CHƯƠNG 36 - CHỦ ĐỘNG ĐẦU TIÊN
"Tôi xin lỗi...đi dạo cùng tôi một chút, có được không?"
Bất giác khẽ gật đầu, làm sao cậu có đủ can đảm để từ chối gương mặt này?
Những bước chân vẫn mãi đi song song nhau, nơi khóe môi chẳng thốt lên một câu từ nào khác.
Gió mặc nhiên vẫn thổi.
"Ngồi đây chút nhé." Mỉm cười, nụ cười nhạt nhẽo như đang tự chấn an bản thân rằng mọi chuyện vẫn đang trên đà yên ổn.
Ánh mắt trông như màu gió khẽ khàng nhìn lấy hắn trước mặt, nụ cười ban tặng từ phía đối phương nghiễm nhiên trở thành một vật sắc nhọn nhẹ nhàng đâm thẳng vào trái tim.
Không thể cứu vãn, không thể làm gì khác.
Cả hai lặng lẽ ngồi cạnh nhau bên một bờ sông tĩnh lặng, giương ánh nhìn lạc lõng của chính mình vào khoảng không đằng xa.
Đôi môi cương định của hắn mặc nhiên không buồn hé, chỉ cần một câu nói cũng đủ khiến tâm tư xáo trộn.
Cứ im lặng như vậy có lẽ là cách tốt nhất để cả hai đối diện với nhau tại khoảng khắc kì lạ này.
Yên ắng.
Hai ánh mắt bất giác chạm vào nhau, trống rỗng.
Bàn tay lạnh toát từ hắn chậm rãi đưa lên cao, khẽ khàng chạm nhẹ vào bầu má người bên cạnh.
Cảm giác kì lạ nơi trái tim vô thức đập chệch nhịp, thổn thức.
Những ngón thuôn dài run rẩy toan tính rời khỏi bức màn trắng đẹp đẽ, mím chặt môi như cả tâm trí đang gắng gượng đấu đá với trái tim.
Mọi toan tính đột nhiên bị khựng lại, bàn tay bé nhỏ của đối phương nắm chặt lấy sự di chuyển đang trên đà không trung, dịu dàng đưa về vị trí ban đầu.
"Tay anh lạnh quá..." Nụ cười nhợt nhạt an ngự trên đôi môi mỏng, siết chặt hơn bàn tay hắn vào bầu má của mình.
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé của chàng trai mình cảm thấy vô cùng đặc biệt trước mặt, đã khiến hắn không thể rằng lòng.
Một lần nữa gượng ép muốn rời khỏi vị trí an toàn ấm lòng nơi đó, vì hắn không thể biết rằng, nếu tiếp tục đụng chạm như vậy, hắn sẽ đánh mất cả lý trí nên không của chính mình.
Không dễ dàng, hành động từ cậu bất giác siết chặt níu giữ hơn.
"Đừng như vậy..." Cau mày, đôi môi cương định run lên từng cơn, cảm giác này thật sự khó chịu.
"Anh sao vậy?"
Vẫn những câu hỏi vô tư không suy nghĩ ở những tình huống không đúng lúc, làm ơn hãy thấu hiểu một chút cho kẻ vẫn đang kìm chế xúc cảm đáng thương như thế này...
"Em đang làm tôi rất khó chịu..." Ánh mắt không thay đổi, ngước lên nhìn lấy gương mặt ngơ ngác kia.
"Sao cũng được, em là người khởi màn..." Đoạn nói xong, hắn nhanh chóng đẩy ngã cả cơ thể mềm hại của cậu nằm dài xuống bụi cỏ xanh dưới đất.
Ngạc nhiên xen lẫn bối rối, khoảng khắc nhận ra ngôi gọi thay đổi một cách kì lạ cũng là lúc không thể phản kháng thêm.
Đồng tử nâu nhạt chạm phải sắc màu độc đáo của đôi mắt bên trên, cảm xúc hồi hộp đang hoàn toàn chiếm trọn ngăn tim chật hẹp.
Bàn tay lạnh của hắn nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt đáng yêu của cậu, vài động tác chớp mắt cũng chẳng khiến khung cảnh trước mắt biến mất theo ảo ảnh, đây là hiện thực...và cậu cần phải đối mặt.
Từng ngón tay thuôn dài chậm rãi di chuyển đến làn môi dịu ngọt vẫn đang khẽ run rẩy, gương mặt đẹp góc cạnh bên trên đã và đang tiến ngày một gần hơn, cả một hành động phản kháng yếu ớt mặc nhiên cũng không thể.
Thoáng giây sau đó, những điều hắn đã rặn lòng rằng không thể phá hủy, không thể yếu đuối cho trái tim bướng bỉnh điều khiển, đã mặc nhiên trở nên thừa thải và vô dụng.
Vì ở hiện tại, sự thật rằng hắn đã không còn muốn dứt môi ra nữa.
Đôi môi chậm rãi tách rời chúng, nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi vào bên trong sục soạt một cách đầy điêu luyện, nụ hôn hắn đang dành cho cậu không đơn thuần là gượng ép, dường như đã được phía đối phương dịu dàng đáp trả.
Nương theo nụ hôn đang hoạt động, cậu mạnh dạn ngồi dậy xô ngã cả cơ thể hắn, vị trí hoán đổi khiến hắn chẳng thể lường trước.
Bất giác tách rời chúng, nụ hôn vương vấn không muốn rời xa, hắn bên dưới trân mắt nhìn lấy cậu.
Mỉm cười, cậu khẽ khàng cúi người đặt lên làn môi nóng tiếp tục trò vui ban rồi, lần này chính cậu là người chủ động.
Nụ hôn liên tục kéo dài...
Sự hấp tấp của bản thân khiến trò vui phải ngừng lại, cậu cùng gương mặt tái nhợt như ngưng đọng.
Bàng hoàng khi chứng kiến cảnh tượng nói ra sẽ làm trò cười cho cả thiên hạ, hắn lo lắng ngồi dậy lay mạnh bả vai cậu.
"Vương Nguyên! Mau thở!"
Gương mặt đáng thương nhợt nhạt nhanh chóng lấy lại được như ban đầu, nét đẹp hồng hào đã hiện hữu dưới tròng mắt.
Tiếng bật cười lớn.
"Này!" Cậu nhíu mày, tức giận quát lớn.
Riêng hắn vẫn bận ôm bụng cười lăn lóc trên nền cỏ xanh tươi đẹp.
"Vương Tuấn Khải!"
Vẫn không ngừng lại, tiếng cười tiếp tục như trêu ngươi, xúc phạm cả lòng tự trọng.
"Mặc anh! Tôi về đây!" Cau có vội vàng toan tính bỏ mặc tên không thể kiểm soát tiếng cười, bàn tay nhanh chóng bị níu lại.
"Được rồi, tôi xin lỗi." Đưa tay khẽ gạt vội giọt nước mắt vừa rơi khỏi khóe mi, cười đến ra nước mắt như thế này thật không vừa.
Bình tĩnh đứng dậy.
"Nhưng...ai đời lại không biết cách thở khi hôn chứ? Hahaha." Tiếp tục điệu bộ trêu ngươi, hắn đang bật lửa cho cơn giận của cậu lên đến đỉnh điểm.
Thanh âm vang động bên trong túi quần, từng cú nấc run ngày một lại mạnh hơn. Hắn miễn cưỡng dừng lại trò đùa, nhận cuộc gọi vừa đến.
"Tao nghe."
Bên cạnh, cậu đang tập trung dõi theo cuộc gọi hắn đang nhận.
"À, tao tìm được căn hộ cho mày rồi, mày đang ở đâu?" Đầu dây bên kia vọng lại câu trả lời.
"À tao đang..." Đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm một địa điểm chính xác.
"Được rồi, tao sẽ tới đưa mày đến căn hộ mới." Dứt câu, lập tức gác máy, chỉ còn đọng lại tiếng tút tút ngân dài.
"Thiên Tỉ sao?" Cậu thắc mắc.
"Ồ, em vẫn suy đoán rất tốt." Nở nụ cười trìu mến, hắn đưa tay xoa nhẹ mái đầu người bên cạnh.
Hành động tuy nhỏ nhặt vừa rồi cũng đủ khiến cậu lấy làm ngượng ngạo. Tại sao lại có chút đau lòng?
Cả hai được Thiên Tỉ đón và đưa đến căn hộ mới mẽ.
"Dường như tôi đã trông thấy những điều này ở đâu rồi thì phải..." Cậu đưa tay xoa cằm ngẫm nghĩ.
"Em đang nói đến điều gì?" Thiên Tỉ nhíu mày ra vẻ không hiểu.
"À! Chính là căn hộ này cũng đơn giản như căn phòng của anh ta ở nhà ấy." Búng tay một cái, cậu mừng rỡ la to.
"Đó là điều em cần bận tâm sao?" Hắn tỏ vẻ khó chịu.
"Phải rồi, vì anh biết rõ cậu ta chỉ thích ở những nơi đơn giản như thế này." Thiên Tỉ mỉm cười nhìn lấy cậu, nhờ vậy cũng khiến phần nào trong cậu đỡ ngượng hơn.
"Nơi này anh thuê bao nhiêu vậy?" Không ngừng di chuyển xung quanh căn hộ, dáo dác đưa mắt khắp bốn bề quan sát, tuy ngoài miệng lên tiếng chê bai căn hộ đơn giản, nhưng thật lòng thì vẫn thích chết đi được.
"Em sẽ không muốn nghe giá của nó đâu."Thiên Tỉ tựa lưng vào bờ tường xua tay.
"Ơ, tại sao chứ?"
"Được rồi, Thiên Tỉ, cám ơn nhé, mày có thể về rồi." Hắn từ đâu lù lù bước ra, cùng lời lẽ như xua đuổi ân nhân của mình.
Như hiểu ý, Thiên Tỉ khẽ gật đầu, trước khi rời khỏi đã không quên nở một nụ cười tươi nhìn lấy cậu.
"Trên đời này lại có ai đối xử như vậy với ân nhân của mình không chứ, đúng thật là,,," Bĩu môi, cậu lên tiếng chê trách cách hành xử của hắn vừa rồi.
"Ý em là gì? Ân nhân?" Nhíu mày, hắn bước đến gần cậu.
"Phải, Thiên Tỉ chính là ân nhân của anh, nếu không có anh ấy, thì anh có căn hộ này để đứng hiên ngang như thế sao?" Theo phản xạ từ sự lấn áp đối diện mà giật lùi, nhưng cơ miệng vẫn không quên đưa ra những lời lẽ ngang ngạnh.
"Vậy sao? Nếu nói về sự biết ơn, tôi nghĩ...em nên là người làm điều đó chứ?" Nhếch môi, quyết đẩy lùi con người kia vào đường cùng.
Sau lưng bất giác chạm phải bờ tường, khẽ rùng mình.
"Tôi không hiểu anh đang nói gì cả."
Vẫn nụ cười nửa miệng đầy quen thuộc, hắn đưa tay dựa hẳn vào bờ tường trước mặt, cố kìm hãm sự giải thoát duy nhất của kẻ đối diện yếu ớt kia.
"Vương Nguyên..." Thanh âm nhẹ nhàng vang động bên vành tai.
Âm thanh từ người cao hơn vừa lên tiếng rót đậm vào bên tai khiến vô số âm tần tuy nhẹ nhàng nhưng lại chẳng khác nào thứ đáng sợ nhất.
Cảm giác bất an lấn chiếm toàn bộ cơ thể chính mình, tất cả cũng chỉ vì bộ mặt dâm đảng bên hắn khiến cậu vô cùng sợ hãi.
Dùng sức mạnh từ cánh tay hai bên đẩy mạnh vào lồng ngực hắn, khoảng khắc hắn đau đớn ôm chặt lồng ngực kêu lên cũng chính là cơ hội duy nhất chạy khỏi sự kìm hãm bí bách chết tiệt này.
"Đứng lại!" Hắn nhăn mặt đau đớn sau cú va chạm mạnh mẽ vừa rồi, quát lớn.
Nuốt ực một tiếng đầy lo ngại, khi bàn tay của mình đã yên vị trên nấm đấm cửa toan tính rời khỏi căn hộ bóng tối này.
Tất cả vì tiếng quát lớn kia mà khựng lại.
"Em làm cái quái gì vậy!" Không ngừng xoa lấy lồng ngực nhức nhối, từng bước chân chậm rãi đến gần.
"Đứng lại!" Cậu quay người đưa tay lên cao, ngón tay thuôn dài một hành động chỉ thẳng vào hắn.
"Lại còn chơi cả trò bắt chước nói theo?" Hắn nhếch môi cười, không nghe lời, tiếp tục chậm rãi bước.
"Tôi bảo anh đứng lại! Không thì..." Vì sự di chuyển đáng ghét kia càng khiến vị trí bất an toàn của cậu lan tỏa.
"Không thì...thế nào?" Điệu bộ coi thường người khác mặc nhiên vẫn không thay đổi, tiếp tục cảm giác lấn áp.
VUI LÒNG ĐỂ LẠI MỘT NHẬN XÉT TRƯỚC KHI RỜI KHỎI. :(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com