Chương 27: Tôi phải đi tìm Giang Ngư
Trì Nam Ngọc khẽ gật đầu, lưu luyến bước ra khỏi phòng ngủ. Hình ảnh của anh có phần cứng nhắc và đầy tâm trạng.
Anh chỉ có thể rời khỏi phòng, không thể ở lại. Cuối cùng, Trì Nam Ngọc chỉ còn cách ngồi trầm ngâm trên ghế sofa, thầm lén nhìn về phía Lam Nhu.
Con cặc dưới háng anh đang cương cứng đến đáng sợ, dù làm thế nào cũng không giảm bớt. Anh không thể làm gì thêm, chỉ sợ sẽ làm Lam Nhu thêm chán ghét mình.
"Nhu Nhu, đừng khiến tôi chờ lâu quá..." Trì Nam Ngọc tự nhủ. "Nếu không, tôi thật sự không thể kiểm soát bản thân, và có thể sẽ giống như Tịch Lương Uyên, trở nên không đáng tin."
Anh thở dài, cảm thấy mình quá yêu Lam Nhu. Anh cầm lấy bộ quần áo mà cậu đã mặc, kéo đũng quần xuống, lộ ra con cu trướng to, lại dùng bộ quần áo bao bọc lấy nó. Anh ngửa đầu, tay tuốt lên tuốt xuông liên hồi, trong lòng nghĩ đến hình dáng của Lam Nhu, trong miệng lại thở dốc. Ánh sáng từ ngoài đương hắt vào phòng khách qua chiếc cửa sổ sát đất, chiếu lên cả thân thể hoàn mĩ của anh, lộ ra chiếc yết hầu gợi cảm vô cùng.
Lam Nhu ngồi trên giường, suy nghĩ rất lâu nhưng cuối cùng nhận ra rằng việc rời khỏi nơi này sẽ không dễ dàng, bởi vì phải vượt qua phòng khách và Trì Nam Ngọc.
Vì vậy, Lam Nhu cảm thấy chán nản, hít sâu vài lần rồi nằm xuống, kéo chăn che kín mặt. Cậu quyết định ngủ, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết vào ngày mai. Cơ thể khỏe mạnh quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
Mặc dù cả ba công đều có phần không đúng, nhưng Lam Nhu chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được. Cậu ngủ say và mơ mơ màng màng.
Sáng hôm sau, 996 đã đánh thức Lam Nhu. 996 thúc giục cậu nhanh chóng rời khỏi, vì chỉ có lúc này mới có thể trốn thoát nhanh chóng và hoàn thành nhiệm vụ trở về nhà. Nếu không, sẽ rất khó tránh khỏi những tên biến thái ở thế giới này. Trong câu chuyện này, các nhân vật chính đều có thế lực mạnh mẽ và có thể tìm thấy cậu ở bất kỳ đâu. Lam Nhu phải hoàn thành nhiệm vụ ở những khu vực xung quanh thụ chính, vì cậu chỉ là một nhân vật phụ, kém xa so với ba công chính.
Lam Nhu rửa mắt xong thì cẩn thận mở cửa phòng ngủ, thăm dò bên ngoài, thấy trên sô pha phòng khách, Trì Nam Ngọc đang nhắm hai mắt lại ngủ, trong tay còn nắm chặt một mớ vải đáng nghi.
Lam Nhu bước nhẹ nhàng qua phòng khách, cố gắng rời khỏi nơi này. Nhưng Trì Nam Ngọc ngay lập tức mở mắt và nhìn về phía cậu. Lam Nhu cảm thấy căng thẳng và có chút chột dạ.
"Sớm như vậy, Nhu Nhu định đi đâu?" Trì Nam Ngọc hỏi với ánh mắt híp lại.
"Không, không có gì," Lam Nhu đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi dậy sớm để đi tìm Giang Ngư. Anh có muốn đi cùng tôi không?"
Biệt thự là nơi nhóm công thụ chính và Lam Nhu cùng nhau ở, nơi cậu ở lúc mới xuyên qua. Đây là lý do hợp lý để rời khỏi đây và tránh xa Trì Nam Ngọc.
Trì Nam Ngọc nhíu mày, ánh mắt đầy u ám. Anh hỏi, giọng nghẹn ngào:
"Nhu Nhu không sợ Giang Ngư thấy dấu vết trên người em sao?"
Lam Nhu do dự nhưng vẫn gật đầu:
"Ừm, tôi muốn đi."
Cậu chỉ muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ và về nhà.
"Cùng lắm thì tôi mặc quần áo, dùng băn g dán che những chỗ đó đi là được, nói dối một chút thì cậu ấy sẽ không để ý đâu."
Cậu muốn tránh xa cả ba tên công chính này, mặc dù công hai không làm điều gì quá đáng như công một và công hai, nhưng công hai lại gần gũi với một vai phụ như cậu, cái này rất không bình thường.
Trì Nam Ngọc thở dài, cười nhạt:
"Em đã không chịu nổi mà muốn tìm cậu ta sao?"
Đừng làm như vậy mà Nhu Nhu, điều đó sẽ khiến tôi cảm thấy em không coi trọng tôi, sẽ làm tôi cảm thấy không an toà, tôi sẽ không kiểm chế nữa, sẽ giống những người khác mà chiếm hữu em, mặc kệ em phản đối đến thế nào.
Lam Nhu cảm thấy có gì đó không ổn với cảm xúc của Trì Nam Ngọc, nhưng cậu vẫn kiên quyết với ý định của mình:
"Tôi .. tôi thật sự thích anh ấy."
Dù sao, cậu là công bốn phụ, việc thích Giang Ngư cũng là bình thường, nhưng cậu càng yêu tiền hơn.
"Thôi, không nói nữa. Anh và tôi đi biệt thự nhé."
Nói xong, cậu tính đi luôn. Trì Nam Ngọc thấy vậy, cảm thấy có gì không đúng lắm, nhanh chóng đuổi theo cậu. Lam Nhu thấy anh chạy như thế thì chột dạ, chạy càng ngày càng nhanh. Thấy Lam Nhu chạy nhanh như thế, anh cảm thấy cõi lòng trở nên âm u, suy nghĩ chỉ muốn đè cậu xuống mà đụ, không cho cậu rời khỏi giường nữa.
Trì Nam Ngọc cản đường cậu, khuyên:
"Nhu Nhu, hãy ăn sáng trước rồi đi. Nếu không ăn, em sẽ đói lúc đang đi đấy."
Anh tiếp tục dùng giọng đáng thương:
"Tôi mới vừa thể hiện tình cảm thật sự với em ngày hôm qua, hôm nay em không muốn ăn một bữa cơm với tôi sao?"
Trì Nam Ngọc bắt đầu rơi nước mắt, đôi mắt đỏ bừng. Anh lau nước mắt, tay còn lại nắm chặt tay Lam Nhu. Mặc dù ánh mắt có vẻ vặn vẹo, nhưng Lam Nhu không để ý.
Trì Nam Ngọc lúc này không thể che giấu được cảm xúc đen tối trong lòng. Dù có là ảnh đế với kỹ thuật diễn xuất điêu luyện, những suy nghĩ biến thái và bất ổn vẫn hiện rõ trong ánh mắt và hành động của anh. Trong hai ngày liên tiếp, anh đã diễn cảnh khóc để khiến Lam Nhu mềm lòng, nhưng không hiểu sao, lần trước lại không đạt được kết quả mong muốn.
996 nhận thấy sự bất thường của Trì Nam Ngọc và nhắc nhở Lam Nhu: "Đừng tin anh ta, chạy nhanh lên!"
Lam Nhu do dự khi nhìn Trì Nam Ngọc khóc lóc thảm thương. Cậu hỏi 996:
"Làm sao bây giờ? Anh ấy khóc đáng thương quá, tôi bắt đầu thấy mềm lòng rồi."
996 thở dài, biết rằng Lam Nhu quá nhân từ.
"Cậu có đói bụng không?" – 996 hỏi, chuyển hướng sự chú ý của Lam Nhu.
Lam Nhu nhận ra mình đúng là đói và nhẹ nhàng đáp: "Có."
996 khuyên Lam Nhu cứ ăn cơm trước rồi hãy quyết định, không cần quá vội vàng. Việc ăn no quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, và Lam Nhu cuối cùng đồng ý ở lại ăn sáng với Trì Nam Ngọc. Trì Nam Ngọc ngay lập tức dừng khóc, nhanh chóng tươi cười và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Anh tự mình vào bếp nấu ăn thay vì gọi đồ ăn từ ngoài, với hy vọng Lam Nhu sẽ cảm thấy được quan tâm hơn.
Lam Nhu chỉ biết ngồi yên trong phòng khách, ngẫm nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ, trong khi chờ đợi bữa sáng. Không lâu sau, Trì Nam Ngọc mang ra một đĩa sandwich lớn và một bát sữa bò ấm cho Lam Nhu.
Khi nhìn thấy phần ăn khổng lồ trước mặt, Lam Nhu cảm thấy hơi quá sức. Nhưng cậu vẫn cố ăn một miếng sandwich, để lại dấu răng nhỏ trên miếng bánh, trông khá đáng yêu. Dù có no, Lam Nhu thừa nhận thức ăn rất ngon.
Đến lúc không thể ăn thêm được nữa, Trì Nam Ngọc với vẻ mặt tự nhiên đã lấy phần còn lại của Lam Nhu và ăn hết chỉ trong vài miếng. Lam Nhu ngạc nhiên:
"Anh... làm sao có thể... đó là phần thừa của tôi!"
Trì Nam Ngọc mỉm cười:
"Không nên lãng phí đồ ăn. Hơn nữa, tôi không chê em mà. Em không ăn được nữa, tôi đành ăn giúp thôi."
Lam Nhu chỉ biết im lặng, trong khi Trì Nam Ngọc hỏi:
"Em ăn no chưa? Còn muốn ăn thêm không?"
Lam Nhu lập tức lắc đầu, cười gượng:
"Không cần đâu, tôi no rồi."
Trì Nam Ngọc gật đầu rồi đột ngột đứng dậy và bế bổng Lam Nhu lên. Lam Nhu vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi vòng tay chắc nịch của Trì Nam Ngọc:
"Anh... anh làm gì vậy!"
Dù có cố gắng chống cự, Lam Nhu hoàn toàn bất lực trước sức mạnh của Trì Nam Ngọc, người mà cậu rõ ràng không thể địch lại.
"Tôi làm gì?" Trì Nam Ngọc nói nhỏ, dí sát đến gần lỗ tai của Lam Nhu thì nói:
"Đương nhiên là đụ em rồi."
"Nhu Nhu ăn no rồi, có phải giờ đến lượt tôi ăn không?"
"Anh, anh sao làm lại như thế?" Lam Nhu trừng lớn mắt, không dám tin tưởng. Cậu cố gắng dùng sức muốn đi xuống, nhưng lại chẳng thể làm gì. Mông bị Trì Nam Ngọc nắm chặt, đánh hai cái rồi xoa nhẹ. Anh cười cười:
"Mông của Nhu Nhu to quá đi, một tay tôi còn chả ôm hết, lại còn mềm mại nữa."
"Nhu Nhu của chúng ta ăn gì mà lớn lên thế, tại sao thịt đều dồn hết vào mông thế này?"
Lam Nhu tức giận, thật sự rất tức giận, không chỉ vì Trì Nam Ngọc đang dirty talk mà còn bởi vì mông nhỏ vừa bị đánh, vừa bị xoa mông. Cậu đong đưa cơ thể, dùng sức vùng vẫy, tay nhỏ vùng vẫy trên người anh.
"Anh là cái đồ khốn nạn! Để tôi xuống!"
"Thả tôi xuống coi!"
Trì Nam Ngọc ôm cậu rất chặt, kéo cậu vào lòng nhất quyết không buông, để mặc cậu giành co như nào cũng ngó lơ.
Trì Nam Ngọc gắt gao ôm hắn, kéo hắn, chính là không bỏ, mặc hắn như thế nào chùy cùng phịch, về điểm này tiểu sức lực, đều không đủ xem.
Trì Nam Ngọc ôm Lam Nhu vào phòng ngủ, một tay giữ chặt cậu trên người mình, tay còn lại nhanh chóng khóa cửa phòng. Lam Nhu sợ hãi, không dám cử động và nhẹ nhàng nói: "Anh... anh có thể thả tôi xuống được không?"
Trì Nam Ngọc đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng: "Được." Sau đó, anh bước nhanh đến giường và nhẹ nhàng đặt Lam Nhu xuống. Khi cậu định rời khỏi giường, anh liền giữ cậu lại, khiến cậu không thể cử động, chỉ có thể vùng vẫy đôi chân.
"Nhu Nhu, đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn ở yên trên giường nhé. Tôi sẽ khiến em cảm thấy sung sướng, được không?"
Trì Nam Ngọc nói trong khi tay bắt đầu cởi quần áo của Lam Nhu. Chiếc quần lót bị lộ ra, nó đang bao lấy cái mông tuyết trắng tròn trịa. Lam Nhu giãy giụa đòi thoát nhưng lại giống như đang cổ vũ cho anh vậy.
"Anh buông tôi ra! Buông tôi ra ngay! Tôi muốn gặp Giang Ngư cơ!" Lam Nhu gấp gáp đến mức hai mắt đỏ bừng. Đương nhiên câu nói này đã chọc giận Trì Nam Ngọc rồi. Có thể nói rằng, trong tình hình bây giờ, cậu đã khiến anh phật lòng.
Cánh tay của Trì Nam Ngọc đã nổi hết gân xanh, dùng sức một chút xé nát cái quần của Lam Nhu, không còn mặc được nữa.
"Nhu Nhu, em đừng chọc tức tôi, được không?"
Trì Nam Ngọc nói vô cùng bình tĩnh, không giống đang buồn bực.
"Tôi phải đi gặp Giang Ngư" lam Nhu che mông lại, uỷ khuất nói. Cái mông không còn gì che chắn, cảm thấy hơi lạnh. Lam Nhu đang cảm thấy hối hận đây, biết thế đã chạy luôn rồi, chả thèm ở lại ăn cơm cùng công hai đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com