Chương 4: Lần đầu tiên trốn học.
"Lộ Lộ, từ từ"
Bách Ngãi Lộ vận trên người một chiếc váy màu da trời đang chạy tung tăng còn không quên nắm chặt tay cô gái phía sau. Làm cả bộ đồ ngay ngắn, chỉnh tề trở nên nhăn nhúm và xốc xếch, đương nhiên cô gái đằng trước cũng chẳng hơn kém là bao.
Mặc Tích ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên nhìn bầu trời với ánh nắng chói chang đến cả chảy nước mắt, mồ hôi thắm ướt cả tóc như gọi đầu.
Mặc Tích dựa theo khí sắc của mặt trời đoán chừng thời gian đã chạm mốc 2 giờ. Vốn dĩ hôm nay là thứ 2 đầu tuần thì cô và Bách Ngãi Lộ đều đặn có một buổi tăng tiết đầy cực hình. Nhưng hai chữ 'cực hình' vô cùng nặng nề đó không phải là của bạn Mặc nghĩ ra mà đó chính đại tiểu thư Lộ Lộ.
Bách Ngãi Lộ và Mặc Tích từ nhỏ sinh ra ông trời đã quyết định số phận của bọn họn dành cho nhau. À không là bạn thân thiết đến độ không tách rời. Nói sao đây ta? Đã 9 năm rồi nhỉ? Đúng vậy thời gian hai người biết nhau đã sắp chạm mốc 10 tròn rồi.
Lộ Lộ và Mặc là bạn thân từ năm lớp 1. Số phận 2 người nếu nhìn vẻ bề ngoài thì 80% giống nhau vì họ đều sinh ra trong một gia đình có của ăn của để, có tiếng nói trong xã hội. Nhưng hình như họ chỉ biết nhiêu đấy thôi chứ so về gia cảnh thì Mặc gia còn kém gia Bách gia.
Lộ Lộ là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Bách thì tất nhiên phải sống cùng họ trong thủ đô Bắc Kinh nguy nga và tráng lệ. Thành Đô cũng là một thành phố thứ 4 của Trung Quốc nhưng Mặc Tích vẫn cứ cảm thấy nó còn kém xa nơi ở và làm việc chính của Bách gia. Sở dĩ cô nghĩ như vậy là bởi vì mình vẫn chưa đặt chân đến cái nơi được gọi là Bắc Kinh đó lần nào, chỉ nghe người khác nhắc đến vài lần. Cho dù truyền hình thời sự không ít lần quay cảnh ở đó nhưng cái suy nghĩ ấy đã cắm rễ sâu trong não rất khó là nhổ bỏ. Nói chung là cô Mặc đôi lúc tự nhận mình 'là ếch ngồi đáy giếng'.
"Lộ Lộ cậu có chắc là không ai phát hiện?"
Mặc Tích nhíu mày trong lòng không khỏi lo lắng với sự sắp xếp tình huống này của Bách Ngãi Lộ. Cô cứ cảm giác như nó rất xơ xài.
"Cậu cứ yên tâm chuyện chúng ta trốn học nhất định sẽ không ai biết.
Gia đình tớ không biết, gia đình cậu cũng vậy đến cả thầy cô thì cũng mù tịt"
Bách Ngãi Lộ nở một nụ cười đắc ý để trấn an tâm tình của cô bạn chứ thật ra cô cũng chắc khác gì nhưng cũng đã lỡ đào hố rồi thì làm cho tới luôn. Cứ việc vứt bỏ cái ý nghĩ thúi tha đó ra khỏi não.
Mặc Tích xin thề với trời, xin thề chắc chắn một lần nữa rằng cô chính là học sinh ngoan ngoãn là một tấm gương sáng của lớp đi trốn học. Nếu để người ngoài biết được chắc không dám vác mặt mũi ra đường, không dám ngẩng đầu nhìn đời luôn.
Hai người là bạn thân thì người ngoài nhìn vào đều nghĩ họ chắc hợp nhau lắm mới thân thiết đến như vậy, dùng từ chị em chắc cũng không thể nói hết về bọn họ. Nhưng bên ngoài ra sao thì bên trong hoàn toàn trái ngược. Một người thì như tiểu bạch thố còn người kia thì chính sác là tiểu quỷ nghịch ngợm.
Nói về học lực của Lộ Lộ thì ngang ngữa với bạn Mặc vì thế cho nên việc lọt vào trường danh giá nhất Thành Đô à không nhất nước là chuyện vô cùng dễ dàng, trừ việc hạnh kiểm của Bách Ngãi Lộ không tốt nên 2 từ danh giá đó quá xa vời. Nhưng nhà người ta giàu mà tiền có thể giải quyết hết tất cả. Vậy tại sao lại không cùng theo gia đình đến nơi đó học? Chắc sẽ tốt hơn ở đây.
"Cuối cùng cũng đến nơi"
Hai người cuối cùng cũng đã đến cánh đồng hoa tím Mặc Tích. Cô cứ tưởng Lộ Lộ phải dẫn mình đến nơi nào đó đông vui, nhộn nhịp một chút xíu. Sao lại đến nơi vắng tanh như thế này? Quen Bách Ngãi Lộ lâu như vậy thì Mặc Tích biết cô ấy là một người thích sự ồn ào, sôi nổi luôn ngập tràn tiếng nói nên vì vậy làm gì chịu bén mảng đến đây.
"Sao lại dẫn tới đến đây?"
"Cậu nghĩ thử xem chuyện tớ trốn học xảy ra như ăn cơm bữa. Đến nỗi những nơi tớ đến đều trở thành thuộc địa của nhà tớ. Bén mảng đến đó cho bị tóm cổ về?"
Ai nhìn vào cũng nói Mặc Tích ngoan ngoãn lại kèm theo thành tích nổi trội chứ thật ra so về mức độ quậy phá thì chỉ hơn Bách Ngãi Lộ chứ không hề kém. Cái đó được biểu thị chính là tấm gương sáng chói của lớp lại trốn học la cà.
Trước khi mẹ của Mặc Tích chính là Ôn Tích qua đời bà từng là giáo sư của một trường đại học danh tiếng của Thành Đô. Bởi vì như thế nên từ nhỏ bạn Mặc đã cố kìm chế lại bản thân không muốn Ôn Tích phải mắt mặt, khi mẹ là giáo sư mà lại có đứa con gái là học sinh cá biệt. Nhưng bây giờ bà đã qua đời cô còn sợ cái gì nữa? Cứ tha hồ mà tung tăng.
...
"Vù vù..."
Thân hình nhỏ nhắn của hai cô gái bỗng chốc lão đão muốn cuốn theo những cơn gió mạnh bất chợt từ trên trời thổi xuống. Mấy cái bông hoa trên cánh đồng ngã người theo từng đợt gió quơ qua quơ lại như đang vẫy chào. Có vài cây đã gãy nằm thê thảm dưới mặt đất.
Mặc Tích ngước mặt lên nhìn bầu trời với cái nắng chói chang đến đỏ bừng cả khuôn mặt đang bị 3 chiếc trực thăng làm khuấy động. Cô nhất thời tưởng chừng như mình đang hoa mắt bởi vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy trực thăng ngoài đờ thậm chỉ còn đáp xuống lãnh địa của cô Mặc.
3 chiếc trực thăng đáp xuống mặt đất trước mặt của hai người. Từ trong chiếc đầu tiên hai tên vệ sĩ bước xuông cung kính cúi đầu đưa tay ra mời người bên trong bước ra. Từ trong đó một thân hình cao lớn y phục màu đen thất ẩn thất hiện, nhìn bóng dáng ấy sao thấy quen như là gặp ở đâu thì phải. Nhưng rốt cuộc là ở đâu.
Người đàn ông với cái kính râm vừa mới bước xuống thì theo sau là một người nữa hình như tuổi đã tứ tuần Mặc Tích có thể nhìn ra đó là ba Mặc của mình. Cô trợn tròn mặt trong vẻ ngạc nhiên khi Mặc Phong đột ngột xuất hiện ở đây. Chết rồi, nếu lỡ để ba Mặc phát hiện mình bỏ học đi chơi thì sẽ ra sao cô cũng không biết nữa.
Bách Ngãi Lộ đứng kế bên cạnh vẻ mặt cũng chẳng tốt đẹp là bao so với người bạn có phần khó coi hơn. Tại sao? Tại sao khi không người anh trai ác ma đáng sợ của cô lại đến đây?
"Tích Tích, sau con lại ở đây"
Tiếng gọi của Mặc Phong kéo Mặc Tích từ dòng suy nghĩ tìm cách nào để truồng đi mà không bị phát hiện trở về thực tại.
"Hi, ba..."
Mặc Phong đứng bên cạnh của Bách Kiến Dịch từ từ bước lại chỗ của cô với vẻ mặt bất ngờ.
"Chẳng phải chiều thứ hai con có một buổi tăng tiết ở trường hay sao? Sao bây giờ lại ở đây còn mặc cả đồng phục học sinh"
Nhìn bạn Mặc nói xong liền quay qua phía bên cạnh nhìn Bách Ngãi Lộ nói.
"Còn có cả con nữa à Lộ Lộ? Mau nói nhanh tại sao các con lại ở đây? Có phải là..."
Mặc Phong cố ý kéo dài chữ 'là' phía sau để nhấn mạnh ám chỉ một thứ gì đó, ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc một cách rõ ràng.
Bách Kiến Dịch từ phía mấy tên vệ sĩ áo đen bước lại chỗ ba người dừng lại trước mặt cô em gái. Chất giọng trầm trầm vang lên như đang thẩm vấn phạm nhưng ánh mắt lại không đặt trên người Bách Ngãi Lộ như lời nói. Mà đang nhìn chăm chăm đôi con ngươi như một con sói già nhìn Mặc Tích tưởng chừng có thể nuốt chửng cô.
"Nói, tại sao lại trốn học?"
"Anh hai em..."
Bách Kiến Dịch híp đôi mắt hai mí của mình lại khi nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của cô Mặc. Mặc Tích rụt rè bám lấy cánh tay của ba Mặc thật chất khi giác quan thư 6 của cô cho biết rằng có một ánh mắt nóng rực sói lang đang nhìn mình.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Đừng hỏi mọi chuyện sẽ được giải đáp vào chương sao. Và xin nói trước truyện này không tránh khỏi có một số tình tiết hư cấu😉😉😉
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com