Chap 8: Chia ly
Tôi lại giận, lại bỏ về một mình.
Nhưng rồi mọi thứ đâu cũng vào đó, chưa qua nổi hết một ngày hai đứa tôi lại làm lành. Ngay buổi tối hôm đó, tôi bị anh ấy dùng nào là kem, nào lá bánh đủ thứ để dụ dỗ khiến tôi không kìm lòng được, mọi sự giận hờn liền nhanh chóng tiêu hóa luôn cùng với đống thức ăn kia.
*****
Cứ ngỡ cái anh hotboy đùi gà kia chỉ là một phút nông nổi nên hôm qua mới mò sang lớp tôi gây náo loạn, ai ngờ hôm nay mới sáng bảnh mắt vừa thò đầu ra khỏi lớp đã thấy anh ta tới tìm. Tôi thật không hiểu nổi anh ta bị cái gì nữa.
Nhìn cái con người với gương mặt "trắng hơn cả tôi" đang đứng đối diện chờ đợi câu trả lời, tôi chán nản lắc đầu: "Này anh đẹp trai, đừng có đùa nữa. Em không rảnh để đùa giỡn với anh đâu. Mời anh về cho".
Mấy đứa con gái trong lớp nghe thế thì điêu đứng tại chỗ, chẳng biết thật giả mà đứa nào cũng ôm ngực thở gấp, cố gắng vịn lấy nhau như thể sắp ngã xuống tới nơi rồi.
"Anh không đùa. Anh đang nghiêm túc đấy!" Anh đẹp trai kia vẫn không rời ánh mắt khỏi tôi, vẻ mặt nghiêm túc y như mặt thầy giáo lúc gọi bọn tôi lên bảng trả bài vậy.
Đám con gái trong lớp hay gọi anh ta là "ộp pa ộp má" gì đó. Tôi không hay xem phim thần tượng nên không biết, nghe bọn nó cứ í ới gọi như vậy. Mà tôi cũng chẳng cần biết, thứ tôi muốn bây giờ là tống khứ cái tên đẹp trai mà thần kinh có vấn này đi khỏi đây ngay lập tức. Tôi rất không muốn mình trở thành tâm điểm soi mói, xì xào của người khác.
"Em không biết, cũng không muốn biết mục đích của anh là gì. Tóm lại là em từ chối. Thứ nhất, anh giai ạ em còn rất nhỏ, yêu đương cái nỗi gì? Thứ hai, em không thích anh. Thứ ba, ờ...cái thứ ba tạm thời em chưa nghĩ ra. Nhưng câu trả lời của em là không".
Tôi vênh bộ mặt chảnh chọe của mình lên nói một hơi dài. Đùa gì chứ, tôi mới lớp sáu thôi mà, còn là thiếu niên đấy, hẹn với chả hò cái gì không biết. Nhỡ anh ta dụ tôi bán đi sang Trung Quốc thì toi à. Lùn chứ đâu có ngu.
Phận sự của tôi đến đây là hết, mặc kệ người trước mặt còn đang định nói thêm gì đó, tôi không buồn nghe, xoay người đi vào lớp. Đám con trai trong lớp nhìn tôi đầy thán phục, đám con gái thì ngưỡng mộ có, ganh ghét có, nhưng phần ganh ghét chiếm nhiều hơn. Lúc tôi đi xuống còn nghe bọn nó to nhỏ với nhau, nói tôi nào là "xấu mà chảnh như con cá cảnh", nào là "xấu còn kiêu"...nói chung muôn kiểu nói xấu. Nhưng tôi đây cóc có quan tâm, đi thẳng về chỗ lôi ổ bánh lúc sáng mua còn chưa kịp ăn ra bắt đầu cạp rồi nhai.
"Lùn đại ca từ chối hẹn hò với hotboy Trọng Nhân. Tin hot à nha!"
Tôi quét một ánh nhìn không mấy thân thiện về phía đứa vừa phát ngôn ra câu đó: "Mày muốn ăn bánh mì không?"
"Ấy, tao đùa. Ăn đi, cứ tiếp tục". Thằng Mập nhe răng cười nham nhở, sau đó quay người lên trên. Tôi lại tiếp tục ung dung ngồi gặm bánh mì.
"Cái thằng điên đấy lại qua tìm à? Anh nói cho mày biết, thằng đấy nó bị cận, không cận cũng lé. Có khi đứng nói chuyện với mày mà mắt nhìn vẹo sang chỗ khác nên nhìn lộn mày thành đứa khác cũng nên".
"Thì sao?" Mặt tôi sa sầm xuống, vô cùng muốn xách chiếc dép lên mà tạt vào cái mặt nham nhở ấy lắm, nhưng rồi lại không có can đảm. Tôi rất oán hận bản thân vì không thể ra tay với anh ấy được.
"Còn sao trăng gì nữa. Anh là đang lo cho mày đấy. Nhỡ đi hẹn hò với hắn ta mày bị phát hiện ra là xấu quá xấu, không khéo hắn lại cho mày một vé ra đi không trở lại nữa đấy!"
Khụ...
Ổ bánh mì tôi đã ăn gần hết chỉ còn lại phần đuôi khô cứng nhạt nhẽo, vốn định sẽ bỏ đi nhưng chẳng biết sao lại nhét hết vào miệng nhai. Kết quả là vì câu nói vừa rồi của anh Tí mà tôi bị nghẹn bánh mì, hai mắt trợn ngược, cố nuốt trôi miếng bánh mì mắc ở cổ họng xuống.
Anh Tí thấy thế thì đưa tay vỗ nhẹ vào lưng tôi, lên giọng: "Đã xấu thì chớ lại còn tham ăn".
Là ai đã làm tôi mắc nghẹn cơ chứ?
Tôi liếc mắt về phía con người đang vờ vịt như mình vô tội kia, trong lòng tràn đầy tức giận: "Xấu vậy nhưng mà vẫn được trai đẹp người ta để ý!"
"Đẹp mà bị điên, tính làm gì?"
"Đẹp trai là được tha thứ!"
Nhìn cái bộ dạng khinh người của anh Tí, chỉ vì muốn vặn lại anh ấy, tôi đã thốt ra một câu mà ngay cả trong mơ tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ mở miệng nói được những lời như thế, có khác gì mấy đứa mê trai trong lớp đâu.
Anh Tí xoa nhẹ hai lòng bàn tay lại với nhau, sau đó từ từ đưa lên vuốt ngược mái tóc đen bồng bềnh của mình ra phía sau khiến khuôn mặt điển trai càng được lộ rõ, hững hờ đáp: "Nói về độ đẹp trai thì không ai sánh lại anh được!"
Nói về độ đẹp trai, tôi không rõ cả ngôi trường mấy trăm học sinh này có ai vượt qua nhan sắc của anh Tí không, nhưng về độ tự luyến, tôi đảm bảo anh Tí số hai thì không ai số một. Chẳng biết anh ấy lấy đâu ra cái sự tự tin đạt đến mức đỉnh cao như vậy nhỉ?
Tôi chẳng buồn đôi co với anh ấy nữa, cùng lúc ấy trống vào học vang lên, tôi chậm rãi lôi sách vở ra để lên bàn. Hôm nay toàn mấy tiết tự nhiên tôi không giỏi như Toán, Lý, những định nghĩa, những công thức rối rắm khiến tôi mịt mờ đầu óc, cả buổi trời không biết thấm vào đầu được bao nhiêu chữ.
Vật vã cả buổi trời cuối cùng cũng kết thúc buổi học. Tôi uể oải xách cặp đứng dậy lững thững ra về. Tôi không đợi anh Tí là bởi vì biết kiểu gì lát nữa anh ấy cũng sẽ đuổi kịp tôi.
Đang lững thững đi bộ trên con đường bê tông cũ kĩ quen thuộc, trên đầu bỗng có thứ gì đó chụp lên khiến tôi giật mình cảnh giác đưa tay lên ôm lấy đầu. Phát hiện ra là một chiếc mũ, tôi liền thả lỏng cơ thể. Không cần nhìn cũng đoán được chủ nhân chiếc mũ và người đã đội nó lên cho tôi là ai. Tôi liền tự nhiên như chủ nhân mà kéo chiếc mũ thấp xuống một chút, tiếp tục bước đi.
"Có mỗi việc đem theo cái mũ mà che nắng cũng chẳng biết đường mà làm. Chả được cái tích sự gì".
Anh Tí hờ hững bước tới bên cạnh đi song song với tôi. Từng chữ rõ mồn một bên tai, cảm giác tủi thân liền len lỏi trong lòng. Không phải tôi không chịu mang theo, mà vì ngoài chiếc mũ tai bèo màu hồng đính cái nơ tím nhạt to đùng mẹ tôi xin được của nhà họ hàng nào đó về cho tôi, tôi chẳng có cái nào khác. Tôi đây đến nhìn còn không muốn nhìn, làm sao đội vào cho được. Nhưng tôi biết, gia đình tôi vốn khó khăn, bố mẹ đều sống tiệt kiệm tiền dành những lúc đụng dụng công việc, nên từ đó tới giờ tôi chưa từng đòi hỏi một thứ gì cả.
Chẳng bù cho anh Tí, nhà anh ấy giàu, quần áo mũ nón toàn loại xịn đắt tiền chạy theo thời đại. Bất giác nhìn sang người bên cạnh, tôi thấy trên đầu anh ấy đang đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, ở giữa thêu nổi một hành chữ tiếng ngước ngoài nhỏ màu trắng. Tôi nghi hoặc gỡ cái mũ đang đội trên đầu xuống, phát hiện ra cái mũ có kiểu dáng và họa tiết giống hệt người bên cạnh,chỉ khác không phải màu đen mà là màu nâu sữa.
"Anh lại mới mua mũ mới hả? Mua một lần tận hai cái luôn ư?"
Tôi nhớ không nhầm thì trưa hôm qua anh ấy chụp lên đầu tôi cái mũ màu trắng, vành đen, ở giữa thêu một cái hình lưỡi liềm cơ mà.
Anh Tí không nhìn tôi, đáp lại: "Được cho!"
"Vậy hôm nay anh đem hai cái, cho em mượn một cái hả?"
"Không. Cái đó xấu không hợp với người đẹp, hợp với người xấu như mày. Cho mày đấy, từ sau đi học nhớ mang theo đội vào!"
Anh ấy dửng dưng thốt ra vài chữ, đưa tay kéo vành mũ thấp xuống hơn một chút nữa. Nhìn cái mũ mới tinh trên tay, tôi xoay ngang dọc vài lượt ngắm nhìn. Mũ thế này mà chê xấu thì phải như thế nào nữa mới vừa lòng anh ấy? Thôi mặc kệ vậy, chê thì để tôi.
Tôi đội lại chiếc mũ lên đầu rồi chạy nhanh chân đi theo bên cạnh anh Tí, cảm thấy vui vẻ vô cùng vì được tặng đồ mới. Nhưng niềm vui ấy chưa kéo dài chưa được bao lâu thì đã vội vụt tắt khi tôi về đến cổng nhà, tạm biệt anh Tí rồi bước vào trong.
Vừa qua cánh cổng sắt nhỏ cũ đã sờn màu sơn vì trải qua nắng mưa theo năm tháng, tôi đã nghe bên trong nhà có tiếng quát tháo. Trong lòng bỗng có cảm giác hồi hộp khó tả, tôi rón rén bước chân đi vào, nép mình sau cánh cửa chính nhà trên ghé ánh mắt qua khe cửa nhìn vào bên trong.
Tôi nhìn thấy bố tôi trong bộ dạng rất tức giận, hai bàn tay nắm chặt tới mức hằn lên những đường gân xanh ngoằn nghoèo. Khuôn mặt bố tôi đanh lại, một tay vẫn nắm chặt, tay còn lại giơ lên chỉ thẳng vào mặt mẹ tôi mà quát: "Bây giờ cô biến ra khỏi nhà đi còn kịp, không cần phải hù dọa!"
"Tôi nói cho anh biết, không vì con vì cái thì tôi còn lâu mới ở lại cái nhà này".
"Con tôi tôi lo được, không mượn cô phải lo. Cô cút ra khỏi nhà tôi mau!"
Gương mặt mẹ tôi rất tiều tụy, đôi con mắt đỏ au ngân ngấn lệ. Dưới nền nhà, vài thứ đồ đạc nằm rải rác như thể đã bị ném xuống. Đoạn, bố tôi chẳng nói chẳng rằng cầm cái balo gì đó đang để trên ghế ném thẳng ra trước cửa gần chỗ tôi đang đứng. Âm thanh rơi xuống nền nhà của cái balo khiến tim hồi hộp đến mức cả người bắt đầu run rẩy.
Mẹ tôi bỗng nở một nụ cười, một nụ cười phảng phất sự đau thương và thất vọng, lặng lẽ xoay người bước tới nhặt cái balo lên rồi lững thững đi ra khỏi nhà.
Tôi bỗng trở nên bàng hoàng trước mọi thứ diễn ra trước mắt. Như có một thứ ma lực nào đó vô hình níu chặt lấy chân tôi khiến nó không thể nhúc nhích được. Mãi một lúc lâu sau, tôi rục rịch bước chân, sau đó liền vụt chạy nhanh ra ngoài.
Nhìn thấy mẹ đã đi cách một đoạn rất xa, tôi vừa cố gắng chạy thật nhanh theo vừa gào to: "Mẹ ơi, chờ con với. Mẹ, mẹ ơi!"
Mẹ tôi hình như đã nghe tiếng tôi gọi liền dừng lại, xoay người về phía sau. Tôi chạy tới, ôm chầm lấy mẹ khóc lóc nức nở: "Mẹ, mẹ đừng bỏ con đi. Con xin mẹ đấy!"
Cảm xúc của mẹ tôi có lẽ đã vỡ òa, liền buông cái balo xuống đất, quỳ cả hai chân khụy xuống ôm lấy tôi vào lòng khóc: "Mẹ xin lỗi con, nhưng mẹ không thể ở đây được nữa. Mẹ sẽ về thăm con, ở nhà nhớ ngoan ngoãn học hành".
"Đừng mà mẹ, con xin mẹ đấy! Mẹ đường bỏ con mà!"
Hai tay tôi ghì chặt cổ mẹ không muốn buông. Mẹ tôi cũng để mặc tôi ôm chặt như thế mãi một lúc mới bất ngờ gỡ vòng tay của tôi ra, cầm lại cái balo đứng dậy dứt khoát chạy đi thật nhanh khiến tôi không kịp phản ứng, chỉ biết khóc lóc gào lên, cố hết sức chạy theo: "Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con, đừng bỏ con!"
Bóng mẹ tôi mỗi lúc mờ dần khỏi tầm mắt khiến tôi sợ hãi, cứ cố gắng chạy theo mãi, nhưng rốt cuộc vì sức lực dần cạn kiệt mà ngã nhào xuống đất, chân tay chà xuống mặt đường rướm máu. Tôi mất lực nhìn về khoảng không trước mặt, khóe mi bắt đầu cay xè, không gian xung quanh bắt đầu nhòe nhoẹt đi trong tầm mắt.
Tôi chẳng biết mình đã ngồi như một kẻ vô hồn dưới đất như thế bao lâu, chỉ đến khi nghe loáng thoáng có tiếng ai gọi phía sau tôi mới bừng tỉnh. Nhưng tôi chẳng còn sức lực mà quay đầu lại nhìn nữa.
"Lùn, mày sao thế? Sao lại ngồi đây khóc? Ngã chảy máu rồi kìa không thấy đau à đồ ngu này. Đứng dậy đi theo anh mau!"
Anh Tí hoảng hốt cúi xuống kéo tôi đứng dậy, nhưng cả người tôi cứ mềm nhũn ra, vừa mới đứng dậy thì lại ngã nhào xuống đất. Anh Tí thấy vậy liền xốc tôi dậy, quay lưng ngồi xổm xuống quát: "Lên, anh cõng mày về!"
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, ngoan ngoan như một con robot nghe lời chủ mà cố gắng nhoài người dậy leo lên lưng anh Tí, gục đầu xuống vai anh nhắm mắt lại để anh cõng tôi về.
Anh Tí đặt tôi ngồi xuống ghế phòng khách bên nhà anh ấy , sau đó nhanh chóng đi ra ngoài rồi trở lại, trên tay cầm một hộp đựng dụng cụ y tế. Anh ấy mở hộp ra, lấy bông gòn thấm một xít thuốc khử trùng bắt đầu lau nhẹ trên những vết thương của tôi. Cảm giác đau xót lan truyền trong cơ thể, nhưng tôi cắn chặt môi chịu đựng, không thốt lên nửa lời.
Một lát, sau khi xử lí xong mấy vết xước ở tay và chân tôi, tra thêm ít thuốc đỏ cho vết thương nhanh lành, anh Tí nhìn tôi thở dài: "Có đau không?"
Tôi không nói gì, khẽ gật đầu.
Anh ấy tự nhiên lại thay đổi cảm xúc tức giận, khó chịu quát tôi: "Anh không ra đấy chắc mày ngồi đó tới chiều luôn. Cái con dở này, rốt cuộc là bị cái gì? Đứa nào bắt nạt mày, nói mau!"
Tôi chẳng nói gì, nước mắt bắt đầu lại chực chờ trào ra. Trông bộ dạng thảm hại của tôi, anh ấy có lẽ không nỡ la mắng tôi nữa, lại nhìn tôi bất lực thở dài: "Mày ăn cơm trưa chưa?"
"...."
"Nhìn là biết chưa ăn rồi. Ngồi đấy!" Anh ấy lại đứng dậy đi ra ngoài, lát sau bưng một bát cơm đầy ụ có đủ thịt rau đặt trước mặt tôi bảo: "Ăn đi!"
Tôi lắc đầu.
"Không ăn anh đấm gãy răng sau này khỏi ăn đấy. Giờ mày ăn hay muốn giống thằng Sún?"
Tôi ngước nhìn anh Tí, hai hốc mắt đỏ hoe, tay run run cầm bát cơm lên ăn một cách khó nhọc. Nuốt được vài ba miếng, tôi đặt bát cơm trở lại bàn: "Em không ăn được nữa".
"Ăn không hết anh nhét hết vào cổ họng mày đấy. Phí cơm biết chưa? Ăn hết mau!"
Anh ấy lại quát khiến tôi không kìm lòng được, nước mắt lại rỉ ra. Anh Tí bỗng hốt hoảng, quýnh quáng không biết làm sao vội vàng nói: "Ấy, anh làm gì mày khóc. Mau ăn đi, đã xấu rồi còn khóc lèm nhèm trông gớm chết được".
Anh Tí đưa tay lau nước mắt cho tôi. Hành động dịu dàng hiếm có này khiến tôi mặc dù đang rất buồn nhưng lại không muốn phụ lòng của anh Tí, đành cũng ngoan ngoãn cầm bát cơm lên tiếp tục ăn. Hết hơn một nửa, tôi liền đặt lại bàn. Quả thực tôi không thể nuốt nổi nữa. Vả lại bát cơm to như thế anh ấy còn chưa chắc ăn hết như đừng nói tôi. Bộ anh ấy nghĩ tôi là heo, ăn nhiều đến thế chắc. Mặc dù tôi ham ăn thật nhưng lại không ăn được nhiều. Tôi mập là do cơ địa nó như thế chứ không phải do tôi ăn nhiều.
"Nhiều quá em không ăn hết. Anh cho con Mic ăn đi!"
Mic là tên con chó của nhà Anh Tí. Anh ấy thôi không ép tôi ăn nữa, cầm bát cơm thừa đứng dậy mang đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com