhân, phu nhân cũng nhất định sẽ không buông̉ tay ngươi ra. Bây giờ ngươi cần gì phải? Nếu để cho phu nhân biết, nàng chỉ sẽ càng thêm tự trách."

". . . . . ." Lôi Ngạo Thiên vẫn không có trả lời hắn, chỉ là tay chà xát giặt khăn lông hơi dừng lại một chút, lập tức lại tiếp tục.

Hắn làm sao lại có thể không biết nếu như Mộng nhi biết, chỉ biết càng thêm tự trách, nhưng mà, hắn có tư tâm của hắn, hắn có suy nghĩ của hắn, hắn không nghĩ muốn quên.

Hắn không muốn biến bức tranh rực rỡ nhiều màu sắc thành một tờ giấy trắng.

"Giáo chủ, ngươi. . ." Thất Hộ Pháp không chịu nổi sự trầm mặc của hắn, xoay người nhìn về phía hắn, lại bị một ánh mắt của hắn làm ngăn trở lời hắn (THP) muốn nói.

Lôi Ngạo Thiên nhìn hắn một cái, khoát tay áo: "Ta đã biết, ta biết ngươi quan tâm. Được rồi, ta đồng ý ngươi, đây là lần cuối cùng." Nói xong, hắn cài xong nút áo trên trường bào, nhìn hắn, nói: "Ngươi vội đi trước, ta đi."

"Dạ, thuộc hạ tiễn Giáo chủ." Thất Hộ Pháp buông đồ trong tay, xoay người cùng với hắn, đưa hắn đi ra ngoài cửa viện, nhìn theo hắn rời đi.

Ai, vấn thế gian tình vi hà vật, trực giáo nhân sinh tử tương hứa.

Ngay cả Giáo chủ Ma Giáo người ngoài nhìn thấy cuồng vọng tự đại, lãnh ngạo vô tình sau khi gặp đúng người, cũng có thể bị hóa thành ôn nhu một vòng. Nhìn Giáo chủ và phu nhân ân ái, nhìn tình cảm sâu đậm giữa bọn họ, nhìn bọn họ lo nghĩ cho nhau như thế.

Hắn đột nhiên rất là hâm mộ, đột nhiên cũng muốn có được một phần tình cảm làm cho người ta hâm mộ như vậy, chỉ là người kia của hắn lại đang thuộc về phương nào?

Lôi Ngạo Thiên trở lại trong phòng, nhìn Tô Nhược Mộng ngồi ở trước bàn cúi đầu tập trung tinh thần không biết vẽ những thứ gì, khóe miệng không nhịn được nâng cao lên, đi tới ghé đầu vừa nhìn. Nhất thời bị chữ viết rậm rạp hình vẽ khác biệt hấp dẫn ánh mắt.

Ở bên trong một trang giấy, nàng vẽ nhiều cái tranh nhỏ khác nhau, nhưng mà bên trong những tranh nhỏ đều có hai người giống nhau xuất hiện cảnh tượng bên trong lại bất đồng, tạo thành chuyện khác nhau. Chỉ là, cảnh tượng nàng vẽ bên trong, hắn nhìn cảm thấy rất quen thuộc.

Hắn thử từ trên xuống dưới nhìn xuống, lại mang lời văn bên cạnh hình nhỏ liên kết lại, rất nhanh liền hiểu nàng vẽ cái gì rồi, cũng hiểu hình người trong bức tranh kia là ai rồi.

Tô Nhược Mộng tiếp tục vẽ quên mình, khóe miệng hơi hơi câu lên, không khó nhìn ra giờ phút này nàng nghĩ tới những cảnh tượng này, tâm tình là bao nhiêu vui vẻ.

Lôi Ngạo Thiên mê muội nhìn nàng, vẻ mặt nàng chuyên chú, toàn thân cũng tản mát ra một cỗ khí chất tĩnh mịch, làm cho người ta nhìn trong lòng đã cảm thấy thật bình tĩnh, cũng không nổi lên gợn sóng nữa. Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc phát hiện, lúc này, nhìn nàng như vậy, tim hắn cư nhiên không có đau.

"Nương tử, nàng vẽ những thứ này là?"

Tô Nhược Mộng bị hắn đột nhiên lên tiếng làm cho giật nảy mình, tay cầm bút run, thật may là trên ngòi bút đã không có mực nước, nếu không một bức nàng mới vừa vẽ xong chỉ sợ sẽ bị mực nước nhỏ xuống làm hỏng. Nhẹ nhàng để bút xuống, ngước mắt nhìn hắn, gắt giọng: "Chàng làm sao đi vào cũng không phát ra một thanh âm, làm ta sợ nhảy dựng."

"Là nương tử nàng quá chuyên tâm rồi, ngay cả tiếng bước chân đi bộ của ta cũng không nghe thấy." Lôi Ngạo Thiên nói xong, đưa tay cầm một bức vẽ khác đã khô trên bàn lên, nhìn hai người đang bái đường bên trong, chứng thực: "Nương tử, tranh này nàng vẽ là hai chúng ta sao?"

Hắn có chút ngạc nhiên nàng vẽ những thứ này mục đích là gì?

Tô Nhược Mộng nghiêng đầu nhìn bức tranh hai người đang bái đường bên trong, khoảng rộng khóe miệng không tự chủ gia tăng, cười gật gật đầu, nói: "Ta lấy từng ly từng tý trước kia của chúng ta đều vẽ ra đến đây, ta muốn làm thành một cuốn sổ, cuốn sổ này gọi là【phong cảnh tươi đẹp】."

Mọi thứ nàng và hắn từng trải qua, theo ý nàng, do nàng nghĩ đến, đều là từng đạo phong cảnh không cùng một dạng, đều là tươi đẹp.

"【Phong cảnh tươi đẹp】?" Lôi Ngạo Thiên nhỏ giọng nỉ non lặp lại, ngoắc ngoắc khóe môi, nói: "Thật là dễ nghe, ý cảnh thật là đẹp."

Tô Nhược Mộng nắm chặt tay của hắn, chậm rãi nói: "Đây là ta thay chàng lưu lại ký ức, cho dù về sau chàng thật sự không nhớ rõ, ký ức của chàng cũng sẽ dùng loại hình thức này tồn tại, phần ký ức này vĩnh viễn cũng sẽ không mất. Không phải chàng nói, chỉ cần chúng ta đồng tâm đối mặt, bất luận lực lượng gì cũng không thể kéo tay của chúng ta đang nắm chặt ra sao?"

Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn nàng, nàng làm sao lại biết? Là lão Thất nói cho nàng biết?

"Nương tử, nàng đều biết? Khi nào thì nàng biết? Lão Thất nói cho nàng?" Lôi Ngạo Thiên có chút khẩn trương nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi.

Nàng hẳn không ngay cả chuyện hắn dùng châm phong huyệt cũng biết chứ?

Lông mày nhẹ chau lại, Tô Nhược Mộng nghi hoặc nhìn hắn bất an chuyển động mắt, nhẹ giọng nói: "Ngày đó trở lại Tử Long Lĩnh ta phát hiện chàng có chút không thích hợp, cho nên, ta liền đi hỏi Thất Hộ Pháp." Nói xong, nàng nhìn chằm chằm hắn, thay Thất Hộ Pháp giải thích: "Chuyện này không có quan hệ với Thất Hộ Pháp, là ta buộc hắn nói. Ngày đó chàng bỗng nhiên hỏi ta, nếu như chàng quên ta, ta muốn làm sao bây giờ? Ta thật sự rất hoài nghi, không tin chàng nói người khác, cũng không tin Đông Lý Phong hạ độc sẽ đơn giản như vậy."

Tô Nhược Mộng nói xong, dừng lại một chút, thở dài một cái, nói: "Nhị Lôi Tử, nương ta cũng biết. Ta hỏi nàng về chuyện trở về Phượng tộc trước, ta muốn trở về lấy hoàn sinh thảo tới giúp chàng giải nội độc. Nhưng mà, họ đều không đồng ý, nói thời gian không tới, chỉ sợ khi đồng thời đạt được, lại mất đi nhiều hơn."

"Chàng liền cười ta nhát gan đi, ta nghe thật sự không dám mạo hiểm trở về Phượng tộc trước. Chàng có biết ta có bao nhiêu sợ hãi không? Ta sợ mình sẽ bởi vì không tuân theo tự nhiên, làm rối loạn thời gian, mà để cho mình cũng không đi ra được nữa. Ta tình nguyện chàng khổ sở, tình nguyện chàng quên ta, ta cũng không muốn mình cuối cùng không nhìn thấy chàng nữa."

Nàng ngước mắt, ưu thương nhìn hắn, nói: "Mộng nhi của chàng là một người nhát gan đúng không? Ta có lúc cảm thấy, ta chính là ích kỷ, ta căn bản không bận tâm đau đớn của chàng. Ta như vậy căn bản không đáng để chàng yêu, có đúng không?"

Lôi Ngạo Thiên lắc đầu một cái, đưa tay dịu dàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng: "Ta không cảm thấy nàng ích kỷ, nàng tốt đẹp như vậy, lại làm sao có thể không đáng để ta yêu chứ? Chúng ta đều giống nhau, ta cũng không bởi vì sợ quên nàng, liều mạng muốn đối kháng với tình độc đến cùng, muốn khắc nàng vào trong lòng."

Nghe vậy, hai mắt Tô Nhược Mộng đẫm lệ nhìn hắn, vài lần nghẹn ngào nói: "Nhị Lôi Tử, nếu như chàng quên ta, ta sẽ cố gắng tạo ra ký ức mới cho chàng, nếu như chàng quên đã yêu ta, ta cũng nhất định sẽ nỗ lực làm cho chàng lại yêu ta, nếu như chàng sẽ không yêu ta nữa, ta cũng nhất định sẽ quấn chàng, không buông tay, không buông tay. Tiến tới dây dưa với chàng tới cùng."

"Ha ha." Lôi Ngạo Thiên giang hai cánh tay, cười, đôi mắt đen sáng chói nói: "Hoan nghênh nàng dây dưa, xin nàng nhất định phải dùng sức dây dưa, để cho ta vô luận thế nào cũng không trốn thoát khỏi nàng. Ta tin tưởng, cho dù ta không có ký ức, ta cũng sẽ nhất định yêu nàng lần nữa."

"Bắt đầu từ hôm nay, ta muốn đi theo Tứ Hộ Pháp học khinh công, ta muốn luyện 【 Phượng Vũ Cửu Thiên 】. Ta muốn cố gắng làm cho mình không lại trở thành gánh nặng của chàng, ta muốn cùng chàng bảo vệ Tử Long Lĩnh, trông coi Ma Giáo." Vẻ mặt Tô Nhược Mộng kiên định nói ra quyết định của nàng.

Lôi Ngạo Thiên hơi run sợ, không đồng ý lắc đầu: "Nàng vĩnh viễn sẽ không là gánh nặng của ta, nàng muốn luyện khinh công ta cũng hết sức đồng ý, nhưng mà, nàng không thể theo ta học sao? Tại sao phải đi theo lão Tứ học?"

"Bởi vì, bắt đầu từ hôm nay, chàng phải bế quan. Chàng phải đi luyện 【 Long Hành Thiên Hạ 】, rất nhanh chính là đại hội võ lâm rồi. Chàng sẽ không không tham gia chứ?" Tô Nhược Mộng nhìn bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ của hắn, lại nói: "Chúng ta đều phải luyện, nếu Long Khiếu và Phượng Minh mệnh định chúng ta là chủ nhân, chúng ta sớm ngày luyện thành 【 Long Hành Thiên Hạ 】và【 Phượng Vũ Cửu Thiên 】cũng là tốt ."

Hôm qua nàng ngày nghe Đại Hộ Pháp nói đến đại hội võ lâm năm nay, cũng biết đại hội võ lâm hàng năm Ma Giáo đều nhất định có mặt. Nguyên nhân rất đơn giản, mỗi năm một lần võ lâm đại nhân hội tụ tất cả các môn phái võ lâm, muốn để cho Ma Giáo ở trên giang hồ lập được lực uy hiếp, đại hội võ lâm chính là thời cơ tốt nhất.

Lôi Ngạo Thiên có chút bất ngờ nhìn nàng, không ngờ được ngay cả đại hội võ lâm nàng cũng biết.

"Nương tử cũng muốn đi tham gia đại hội võ lâm?" Thành thật mà nói, trong đại hội võ lâm hội tụ tất cả người giang hồ, hắn không quá muốn cho nàng xuất hiện ở loại trường hợp này, chỉ sợ lại gây thù chuốc oán quá nhiều, mang đến cho nàng phiền toái không cần thiết.

"Đi, chàng ở đâu, ta ở đó."

Tô Nhược Mộng ngước mắt thấy hắn nhìn mình với một bộ dáng đang trầm tư, sợ hắn sẽ không đồng ý mang nàng cùng đi, vội vàng nói tiếp: "Chỉ cần chúng ta luyện tốt 【 Long Hành Thiên Hạ 】 cùng 【 Phượng Vũ Cửu Thiên 】, nên cái gì cũng không sợ rồi. Nhị Lôi Tử, chàng sẽ không muốn không cho ta cùng đi chứ? Ta đều đã bị Đông Lý Phong truy nã, trên giang hồ sẽ còn có người không biết ta?"

Tô Nhược Mộng đột nhiên hiểu sự lo lắng của hắn, nhưng mà, sau khi nàng dây dưa với hắn, sẽ không có khả năng đưa thân vào bên ngoài giang hồ.

Đây đã không phải là bọn họ có thể nắm trong tay rồi.

"Được, ta luyện, nhưng ta cũng không bế quan." Lôi Ngạo Thiên gật gật đầu, đồng ý một phần ý kiến của nàng, nhưng mà làm sao cũng sẽ không đồng ý bế quan, thời gian của hắn vốn là không nhiều. Hắn làm sao có thể bỏ được một người đi bế quan trong thạch động?

Tô Nhược Mộng nhìn ánh mắt kiên định của hắn, biết khuyên nữa cũng không có kết quả, liền cũng yên lặng gật đầu.

"Mang ta đi nơi chàng luyện 【 Long Hành Thiên Hạ 】, ta đàn 【 Phượng Vũ Cửu Thiên 】 hoàn chỉnh cho chàng nghe một phen, chàng nghe một chút có thể tìm ra điểm bí ẩn hay không? nương ta không biết khống chế nó thế nào, Thủy Noãn trưởng lão nói Phượng cầm cần phải cùng ta đồng ý niệm (tương đồng suy nghĩ), nói tự ta có thể khống chế nó, nhưng mà, ta thật sự là không biết làm sao hành động?"

Tô Nhược Mộng đứng lên lôi kéo hắn, chuẩn bị đi ra ngoài.

Mấy ngày nay nàng trừ sau khi vẽ 【phong cảnh tươi đẹp】, thời gian còn lại liền suy nghĩ khống chế Phượng cầm thế nào, nhưng mà, thế nào làm được theo đồng ý niệm, nàng thật vẫn không hiểu lắm. Tổng đàn nơi này lại không thích hợp cho nàng đàn Phượng Vũ, cho nên, nàng mới nghĩ đến nơi hắn đi bế quan.

Lôi Ngạo Thiên giữ nàng lại, nghi ngờ hỏi: "Thủy Noãn trưởng lão? Nàng là người nào?"

"Cái gì?" Tô Nhược Mộng ngẩn người, lúc này mới phát giác chính mình lỡ miệng nói ra chuyện xuống núi. Nàng ngước mắt nhìn hắn, ngượng ngùng cười khan mấy tiếng, nói: "Buổi tối một ngày trước ngày chúng ta thành thân ta cùng Thất Hộ Pháp xuống núi một chuyến, lần trước ta ở trong khách sạn gặp được một vị lão phu nhân và một tiểu cô nương, nương ta kể các nàng là từ Phượng tộc ra ngoài."

"Cho nên. . . Cho nên, ta nghĩ đến hỏi nàng về hoàn sinh thảo cùng chuyện trở về Phượng tộc trước, nhưng mà, nàng cũng không đồng ý trở về trước. Nàng còn nói không có người thấy qua hoàn sinh thảo, nghe nói hoàn sinh thảo đang bị niêm phong trong Bách Điểu Lâm." Tô Nhược Mộng nhìn sắc mặt không quá dễ nhìn của Lôi Ngạo Thiên, bất an ngập ngừng: "Cái đó. . . Cái đó. . . Ta về sau, sẽ không bao giờ gạt chàng xuống núi nữa, chàng cũng đừng tức giận có được không?"

Lôi Ngạo Thiên không nói gì, Tô Nhược Mộng ngẩng đầu lên nhìn hắn, bất an đưa tay đong đưa cánh tay của hắn.

Qua một hồi lâu sau, Lôi Ngạo Thiên rủ mắt xuống nhìn nàng, trịnh trọng nói: "Về sau xuống núi nhớ rõ phải nói cho ta, cũng không chỉ mang một hộ pháp, mang thêm mấy người đề phòng chút. Tâm người giang hồ hiểm ác, nàng không hợp hành động đơn độc nữa."

"Tốt. Ta bảo đảm cũng sẽ không còn nữa." Tô Nhược Mộng cười như trút được gánh nặng, giơ tay phải lên bảo đảm.

Lôi Ngạo Thiên lôi kéo nàng, nâng bước vừa đi ra ngoài, vừa nói: "Đi thôi, ta dẫn nàng đi."

Tô Nhược Mộng quay đầu ngước mắt nhìn hắn một cái, theo bước chân hắn sóng vai đi cùng hắn.

Mấy ngày nay nàng nghiêm túc suy nghĩ, nàng thật đúng là chỉ nghĩ đến hoàn sinh thảo mà bỏ quên rất nhiều chi tiết mấu chốt, nàng cả Phượng cầm cũng không khống chế được, vậy nàng làm sao mở ra Bách Điểu Lâm, làm sao lấy được hoàn sinh thảo?

Cho nên, hiện tại mặc kệ về công hay là về tư, nàng nhất định phải học được khống chế Phượng cầm trước, biến mình mạnh mẽ.

. . . . . .

Hàn Nhứ giống nhau mấy ngày trước, đặt một vài đồ ăn và ngân lượng trên bếp lò phòng bếp ở tiểu viện nông gia liền rời đi.

Từ sau khi chuyện Mộng nhi bị bắt lộ ra, nàng cũng biết chuyện Doãn Tâm Nhi mang theo nữ nhi trở lại dưới chân núi Tử Long Lĩnh. Mấy ngày nay, năm ngày ba bữa nàng sẽ xuống núi một chuyến cho hai nương con các nàng đưa một ít thức ăn, chi phí, lại trốn từ một nơi bí mật gần đó yên lặng nhìn Doãn Tâm Nhi ốm yếu một chút.

Nàng không phải là người không hiểu chuyện, nàng cũng biết giang hồ hiểm ác, nàng càng biết rõ tầm quan trọng của Tử Long Lĩnh. Cho nên, khi Lôi Cận biết rõ, Lôi Ngạo Thiên liên tục dặn dò không thể để cho Doãn Tâm Nhi trở về Tử Long Lĩnh thì nàng cũng bình tĩnh đồng ý, tán thành.

Doãn Tâm Nhi là nàng nhìn lớn lên, nàng giống như Lôi Ngạo Thiên, ở trong lòng nàng giống như thân nữ nhi và thân nhi tử của mình. Nhưng mà, mười năm trước nàng làm những chuyện như vậy, để cho nàng không cách nào hoàn toàn không để ý.

Nàng đi quá mức tuyệt liệt, không một tia do dự, hoàn toàn không từng nghĩ qua nàng làm như vậy có thể mang đến phiền toái cho Tử Long Lĩnh hay không. Bởi vì nàng rời đi, sau đó bọn họ thật là mất không ít thời gian và tinh lực thay đổi cơ quan, trạm gác ngầm ở Tử Long Lĩnh.

Mấy năm này, cơ quan, trạm gác ngầm, mật đạo ở Tử Long Lĩnh giống như từng thanh lợi kiếm, thành công ngăn cản bất kỳ người có suy nghĩ khác thường dưới chân núi Tử Long Lĩnh. Trong lúc này hao tốn bao nhiêu tâm huyết của Nhị Hộ Pháp và Bát Hộ Pháp, nàng tự nhiên cũng biết đến.

Cho nên, mặc kệ Tâm nhi có những ý nghĩ khác hay không, nàng đều sẽ không để cho các nàng lại bước lên Tử Long Lĩnh một bước, ở dưới chân núi an trí cho nàng một chỗ ở, thỉnh thoảng tới thăm một chút, đã là nhượng bộ lớn nhất, phương pháp tốt nhất của bọn họ.

Hàn Nhứ ngồi chồm hổm dưới cửa sổ gian phòng mặt nhìn vào bên trong, sắc mặt Doãn Tâm Nhi tái nhợt ngồi ở trước bàn may y phục, thỉnh thoảng nàng ho khan mấy tiếng, chân mày nhẹ chau lại, u buồn giữa trán kia khiến Hàn Nhứ nhìn đau lòng.

Dù sao cũng là chính mình xem như thân nữ nhi tới dưỡng dục lớn lên, cái loại tình cảm đó sẽ không bởi vì chuyện nàng làm sai liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi .

Tha thứ hay không là một chuyện, tình cảm tồn tại trong lòng cũng là không gác lên được.

"Ai." Hàn Nhứ thu hồi tầm mắt, khẽ thở dài một hơi, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Ôi?" Nàng xoay người lại, không khỏi bị tiểu cô nương đứng ở sau lưng nàng, vẻ mặt mỉm cười làm cho giật mình.

Nàng biết tiểu cô nương này gọi là Doãn Ân Nhã, là nữ nhi của Tâm nhi. Chỉ là, tại sao nàng lại xuất hiện ở đây? Nhìn nàng như vậy tuyệt không bất ngờ với việc nàng lén lén lút lút xuất hiện tại nơi này.

"Ngoại bà, ngươi lại tới nhìn mẫu thân ta cùng Ân Nhã." Tiểu Ân nhã tươi cười rạng rỡ nhìn Hàn Nhứ ngạc nhiên, hưng phấn nói.

"Ngoại bà?" Hàn Nhứ bị nàng ngọt ngào gọi một câu như vậy, trong lòng nhất thời giống như ngâm như nước. Nàng nằm mộng cũng muốn ôm tôn tử, hiện tại có một ngoại tôn nữ lớn như vậy gọi nàng là ngoại bà, trong lòng một góc đã mềm như bông.

"Ừ, ngoại bà, ngươi muốn vào nhà uống ly trà hay không? nương ta kể rồi, trên đời này chỉ có ngoại bà làm cao hạt dẻ là vị đặc biệt đẹp nhất." Tiểu Ân Nhã vui vẻ lôi kéo tay Hàn Nhứ, hôm nay nàng rốt cuộc gặp được ngoại bà rất rất tốt trong miệng mẫu thân rồi.

Mặc dù nàng chưa từng gặp qua ngoại bà, nhưng mà, nàng biết người ở trước mắt này nhất định chính là ngoại bà. Bởi vì, bộ dáng của nàng rất giống với mẫu thân miêu tả, trọng điểm là nàng mới vừa thấy nàng ấy từ trong phòng bếp đi ra.

Trong phòng Doãn Tâm Nhi nghe thanh âm Tiểu Ân Nhã nói chuyện với người khác, buông châm tuyến trong tay, hướng ra phía ngoài gọi: "Ân Nhã, ngươi ở đây nói chuyện với ai?"

"nương, ngoại bà tới." Tiểu Ân Nhã cảm giác được tay Hàn Nhứ căng lên, vội vàng nắm chặt quay đầu quay về phòng Doãn Tâm Nhi lớn tiếng hô.

Nghe vậy, Doãn Tâm Nhi kích động từ trong phòng chạy đến, nhìn Hàn Nhứ xa cách mười năm, nước mắt phựt một cái chảy xuống. Nàng xem đã lấy tay ra, Hàn Nhứ chuẩn bị rời đi, hô: "Hàn di, ngươi chờ một chút."

Nói xong, nàng chợt bước chạy đến sau lưng Hàn Nhứ, nhìn bả vai Hàn Nhứ hơi hơi run run, trong lòng đau xót, bộp một tiếng hướng nàng quỳ xuống, vừa dập đầu, vừa mang theo nồng đậm hối hận nói: "Hàn di, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tâm Nhi sai rồi, Tâm Nhi thực xin lỗi các ngươi."

Nàng dùng sức dập đầu ba cái, ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ nhìn Hàn Nhứ vẫn không muốn xoay người lại, hít mũi một cái, nói: "Hàn di, Tâm Nhi khiến ngươi đau lòng, Tâm Nhi không cầu ngươi tha thứ, Tâm Nhi cũng không đáng được ngươi tha thứ. Tâm Nhi mặt dày như thế trở lại, chỉ là vì Tâm Nhi biết thời gian của mình không nhiều, Tâm Nhi không hy vọng Tiểu Ân Nhã lớn lên tại cái nơi hục hặc với nhau đó. Tâm Nhi cả gan cầu xin Hàn di một chuyện nữa, đợi đến sau khi Tâm nhi đi, xin ngươi thay Tâm Nhi chăm sóc Tiểu Ân Nhã."

Hàn Nhứ đưa lưng về phía nàng ấy nước mắt không ngừng chảy, nghe nàng ấy nói hối hận, nhất là nghe được nàng ấy nói thời gian của mình không nhiều, nước mắt của nàng lại càng chảy xuống không ngừng được. Oán hận trong lòng, cũng theo theo lời nàng ấy nói thời gian không có nhiều mà dần dần trở thành phai nhạt.

Tiểu Ân Nhã nhìn Doãn Tâm Nhi vừa quỳ xuống, vừa khóc, nàng cũng quỳ gối sau lưng Hàn Nhứ kế bên Doãn Tâm Nhi, vừa oa oa khóc lớn, vừa đứt quãng nói: "Ngoại bà, ta. . . nương ta. . . Nàng đã biết sai lầm rồi, ngươi có thể tha thứ cho nàng hay không? Phu tử nói, biết sai có thể sửa chính là hài tử ngoan. Hu hu hu. . . nương, ngươi đừng khóc."

Tiểu Ân Nhã rút ra khăn tay nhỏ vừa khóc vừa giúp Doãn Tâm Nhi lau nước mắt, nhưng nước mắt Doãn Tâm Nhi giống như hai con suối, căn bản là không dừng lại được.

Nàng nhìn Doãn Tâm Nhi lệ rơi không ngừng, lại nhìn nhìn Hàn Nhứ vẫn đưa lưng về phía các nàng như cũ, đột nhiên quỳ di chuyển lên trước, dùng sức ôm chân Hàn Nhứ, khóc nói: "Ngoại bà, ngoại bà, ngoại bà, ngươi hãy nói một chút đi. Ngươi liền tha thứ nương ta đi, nếu ngươi không tha thứ cho nàng, nàng sẽ không đứng lên. Đại phu thúc thúc nói rồi, nương ta phải tĩnh dưỡng, tâm tình không thể quá kích động."

Từ nhỏ Tiểu Ân Nhã đã lớn lên ở vương phủ, mặc dù còn nhỏ, nhưng mà, ánh mắt của nàng rất tốt, nàng biết xem sắc mặt người, hiểu được rõ nội tâm người khác, cũng biết phân tích sự tình. Chỉ là nhìn Hàn Nhứ tặng đồ cho hai nương con các nàng, lại len lén núp trốn ở ngoài cửa sổ nhìn nương nàng, nàng liền biết thật ra thì Hàn Nhứ đã tha thứ cho nương nàng rồi, chỉ là ngoài miệng chưa nói mà thôi.

Quả nhiên, một lát sau, Hàn Nhứ xoay người lại nhìn hai nương con các nàng, nói: "Các ngươi đều đứng lên đi, biết rõ thân thể không tốt, cần tĩnh dưỡng. Còn vừa quỳ xuống, vừa khóc đến thở không ra hơi làm gì? Chẳng lẽ không muốn nhìn Tiểu Ân Nhã trưởng thành?"

Doãn Tâm Nhi vội vàng rút khăn tay ra lau đi nước mắt, bình tĩnh nhìn nàng, nói: "Hàn di, ta. . . Ta. . ."

"Ta cái gì ta, còn không mau đứng dậy. Ta khát nước." Hàn Nhứ không thích loại cảnh tượng khóc khóc nước mắt nước mắt, nàng đưa tay kéo Tiểu Ân Nhã, dắt nàng trực tiếp đi tới phòng Doãn Tâm Nhi.

Doãn Tâm Nhi còn quỳ dưới đất sững sờ nhìn Hàn Nhứ dắt Tiểu Ân Nhã vào phòng, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nín khóc mỉm cười, đứng lên vỗ vỗ bụi trên y phục, cười yếu ớt đi vào trong gian phòng.

Khi nàng đi vào trong phòng, Tiểu Ân Nhã đã giúp Hàn Nhứ châm trà rồi. Tiểu Ân Nhã thấy nàng đi tới, giương cao nụ cười sáng lạn chỉ vào ghế trống bên cạnh Hàn Nhứ, cười nói: "nương, ngươi mau vào bồi ngoại bà ngồi."

"A, tốt, tốt." Doãn Tâm Nhi bày làn váy đi vào, vẻ mặt hiện ra một chút không được tự nhiên ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Hàn Nhứ, ngập ngừng: "Hàn di, ta. . . Ngươi. . . Cám ơn ngươi!" Trong lòng có thật nhiều lời nói, nhưng giờ phút này nàng lại không biết nói từ đâu? Cuối cùng cũng chỉ là nặn ra một câu ' cám ơn ngươi '.

Hàn Nhứ lắc đầu một cái, chậm rãi nói: "Ngươi không cần cám ơn ta, ta cũng không làm gì cả. Hiện giờ hai nương con nhà ngươi ăn ở đều là Thiên nhi an bài, không có quan hệ gì với ta."

Hàn Nhứ nói xong, đưa tay ôm Tiểu Ân Nhã vào trong ngực, nghiêng đầu  bình tĩnh nhìn Doãn Tâm Nhi, nói: "Tâm Nhi, Hàn di đã tuân thủ lời hứa với nương ngươi, nuôi ngươi lớn thành người. Trách nhiệm của ta cũng coi là hết, hôm nay đường này là chính mình chọn, Hàn di cũng không thể nói gì hơn. Chỉ là, Tâm nhi, con đường mình chọn, cho dù kết cục như thế nào ngươi đều phải tự mình gánh vác."

Nói xong, nàng thở dài một cái, cắn cắn môi, trong lòng âm thầm cổ vũ dũng khí, nói: "Hàn di và Thiên nhi cũng không có xem thường ý của ngươi, ngươi dưỡng thân thể thật tốt, sau này liền mang theo Tiểu Ân Nhã ở nơi này thôi. Tâm Nhi, ngươi coi như là Hàn di lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử đi. Hôm nay Thiên nhi cũng có cuộc sống mới của hắn, Hàn di hi vọng ngươi giữ một khoảng cách với hắn."

Hiện giờ Mộng nhi cùng Thiên nhi đã thành thân, tình cảm của hai người cũng rất tốt. Nhưng mà, nàng vẫn sợ Doãn Tâm Nhi xuất hiện lại làm rối loạn cuộc sống của Lôi Ngạo Thiên.

Nghe vậy, Doãn Tâm Nhi sửng sốt một chút, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, thẳng tắp nhìn về phía Hàn Nhứ, ánh mắt chân thành nói: "Hàn di, ngươi yên tâm. Lần này ta trở lại chỉ muốn cho Tiểu Ân Nhã một tương lai yên ổn, ta cũng không nghĩ đến chuyện của hắn. Về phần ta và Ngạo Thiên, tự ta ngay từ lúc mười năm trước đã chặt đứt tất cả, hôm nay ta cũng quyết sẽ không lại có vọng tưởng gì với hắn. Ta chỉ muốn thời gian còn lại này, sống tốt cùng với Tiểu Ân Nhã là tốt rồi. Ta không có ý khác, ý nghĩ duy nhất chính là đợi sau khi ta đi, xin Hàn di thu lưu Tiểu Ân Nhã."

Hàn Nhứ tìm tòi nghiên cứu quan sát nàng, thấy nàng cũng không có bộ dạng nói dối, liền khẽ gật đầu, coi như là lặng yên đồng ý yêu cầu của nàng.

"Cám ơn Hàn di."

Hàn Nhứ đứng lên đi tới cửa phòng, quan sát tứ hợp viện nông gia này một vòng, quay đầu nhìn Doãn Tâm Nhi, nói: "Chỗ này cực kỳ thanh tĩnh, rất thích hợp ngươi điều dưỡng thân thể. Ta trở về đưa tới đây cho ngươi mấy nha đầu và lão mụ tử, để cho các nàng chăm sóc sinh hoạt thường ngày của hai nương con các ngươi."

Doãn Tâm Nhi sửng sốt một chút, vội vàng xua tay: "Không cần, Hàn di, chúng ta có thể tự chiếu cố bản thân, không cần tiêu tốn."

Hàn Nhứ nhếch môi cười cười, nhìn về phía Tiểu Ân Nhã, hỏi: "Tiểu Ân Nhã, ngươi thích nơi này không?"

"Thích." Tiểu Ân Nhã lập tức gật đầu, lớn tiếng đáp.

"Vậy sau này cùng mẫu thân ngươi vẫn ở nơi này được không? Ngoại bà tìm mấy người tới chăm sóc nương ngươi, như vậy Tiểu Ân Nhã sẽ không cần mệt mỏi như thế." Hàn Nhứ đi tới, dịu dàng xoa đầu Tiểu Ân Nhã, thoáng chút đăm chiêu đánh giá Doãn Tâm Nhi.

"Được, cám ơn ngoại bà." Tiểu Ân Nhã ngẩng đầu lên, nháy mắt, gật đầu một cái, trong ánh mắt long lanh bắn ra ánh sáng.

"Không cần cám ơn!" Hàn Nhứ nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Doãn Tâm Nhi, cười nói: "Tâm Nhi, Tiểu Ân Nhã cũng thích nơi này, mà nơi này lại thích hợp ngươi điều dưỡng thân thể. Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy, ta còn chút việc đi trước, mấy ngày nữa ta lại đưa người tới cho hai nương con các ngươi."

Tiểu Ân Nhã nghe Hàn Nhứ phải đi, lập tức bắt được tay của nàng, lưu luyến không rời nói: "Ngoại bà, ngươi không ở lại bồi Ân Nhã một hồi sao?"

"Ân Nhã, ngoại bà còn có việc, mấy ngày nữa ngoại bà trở lại thăm ngươi, có được hay không?" Hàn Nhứ ngồi xổm người xuống, nắm hai tay Tiểu Ân Nhã, nhẹ nhàng lắc lắc, nhìn ánh mắt nàng, ôn nhu nói.

"Ân Nhã ngoan, chớ làm lỡ chuyện của ngoại bà." Doãn Tâm Nhi đi lên phía trước, dắt tay Tiểu Ân Nhã qua, cười nhìn Hàn Nhứ, nói: "Hàn di, ngươi có chuyện bận thì đi trước đi."

Hàn Nhứ đứng lên, hướng về phía hai nương con các nàng phất phất tay, nói: "Ta đi trước." Dứt lời, khinh thân nhảy lên, trong chớp mắt liền biến mất trong tầm mắt nương con Doãn Tâm Nhi.

Tiểu Ân Nhã trợn to hai mắt, hâm mộ hô: "nương, ngoại bà thật là lợi hại, nàng lại có thể bay nha."

Thật sự là lợi hại, lần đầu tiên nàng thấy có người có thể bay, tựa như con chim lướt qua ở giữa không trung. Tiểu Ân Nhã âm thầm quyết tâm, về sau nhất định phải quấn ngoại bà dạy nàng bay.

Doãn Tâm Nhi nhìn phương hướng Hàn Nhứ biến mất, thật lâu không cách nào hoàn hồn.

Hàn Nhứ không tin nàng, nàng đang đề phòng mình. Nghĩ tới đây, Doãn Tâm Nhi cười cười tự giễu, nắm tay Tiểu Ân Nhã xoay người đi vào trong phòng.

Phịch một tiếng, chậu rửa mặt làm bằng đồng bên chân rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy, vẫn còn không ngừng chuyển động. Hàn Nhứ đưa tay lau đi nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hoảng hốt lo sợ trên cửa sổ, trong lòng cực kỳ nén giận.

Sau khi nàng từ chỗ Doãn Tâm Nhi ra ngoài, liền phát hiện hình như có người ngầm theo dõi mình. Vì vậy, nàng dứt khoát tương kế tựu kế, ở trong trấn này đông đi tây lủi, vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng hứng thú tràn trề đi dạo phố, đông gia nhìn xem, tây gia sờ sờ.

Không ngờ đi tới trước khách sạn nhà mình, lại bị tiểu tử trên lầu dội xuống một chậu nước. Khiến lòng nàng vốn là tức giận, nguyên nhân vì chậu nước này mà xông lên ngọn lửa. Nàng đưa tay chỉ người trên cửa sổ kia, quát: "Ngươi đừng đi, bây giờ ta đi lên."

"Ta. . . Ta. . . Ta cũng không phải cố ý." Phó Linh Tử nhìn những người trên đường đều quay lại nhìn hắn, vội vàng xua tay, thay mình giải thích.

Những người trên đường nhìn mặt hắn lần lượt thay đổi xanh trắng, ngẫm lại bộ dáng vừa mới lửa giận ngập trời của phụ nữ kia, đều không nhịn được lắc đầu, âm thầm thay hắn nhéo một trận mồ hôi lạnh.

Hàn Nhứ giống như một con hỏa kê (gà tây) cực lớn rơi vào canh, vẻ mặt tức giận đẩy cửa phòng ra, chỉ vào Phó Linh Tử còn đứng ở bên cửa sổ, nói: "Tiểu tử, ngươi có phải cố ý hay không?"

Phó Linh Tử nhìn nước đầy đầu đầy mặt nàng, bộ dáng chật vật ướt từ đầu đến chân, còn có bộ dạng tức giận mặt đỏ đến mang tai, không nhịn được hì hì bật cười một tiếng: "Phốc. . . Đại tỷ, ngươi thật là uy phong nha..."

Giờ phút này dáng vẻ nàng mười đủ mười giống như một con gà trống đang phẫn nộ, điểm khác duy nhất nàng là một con cái.

Đại tỷ? Uy phong?

Hàn Nhứ nghe hắn gọi nàng là đại tỷ, còn nói nàng uy phong, lửa giận trong lòng ngưng mất, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác hướng về phía chưỡng quỹ mập đang run rẩy đứng ở sau lưng nàng, nói: "Chưởng quỹ, ngươi cho người mua cho ta một bộ quần áo mới trở lại, lại để cho người chuẩn bị cho ta một phòng cùng nước nóng."

"Vâng." Chưởng quỹ mập một đầu mờ mịt nhìn hai người trong phòng, thật lòng không hiểu nổi Hàn Nhứ đang làm cái gì? Mới vừa còn một bộ dáng muốn ăn người, hiện tại lại ông nói gà bà nói vịt để cho hắn chuẩn bị bộ đồ mới và nước nóng.

Hàn Nhứ đợi sau khi chưởng quỹ mập tủ đi, tự nhiên đi đến phía trước bàn ngồi xuống, vẻ mặt ý cười với Phó Linh Tử, nói: "Tiểu tử, tới đây ngồi."

"A..." Phó Linh Tử đi tới, ngồi đối diện nàng, nhìn nàng, cười nói: "Đại tỷ, mới vừa ta không phải cố ý, ta cũng không biết bên ngoài có người."

Hàn Nhứ nghe hắn lại gọi mình là đại tỷ, trên mặt bật ra tươi cười nhàn nhạt, khoát khoát tay, nói: "Không có việc gì! Dù sao ngươi cũng không phải cố ý, chỉ là, bây giờ là ban ngày, ngươi không phải biết bên ngoài là đường phố, có rất nhiều người lui tới sao?"

Nói xong, nhìn về phía khuôn mặt Phó Linh Tử trắng hồng lẫn lộn, rồi nói tiếp: "Hôm nay ngươi coi như vận khí tốt, người bị ngươi tạt nước là ta, nếu như đổi lại là người khác, ngươi còn không bị người ta đánh một trận mới là lạ."

Phó Linh Tử nhìn nàng, âm thầm ở trong lòng bồi thêm một câu, ngươi mới vừa cũng không phải lửa giận ngập trời chuẩn bị đi lên đánh ta một trận sao?

"Thế nào? Ngươi không đồng ý nói chuyện với ta?" Hàn Nhứ nhìn hắn ánh mắt hoài nghi, không vui hỏi lại.

Phó Linh Tử vội vàng khoát tay, nói: "Không có, không có. Đại tỷ là một người tốt."

Hàn Nhứ vẫn dùng cái ánh mắt không sai khẽ liếc mắt nhìn hắn, vừa định muốn nói chuyện, không ngờ lại liên tiếp nhảy mũi mấy cái: "Hắt xì, hắt xì, hắt xì. . ."

"Đại tỷ, cho ngươi." Phó Linh Tử vội vàng đưa một cái khăn tay màu trắng qua, lo lắng nhìn nàng. Sẽ không cảm lạnh chứ? Nhìn toàn thân nàng ẩm ướt đáp, hẳn là cảm lạnh rồi.

Hắn không khỏi oán trách mình dùng cái biện pháp rách nát này, lại dội một thân người ta toàn là nước.

Hàn Nhứ xoa xoa cái mũi, nhận lấy khăn tay, ngước mắt nhìn về phía Phó Linh Tử, tìm tòi nghiên cứu hỏi: "Cám ơn! Chỉ là ngươi rốt cuộc là ai? Ta thấy ngươi không có võ công, nhưng mới vừa tại sao ngươi muốn dùng cái phương pháp này dẫn ta lên?"

Thời điểm nàng mới vừa ngẩng đầu mắng hắn, rất rõ ràng thấy hắn dùng thần ngữ nói cho nàng có người theo dõi phía sau. Vì không để cho người theo dõi nàng nổi lên lòng nghi ngờ, nàng liền thuận thế nổi giận đùng đùng đi lên gây sự với hắn.

Nàng thật tò mò, người thiếu niên trước mắt này rốt cuộc là ai? Tại sao muốn nhắc nhở nàng?

Phó Linh Tử vểnh môi cười cười, đáy mắt một mảnh thanh minh nhìn Hàn Nhứ, nói: "Ta chỉ là bị ân của người, đúng lúc trả ân mà thôi."

"Ngươi chịu ân người nào?" Hàn Nhứ không hiểu hỏi, nàng cũng không nhớ lúc nào mình có thụ (cho) ân cho hắn?

"Phu nhân Giáo chủ của Ma Giáo, nhi tức phụ của ngươi."

"Mộng nhi?" Hàn Nhứ kinh ngạc nhìn hắn, khó hiểu hỏi: "Làm sao ngươi biết thân phận của ta? Làm sao biết quan hệ của ta và Mộng nhi ?"

Phó Linh Tử vẻ mặt vô tội nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Đoán."

"Đoán?" Hàn Nhứ hú lên quái dị, nhin hắn như như quái vật, hỏi: "Chuyện này cũng có thể đoán được?"

"Ha ha!" Phó Linh Tử cười cười, nói: "Đại tỷ có điều không biết, chỉ cần cùng ta có quan hệ mật thiết gì đó, ta thật sự có thể đoán được. Ta đoán ra thân phận của đại tỷ, chủ yếu là bởi vì trước đây không lâu nghe người giang hồ ở nơi này, nói qua bề ngoài đặc thù của người một nhà đại tỷ."

"Cái gì?" Hàn Nhứ nhìn hắn, thì ra mình bị thiếu niên này đùa bỡn hay sao? Nàng đã nói, cõi đời này làm sao có chuyện thần kỳ như thế, một người chưa từng gặp mặt còn có thể đoán được. Thì ra là, hắn cũng dựa vào người khác miêu tả mà đoán.

"Bọn họ đều nói ta như thế nào?"

"Người nào?" Phó Linh Tử hoang mang nhìn nàng.

"Những người giang hồ kia."

"Oh." Phó Linh Tử nhẹ nhàng ' nha ' một tiếng, yên lặng hồi tưởng một phen, ngước mắt nhìn về phía Hàn Nhứ, nói: "Bọn họ nói cũng không hoàn toàn đúng, bọn họ nói đại tỷ biệt hiệu là Hỏa Bạo nương tử, nói đại tỷ nóng giận liền làm chuyện không dùng đến não. Theo ta thấy cũng không hẳn vậy, đại tỷ, mới vừa giận giống như gà trống xù lông."

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt đen sì của Hàn Nhứ, vội vàng sửa chữa: "A, a, nói sai rồi. Không giống gà trống xù lônng."

Hàn Nhứ hài lòng gật gật đầu, thầm nghĩ tiểu tử này cũng coi như người có nhãn lực, còn không chờ nàng nghĩ xong, Phó Linh Tử nói câu tiếp theo, làm nàng nghẹn một câu cũng nói không nên lời.

"Phải là giận đến giống như gà mái xù lông, đúng, chính là như vậy. Trong khi đại tỷ xù lông, còn có thể tỉ mỉ phát hiện thần ngữ của ta, chỉ là điểm này đã nói lên, đại tỷ không hề giống bọn họ nói, tức giận liền làm chuyện không dùng đến não."

Nói xong, hắn ngước mắt nhìn về Hàn Nhứ ngồi ở đối diện, chợt bị sắc mặt đen như đáy nồi của nàng làm cho giật mình, chảy mồ hôi nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: "Đại tỷ, ngươi làm sao à? Ngươi có phải rất tức giận khi nghe được những người đó đánh giá ngươi như thế hay không? Thành thật mà nói, hôm nay sau khi ta gặp đại tỷ, cũng thật lòng cảm thấy bất bình thay đại tỷ, tại sao bọn họ có thể nói đại tỷ như vậy chứ?"

"Câm mồm." Hàn Nhứ không thể nhịn được nữa hướng về phía hắn hét lớn một tiếng.

"À? Làm sao rồi?" Phó Linh Tử bị nàng lớn tiếng làm cho giật mình, ngơ ngác nhìn nàng, không rõ nguyên do hỏi.

"Ngươi mới đúng gà xù lông, hừ." Hàn Nhứ hướng về phía hắn rống lên một câu, đứng lên xoay người nhìn chưởng quỹ mập trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa phòng, hít sâu mấy cái, vững vàng trụ tình huống, nói: "Đồ ta muốn chuẩn bị xong chưa?"

"Tốt lắm, tốt lắm. Khách quan mời tới bên này." Chưởng quỹ mập rụt rụt cổ, xoay người dẫn nàng đi về phía gian phòng cách vách.

Phó Linh Tử nhìn bóng lưng Hàn Nhứ, bộ dạng cợt nhã mới vừa chợt biến mất, mở lòng bàn tay ra, cặp mắt híp lại nhìn con tiểu trùng tử màu lam trong lòng bàn tay, trong con ngươi bắn ra một đạo ánh sáng lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com